Ta Trở Thành Tiểu Phản Phái Trong Chính Bộ Truyện Viết Dở Của Mình

Chương 17: Nguyên Tắc Của Lý He He



Chỉ thấy ánh mắt Lý He He đảo một vòng xung quanh của tiệm, sau đó hắn mỉm cười nói:

“Lục lão bảo a, có vẻ như thảo dược trong tiệm của ông chất lượng và số lượng đề có vẻ không hợp cách cho lắm a”

Nghe thấy Lý He He nói thế, Lục Bằng và Lục Tiểu Nhu đề là hơi giật mình lúc này họ mới nhớ ra thảo dược đã có mấy ngày chưa bán được quả thực là dược hiệu đã bị thất thoát đi một chút, vì thế mà Lục Bằng chỉ có thể cười sấu hổ nói:

“Lục thiếu a, ngài cũng biết dạo gần đây do có sự tình kia nên nhà ta hàng hóa có chút ứ đọng vậy nên chưa thể kiếm thêm được thảo dược a”

Lý He He nghe vậy thì gật gật đầu, mà thấy thế Lục Bằng lập tức nói thêm:

“Hay như vậy a, Lý thiếu gia ngày kia có thể quay lại được không ngày mai chúng ta sẽ vào rừng tìm kiếm thảo dược đảm bảo tới đây sẽ có thảo dược tươi tốt cho Lý thiếu lựa chọn a”

Thấy thế, Lý He He cũng mỉm cười nói:

“Không cần đợi tới ngày kia, tuy rằng số thảo dược này có chút thất thoát dược tính thế nhưng vẫn có thể dùng được thế nhưng làm kinh doanh bổn thiếu cũng không thể nào mua lỗ được, thế này đi ta lấy rẻ so với giá gốc một thành Lục lão bản thấy sao?”

Lục Bằng nghe thấy thì hớn hở vui mừng nói:

“Được a, cảm tạ Lý thiếu đã giúp đỡ a!”

Mà ở một bên, Tiểu Nhu cũng là dùng một ánh mắt cảm kích nhìn về phía Lý He He, nàng rõ ràng biết cái giá kia đã là tiệm thuốc nhà mình có lợi dù sao thảo dược nếu không có đồ vật đặc thù bảo quản quả thực sẽ thất thoát dược lực rất nhanh, mà đồ vật bảo quản thảo dược thì cơ bản là một tiểu thương như gia đình nàng không thể nào sở hưu, vì thế mà nhân cơ hội này bán được số hàng kia quả thực là vô cùng may mắn.

Thấy cả hai cha con và đặc biệt là Tiểu Nhu vui vẻ thậm trí còn dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía mình điều này khiến Lý He He trong lòng có chút vui vẻ, nói thật số tiền mua thảo dược kia hắn cũng chẳng thèm để vào mắt, thế nhưng để không lộ ra sơ hở hắn vẫn phải làm giá một chút:

“Được rồi! còn sự tình nữa ta vừa đề cập tới, chính là số lượng thảo dược”

Nghe thấy Lý He He tiếp tục mở lời đề nghị lập tức hai cha con Lục Bằng đề nghiêm túc lắng nghe:

“Ta cần một lượng thảo dược tươi mới nữa, số lượng bằng với số lượng ta mua hôm nay, trong ngày kia liệu Lục lão bản có đáp ứng được yêu cầu này không a! Đương nhiên, về giá cả ta sẽ ưu đãi thêm một thành, Lục lão bản thấy sao a”

Nghe thế Lục Bằng lập tức vui mừng, lão lập tức nghiêm mặt đáp ứng:

“Lý thiếu gia xin yên tâm, Lục Bằng đảm bảo sẽ hoàn thành tốt yêu cầu của Lý thiếu a”

Nghe được Lục Bằng đáp ứng, Lý He He cũng là mỉm cười sau đó nhìn về phía Tiểu Nhu nói:

“Nhờ Lục tiểu thư thu gom lại thảo dược lại giúp ta được chứ, ta và Lục lão bản sẽ tính toán giá cả một chút a”

Lục Tiểu Nhu nghe thế thì vui vẻ đáp ứng, sau đó lập tức rời đi bắt đầu đóng gói lại toàn bộ thảo dược có ở trong quầy.

Cũng rất nhanh, Lục Tiểu Nhu đã bao lớn bao nhỏ sắp xếp một cách cẩn thận ngăn nắm để ở một bên chờ lấy Lý He He lấy hàng, mà cũng rất nhanh Lý He He cũng quay lại nhận đồ, mà lúc này ánh mắt của hắn vẫn chưa hề nhìn lấy đồng thảo dược trong bao kia mà nhìn đưa mắt nhìn về phía Lục Tiểu Nhu.

Cái thân hình nhỏ bé kia khiêng theo bao lớn bao nhỏ khiến nàng có chút chật vật, trên chán đã có chút mồ hôi lấm tấm toát ra, nhưng dù đã cố hết sức để di chuyển đống đồ kia thế nhưng quả thực mấy việc nặng này thược là Lục Bằng làm thế nên chân tay nàng có chút luống cuống.

Mà cũng vì như thế, chỉ thấy lúc này tiểu mỹ nhân lúc này không ngờ lại bị trượt chân, lại thêm khối lượng bao thuốc trong tay có chút lớn mà nàng lại không dám bỏ chúng ra vì sợ ảnh hưởng tới chất lượng vì thế mà kinh hô một tiếng mà ngã ra phía trước.

