Ta Thu Các Đại Lão Tuổi Nhỏ Làm Đồ Đệ

Chương 47



Cao cấp thí luyện còn chưa kết thúc thì bầu không khí trên Song Hổ sơn đã trở nên đông cứng.

Mỗi lần truyền đến tên của đệ tử các đại môn phái bị đào thải là biểu tình của những trưởng lão và chưởng môn càng lúc càng khó coi.

Trải qua một buổi trưa, gần như đệ tử của tất cả các môn phái nhỏ đều toàn quân bị diệt, trong số những chưởng môn của môn phái nhỏ chỉ còn lại một mình Ngu Sở, ba đồ đệ Tinh Thần Cung vẫn luôn không có tin tức còn đệ tử của các đại môn phái lần lượt bại lui.

Sắc mặt của mấy chưởng môn đều tái nhợt.

Đương nhiên là bọn họ đã nhìn danh sách báo danh, Tinh Thần Cung tham gia thí luyện lần này đồ đệ lớn nhất mới hai mươi tuổi, đồ đệ nhỏ hơn là mười bảy tuổi, lại còn mang theo tiểu nữ hài mới mười ba tuổi.

Tuổi tác của ba người này dù là người lớn tuổi nhất cũng tính là nhỏ tuổi trong số các đệ tử báo danh tham gia.

Nhưng kết quả thì sao? Hạt giống mới mà bọn họ coi trọng không có một ai cố gắng tranh đua, còn có một số ít bị đào thải từ sớm.

Mấy đồ đệ tới thay sư phụ chờ đợi kết quả đều cảm thấy được bầu không khí nặng nề ngưng đọng lại trong đại điện, bọn họ không giám nói một lời, còn cả người lại run bần bật.

Nguyên nhân tại sao những chưởng môn đó khó chịu thì bởi vì không chỉ do đệ tử của Ngu Sở mà còn do từ đầu bọn họ đã đem các hoạt động lớn nhỏ trong Tu Tiên giới coi đó là việc trong nhà mình, mọi người thay phiên quản lý, tất nhiên nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Ví dụ như lúc này đây, người thắng lợi sẽ nhận được một quyển thượng cổ Vân Hỏa thư, đối với người tu tiên mang hệ hỏa thì đúng là bảo vật quý giá không thể nghi ngờ.

Mà bản thân quyển Vân Hỏa thư này vốn là để chuẩn bị cho đệ tử mang đội Âu Dương Viên của Lôi Đình Môn.

Từ bất kỳ góc độ nào tới xem hắn đều là tuyển thủ đoạt giải quán quân của năm nay.

Đối với mấy đại môn phái, thay phiên quản lý là một loại ăn ý.

Với những đồ đệ ở độ tuổi thanh niên và trình độ không khác nhau là mấy, mọi người đều ăn ý có qua có lại, đó là đem tỷ thí trong bí cảnh thí luyện này hay tiên môn đại bỉ coi như luyện kim thạch cho đồ đệ, tóm lại ai cũng không có hại.

Bằng không ai thật sự nguyện ý đi làm cái chuyện từ thiện mang bảo vật quý giá đưa cho người khác chứ?Nhưng trong vòng trăm năm qua, loại ăn ý này đã bị đánh vỡ bởi sự xuất hiện đột ngột của Tinh Thần Cung.

Sắc mặt mấy chưởng môn của các môn phái cống hiến phần thưởng lần này không tốt chút nào, đáng lẽ việc này là phải có qua có lại, nếu bị Tinh Thần Cung chiếm mất thì không chỉ cảm thấy nỗi đau như cắt da cắt thịt mà còn khiến trong lòng khó chịu không thôi.

Ngày thứ tư cứ trôi qua như vậy, kỳ thật có chưởng môn không chịu nổi việc mất mặt mũi muốn chạy khỏi, nhưng nghĩ tới ‘cây châm’ Ngu Sở này nên bọn họ mới cắn răng lưu lại muốn chờ kết quả cuối cùng.

Khi màn đêm buông xuống, trong rừng rậm nguy cơ rình rập bốn phía.

Tuy nói sơ cấp và cao cấp thí luyện đều ở rừng rậm nhưng sự khó khăn lại khác nhau như trời với đất.

Sơ cấp rừng rậm còn có thể nhẹ nhàng cắm trại tại dã ngoại, nguy hiểm lớn nhất là phòng bị người khác mà thôi.

