“Nhị gia, Tiền Công tử, sân viện đã chuẩn bị xong, mời đi theo ta!”
Tiền Tam Nhất buộc gọn bọc hành lý, cầm lấy gậy trúc, nhón chân bước ra ngoài.
Mã Huyện lệnh liếc thấy cái bọc kia, cười hỏi: “Tiền Công tử, chân ngài làm sao vậy?”
“Bị chó cắn.”
“Chó ở đâu?”
“Chó hoang ở thôn Hàn Gia.”
Mã Huyện lệnh tỏ ra hiếu kỳ: “Công tử tới thôn Hàn Gia làm gì?”
“Đi tra án.”
Hắn nói thẳng tuột như thế, Mã Huyện lệnh đành phải phụ họa một câu: “Vụ án này có cần ta giúp gì không?”
“Có chứ. Mấy người bên Nông Canh Ti, phiền đại nhân tra kỹ giúp ta. Ta nghi họ làm giả sổ đăng ký đất.”
Tiền Tam Nhất hạ thấp giọng: “Nếu tra ra được, đại nhân chẳng những lập công lớn mà biết đâu còn được thăng quan phát tài, rạng rỡ tổ tông.”
Mã Huyện lệnh giật mình, chân cũng lảo đảo, vấp ngay bậu cửa.
Thịnh Nhị vô thức đưa tay ra, lại bị Tiền Tam Nhất nắm chặt lấy.
Nàng ngẩng đầu nhìn, hắn lắc đầu.
Tiền Tam Nhất: Thấy chưa, chỉ nghe đến thăng quan phát tài đã cuống quýt thế kia, tên chó má này nhất định có vấn đề!
Thịnh Nhị: Thì ra mấy câu vừa rồi là hắn cố ý nói ra!
Đúng lúc ấy, Mã Huyện lệnh từ dưới đất bò dậy, quay đầu định nói một tiếng “thất lễ rồi”, Thịnh Nhị giật mình, vội vàng rút tay ra.
Lực hơi mạnh, mà Tiền Tam Nhất lại chỉ có một chân tì được xuống đất, cả người lập tức ngã ngửa ra sau.
Cây gậy ở tay gần Thịnh Nhị, nàng chẳng còn chỗ nào vịn vào, đành đưa tay đỡ lấy eo hắn.
Ánh mắt giao nhau.
Hai bên đều lặng im.
Bên cạnh, mắt của Mã Huyện lệnh suýt chút nữa thì rơi ra ngoài. Tư thế này…
Tư thế này hoàn toàn ngoài dự liệu của Tiền Tam Nhất, liên tưởng đến chuyện trong phòng khuê thì là nam nhân bị đè ở dưới.
Mà mình lại thích một nữ nhân như vậy…
Tiền Tam Nhất trong lòng âm thầm khẳng định: Mình đúng là gan dạ.
“Nhị gia keo kiệt thật, phải đợi ta ngã rồi mới chịu đỡ tay một cái!”
“Ngươi chẳng phải giỏi lắm à?”
Hiếm khi Thịnh Nhị phản bác một câu, dùng sức đỡ hắn dậy, rồi sải bước bỏ đi.
Tiền Tam Nhất nhìn bóng lưng nàng, quay đầu cười với Mã Huyện lệnh: “Đại nhân đừng hiểu nhầm, ta với Nhị gia đều là người đứng đắn!”
Mã Huyện lệnh: “…”
Sân viện được sắp xếp quả nhiên thanh tĩnh, ngoài cửa còn treo hai chiếc đèn lồng đỏ.
Tiền Tam Nhất đuổi Mã Huyện lệnh đi, quay sang nói với Thịnh Nhị: “Phòng tắm có nước nóng, ngươi vào tắm trước đi, ta canh ngoài này cho.”
Thịnh Nhị suốt mấy ngày đường đã mệt rã rời, người cũng dính bết khó chịu, không khách sáo với hắn nữa.
Chờ nàng vào trong, Tiền Tam Nhất đi đến trước cửa.
Trời đã tối.
Gió nổi lên.
Gió thổi mây bay, mây che mặt trăng, ánh sáng trong đèn lồng cũng trở nên ảm đạm, soi lên gương mặt anh tuấn của Tiền Tam Nhất, chiếu ra nét u sầu giữa mày.
Ngày mai nhất định phải lên đường, nếu không tên họ Mã kia sẽ sinh nghi.
Một chân hắn bị thương, nàng dù lợi hại mấy thì cũng chỉ là nữ nhi, trận này, làm sao vượt qua?
Đến lúc này, hắn mới thực sự thấm thía bốn chữ “vô năng vô lực” là sỉ nhục lớn nhất đối với một nam nhân.
Cái nhục này hắn từng nếm trải một lần khi Thanh Sơn đứng trước sinh tử, nhưng khi ấy cảm giác chưa sâu sắc như bây giờ, vì khi đó họ còn có tiên sinh.
Nhưng đời người một chuyến, sao có thể mãi dựa vào tiên sinh? Hắn phải tự mình đứng dậy mới được.
Chỉ có như vậy, mới có thể đường đường chính chính mà thốt ra câu ấy.
Thịnh Nhị từ phòng tắm bước ra, thấy bóng lưng Tiền Tam Nhất gần như hòa vào bóng đêm.
Bóng lưng ấy không hợp với dáng vẻ chơi bời lêu lổng hắn từng thể hiện, hoàn toàn không giống chút nào.
Nàng ho nhẹ một tiếng.
Hắn quay lại.
“Tắm xong rồi à?”
“Ừ.”
“Vậy tới lượt ta.”
Tiền Tam Nhất gọi vọng ra cổng: “Huynh đệ, đem thêm hai thùng nước nóng tới, tiện thể lấy một bộ quần áo mới với giày tất, màu sắc thanh nhã một chút, đừng chọn cái gì sặc sỡ.”
Thịnh Nhị nhíu mày. Tiền Tam Nhất quay đầu nháy mắt với nàng: “Mượn oai còn có một cách nói khác là ‘hồ giả hổ uy’. Yên tâm, ta sẽ cẩn thận vết thương.”
Thịnh Nhị quay mặt đi.
Ai quan tâm vết thương của ngươi chứ!
Một đêm yên bình.
Sáng sớm hôm sau, hai người rửa mặt xong thì có nha dịch mang hộp thức ăn tới.
Thịnh Nhị mở hộp ra xem, lạnh mặt nói: “Chút đồ ăn này, định bố thí cho ăn mày à? Mau đi lấy thêm một phần nữa!”
Nha dịch bị vẻ nghiêm khắc của nàng dọa đến không dám hé một lời, quay đầu chạy đi.
Tiền Tam Nhất ghé đầu nhìn: “Chừng này cũng đủ mà?”
“Trên đường về kinh chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì, ăn nhiều một chút mới đủ sức chịu đựng.”
Tiền Tam Nhất: “…”
Chẳng bao lâu, một phần thức ăn nữa được mang đến, hai người ngồi xuống dùng bữa.
Cách Thịnh Nhị ăn hôm nay khác hẳn ngày thường, như dã thú đói khát, trong chốc lát đã ăn sạch bốn cái bánh dầu, hai bát cháo kê, thêm một xửng sủi cảo chiên.
Tiền Tam Nhất len lén nhìn nàng, ánh mắt đầy xót xa không sao nói thành lời.
Dùng bữa xong, bọn họ lên đường.
Không rõ là vì sợ Cẩm Y vệ, hay bị mấy lời hôm qua của Tiền Tam Nhất dọa cho khiếp, Mã Huyện lệnh chuẩn bị sẵn một cỗ xe ngựa cực kỳ xa hoa.
Trong xe có đầy đủ chăn đệm, bàn trà, hoa quả điểm tâm, lò than sưởi ấm.
Tiền Tam Nhất theo bản năng liếc nhìn Thịnh Nhị.
Ánh mắt lại một lần nữa giao nhau.
Trong mắt hai người đều hiện lên cùng một suy nghĩ: Sự tình khác thường ắt có điều đáng ngờ, dọc đường phải cẩn thận!
Xe ngựa lao vun vút về phía phủ Bảo Định, có hai mươi vệ sĩ mang đao hộ tống.
Cứ mỗi khắc, Thịnh Nhị lại vén rèm nhìn ra ngoài một lần. Đến lần thứ sáu thì Tiền Tam Nhất cất tiếng hỏi: “Ở Cẩm Y vệ làm việc có vất vả không?”
“Cũng tạm.”
“Có từng nghĩ tới chuyện đổi nghề chưa?”
“Chuyện này không nên do ngươi hỏi.”
Thịnh Nhị thầm nghĩ: Ngay cả bản thân ta còn chưa rõ, làm sao trả lời được ngươi?
Hàng mi rũ xuống che khuất ánh mắt Tiền Tam Nhất.
Là một sự thất vọng.
Xe chợt xóc nảy.
“Thịnh đại nhân, Tiền đại nhân, thời gian gấp rút, chúng ta đi đường tắt rút ngắn lộ trình, hai vị ngồi vững.”
Tiền Tam Nhất đang định nói thì thấy Thịnh Nhị ra hiệu im lặng.
Nàng vén rèm nhìn ra ngoài, nói: “Được, đi đường tắt.”
Đừng mà!
Tiền Tam Nhất ra sức nháy mắt với nàng. Đường quan đạo dù sao cũng có người qua lại, còn đường tắt…
Mặt Thịnh Nhị áp lại gần, đầu mũi cách đầu mũi hắn chỉ hai tấc.
Tim Tiền Tam Nhất đập thình thịch: “Sao vậy?”
“Dù có làm gì đi nữa, chúng ta cũng tránh không nổi.”
Tiền Tam Nhất nhìn đôi môi tái nhợt của nàng, gật đầu ra hiệu nói tiếp.
Nhưng nàng không nói thêm gì nữa, chỉ lấy từ trong ngực ra một con dao găm, nhét vào tay hắn: “Giữ lấy để phòng thân.”
Rồi lại lấy ra một gói giấy nhỏ.
“Nhuyễn cốt tán của lão Kỳ, lúc cần có thể dùng đến.”
“Vậy còn ngươi?” Tiền Tam Nhất hốt hoảng.
Thịnh Nhị nhìn hắn một cái, nhắm mắt lại, không nói gì thêm.
Nàng vốn học kiếm, hắn từng tặng nàng dao găm, nói nữ nhân cầm kiếm thì sát khí quá nặng, thế là nàng chuyển sang dùng dao găm.
Sào Bảo chủ từng dặn: dao găm linh hoạt, chỉ hợp đánh đơn, vào thời khắc sống còn, không những không cứu được mạng mà còn khiến đối phương nhìn ra sơ hở.
Thịnh nhi, con người không thể lấy chính sơ hở của mình ra mà đánh cược với cái chết!