Ta Thường Hay Nhìn Thấy Chữ Viết Kỳ Quái
Chương 2
Chương 3Dọc theo đường đi Quý Trạch An nhu thuận đi theo phía sau Dương Lợi, bất quá cho tới nay chưa từng tiến vào đoàn phim, vẫn không nhịn được tò mò với cảnh sắc chung quanh. Tuy rằng bên trong là một người trưởng thành rồi, nhưng nhìn thấy cảnh sắc trên TV biến thành sự thật trong lòng vẫn nhịn không được hưng phấn, vừa nghĩ tới diễn viên kịch truyền hình xuất sắc hoặc là một người qua đường dấu diếm mặt trong phim ảnh (????) , vẫn là có một chút phấn khởi. Dọc theo đường đi này ánh mắt Quý Trạch An đều cong cong ôm lấy miệng, cười không thấy mắt, rất sáng nha .“Thật cao hứng?” Dương Lợi xoay người đi vài bước đến bên cạnh, mới làm cho Quý Trạch An chỉ nhìn hai bên không nhìn phía trước không đụng vào mình, nhìn cậu còn ngốc hồ hồ đi phía trước, Dương Lợi nhịn không được kéo cậu một phen để cậu dừng lại. Cuối cùng vẫn là tiểu hài tử, hưng phấn tuyệt không tính là gì, Dương Lợi nghĩ như vậy.Quý Trạch An bị Dương Lợi bắt dừng lại, lúc này mới ý thức tới sở tác sở vi của mình, nhịn không được đỏ mặt.“Ân.” Sau khi Quý Trạch An ý thức được Dương Lợi là đang nói chuyện cùng mình, bật người liền hồi phục đáp.Dương Lợi nhìn Quý Trạch An đỏ mặt rất là được người thích, ha ha nở nụ cười, “Ngươi còn nhỏ, lại là lần đầu tiên tới, đây thực bình thường.”“Ân…” Nghe Dương Lợi nói như thế, Quý Trạch An càng thêm ngại ngùng , kỳ thật cậu một chút cũng không nhỏ, thật sự, chính là cậu không thể nói…Đoàn phim《 hành khúc 》, là một quyển kịch điện ảnh cổ trang đại chế tạo, Quý Trạch An cũng biết, lúc ấy tạo ra danh tiếng khá tốt, bất quá cậu không nghĩ tới sau khi chính mình trọng sinh sẽ chạy đến cái đoàn phim này làm áo rồng. Cậu cúi đầu nhìn y phục trên người mình, sau đó lại nhìn về phía đại thúc cách đó không xa.Dương Lợi rất là quen, thuần thục liền mặc quần áo lên . Thấy Quý Trạch An nhìn hắn, hắn xem kỹ y phục của cậu một chút, không tự chủ được gật gật đầu. Lần đầu tiên Quý Trạch An mặc quần áo như vậy, nhìn người chung quanh mặc như thế nào, chính mình cũng làm theo như thế, quần áo này nhìn qua rất nhiều tầng kỳ thật chỉ là động tay động chân nơi cổ áo, chân chính thì chỉ có một tầng mà thôi, bất quá mùa hè mặc áo ống tay dài vẫn có chút nóng, huống chi Quý Trạch An là trực tiếp mặc quần áo bên ngoài áo sơ mi.“Đại thúc, một thân ngươi mặc này thật là uy vũ khí phách a!” Quần áo Dương Lợi mặc rõ ràng không giống Quý Trạch An, nhìn qua thập phần có khí thế, giống một tướng lãnh, bất quá Quý Trạch An cảm thấy rất nặng, hơn nữa càng thêm dày . Trên mặt chói lọi viết ‘Ta có ba mươi ki-lô-gam, ta tự hào’, ánh mắt nhìn Dương Lợi liền nhịn không được hơi hơi mang theo một chút đồng tình , quả nhiên kẻ chạy cờ cũng không phải việc thoải mái.Dương Lợi nhìn ánh mắt Quý Trạch An từ sáng lấp lánh biến thành có chút kỳ quái, vỗ một cái lên bờ vai của cậu, “Tiểu tử, ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy!”