Còn cao cấp rừng rậm nguy hiểm hơn nhiều.

Hơn bốn mươi tuyển thủ tham gia cao cấp thí luyện vào đêm đó còn sót lại đã không nổi ba phần tư, phần lớn tuyển thủ không bị đào thải do những người khác mà là do bẫy rập, yêu thú, lạc đường, trận pháp bên trong rừng rậm hoặc tự động lựa chọn từ bỏ.

Khi màn đêm buông xuống, Tiểu Cốc lựa chọn một thân cây lớn, nàng trèo lên cao, chọn một nhánh cây tương đối lớn, cột người vào nhánh cây đó rồi mới chuẩn bị đi nghỉ ngơi.

Lúc này trong rừng truyền tới tiếng cười vui vẻ của nam nhân.

Cốc Thu Vũ rụt người lại rồi cẩn thận nhìn xuống phía dưới.

Có hai tuyển thủ đang cùng nhau đi về phía nàng, thế nhưng là đệ tử của Lôi Đình Môn mà lúc ở sơ cấp rừng rậm đi mở miệng châm chọc các nàng, cũng không biết bọn họ làm thế nào có thể tìm được nhau trong khu rừng rộng lớn này.

Hai người này cũng chọn đúng thân cây lớn mà Cốc Thu Vũ đang ngồi ở trên, bọn họ nhìn trái nhìn phải xác định phụ cận không có nguy hiểm nào thì lại nhìn về phía trước.

Thân mình nhỏ xinh của Tiểu Cốc được nhánh cây to lớn che kín nên hai người ở dưới chưa thấy được.

Bọn họ ngồi dưới tàng cây, lúc này mới thở phào một hơi.

“Con mẹ nó, mấy ngày vừa rồi mệt chết ta.”

Là tên đệ tử mang đội đang mắng.

“Âu Dương sư huynh, lần này huynh nhất định đạt được quán quân rồi.”

Người còn lại hâm mộ nói, “Đệ xem chiếc túi của huynh sắp không nhét thêm đồ được nữa.”

“Cũng đúng, chắc không khác mấy.”

Âu Dương Viên tràn trề đắc ý, “Ai, đáng lẽ lấy trình độ của huynh đi tham gia lần thí luyện này cũng có vẻ đang bắt nạt người khác nhưng ai bảo sư phụ coi trọng huynh chứ?”

“Sư huynh nói chí phải, lần thí luyện này huynh đạt được danh hiệu đệ nhất, ba năm sau lại bộc lộ tài năng ở tiên tông đại bỉ thì sẽ được thăng chức rất nhanh, về sau ở trong môn phái huynh cũng sẽ nói một không ai giám nói hai.”

Tên đệ tử này tiếp tục nịnh nọt, “Đến lúc đó sư huynh cũng đừng quên đệ, nhiều nhiều dẫn dắt đệ nhé.”

“Cái này thì đệ yên tâm đi, huynh với đệ đều bái cùng một sư phụ, những người khác huynh cũng không tin được.”

Hai người ở dưới tàng cây truyện trò vui sướng, dường như cảnh tượng tương lai tốt đẹp đang ở trước mắt vậy.

Cốc Thu Vũ cảm thấy hai người này thật ồn ào những cũng vẫn chưa muốn làm cái gì, nàng ở trên cây nhắm mắt lại, tính sẽ ngủ một giấc ngắn, chờ đến khi hai người kia tự rời đi.

Kết quả hai đệ tử Lôi Đình Môn kia lại hàn huyên tiếp.

“Nhưng Tinh Thần Cung và cái tán tu gọi là Tiêu Dực đó hơi nguy hiểm.”

Tên sư đệ kia nói, “Khi thông qua cửa ải sơn động kia đệ có hỏi mấy đệ tử ở đó, bọn họ nói thời gian hai nhóm đó thông quan rất sớm.

Hình như đã rất nhiều đợt không xuất hiện tình huống tán tu và môn phái nhỏ dẫn đầu thì phải.”

“Bọn chúng tính là thứ gì?”

Âu Dương Viên không thích nghe những lời này, “Bọn chúng là mấy tên gia hỏa bất nhập lưu mà thôi, ngay cả đại môn phái còn không vào được thì có thể giỏi chỗ nào? Kẻ có năng lực đều hướng phía trước mà đi, đệ từng gặp được có người xuôi dòng đi xuống không?”