Mà trước một khắc mỹ nhân ngã xuống, nàng này cũng đã chuẩn bị tâm lý mà nhắm chặt mắt rồi nhưng đợi một lúc cảm giác đau đớn không chuyền tới mà chỉ cảm thấy một cái tay hưu lực mạnh mẽ ôm lấy eo mình.

Lập tức tiểu mỹ nữ giật mình mở mắt, mà trước mắt nàng lập tức là khuôn mặt có chút anh tuấn của Lý He He khiến cho trái tim của tiểu thiếu nữ lập tức đập rộn lên, khuôn mặt cấp tốc đỏ bừng như trái gấc chín.

Còn ở phía ngoài, Lục lão bản nghe thấy tiếng cô con gái mình kinh hô thì lập tức chạy vào mà khi thấy cảnh tượng bên trong lão cũng trợn mắt á mồm lập tức hô nhẹ:

“Tiểu Nhu”

Mà cũng chính nhớ cái hô này, Tiểu Nhu trong phút thất thần cũng tỉnh hồn lại lập tức rời khỏi vòng tay của Lý He He sau đó xấu hổ cúi đầu đứng một bên mim môi không dám nói một lời.

Còn về phần Lý He He, hắn có chút tiếc nuối cái cảm giác mềm mại kia nhưng cũng rất nhanh bình tâm lại, nhìn về phía Lục Bằng nói:

“Lục tiểu thư không may trượt chân, Lục lão bản không cần nghĩ nhiều đâu”

Sau đó hắn lại nhìn về phía Lục Tiểu Nhu nói:

“Tiểu Nhu tiểu thư không có việc gì chứ?”

Nghe Lý He He ôn nhu hỏi mình, Tiểu Nhu lại càng cúi thấp đầu nói:

“Đa tạ Lý thiếu gia, tiểu nữ không sao!”

Mà nghe con gái xác nhận chỉ là sự cố ngoài ý muốn, Lục Bằng mới thở phào nhẹ nhõm vậy mà lão cứ tưởng, thế rồi lão cũng cười cười nói:

“Lý công tử, mọi thứ đã tính toán xong cả rồi a!”

Lý He He nghe thế thì gật đầu sau đó lấy ra một túi linh thạch đưa cho Lục Bằng sau đó cũng thu toàn bộ mấy túi thảo dược vào chiếc nhẫn chữ vật mà thấy cảnh này, trong mắt Tiểu Nhu lóe lên một tia hâm mộ sau đó lập tức biến mất mà Lý He He tinh mắt lập tức bắt được khoảng khắc này lập tức trong lòng đắc ý.

Chỉ thấy sau khi thu hồi toàn bộ số thảo dược kia hắn tiến tới gần vị trí của Lục Tiểu Nhu sau đó nhẹ nắm lấy tay nàng, mà động tác này của hắn lập tức khiến Lục Bằng ở ngoài kinh hãi, còn Lục Tiểu Nhu thì đứng hình trước hành động bất ngờ của Lý He He khiến bàn tay bị nắm kia cũng quên mất phải thu lại.

Chỉ thấy lúc này Lý He He nhìn lấy nàng vừa cười tay vừa đặt vào tay ngọc mỹ nhân một chiếc nhẫn chữ vật nói:

“Nàng sau này không cần mang đồ nặng thế nữa đâu nhé! Có gì cứ để vào trong này”

Sau đó chỉ thấy hắn nháy mắt với mỹ nhân một cái sau đó rời đi trước sự ngơ ngác của nàng, mà người phản ứng đầu tiên thế mà lại là Lục Bằng chỉ thấy lão vội đi tới trước mặt Lý He He nói:

“Lý thiếu vật này quá chân quý a, Tiểu Nhu nó không nhận được a”

Sau đó ông lập tức quay lại ra hiệu cho Tiểu Nhu đem đồ trả lại, mà cho tới lúc này Tiểu Nhu mới tỉnh hồn nàng đưa mắt về chiếc nhẫn trong tay mình giờ mới ý tới được giá trị của nó gia sao, thế nên cũng lập tức tiến lại mà kéo lấy cánh tay Lý He He nói:

“Công tử xin nhận lại, tiểu nữ sao dám nhận đồ vật quý giá như vậy a”

Sau đó nàng đang định đưa tay lên đem chiếc nhẫn trả lại cho Lý He He thế nhưng bất ngờ lúc này sắc mặt của hắn nghiêm lại nói:

“Lý He He ta có hai nguyên tắc:

- Thứ nhất: thứ đã cho đi là không bao giờ nhận lại

- Thứ hai: chính là người hợp tác với mình luôn sẽ được ta ưu ái

Mà quan hệ của chúng ta là hợp tác cùng có lợi thế nên ta đưa cho tiểu thư chiếc nhẫn này chỉ là thuận tiện cho việc bảo quan thảo dược mà thôi tuyệt không ý khác, hơn nữa ta không phải chỉ muốn làm ăn duy nhất lần này mà còn nhiều lần về nhau nữa thế nên tiểu thư không cần lo lắng, cứ tiếp nhận lấy nó đi”

Nói xong hắn lại cười một cái sau đó chắp tay sau đít, ung dung tiêu sái mà rời đi trước sự kinh ngạc của hai cha con Lục Bằng và Lục Tiểu Nhu.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...