“Ta chính là cảm thấy rất nặng, thực nóng.” Mùa hè mặc vào một cái giáp xiềng xích như vậy, chạy chạy cọ cọ , còn cần có vài phần bản lãnh thật sự a.Dương Lợi lại nở nụ cười, “Như thế này, đối với chụp diễn mà nói bất quá là sự tình thường có, yên tâm, thân thể nhỏ này của ngươi không có cơ hội mặc vào .”Quý Trạch An nhìn Dương Lợi cười cười, không có tiếp lời .Cậu tuyệt không muốn nhìn thấy bộ dáng chính mình bị khôi giáp ba mươi ki-lô-gam này áp đảo, thể trọng cậu hiện tại cũng chỉ có bốn mươi lăm ki-lô-gam (hâm mộ-ing), không có nặng hơn bao nhiêu so khôi giáp này, với khí lực cậu hiện tại, trên người mặc một bộ khôi giáp, cậu cũng không cần đứng lên nữa .“Nếu không đợi lát nữa cho ngươi thử xem?” Dương Lợi nhìn Quý Trạch An không nói, cho rằng cậu muốn mặc mặc thử, vì thế đề nghị. Nam hài tử mà, thích vũ khí khôi giáp thực bình thường, hắn cũng từng có thời điểm như vậy, cho nên hắn tỏ vẻ thực lý giải. Bất quá Dương Lợi tuyệt đối không thừa nhận chính mình muốn nhìn thấy bộ dáng Quý Trạch An bị khôi giáp này ép tới đi không được, tuyệt đối không có! Hắn chính là người phúc hậu!Quý Trạch An lắc đầu, dùng một cái tiết tấu như là trống bỏi, cậu lau mặt một phen, lặng lẽ lui về sau mấy bước, dọa người cái gì hay là thôi đi…Chụp diễn không có phấn khích như trong tưởng tượng, thứ nhìn thấy trong TV đều là nhân viên chế tác hậu kỳ vất vả cần cù lao động đoạt được, Quý Trạch An thực nhanh liền ý thức được điểm ấy, cũng có lẽ là nguyên nhân không có phối âm cùng đặc hiệu (hiệu ứng đặc biệt) có vẻ có chút buồn tẻ, cũng có lẽ là bộ phận phấn khích cùng cái áo rồng là cậu này không có nhiều liên quan.“Ngươi, ngươi đi diễn cái nhân vật kia.”Đột nhiên đạo diễn giơ một lóng tay chỉ phương hướng Quý Trạch An, cậu có chút phản ứng không kịp. Bất quá bọn hắn bên này sẽ không ngừng vì một mình cậu, cho nên cậu theo bản năng đi đến bên cạnh, tránh ra một ít, tận lực làm cho mình không cản trở người khác.“Ai, ngươi trốn cái gì, là ngươi !”Quý Trạch An ngẩn người, ánh mắt có chút ngơ ngác .Giống như, tựa hồ, đại khái… Người đạo diễn chỉ là cậu?Lúc này, đại thúc không biết chui ra từ chỗ nào tới đẩy cậu, làm cậu đứng không vững, làm cậu có một loại cảm giác tóc giả trên đầu bị vứt bỏ. Bất quá Dương Lợi chỉ là muốn nhắc nhở cậu một chút, bất quá lực đạo không có khống chế tốt, thực nhanh liền đỡ cậu, tự nhiên không để cho Quý Trạch An xuất hiện tình huống mặt chấm đất 囧.“Ngây ngốc cái gì vậy, diễn tốt nói không chừng cho ngươi thêm tiền.” Dương Lợi nhỏ giọng nói một câu bên tai Quý Trạch An, Quý Trạch An bật người tỉnh táo lại , mắt sáng rực lên, sau đó đi tới, Quý Trạch An không có quên cái hiện thực là chính mình thực thiếu tiền, người chết vì tiền tiền chim chết vì ăn chính là như vậy, không có diễn tốt đạo diễn có thể thay đổi người a, có hai trăm khối cậu cũng thực thỏa mãn .