Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 825: Ngoại truyện: Tam nhị nhất 19



Chỉ cần nghĩ đến chuyện bản thân mấy hôm nay cứ làm trò ngu ngốc trước mặt nàng, ngực Tiền Tam Nhất lập tức như bị nhét một nắm băng vụn.

“Nhị gia không cần bận lòng, lời nói lúc sinh tử, không thể coi là thật đâu.”

“Đến lời nói lúc sinh tử còn không thể coi là thật thì lời nào mới là thật được?”

“…”

Lại một nắm băng vụn nhét tới, lạnh từ lòng bàn chân lan đến đỉnh đầu.

Chừng ấy ngày không một lời hồi đáp, chẳng phải là không có hi vọng sao? Đã không có hi vọng, vậy chẳng lẽ không thể chừa lại chút thể diện cho nhau, cho hắn một bậc thang mà bước xuống sao?

“Nhị gia!”

Hắn dùng sức vò mặt, khó khăn mở lời: “Ta…”

“Ta đã điều tra ngươi rồi, Tiền Tam Nhất!”

“Hả?”

Tiền Tam Nhất ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Thịnh Nhị.

“Cha và mẹ ngươi bất hòa, vì người muội muội cùng cha khác mẹ mất sớm, suốt nhiều năm họ chẳng thèm nói với nhau một câu.”

Mắt Tiền Tam Nhất lập tức đỏ au.

Đó là chiếc gai cắm sâu trong lòng hắn, sao nàng có thể…

Có thể lột từng lớp da thịt hắn, phơi bày chiếc gai đó ra.

Nhưng những lời tiếp theo của Thịnh Nhị, lại càng như muốn moi chiếc gai kia lộ rõ hơn nữa.

“Sự ra đi của muội muội ngươi chỉ là hậu quả, nguyên nhân gốc rễ, là vì giữa cha mẹ ngươi… có vướng một người đại bá của ngươi.”

“Thịnh! Nhị!”

Da đầu Tiền Tam Nhất như nổ tung: “Ngươi điên rồi sao?!”

Hắn vớ lấy chén rượu bên cạnh định ném, nhưng lại không nỡ, đành ngửa đầu uống cạn.

Uống mạnh quá, sặc đến ho dữ dội.

Hắn ho đến trời long đất lở, ho đến miệng trào vị máu tanh, rồi nước mắt cứ thế mà rơi xuống.

Đúng vậy!

Giữa hai người lớn là một người đại bá.

Nghe mẹ kể, đó là một người còn ôn hòa hơn cả Cố Trường Bình, nét chữ viết đẹp vô cùng.

Lần đầu đến nhà họ Nhậm, hắn tặng mẹ một bản kinh Kim Cang chép tay, nhìn nét chữ kia, mẹ lập tức động lòng.

Lang hữu tình, thiếp hữu ý, hai nhà bắt đầu bàn chuyện cưới gả.

Nào ngờ trời không chiều lòng người, vừa mới hợp bát tự, bên đại bá đã lâm bệnh, chỉ nửa năm sau thì mất.

Nhà họ Tiền không nỡ bỏ mối hôn sự tốt này, muốn để người em trai thay cưới; nhà họ Nhậm thì sợ con gái mang tiếng khắc phu, nên vui vẻ đồng ý.

Trong lòng mẹ đã có người khác, tất nhiên không muốn, nhưng bị trưởng bối ép buộc, cuối cùng vẫn phải thành thân.

Tân hôn, ít nhiều cũng có chút ngọt ngào. Nhưng mẹ vẫn luôn giữ bên mình bản kinh Kim Cang đại bá tặng, cha nhìn thấy, lòng đâm ra bất mãn.

Ngày tháng trôi đi.

Bất mãn sinh ra oán hận, oán hận nảy sinh bẩn thỉu, bẩn thỉu dần tạo nên rạn nứt.