“Sư huynh nói chí phải, là do đệ ít thấy được việc lạ thôi.”

Âu Dương Viên hừ lạnh một tiếng, “Tinh Thần Cung đó ngay cả tiểu cô nương còn phải mang theo cho đủ số, một cái môn phái toàn bộ chỉ có ba đồ đệ còn tới đây kiếm chác.

Môn phái nhỏ như vậy huynh nhổ một bãi nước bọt là bị diệt ngay!”

Hai người trò chuyện vui vẻ, lời nói ngoài miệng càng lúc càng khó lọt tai.

Trên cây, Cốc Thu Vũ chậm rãi mở mắt, nàng mím môi, trong mắt thấp thoáng ngọn lửa đang bùng cháy.

Hai đệ tử Lôi Đình Môn lấy lương khô ra ăn, một trận gió thổi qua, hình như có hạt gì đó giống như hạt cát phất qua khuôn mặt, Âu Dương Viên tiện tay vỗ lên mặt.

Giây tiếp theo, hai chân hai tay của hắn bắt đầu tê mỏi lạnh băng, muốn cử động cũng không động đậy nổi, sau đó hai người cùng nhau ngã quỵ trên mặt đất.

Tình huống này là như thế nào, đã xảy ra chuyện gì??Lúc này trước mặt gã là làn váy của nữ hài tử đang rơi xuống.

Âu Dương Viên bị người lật mình lại, đối diện với gã là một đôi mắt hơi non nớt và xinh đẹp.

“Chúng ta là thứ bất nhập lưu?”

Cốc Thu Vũ cười khẽ, “Ta tới là để đủ nhân số?”

Lúc này Âu Dương Viên mới ý thức được chính mình bị Cốc Thu Vũ ám toán, gã mở to đôi mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào Cốc Thu Vũ.

“Ngươi, ngươi ---”

Gã thở hồng hộc cố sức cắn răng nói.

Ngón tay xanh nhạt của Cốc Thu Vũ bóp chặt lấy cổ của Âu Dương Viên, nàng điềm đạm mỉm cười xinh đẹp, nhưng trong mắt lại tối tăm lạnh lẽo.

“Ngươi tính là thứ gì mà giám vũ nhục sư môn và sư huynh của ta?”

Nàng nhẹ nhàng hỏi.

Nếu là ngày hôm qua Âu Dương Viên tuyệt đối sẽ không tin mình sẽ sợ hãi một nữ hài mới chỉ mười ba tuổi.

Nhưng giờ khắc này, dưới đôi tay có vẻ như không chút sức lực nào của nàng thì Âu Dương Viên đã cảm nhận được sự sợ hãi khi cận kề cái chết.

Giống như nữ hài trước mắt này thật sự muốn giết gã vậy.

“Không, không……”

Giọng nói của gã bật ra tiếng hô hô.

Âu Dương Viên không biết Cốc Thu Vũ suy nghĩ cái gì, trong vài giây dài lâu đó, gã luôn nhìn thấy sát ý băng lãnh và sự do dự liên tục thay đổi trên đôi mắt xinh đẹp của nàng, tựa như trong nháy mắt sinh tử chỉ từ ý niệm trong đầu của nàng mà thôi.

“Xin lỗi.”

Cuối cùng Cốc Thu Vũ cũng nói.

Hô hấp của Âu Dương Viên đều bị bít kín lại, gã có cảm giác bản thân muốn ngất đi.

Nhưng bản năng cầu sinh trong tiềm thức của hắn lạivang lên tiếng chuông cảnh báo, giống như nếu gã không làm theo ý của Cốc Thu Vũ thì sẽ có việc khủng bố xảy ra.

“Thưa không…… Xin lỗi, là, là tại hạ sai rồi, xin lỗi……”

Gã lắp bắp miễn cưỡng cầu xin.

Cốc Thu Vũ buông gã ra, nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

“Thật sự muốn giết ngươi quá.

Nhưng…… Nhưng sư tôn sẽ không vui.”

Nàng tiếc nuối nói, “Ta phải làm hài tử ngoan thôi, ai.”