“Trịnh đạo.” Quý Trạch An đi vào, liền thấy được chữ trên mặt tổng đạo diễn Trịnh Thần.‘Ta hiện tại thực phiền toái, có dám dùng chút lực hay không, dong dài cái gì, không muốn bị đổi liền có nhãn lực chút a!’Lần đầu tiên Quý Trạch An nhìn thấy trên mặt một người có nhiều chữ như vậy, không nhịn được nhìn chằm chằm Trịnh đạo trong chốc lát, bất quá cậu thức thời không có nói nhiều lời, trong ánh mắt nhịn không được lộ ra một chút sùng bái. Dương Lợi nói Trịnh Thần là một đại đạo diễn, kịch trong tay đều là đại chế tác, hơn nữa đều bán lớn. Chính là đời trước Quý Trạch An không quá quan tâm sự tình phía sau điện ảnh kịch truyền hình cho nên không rõ ràng lắm, trước kia thời điểm Nghiêm Cẩm nhắc tới hắn cũng không có để bụng. Cho nên muốn sùng bái bản lĩnh Trịnh Thần là không có khả năng , cậu chính là sùng bái trên mặt Trịnh Thần cư nhiên viết nhiều chữ như vậy.Nhìn tầm mắt Trịnh Thần đảo qua, tầm mắt Quý Trạch An mà bắt đầu hướng xuống dưới.Trịnh đại đạo diễn mặc một cái sơ mi cũ nát cùng một kiện quần bò cũ nát, tuy rằng chúng nó thực hư hao nhưng kỳ thật chúng nó đã từng thực quý quá. Đương nhiên, kết luận này đều là cho ra từ văn tự viết trên quần áo, lấy tiêu chuẩn của Quý Trạch An cậu nhất định nhìn không ra kiện quần áo này rốt cuộc có đáng giá tiền hay không. Ánh mắt Quý Trạch An nhìn về phía Trịnh Thần nhịn không được càng thêm sùng bái, tuy rằng chưa từng thấy qua đại đạo diễn chân chính là dạng gì, nhưng là cậu cũng sẽ tưởng tượng a. Thật sự là lôi thôi giống như cậu tưởng tượng!Trịnh Thần chú ý tới sự sùng bái không chứa ý tứ gì khác của Quý Trạch An tâm tình nhịn không được tốt lên không ít. Không ai không muốn được người khác sùng bái ! Là người đều có tâm hư vinh, Trịnh Thần cũng như thế. Người sùng bái hắn rất nhiều, nhóm minh tinh trong vòng diễn nghệ đều dùng các loại phương pháp biểu đạt để với hắn, bất quá Trịnh Thần hiểu ý tứ đằng sau sùng bái kia, tự nhiên sẽ không để ở trong lòng. Đơn thuần sùng bái không mang theo mục đích bí mật như thế thật đúng là hiếm thấy, cho nên thái độ Trịnh Thần đối với Quý Trạch An nhịn không được liền mềm nhũn, “Từng diễn qua sao?”Quý Trạch An lắc đầu.“Chưa diễn qua cũng không sợ, lời kịch hắn vừa mới nói ngươi nhớ kỹ sao?” Trịnh Thần chỉ vào một cái tiểu minh tinh sắc mặt thực khó coi bên cạnh.Quý Trạch An gật đầu, từ đầu tới đuôi người nọ chỉ nói ba câu tỷ tỷ mà thôi, không nhớ được cậu sẽ là thiểu năng trí tuệ .“Ngươi lấy kịch bản nhìn xem trước, đợi lát nữa ngươi liền diễn cái nhân vật kia, không cần khẩn trương, cứ tưởng tượng mình thành một nam tử hán.” Trịnh Thần khó được an ủi cậu một câu.“Ân.” Quý Trạch An tiếp nhận kịch bản Trịnh đại đạo diễn đưa tới, sau đó nhu thuận ngồi xổm một bên nhìn kịch bảnVì thế Trịnh Thần bắt đầu chụp cảnh tượng khác trước, cho Quý Trạch An lần đầu tiên diễn kịch một chút thời gian thích ứng. Quý Trạch An nắm kịch bản đang cảm thán thì kịch bản đột nhiên hiện lên chữ, cũng cảm giác được một tia tầm mắt cừu thị, cậu ngẩng đầu nhìn lại hướng bên kia, kết quả liền đối diện tiểu minh tinh diễn cái nhân vật kia lúc trước, trên mặt không có bất luận biểu tình gì, sau đó lại cúi đầu xem kịch bản.