Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 823: Ngoại truyện: Tam nhị nhất 17



Thịnh Nhị từ trên mái nhà nhảy xuống, trong tay xách theo một vò rượu.

“Có thể khiến Nhị gia trèo lên mái uống rượu, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.”

Cố Trường Bình nhìn nàng: “Cần ta giúp không?”

Thịnh Nhị mấp máy môi mấy lần, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ cụp mắt xuống.

Cố Trường Bình đợi rất lâu, thấy nàng không có ý định mở miệng, lắc đầu.

Con nha đầu này từ nhỏ đã phải nương nhờ người khác, chuyện gì cũng quen tự mình gánh vác, quá cứng cỏi.

Ít nói, tính tình trầm lặng, chỉ biết làm việc, không biết than vãn. Một cô nương mà có tính khí như vậy thì thiệt thòi lắm! Ở cái thế đạo này, đứa nào biết khóc mới được cho bú.

“Nhớ lấy, ngươi là người có ca ca!”

Thịnh Nhị nhìn bóng lưng hắn, mắt còn trầm hơn cả màn đêm.

Một lúc lâu sau, mũi chân nàng điểm, lại nhảy lên mái nhà, nốc một ngụm rượu mạnh, chầm chậm nằm xuống.

Không trăng, không sao.

Trời đất rơi vào một mảnh tối tăm dày đặc, nàng chợt thấy hoảng hốt.

Biệt viện Cao phủ.

Thuỷ tạ.

“Tiền Tam Nhất, ngươi với Nhị gia đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói mẹ nó ra xem nào!”

“…”

“Họ Tiền kia, ngươi nói hay không?”

“…”

“Đồ khốn, ngươi muốn làm người ta tức chết à?”

“…”

Cao Triều tức tối ném chén rượu, chửi: “Một đống bùn nhão không trát nổi tường, nhìn chút tiền đồ ngươi có kìa!”

“…”

“Nàng không nói, ngươi cũng không nói, hai người các ngươi tính toán sẵn rồi à?”

“Tiên sinh?”

Tiền Tam Nhất giật mình, vội đứng dậy.

Cố Trường Bình bước tới, liếc nhìn Cao Triều, Cao Triều lập tức ngoan ngoãn nhường chỗ.

“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Trường Bình vén áo ngồi xuống: “Người đàn bà đêm qua đợi trước cửa Thịnh phủ là ai?”

Tiền Tam Nhất im lặng hồi lâu mới mở miệng: “Là người đã dụ dỗ Sào Diệp Chu bỏ trốn, đến cầu Nhị gia giúp đỡ, còn nói trong lòng Sào Diệp Chu xưa nay vẫn có Nhị gia.”

“Khoan đã.”

Cao Triều trừng to mắt: “Sào Diệp Chu chẳng phải là sát thủ kia sao?”

Tiền Tam Nhất: “Cũng là vị hôn phu cũ của Nhị gia.”

“Vãi thật!” Cao Triều kinh ngạc kêu lên: “Nhị gia giỏi đấy, dám quang minh chính đại đính hôn với nam nhân, ta còn chẳng dám như vậy!”

Tiền Tam Nhất: “…”

Cố Trường Bình: “…”

Cố Trường Bình không thèm để ý đến Cao Triều: “Muốn Nhị gia giúp chuyện gì?”

Tiền Tam Nhất: “Sào Diệp Chu làm sát thủ ở Sách Mệnh Môn, vụ làm ăn của chúng ta bị hủy, kẻ đứng sau bỏ tiền ra thuê người giết hắn.”

Cố Trường Bình chống khuỷu tay lên bàn, nắm tay đặt lên trán.

Chả trách con nha đầu đó không nói lấy một lời.

Không nói đến việc nàng từng được Sào gia bảo nhận, lại còn là thanh mai trúc mã với Sào Diệp Chu, chỉ riêng ân tình năm xưa Sào Diệp Chu tha mạng cho nàng, cũng đủ khiến nàng tiến thoái lưỡng nan.

“Tiền Tam Nhất!” Hắn mở lời: “Cao Triều hỏi ngươi mà ngươi không trả lời, là vì không muốn nàng quay đầu, nhưng lại sợ bản thân không khuyên nổi?”

Ánh mắt Tiền Tam Nhất loé sáng.

Hiểu ta, chỉ có tiên sinh.

“Chắc trong lòng ngươi đang nghĩ, hiểu ta chỉ có tiên sinh mà thôi!”

Cố Trường Bình đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Nếu ngươi có thể tìm ra lý do khiến nàng giữ im lặng thì nàng cũng sẽ nghĩ, hiểu ta, chỉ có Tam Nhất!”

Tim Tiền Tam Nhất đập thình thịch một cái.

Cố Trường Bình vỗ vai hắn, xoay người bước vào màn đêm.

Hắn mặc một chiếc áo xám, ánh đèn đêm không quá sáng, nhưng Tiền Tam Nhất vẫn nhìn thấy rõ, hắn thở dài một hơi.

“Mỹ nhân à!”

Tiền Tam Nhất nghiến răng: “Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao ngươi lại si tình với hắn ngần ấy năm rồi.”

Cao Triều hừ một tiếng.

Nói thừa! Ta là người kiêu ngạo cỡ nào chứ!

“Rượu này còn uống nữa không?” Cao Triều hỏi.

“Không uống nữa!”

Tiền Tam Nhất: “Ta phải đi tìm nàng.”

