Ta Trở Thành Tiểu Phản Phái Trong Chính Bộ Truyện Viết Dở Của Mình

Chương 14: Lục Tiểu Nhu Tức Giận



Nhắm nhìn về phía bắc một chút, Lý He He rơi vào trầm tư hắn suy tính một chút có vẻ như sự tình kia cũng sắp diễn ra rồi cũng nên thu dọn sự tình còn dở dang ở đây sau đó lên đường thôi, đang tính toán các bước tiếp theo phải làm thế nào bất ngờ lúc này từ phía ngoài Kim lão đi vào, chỉ thấy sắc mặt ông có vẻ hơi trầm trọng cung kích hô một tiếng:

“Thiếu gia!”

Lý He He xoay người lại, chứng kiến sắc mặt của Kim lão, hắn nhíu mày nói:

“Bị bắt rồi sao?”

Kim lão nghe thế thì sững sờ, sau đó cũng chỉ biết thờ dài thán phục:

“Thiếu chủ liệu sự như thần a, quả thực người của chúng ta đã bị bắt”

Lý He He nghe thế thì hơi hơi nhíu mày nói:

“Sự tình có lộ ra hay không?”

Kim lão nghe vậy thì khóe miệng hơi nhếch nói:

“Nhờ có cách dậy bảo bọn hạ nhân tốt nên sự tình chúng ta là thủ quỹ đứng sau vẫn chưa bại lộ, hai tên kia đã làm đúng như thiếu chủ dặn dò!”

Nghe vậy Lý He He mỉm cười, có chút hài lòng nói:

“Rất khá, thưởng cho hai tên đó một chút đi!”

Kim lão nghe vậy thì gật đầu, sau đó lại nhíu mày nói:

“Vâng thưa thiếu gia, thế nhưng sau đó chúng ta phải làm gì tiếp a”

Nghe vậy Lý He He mỉm cười, mà nụ cười này có vẻ hơi lạnh lùng so với thường ngày có vẻ như lần này không còn là chơi đùa nữa, mà Kim lão thấy nụ cười lạnh lùng của hắn thì rùng mình một cái, lão cũng không thể lý giải được thiếu chủ nhà mình từ một kẻ ăn chơi chác táng bỗng nhiên trở nên mẫn tuệ, sát phạt và quyết đoán vô cùng thậm trí còn có một vài quái tài khác nữa:

“Ngươi tìm một vài tên côn đồ trong He He trấn đi, chú ý đám người này tuyệt đối không được biết chúng ta là kẻ đứng sau thuê bọn chúng, hơn nữa cần phải nhớ đám côn đồ này phải là những kẻ hung ác và đang chống lại chúng ta rõ chưa!”

Kim lão nghe vậy thì hơi sửng sốt một chút thế nhưng vẫn là gật đầu đáp:

“Vâng thưa thiếu gia, lão nô sẽ đi làm ngay lập tức”

“Ừm được rồi ngươi lui ra đi sau đó gọi tiểu Bàn lại đây cho ta” Lý He He phân phó.

“À đám ngươi kia nhớ tu vi không được cao hơn ta nhé, tối thiểu là bằng thôi”

Kim lão nghe vậy thì cung kính xá một cái, có hơi khó hiểu nhưng sau đó vẫn lui ra phía bên ngoài để lại một mình Lý He He ở bên trong trạch viện khiến nơi đây trở nên tĩnh lặng chỉ còn tiếng sào sạt của gió bên tai mà thôi:

“Cũng phải làm thôi a, Hệ thống mở ra thông tin của ta đi”

“Tinhh! Ký chủ Lý He He:

- Giới tính: nam

- Tu vi: luyện khí tầng 5

- Công pháp: hấp huyết đại pháp địa cấp sơ giai (chưa tu luyện)

- He He điểm: 65 vạn điểm”

Thấy được số điểm He He của mình, Lý He He cũng chỉ biết lắc đầu thở dài:

“Lại phải đi kiếm thêm điểm thôi a”

Quả thực tên này tiêu He He điểm có chút nhanh, ngay vừa rồi hắn cũng đã sử dụng tới 25 vạn He He điểm để tặng Liễu Như Băng một tờ đan phương và một bức họa thế nên He He điểm mới tụt giảm nghiêm trọng như vậy.

Đang trầm tư suy nghĩ cách kiếm thêm He He điểm, bất ngờ lúc này một tên mập tiến vào mà tiếng bước chân hùng hục của hắn cũng đánh gãy suy nghĩ của Lý He He, nghe vậy Lý He He cũng quay người lại quan sát người trước mắt hắn.

Mà kẻ này không thể nghi ngờ chính là Tiểu Bàn mập mạp, thấy thiếu gia quay lại nhìn mình, tiểu Bàn lập tức cung kích thi lễ nói:

“Thiếu gia cho gọi nô tài a”

“Ừm, chuyện ta giao cho ngươi làm tới đâu rồi!” Lý He He trầm giọng nói.