“Ha ha ha ha, tiểu An ngươi có khiếu diễn kịch trời cho, diễn không tồi!” Dương Lợi vỗ bả vai Quý Trạch An cười to, sau đó đưa cơm hộp cho Quý Trạch An.Quý Trạch An tiếp nhận cơm hộp trong tay Dương Lợi, lỗ tai nhịn không được hồng, kỳ thật cậu cảm thấy thực mất mặt, một màn bị nữ nhân vật chính đẩy ra bị vó ngựa đá ngã xuống buổi sáng kia, kỳ thật là cậu đạp một tảng đá nên đứng không vững, nguyên nhân rơi nước mắt sau đó lại là thời điểm cậu ngã sấp xuống đụng phải cái mũi, đau đến rơi nước mắt. Nếu nói trời cho còn không bằng nói tảng đá kia được đặt rất tốt, đặc biệt thời điểm chấm dứt cậu chạy tới nhặt tẳng đá kia, phát hiện phía trên viết ‘Mặc dù là Thủy Du Dương ném ta đến nơi đây , nhưng là ta giúp ngươi , nhớ rõ cảm tạ ta’ một loạt chữ nhỏ như vậy, cậu nhẹ giọng nói cảm ơn, đặt Tiểu Thạch Đầu ở dưới một gốc cấy, sau đó lúc này mới lại bên này ăn cơm hộp.“Đại thúc, kỳ thật là ta đạp một tảng đá thật sự té ngã một cái, không phải diễn …” Quý Trạch An kéo ra gói đũa duy nhất, sau đó tách mở, nhịn không được ngại ngùng giải thích.Kết quả Dương Lợi cười càng hăng , “Lần này thật đẹp trai a, thật đẹp trai!”“…”Khóe miệng Quý Trạch An nhịn không được co rút, quyết định không tiếp tục đáp lời đại thúc, trầm mặc ăn cơm hộp.Đúng lúc này, bên cạnh Quý Trạch An đột nhiên ngồi xuống một người, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện đối phương cũng mặc cổ trang, liền không nghĩ nhiều, cũng nghĩ là một kẻ chạy cờ lại đây ăn cơm hộp, nhiều người không có chỗ ngồi trống ngồi nên an vị đến bên cạnh cậu.“Ngươi thích ăn cà rốt sao?”Bên tai truyền đến một cái thanh âm dễ nghe, thanh âm này nghe rất là thoải mái, Quý Trạch An có chút âm khống nhịn không được nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn qua. Lúc này cậu mới thấy rõ ràng người nói chuyện, ý tưởng qua ánh mắt đầu tiên của Quý Trạch An chính là người này lớn lên rất bảnh làm kẻ chạy cờ quả thực là lãng phí! Cái liếc thứ hai mới chú ý tới người này tuy rằng cũng mặc áo dài, nhưng là loại áo dài thời kì dân quốc, trên cổ còn vây quanh một vòng khăn quàng cổ, rõ ràng không phải cùng một đoàn phim với cậu. Cái liếc thứ ba Quý Trạch An liền nhịn không được nhìn về phía hộp cơm hắn, hình thức hộp cơm rõ ràng chính là của đoàn phim bọn họ, chẳng lẽ là một người cọ cơm hộp ?Không đợi Quý Trạch An trả lời, cậu liền nhìn thấy cái tay thon dài xinh đẹp kia cầm chiếc đũa, từng khối từng khối gắp toàn bộ cà rốt đặt ở trong hộp cơm của cậu.chương 4Quý Trạch An nhìn cà rốt trong hộp cơm chính mình bắt đầu đội lên, khóe mắt co rút, cũng không có ngăn cản hành động của người này. Cũng có lẽ là bởi vì giá trị nhan sắc của đối phương rất cao, cảnh đẹp ý vui, cho nên như thế nào cũng nói không nên lời lời chỉ trích, huống chi trong lòng cậu cũng không có cảm thấy chán ghét. Đặc biệt sau khi nhìn thấy trên mỗi phiến cà rốt hắn kẹp tới đều viết ‘(/ω)’ một cái ký hiệu biểu tình như vậy, tâm cậu ngứa kẹp lên một khối cà rốt người nọ kẹp tới nhìn kỹ, phát hiện phía dưới biểu tình còn có một loạt chữ nhỏ viết ‘mau ăn ta’, vì thế Quý Trạch An liền trực tiếp đưa cà rốt đến trong miệng, nhấm nuốt, sau đó nuốt vào.Vừa ăn cà rốt nhiều ra, Quý Trạch An vừa suy đoán biểu tình trên phiến cà rốt kia hình là tỏ vẻ thẹn thùng. Bị ăn cho nên cảm thấy thẹn thùng? Quý Trạch An cảm thấy có chút nghĩ không ra, bất quá cà rốt không có nói mình không khỏe mạnh cậu ăn vào cũng không có áp lực, đơn giản một khối lại một khối ăn hết cà rốt. Du Dịch ngồi ở một bên ăn cơm hộp nhìn Quý Trạch An nuốt vào cà rốt mình chán ghét, khóe miệng hơi hơi nhếch một cái.Mà một bên Giang Khâm Dật đến tìm đệ đệ nhà mình nhìn thấy Du Dịch bốc đồng kẹp cà rốt mình chán ghét cho đại nam hài sợ ngây người bên cạnh, nguyên bản muốn kêu tên của hắn cũng dừng lại , tất cả lời nói đều bị cái mặt than phát sáng của hắn làm cho sợ hãi, hắn cũng không nhớ rõ chính mình đến tìm Du Dịch là làm cái gì .Giang Khâm Dật thập phần xác định cái thân sinh đệ đệ này của mình có tính khiết phích! Khiết phích thực nghiêm trọng! Hắn thậm chí ghét bỏ cả cha mẹ cùng anh hắn!Liền vì nguyên nhân như vậy Giang Khâm Dật mới giật mình. Bởi vì hiện tại Du Dịch tùy ý ngồi ở một chỗ, không biết hắn có chà rửa qua hay không, nhưng là cái địa phương kia Giang Khâm Dật khẳng định cho dù hắn dùng mười phương thức chà rửa cũng chỉ sạch sẽ như vậy. Đương nhiên, ghế không phải thứ làm hắn cảm thấy khủng bố nhất , khủng bố nhất chính là đệ đệ của hắn cư nhiên sẽ tặng đồ vật chính mình không thích cho người khác ăn! Tuy nói Giang Khâm Dật không hoàn toàn hiểu biết cái đệ đệ này, nhưng là hắn (GKN) khẳng định hắn (DD) là cái loại người cho dù chính mình không ăn cũng không nguyện ý cho người khác ăn, cho dù hắn chưa hề động qua cũng không được, đó là đồ vật thuộc về hắn, nếu là cho người khác hắn sẽ cảm thấy trong lòng không thoải mái cả một ngày, cho nên là của hắn cho dù không thích cũng chỉ có thể là của hắn, hắn nguyện ý vứt bỏ cũng không muốn cho người khác, chính là tùy hứng như vậy.Du Dịch chính là tồn tại tâm lý khiết phích mà sinh lý cũng khiết phích. Rõ ràng khi còn bé ngoan như vậy đáng yêu như vậy, nhưng từ sau khi đi theo một thần côn (thầy bói =))) đi ra ngoài tu hành liền biến thành bộ dạng này! Mỗi khi hồi tưởng lại, Giang Khâm Dật liền hận chính mình năm đó không có ngăn cản đệ đệ bị người nọ ôm đi.