Mẹ mang thai hắn, bụng lớn không thể gần gũi, cha lập tức ra vào thanh lâu, gặp được Phượng Tiên, chẳng bao lâu lại rước về bằng kiệu nhỏ.

Mệnh Phượng Tiên mỏng như tờ giấy, tham vọng lại lớn như trời, bi kịch từ đó bắt đầu.

Nhiều năm đã qua, khuôn mặt của tiểu muội sớm đã nhạt nhòa, hắn chỉ còn nhớ, muội ấy da rất trắng, người rất mềm, như một cục bông vậy.

Một chiếc khăn tay được đưa tới.

Tiền Tam Nhất ngẩng đầu, ánh mắt có chút hung hãn nhìn Thịnh Nhị, không đón lấy.

“Tiền Tam Nhất!”

Tay Thịnh Nhị vẫn đưa ra: “Trả hết món nợ này thì hắn sẽ không còn vướng giữa chúng ta nữa!”

Tim, bỗng chốc như ngừng đập.

“Ngươi nói gì?” Hắn không dám tin vào tai mình.

“Ta nói!” Đôi mắt Thịnh Nhị nhìn thẳng hắn: “Giờ ngươi đồng ý, hay không đồng ý?”

Như có búa bổ ngang, chẻ hắn làm đôi một nửa là vui mừng, một nửa là điên cuồng.

Trái tim hắn đập loạn, từng nhịp như có búa nện.

Nếu ánh nhìn của một người có nhiệt độ thì lúc này, Thịnh Nhị e là đã bốc cháy.

Nói ra cũng lạ.

Khoảnh khắc khiến nàng động lòng, không phải là lúc trong xe ngựa hắn đưa tay ra, cũng không phải lúc giữa rừng hắn giơ đao chắn trước mặt nàng, mà là khi hắn được Cao mỹ nhân dìu, xiêu xiêu vẹo vẹo bước đến bên giường nàng.

“Mỹ nhân, mau đưa người lên xe, đưa về kinh cho lão già họ Kỳ khám lại lần nữa, tốn bao nhiêu bạc, ta trả.”

Nàng gắng sức mở mắt, đối diện ánh mắt hắn.

Khi ấy, toàn thân hắn bẩn không thể tả, tóc rối như ổ rơm, mặt bị người của Xướng Xuân Viện đánh sưng như đầu heo.

Hai mắt vừa đen vừa sưng, chỉ có thể hé ra một khe nhỏ để nhìn người.

Chỉ vỏn vẹn một cái đối mắt, Thịnh Nhị nghe thấy tim mình “cạch” một tiếng, nghe thấy vết thương hoại tử nơi bả vai trái bắt đầu mọc ra máu thịt và gân cốt mới.

“Nhị gia!”

Rất lâu sau, Tiền Tam Nhất nhẹ giọng hỏi: “Chuyện này có nguy hiểm không?”

“Nguy hiểm!”

“Có mất mạng không?”

“Có thể có, cũng có thể không.”

“Nếu còn sống, việc đầu tiên ngươi muốn làm là gì?”

Thịnh Nhị đưa khăn tới gần hơn: “Tìm ngươi, đòi nợ.”

Tiền Tam Nhất đưa tay ra, nhận lấy, siết chặt trong lòng bàn tay, “ừ” một tiếng.

“Nhị gia, người còn sống, nợ chưa xóa, ngươi nhất định đừng tha cho ta!”

Thịnh Nhị nâng chén rượu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiền Tam Nhất cũng nâng lên.

Hai chiếc chén chạm nhau, Thịnh Nhị nói thêm một câu: “Dù có làm ma, ta cũng không buông tha ngươi!”

Tiền Tam Nhất sống hai mươi bốn năm, trái tim lộn xộn, bấp bênh, cuối cùng cũng có nơi dừng chân.

Hắn uống cạn rượu, rồi đập mạnh chén xuống đất, mắng: “Thịnh Nhị, ngươi đừng để gia chờ lâu quá, gia dù gì cũng là Trạng nguyên, không thiếu nữ tử mến mộ!”