“Này, Tam Nhất à!”

Cao Triều xoa mũi: “Huynh đệ có đôi lời thật lòng, ngươi có muốn nghe không?”

“Ngươi nói đi!”

“Không giống lời của tiên sinh đâu!”

“Nói đi!”

“Nhị gia ấy hả, ta nhìn ra rồi, là một kẻ tàn nhẫn.” Cao Triều hắng giọng: “Không chỉ tàn nhẫn, mà còn liều lĩnh nữa. Ngươi nghĩ xem, dám đính hôn với một nam nhân thì cần bao nhiêu dũng khí?”

Tiền Tam Nhất: “Mỹ nhân, ta đã từng nói với ngươi chưa…”

“Ngươi không cần nói, trong lòng ta hiểu rõ cả, người như vậy, suy cho cùng cũng giống như Cố Trường Bình thôi.”

Cao Triều thở dài: “Cố Trường Bình ta không chống đỡ nổi, tương tự, Nhị gia ngươi cũng không chống nổi, lỡ như sau này hắn thật lòng với ngươi, bắt ngươi đính hôn với hắn, mặt mũi nhà họ Tiền ngươi còn giữ được không? Tương lai của ngươi còn cần nữa không?”

“Cao Triều!”

“Ngươi câm miệng, nghe ta nói cho xong đã.”

Cao Triều nghiến răng: “Tuy ta cổ vũ ngươi theo đuổi hạnh phúc, nhưng không cổ vũ ngươi đi một đường tới chết, thật sự không được, ta với ngươi tìm một cô gái nào đó mà thích cũng được… này, ngươi là đồ khốn, đang nhìn đi đâu thế, có nghe ta nói không đấy?”

Tiền Tam Nhất giơ tay chỉ ra sau lưng hắn.

Cao Triều quay đầu lại: “A!” một tiếng kêu lên, giận dữ nói: “Ta nói này Nhị gia, ngươi đi đường không phát ra tiếng được à, ngươi là quỷ chắc?”

“Ngươi câm mồm!”

Tiền Tam Nhất quát Cao Triều một tiếng.

Cao Triều: “…”

Đây có phải là con súc sinh vừa mới nắm tay ta, nói mình rất buồn kia không?

Tiền Tam Nhất bước tới trước mặt Thịnh Nhị: “Sao lại đến đây?”

Thịnh Nhị chỉ vào hai vò rượu dưới đất: “Trúc Diệp Thanh hảo hạng, có muốn nếm thử không?”

Giọng điệu ấy, xưa nay chưa từng có.

Tìm Tiền Tam Nhất run lên: “Ta đang định đến Thịnh phủ xin một chén rượu thì ngươi lại tới!”

Thịnh Nhị gật đầu: “Vậy thì vừa khéo.”

Tiền Tam Nhất dẫn đường: “Nhị gia, lại đây ngồi!”

Cao Triều trơ mắt nhìn hai người bước ngang qua trước mặt mình, ngồi xuống ngay dưới mí mắt mình.

Ta thành người thừa rồi?

Rõ ràng đây là phủ đệ của ta, viện của ta!

Cao Triều nhìn Tiền Tam Nhất một cái, trong cổ họng bật ra tiếng cười khổ, rồi cũng bước vào bóng đêm.

Vò rượu vừa mở, hương thơm lan tỏa.

Tiền Tam Nhất mới ngửi thôi đã thấy ngà ngà.

Càng khiến hắn say là người trước mặt này.

“Nhị gia, rượu này uống thế nào?”

“Tùy hứng uống.”

Lông mày ánh mắt Thịnh Nhị hôm nay thật ôn hòa, không còn băng giá như trước kia, điều ấy khiến Tiền Tam Nhất vừa thấp thỏm lại vừa cảm thấy bất an.

Nàng chưa từng nói với hắn nhiều như vậy, với tâm thái bình thản như thế.

“Ngươi từng đến phủ Lạc Kinh chưa?” Thịnh Nhị hỏi.

Tiền Tam Nhất lắc đầu.

“Là một nơi rất tốt, món ăn nổi tiếng nhất là tiệc nước, loài hoa nổi danh nhất là mẫu đơn.”

Thịnh Nhị nói: “Sào gia bảo nằm ở tây bắc phủ Lạc Kinh, không chỉ tráng lệ mà còn rất rộng, hồi nhỏ ta thường xuyên lạc đường trong đó.”

Tiền Tam Nhất đáp lại nàng bằng một nụ cười.

Nói vậy thì, Sào Diệp Chu cũng xem như con nhà thế gia.

“Bảo chủ đối xử với ta rất tốt, một phần là vì giao tình với Thịnh lão đại, một phần là vì bạc đưa đủ nhiều.”

Thịnh Nhị cười tự giễu: “Lão già ấy bận rộn cả đời, chẳng thu được gì ngoài bạc.”

Tiền Tam Nhất nén một hơi thở, nói hai chữ: “Chuyện tốt!”

“Thế nhưng cho dù như vậy, ta vẫn tình nguyện theo sát Thịnh lão đại, dù có khổ, có mệt, có nguy hiểm.”

Chỉ mấy lời ngắn ngủi, nhưng chứa đựng quá nhiều điều.

Tim Tiền Tam Nhất chợt nhói lên.

Hắn như thấy được một cô bé mảnh mai cô độc, giữa toà thành lộng lẫy kia, rụt rè, bối rối, vô phương.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...