“Dật ca, đạo diễn tìm ngươi có việc.” Trợ thủ Giang Khâm Dật lại gọi hắn, hắn nhìn về phía Du Dịch bên kia vài lần, cuối cùng cái gì đều không có nói liền quay trở về. Ngược lại trợ thủ bị hành động này của hắn hấp dẫn nhìn qua vài lần, bất quá hắn không biết Du Dịch, cũng không biết Du Dịch khiết phích sâu đậm, chính là cảm thấy diện mạo Du Dịch thực đẹp mắt, tại trong vòng luẩn quẩn cũng nổi tiếng , bất quá hắn vẫn cảm thấy Dật ca của bọn họ là soái nhất!Du Dịch không có ngẩng đầu cũng biết Giang Khâm Dật vừa mới lại đây, hắn cảm giác được hơi thở của hắn , bất quá hắn rất rõ ràng niệu tính của ca ca mình, cho nên không có ngẩng đầu liếc hắn một cái.Quý Trạch An một lòng đặt tại hộp cơm mình, căn bản không có chú ý tới Giang đại ảnh đế bây giờ cùng tương lai đều rất có danh lại tới. Cho dù Giang đại ảnh đế là nam nhân vật chính《 hành khúc 》, cậu cũng không có bắt đầu sinh ra tâm lý một chút tiểu fan. Đối với cậu mà nói, cơm hộp cùng tiền mặt trọng yếu hơn nhiều so với ảnh đế, cơm hộp có thể no, tiền mặt có thể đổi thành cơm hộp, về phần ảnh đế… Trừ bỏ cảnh đẹp ý vui tựa hồ không có tác dụng khác, huống chi Quý Trạch An cảm thấy cái nam nhân hư hư thực thực cọ cơm hộp đoàn phim bên cạnh này có giá trị nhan sắc cao hơn Giang đại ảnh đế.Quý Trạch An ăn sạch sẽ toàn bộ phiến cà rốt, bắt đầu xuống tay với thịt kho tàu Quý Trạch An cảm thấy thịt kho tàu nhiều thịt béo, tuy rằng không khó ăn, nhưng cũng không quá thích, bất quá căn cứ tâm lý không lãng phí lương thực, Quý Trạch An vẫn là nuốt toàn bộ, cậu không có quên mình là một người nghèo, muốn một mình ăn một bữa thịt kho tàu cũng là xa xỉ.“Ngươi thích thịt kho tàu a.” Vẫn luôn chú ý động tác nhỏ của Quý Trạch An Du Dịch tự nhiên phát hiện giải quyết xong phiến cà rốt cậu liền bắt đầu ăn thịt kho tàu, vừa lúc hắn cũng không thích thịt kho tàu mỡ quá mức, vì thế hắn lần thứ hai không có chờ Quý Trạch An mở miệng lại tự phát đưa khoai tây thịt kho tàu qua.Rõ ràng phải là một kiện sự tình thực đáng ghét mới đúng. Một người xa lạ đặt đồ ăn trong cơm hộp ở trong bát mình, Quý Trạch An cảm thấy loại chuyện này hẳn là đáng ghét, cậu nên cự tuyệt, chính là đối với sở tác sở vi người này cậu cư nhiên theo bản năng lui bước . Chính là một người gặp lần đầu tiên, cậu cư nhiên sẽ thỏa hiệp vì hắn? Quý Trạch An nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể cho rằng đối phương chẳng những soái đến làm cậu không ghen tị nổi, hơn nữa khuôn mặt kia cho cậu quá nhiều hảo cảm tùy ý nên bây giờ không chán ghét được hành động của hắn.Quý Trạch An kẹp một khối thịt kho tàu, sau đó quay đầu nhìn về phía hắn, cứ như vậy có chút ngơ ngác nhìn hắn nuốt mất thịt kho tàu.Hắn đột nhiên nở nụ cười, Quý Trạch An tìm không thấy từ hình dung bộ dáng hắn cười rộ lên, chỉ biết nói cảm thấy thực đẹp, đẹp đến làm cậu trong lúc nhất thời quên cơm hộp của mình.Du Dịch phát hiện bộ dáng tiểu hài tử ngơ ngác, nhịn không được để đũa xuống, vươn tay nhu nhu đầu của cậu.Tuy rằng nhìn qua dinh dưỡng không đầy đủ, còn có chút vàng vọt, nhưng là xoa ở trong tay xúc