Thịnh Nhị cũng đập chén, bật cười sảng khoái.

Cao Triều quay lại sân, chỉ thấy một bãi lộn xộn.

Đâu còn bóng dáng Nhị gia, chỉ còn một tên say rượu Tiền Tam Nhất.

Hắn bước đến, đẩy đẩy tên say.

“Nhị gia đâu?”

Kẻ say mở mắt, nhìn Cao Triều một lúc, trả lời: “Đi rồi!”

“Bàn xong chưa?”

“Ừ!”

“Gì mà ừ? Nói đi, thành hay không thành?”

Kẻ say bĩu môi, lắc đầu hỏi: “Mỹ nhân, nói thật xem, là ta đẹp trai, hay thằng khốn Sào Diệp Chu đẹp trai?”

Cao Triều: “…”

Được rồi!

Hai người này, xem ra vẫn chưa thành!

Cao Triều đỡ hắn dậy, thở dài: “Đi thôi, nể tình ngươi và ta cùng cảnh ngộ, tối nay ta để ngươi ngủ giường ta.”

Kẻ say cười khúc khích vài tiếng.

“Sao ngươi còn cười được!”

Vừa dứt lời, kẻ say bỗng ôm chặt lấy Cao Triều, bật khóc hu hu.

Thế mới phải!

Mỹ nhân vỗ vỗ lưng hắn, vừa dỗ vừa mắng: “Ngươi nhìn ngươi kìa, có chí khí không? Ta khóc chưa? Thanh Sơn khóc chưa?”

Thịnh Nhị rời đi, y như lúc nàng xuất hiện lặng lẽ không một tiếng động.

Không ai biết nàng đi đâu, cũng không ai biết nàng có quay lại hay không. Khuôn mặt Cố Trường Bình xưa nay điềm đạm như nước, lúc này cũng lộ vẻ lo lắng.

Ngay khi y định phái người đi tìm, thì Tiền Tam Nhất xuất hiện.

Thầy trò cùng vào thư phòng, đóng cửa trò chuyện khoảng một khắc, Cố Trường Bình lập tức hủy bỏ lệnh tìm người.

Năm ngày sau.

Chiếu thư triều đình ban xuống, Tiền Tam Nhất được bổ nhiệm ra ngoài làm Tri phủ Bảo Định, nhiệm kỳ ba năm.

Trước khi nhậm chức, Tiền tri phủ mời Thất gia và mỹ nhân tới lầu Ngoại Lâu uống rượu.

Ba tuần rượu qua đi.

Tiền Tam Nhất bất ngờ lên tiếng: “Ta sắp nói hai chuyện.”

Thất gia: “Chẳng lẽ là bạc không đủ dùng?”

Mỹ nhân: “Ra ngoài thì nên hào phóng, ta và Thất gia đều đã chuẩn bị ít nhiều.”

Đúng là hai kẻ phàm tục, ngoài bạc ra thì chẳng nghĩ được gì khác sao?

Tiền Tam Nhất trợn mắt, ho nhẹ một tiếng: “Thất gia, Nhị gia là một cô nương giống như ngươi; mỹ nhân, xin lỗi, gia từ trong ra ngoài đều là trai thẳng.”

Đũa của Thất gia rơi xuống;

Cằm của mỹ nhân rơi xuống.

“Chuyện thứ hai.”

Tiền Tam Nhất lặng đi một hồi rồi nói: “Nàng nói sẽ quay lại tìm ta, ta sẽ chờ nàng.”

Cằm của Thất gia rơi xuống;

Đũa của mỹ nhân lại rơi.

“Nàng mà không quay lại tìm ngươi thì sao?” Hai người đồng thanh hỏi.

“Vậy ta…”

Tiền Tam Nhất mỉm cười, từng chữ rõ ràng: “Dù làm ma, ta cũng không buông tha cho nàng!”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...