Cốc Thu Vũ đổ thuốc giải vào trong miệng mũi của hai người, Âu Dương Viên há mồm thở hổn hển một hơi, giây tiếp theo gã đã bị người đánh vào cổ rồi ngất đi.

Theo bình thường, thí luyện vốn có bảy ngày nhưng ở ngày thứ năm thứ sáu đã kết thúc.

Bởi vì phần lớn tuyển thủ không thể đi đến ngày cuối cùng trong cao cấp bí cảnh.

Trước đây thường xuyên xuất hiện cảnh tượng những người khác đều bị đào thải, người còn lại cuối cùng liền tự động trở thành kẻ thắng cuộc, sau đó là thống kê điểm.

Một đêm qua đi, không ít môn phái chỉ còn dư lại mấy đệ tử cũng bị đào thải toàn bộ, trong bí cảnh chỉ còn lại mười người.

Đáng lẽ mười người này ít nhất có thể căng thêm một ngày, kết quả sáng sớm tinh mơ, những chưởng môn đang đả tọa hoặc đọc sách ở trên đỉnh Song Hổ sơn liền nghe được đệ tử truyền tin khuyếch đại âm thanh báo cáo.

“Có tuyển thủ đã lên núi, khoảng trên dưới một canh giờ sau sẽ có thể thông quan!”

Nghe thấy những lời này là những chưởng môn ở đại điện đều ngẩng đầu lên,Đã có vài đợt thí luyện đều không có đệ tử thông quan xuất hiện, chẳng lẽ là muốn phá vỡ ghi chép tại đây sao?Mỗi sư phụ của các đại môn phái đều rất tin tưởng đồ đệ của mình, họ thi nhau ra cửa nghênh đón.

Liếc mắt nhìn thì thấy toàn là những nhân sĩ nổi danh thường ngày không được nhìn thấy giờ lại tụ tập trên Song Hổ sơn.

Ngu Sở cũng nghe thấy tin tức này.

Lúc nàng chậm rãi đi qua, không biết có ai nói một câu, “Thế nhưng Ngu chưởng môn còn ở, đúng lúc chúng ta cùng nhau nhìn xem cuối cùng người thông quan là ai nào!”

Còn sót lại mười người, trừ ba đồ đệ của Ngu Sở thì còn có bảy người.

Chỉ cần không phải người của nàng thắng lợi thì bất kỳ ai thắng đều không sao cả.

Xác suất bảy so với ba, chẳng lẽ bọn họ không thắng được sao?Các chưởng môn nhín thở ngưng thần.

Sau thời gian một nén nhang, có một bóng dáng màu trắng cuối cũng cũng xuất hiện ở cuối chỗ ngoặt của bậc thang.

Bọn họ đều cẩn thận nhinf đệ tử này, mặt mày của hắn thanh tú, đôi mặt tựa sao trời, năm ngày gian khổ trong bí cảnh hình như không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào tới hắn, nhìn thoáng qua hắn vẫn giống như cũ một thân mình nhẹ nhàng với khí chất thong dong.

Người trẻ tuổi lớn lên tuấn tú lich sự, vấn đề phát sinh là đồ đệ này là đồ đệ của ai?Giữa các chưởng môn trưởng lão nhìn nhau, tất cả mọi người không hiểu ra sao.

Lúc này người trẻ tuối đã đi đến tầng cao nhất, khuôn ngực phập phồng dồn dập vẫn lộ ra sự mỏi mệt của hắn.

“Chúng mừng các hạ, các hạ là người đầu tiên thông quan.”

Đệ tử giữu trật tự đi tới chúc mừng, “Lệnh bài của các hạ đưa cho tại hạ, tại hạ xem thân phận và thành tích của các hạ một chút.”

Người trẻ tuổi mặc y phục tuyết trắng tùy tay lấy ra lệnh bài đưa cho đệ tử đó, ánh mắt của hắn lại tìm kiếm sư phụ.

“Cái kia, các hạ……”

Lời của đệ tử đang kiểm tra chưa nói xong thì con ngươi của người trẻ tuối đã sáng ngời, hắn đi qua giữa mọi người rồi đi đến trước mặt Ngu Sở cúi đầu ôm quyền.

“Sư tôn!”

Thấy được cảnh tượng như vậy, các chưởng môn khác đều sắp hít thở không thông.

--

- Mẹ nó thật đúng là đồ đệ của Ngu Sở??“Ngôn Khanh, con vất vả rồi.”