cảm không tồi.Du Dịch mới vừa giơ tay lên, trong ánh mắt hiện lên một tia do dự, lập tức lại buông xuống xoa nhẹ đầu Quý Trạch An hai cái.Chờ thời điểm Quý Trạch An kịp phản ứng, Du Dịch đã cầm đũa lên, tựa hồ cũng không có ý tứ giải thích hành vi của chính mình với Quý Trạch An.Quý Trạch An cũng sẽ không ngốc hồ hồ đến hỏi, cậu còn không có quên sự tình đại thúc nói, không thể đắc tội bất cứ người nào tại đoàn phim, tuy rằng nam nhân này rất có thể là đoàn phim cách vách. Đại thúc nói, bọn họ là kẻ chạy cờ , hôm nay tại đoàn phim này, ngày mai liền sẽ ở một cái đoàn phim khác, cho nên cũng không thể đắc tội. Huống chi kỳ thật cậu cũng không bài xích hành động của người này, mặc dù trong lòng ngoài ý muốn, nhưng là cậu cảm thấy thực tự nhiên, thậm chí còn rất thoải mái… Không làm cho cậu có một loại cảm giác bị bố thí.Nhìn về phía hộp cơm hắn, Quý Trạch An phát hiện ba món đồ ăn hắn đã mất đi hai, phiến cà rốt hình sao cùng khoai tây thịt kho tàu đều vào hộp cơm cậu, hắn chỉ còn lại có một cái bắp cải xào cùng cơm tẻ .Chú ý tới ánh mắt tiểu hài tử nhìn về phía hộp cơm chính mình, Du Dịch kẹp một đũa bắp cải xào, sau đó tiếp tục đặt trong hộp cơm Quý Trạch An.Quý Trạch An lúc này vội vàng ngăn cản hắn, “Không cần, đã đủ nhiều , cám ơn.”Toàn bộ cho cậu ăn, người này ăn cái gì? Tuy rằng cậu ăn hai hộp quả thật không thành vấn đề.“Thân thể ngươi còn đang trưởng thành, ăn nhiều một chút, không sao.” Du Dịch vừa mở miệng, Quý Trạch An lại bị thanh âm của hắn hấp dẫn , nghe qua liền thấy cảm thấy tê tê dại dại , cái loại từ tính khó hiểu này hấp dẫn cậu.Vì thế, lại một đũa bắp cải xào vào trong hộp cơm.“Thật sự không cần, cám ơn.” Quý Trạch An tiếp tục cự tuyệt, lúc này Du Dịch đã lại kẹp một đũa bắp cải xào .Động tác Du Dịch dừng một chút, sau đó nhìn về phía cậu, “Không thích?”Du Dịch nhớ tới nam hài đều là người theo chủ nghĩa ăn thịt, tựa hồ thời điểm hắn tuổi trẻ cũng không thích ăn chay, bất quá sau lại bị sư phụ buộc ăn, thời gian lâu thành thói quen, sau đó ngược lại không có hứng thú với việc ăn thịt, chỉ là nhìn thấy đã cảm thấy mỡ quá mức, không có dục vọng ăn vào trong bụng.Quý Trạch An lại bị hắn đoạt nói trước, cậu nghe được hắn nói, “Không thích ăn rau dưa là không tốt.”Hắn một bộ không đồng ý, làm Quý Trạch An cảm thấy chính mình giống như làm ra một sự tình vô cùng nghiêm trọng.“Không phải…” Quý Trạch An muốn giải thích, cậu tuyệt đối không phải một người kiêng ăn, mì ăn liền cậu còn không chê ăn nhiều năm như vậy, tuy rằng đại bộ phận nguyên nhân là bởi vì ở cậu, chỉ là bây giờ cậu quả thật cảm thấy mì ăn liền là đồ ăn không thể ăn nhất trên cái thế giới này.