Nghe thế tiểu Bàn lập tức nói:

“Khởi bẩm thiếu gia, nô tài đã làm đúng như lời thiếu gia căn dặn ngăn toàn bộ người muốn mua dược liệu của nhà Tiểu Nhu cô nương vì thế mấy ngày hôm nay hai cha con Tiểu Nhu cũng không lên núi hái thuốc như trước nữa”

Nghe thế Lý He He hài lòng nói:

“Làm rất tốt, cũng đến lúc ta ra tay rồi”

Nghe thế Tiểu Bàn hơi khó hiểu, thế nhưng cũng chỉ bé ngoan gật đầu cũng không dám hỏi hiểu, chỉ thấy lúc này Lý He He phất tay nói:

“Đi chúng ta đi mua dược vật a”

Hết lời, Lý He He phất tay một cái sau đó tiêu tiêu sái sái rời đi trách viện khóe miệng treo lấy nụ cười mỉm khiến Tiểu Bàn đứng đó sững sờ mất một lát đầu hiện đầy dấu chấm hỏi, phải tới khi Lý He He đi ra tới của trạch viện này thì Tiểu Bàn mới phản ứng lại chạy theo, hắn càng khẳng định suy nghĩ trong lòng:

“Đúng là người giàu cũng có cách tiêu tiền của người giàu a”

Ở trong một dan hàng nhỏ bên đường, lúc này đang có một vị trung niêm nam tử mặt ủ mày chau, ông ta hết nhìn về số thảo dược còn ứ đọng trên quầy lại nhìn về số sổ sách tiền mặt bằng cần thanh toán trong tháng này mà ở dài liên tục:

“Haizz! Chẳng lẽ nào Lục Bằng ta lại đắc tội với nhà nào sao?”

Mặc dù đoán được có khả năng nhà mình bị người khác quấy phá việc làm ăn thế nhưng ông lại chẳng thể làm được gì vì Lục Bằng ông chẳng thân cũng chẳng thích với ai có quan hệ rộng ở đây công việc chỉ là hái thuốc và bán thảo được sau đó cuối tháng trả tiền thuê mặt bằng cho nhà họ Lý mà thôi thế nên ông cũng đành bất lực.

Đang một trận mặt ủ mày chau bất ngờ phía bên ngoài có một cô nương tiến vào bên trong, chỉ thấy cô nương mặc trên người một bộ trang phục thôn quê khá mộc mạc, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp khả ái, nước da trắng kết hợp cùng đôi mắt to tròn sáng ngời, môi nhỏ xinh sắn và mái tóc dài tết thành hai bím vô cùng khả ái khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải cảm nhận được một cỗ khí tức thanh xuân đầy sức sống làm cho người ta phải cảm thấy một trận cảnh đẹp ý vui.

Mà cô gái có khí tức thanh xuân và xinh đẹp như vậy không còn ai khác ngoài Tiểu Nhu, nàng này tên thật chính là Lục Tiểu Nhu thân phận chính là con gái nuôi của Lục Bằng được hắn nhặt về trong một lần đi hái thuốc, mà cũng vì có được đứa con gái Lục Bằng khi đó tuổi cũng khoảng hơn 40 có thể nói là cũng đã ngoài tuổi cặp kê lại thêm khi đó trong nhà cũng chưa có gì thế nên quyết định nhân Tiểu Nhu làm con gái nuôi.

Cũng kể từ đó hai người sống nương tựa vào nhau, mà Lục Bằng cũng không đi tìm thêm hạnh phúc nữa mà chỉ một lòng chăm lo cho cô con gái này mà làm mục tiêu sống của hắn, mà quả thực kể từ ki có Tiểu Nhu lượng khách hàng của Lục Bằng cũng tăng mạnh nhưng chẳng hiểu vì sao gần đây lại sảy ra việc kia.

Mà cũng chính vì sự tình này mà trên mặt tiểu mỹ nhân khả ái thường ngày hay để lộ nụ cười hôm nay cũng trở nên vô cùng tức giận, nàng giận vì không phải vì chất lượng thảo dược nhà mình đi xuống khiến khách hàng suy giảm mà là hôm nay khi đi trên phố bỗng nhiên nàng chứng kiến một cảnh tưởng mới làm cho tâm tình nàng trở nên sấu đi như vậy thế nên mới về cáo chi phụ thân để cùng nhau nghĩ biện pháp.

Mà khi Lục Bằng nhìn thấy cô con gái của mình đi vào, vẻ u sầu trên mặt ông cũng lập tức quét sạch thay vào đó là một nụ cười hiền hòa nói:

“Ai lại chọc cho Tiểu Nhu nhà ta tức giận thế, mau kể cho lão cha nghe xem nào?”

Tiểu Nhu nghe vậy thì quả thực lại càng thêm tức giận, chỉ thấy nàng dậm chân nói:

“Phụ thân ta đã biết tại sao không ai dám tới đây mua thảo dược nhà ta nữa rồi!”

Nghe vậy, Lục Bằng hơi nhăn chán hỏi:

“Vậy con thử nói cho phụ thân xem thử đi”

Chỉ chờ có vậy, Tiểu Nhu lập tức nói:

“Hừ, chúng ta mấy hôm nay không một vị khách nào chính là có người ở ngoài chặn lại khách hàng của chúng ta a, bọn người kia thậm chí còn đánh họ nếu dám lại tới mua thảo dược nhà chúng ta a quả thực là vô cùng đáng giận a!”

Nghe thế Lục Bằng nhíu mày lại, sau đó lại thở dài:

“Haiizz ta cũng chẳng biết nhà chúng ta đã trêu trọc phải đại nhân vật nào a”

Tiểu Nhu thấy cha mình u sầu thì cũng chẳng biết làm sao, điều này khiến cả căng phòng trở nên có chút trầm lặng, thế nhưng chỉ một lát sau Tiểu Nhu lập tức sáng mắt lên nói:

“Phụ thân, không phải đây là địa bàn của Lý gia sao, chúng ta có nên cáo chi họ để bọn họ sử lý sự tình này không? Dù sao chúng ta cũng là đang làm ăn trên đất nhà họ Lý bọn họ cũng phải có chút trách nghiệm a”

Lục Bằng nghe thấy vậy thì lại nhăn mày suy tư, thế nhưng chưa kịp để hắn đáp lời con gái thì một âm thanh bên ngoài đã vọng vào đánh gẫy lời nói của hắn:

“Ồ có sự tình sảy ra trên khu vực quản lý của Lý gia ta sao?”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...