Ngu Sở cười nói.

Bên này, Lục Ngôn Khanh ngẩng đầu, hắn đánh giá Ngu Sở rồi lo lắng hỏi, “Sư tôn, nhiều ngày qua người còn tốt chứ?”

Ngu Sở bất đắc dĩ, “Sư tôn ở đỉnh núi chờ các con thì có thể có gì không tốt đâu? Nhưng con lại vất vả.”

Lục Ngôn Khanh vừa muốn nói gì thì đệ tử quan sát lại lớn tiếng nói.

“Phát hiện hai tuyển thủ đang lên núi!”

Này, năm nay làm sao vậy, trước đây chết sống không ai thông quan được vậy mà năm nay lại rủ nhau thông quan hả?Trên đỉnh núi, Ngu Sở vừa mới quan tâm Lục Ngôn Khanh xong thì nghe được dưới bậc thang có tiếng mắng đầy tức giận.

“Sao lại nghe quen tai như vậy?”

Lục Ngôn Khanh thắc mắc.

Hai sư đồ tới cạnh bậc thang rồi nhìn xuống dưới thì thấy trên người của Thẩm Hoài An và Tiêu Dực dính tro bụi trông khá chật vật, hai người vừa đánh vừa chạy về trước, quấn lấy nhau mà đánh túi bụi.

Vốn dĩ Tiêu Dực đi trước một bước thì lại bị Thẩm Hoài An duỗi tay ra giữ lấy, hai người bị ngã vào nhau.

Tiêu Dực vừa ngẩng đầu thì thấy được Lục Ngôn Khanh và Ngu Sở đang ở trên, hắn lập tức ngẩn ra.

Không biết hắn giật mình vì phát hiện ra đã có người đoạt đệ nhất hay vì thấy Ngu Sở.

Thẩm Hoài An theo ánh mắt của Tiêu Dực nhìn về phía trước, lập tức mỉm cười.

“Sư tôn, Lục Ngôn Khanh!”

Hắn chạy về phía trước, có vẻ như lúc này Tiêu Dực mới tỉnh táo lại, cũng không đánh nhau nữa, hai người cùng chạy l3n đỉnh núi.

Đệ tử truyền tin cũng chưa kịp nói gì thì Thẩm Hoài An đã trực tiếp làm lơ hắn.

Hắn đi đến trước mặt Ngu Sở, cũng đánh giá nàng từ trên xuống dưới rồi sau đó sắc mặt không thân thiện gì nhìn về các chưởng môn khác.

“Sư tôn, bọn họ không nắt nạt người chứ?”

Tính tình của Thẩm Hoài An thẳng thắn, khi nói chuyện cũng thẳng hơn Lục Ngôn Khanh nhiều.

Ngu Sở có thể dỗi các chưởng môn khác nhưng Thẩm Hoài An vẫn là tiểu bối, làm như vậy không được lễ phép.

Nàng vươn tay vỗ sau ót của Thẩm Hoài An, lập tức Thẩm Hoài An thu lại ánh mắt hung ác, vừa ấm ức vừa lắm miệng hỏi, “Sư tôn, con thật vất vả thông quan, thế mà người liền đánh con là sao?”

Ban đầu Ngu Sở định nói Thẩm Hoài An không biết lớn nhỏ, kết quả là nhìn thấy bộ dáng xám xịt của người thiếu niên trẻ tuổi này lại vẫn mềm lòng theo.

Nàng vươn tay sửa sang lại đầu tóc hơi rối của Thẩm Hoài An, không ngại dỗ dành, “Vất vả vất vả, có bị thương hay không?”

Lập tức Thẩm Hoài An gật gật đầu, hắn đưa tay ra khoe vết bầm trên cánh tay cho Ngu Sở xem rồi cáo trạng, “Sư tôn, người xem gia hỏa này đánh con đây này, thế mà hắn xuống tay nặng như vậy!”

Vốn dĩ Tiêu Dực đang đứng ở một bên ngẩn ngơ, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Kết quả tự dưng mình bị người nhắc đến, hắn vừa ngẩng đầu thì đối mặt với ánh mắt của Ngu Sở.

Không biết có phải bị bóng ma tâm lý của tối hôm đó hay không, Tiêu Dực bị nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, lắp bắp tố cáo, “Hắn cũng đánh ta.”.

Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...