“Không phải liền ăn nhiều một chút.” Vì thế Du Dịch kiên nhẫn làm bắp cải xào trong hộp cơm mình cũng biến thành không , hơn nữa nhìn Quý Trạch An một hơi một hơi nuốt vào.Quý Trạch An nhìn hành động của nam nhân, cự tuyệt không được, tâm mở rộng liền nhét toàn bộ vào trong miệng bái.Du Dịch nhìn bộ dáng tiểu hài tử thành thật ăn cơm cực kỳ vừa lòng, giống như chính mình cũng ăn no.Cuối cùng, Quý Trạch An cư nhiên giải quyết luôn cơm trong bát Du Dịch.Quý Trạch An ăn no có chút xấu hổ nhìn Du Dịch, nhưng hiển nhiên sóng điện não của Du Dịch không ở cùng một cái tuyến vói cậu.Hắn hỏi: “Ăn no sao?”Quý Trạch An gật đầu.Du Dịch lo lắng tiểu hài tử ngại ngùng nói dối, vươn tay đi sờ soạng bụng cậu hai cái, sau khi tin tưởng liền thu tay, không chút nào cảm thấy cử động của mình quá mức thân mật .Quý Trạch An nhìn bàn tay to xinh đẹp đặt tại trên bụng của mình kia lần thứ hai ngây ngẩn cả người.“Tiểu Việt, nam hài kia là ai?” Giang Khâm Dật nhìn Du Dịch chơi di động tận lực làm cho mình không có vẻ tò mò như vậyDu Dịch đầu cũng không có nâng lên, tiếp tục nhìn di động mình, không biết đang đùa nghịch thứ gì.“Tiểu Việt!” Một lần nữa bị thân đệ đệ không để ý Giang Khâm Dật cảm thấy tâm nghẹn ngào.Du Dịch lúc này ngẩng đầu , “Ta tên Du Dịch.”Giang Khâm Dật vừa nghe lời này liền nhịn không được thở dài, “Tiểu Việt…”Du Dịch nói xong, lại lần thứ hai cúi đầu, mở ra di động chơi Tinh Tinh phá nhà ( =))) chắc là trò này).Giang Khâm Dật nghe thanh âm khối gạch vỡ rơi xuống, cảm thấy tâm chính mình cũng theo đó vỡ luôn. Năm đó hắn cũng thật không ngờ kiện sự tình này cuối cùng sẽ quyết định như vậy, bất quá khi đó hắn nhỏ không có quyền nói gì, cuối cùng liền thúc đẩy kiện sự tình này được định xuống. Mấy năm nay, bọn họ đều thử bồi thường Tiểu Việt, chính là hắn một lần lại một lần đẩy bọn họ ra xa, tựa hồ tính toán phân rõ quan hệ như vậy cùng bọn họ.“Tiểu Việt, đừng nói hắn là người định mệnh trong sinh mệnh của ngươi mà thần côn kia nói nha?” Tựa hồ tìm được một chút manh mối Giang Khâm Dật nhìn Du Dịch lần thứ hai lên tiếng .Nghe nói như thế tay Du Dịch hơi dừng, làm thứ nguyên bản không nên phá bị tinh tinh đập rớt. Hắn ngẩng đầu, nhìn Giang Khâm Dật, ánh mắt có chút lạnh như băng.Hắn cảnh cáo: “Không cần xen vào việc của người khác.”Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Du Dịch (kẹp cho cậu một đũa cà rốt): ăn đi.Quý Trạch An nuốt vào.Du Dịch ( lại một đũa thịt kho tàu ): ăn no chút.Quý Trạch An dừng một chút, vẫn nuốt toàn bộ vào.Du Dịch ( bắp cải xào cũng kẹp đến trong bát cậu ): ngoan, thịt rau phối hợp.Quý Trạch An nháy mắt nhìn hắn mấy cái, đồ ăn ăn xong rồi, cũng ăn sạch cơm tẻ trong bát hắn.Quý Trạch An nhìn bát hắn trống trơn có chút thẹn thùng.Du Dịch híp mắt sờ sờ bụng của cậu, xác định cậu ăn no , tâm tình nhất thời cao hứng .Du Dịch: ta nên ăn cơm .Quý Trạch An còn không có kịp phản ứng, liền bị ôm qua cho Du Dịch gặm.Tiếng lòng Du Dịch: uy no rồi chính là dùng để ăn ! Không sai! Là dùng để ăn !(:з” ∠) cầu cất chứa, cầu cất chứa.ANH CÔNG CÙNG BÉ THỤ ĐỀU SO CIU Đăng bởi: admin
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương