Ta Trở Thành Tiểu Phản Phái Trong Chính Bộ Truyện Viết Dở Của Mình

Chương 94: Thiên Phạt (Phần 3)



Trở lại hang động của Lý He He lúc này, chỉ thấy sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi bởi lúc này gần như hệ thống đã không còn nằm trong sự khống chế của hắn nữa mà hoàn toàn rơi vào trạng thái giống như tự động hộ chủ.

Khi rơi vào trạng thái này, hệ thống sẽ làm bất cứ điều gì sử dụng các phép tính toán để tìm ra được con đường sống cho chủ kí sinh của nó dù có phải đánh đổi bất cứ một thứ gì đi chẳng nữa, vì vậy mà giờ đây Lý He He có kêu gọi đến mức nào thì nó cũng không hề đáp lại:

“Dừng lại! Mau dừng lại cho ta Hệ Thống!!” Lý He He rống lớn tiếng trong lòng, thế nhưng đáp lại hắn chỉ là một bẳng điện tử màu đỏ với dòng cảnh báo nguy hiểm mà không hề có một phản ứng nào khác.

Càng là như vậy, trong lòng Lý He He lại càng trở nên bất an hơn, nếu đúng như lời Hệ thống thông báo cho mình khi trước thì khả năng rất cao là đám thê tử ở Hòa thành kia sợ rằng sẽ gặp phải một rắc rối không hề nhỏ chút nào, thậm trí sẽ phải thay hắn gánh lấy kiếp nạn này.

Mà chính vì như vậy càng khiến Lý He He lòng nóng như lửa đốt, bởi dù sao con người hắn chính là như vậy dù có tàn ác với địch nhân với mức nào thì trong thân thâm của hắn vẫn có những sự ôn nhu đối với một số người, lại thêm trong tư tưởng hắn có tư duy thâm căn cố đế là chủ nghĩa đại nam tử nên hắn càng không cho phép nữ nhân của mình phải chết thay cho hắn.

Nghĩ tới đây, Lý He He không còn do dự nữa chiếc nhẫn chữ vật trên tay lập tức sáng lên, một thanh trường kiếm sắc bén đã nằm trong bàn tay hắn, không chút do dự nào thanh trường khiếm lập tức kề thẳng lên cổ mình, trong lòng thì kêu lớn:

“Ta nói ngươi mau dừng lại cho ta Hệ thống, nếu không chúng ta lập tức đồng quy vu tận!!”

Chỉ là chưa kịp nghe được âm thanh phản hồi từ hệ thống, Tiểu Tam ở một bên đang lo lắng hoang mang bỗng nhiên kinh hãi gầm lên một tiếng:

‘ngao ngao ngao’

Nhưng chưa kịp để nó làm ra phản ứng gì, Lý He He vô cùng dứt khoát thu nó vào thú nang trước ánh mắt bất lức của Tiểu Tam.

Mà cũng ngay lúc này, âm thanh có phần lạnh lẽo của hệ thống vang lên:

“Tinhh!! Do điểm He He của kí chủ không đủ để chống lại thiên phạt vì vậy không thể cưỡng chế dừng lại quá trình bảo hộ”

Nghe được hệ thống cuối cùng cũng chịu đáp lời mình, Lý He He mặc dù tạm thời không chấp nhận được cậu trả lời này của nó những cũng chưa mất bình tĩnh bời hắn biết cách của mình có hiểu quả rồi, mà khi nắm được ngược điểm này hắn lập tức không chút kiêng nể mà mở lời:

“Ta biết ngươi có phương pháp khác, coi như ta cầu ngươi lần này Hệ Thống!! nếu như để những người đó chết thay ta sợ rằng đạo tâm của ta cũng sẽ không còn nguyên vẹn nữa, sau này cũng khó lòng đi xa được, mà bản thân ta đi được bao lâu cũng không quan trọng, thế nhưng ta rõ ràng Hệ Thống ngươi không phải vô duyên vô cớ mà chọn ta có phải không?”

Phải nói rằng, Lý He He giải thích như vậy là cực kì có tình có lý, khí vừa uy hiếp lại vừa an ui con hàng Hệ Thống này, bởi vì ngay từ đầu Lý He He cũng rõ ràng cái Hệ Thống bá đạo này chọn mình sẽ khiến mình phải đảm nhận một sứ mệnh nào đó để đáp lại nó, nên giờ đây khi lấy ra phân tích lợi và hại trong sự tình này sẽ khiến cái Hệ Thống gần như vạn năng này suy xét.

Quả nhiên, sau gần một phút im lặng Hệ Thống cuối cùng cũng có phản hồi lại cho Lý He He:

“Tinhh! Xét thấy kí chủ phân tích có lý Hệ Thống chập nhận cưỡng chế đóng lại quá trình bảo hộ thiên phạt!!”

Mà ngay khi âm thanh hệ thống kết thúc, màn hình hệ thống cũng không tiếp tục phát ra âm thanh chói tai cảnh báo như lúc này nữa chỉ là màn hình vẫn là một màu đỏ thẳm mà thôi.

Thế nhưng sau khi nghe được âm thanh của Hệ Thống, Lý He He cuối cùng cũng thở ra một hơi tâm tình có chút giãn ra vì cứu được nhóm người Tiểu Nhu, Kiều Nguyệt…

Nhưng cũng chẳng để hắn buông lỏng được mấy hơi, trên bầu trời lúc này bỗng nhiên phát sinh ra một tiếng nổ cực lớn, từng trận gió lốc ùn ùn kéo tới, những đám mây đen kịch không biết từ đầu mà kéo tới khiến cho màn đêm nơi hoang dã vốn đã thiếu thốn ánh đèn nay lại càng trở nên u ám.

‘ầm ầm ầm’

Từng tia sét không ngừng chạy dọc qua bầu trời làm sáng cả một mảng rừng, âm thanh của lôi đình rít gào trên bầu trời càng lúc càng lớn, càng lúc càng mãnh liệt giống như một kẻ nào đó đã làm ra một sự tình vô cùng đáng trách khiến ngay cả lão thiên cũng phải phẫn nộ vậy.

Mà một khi ông trời đã nổi nóng thì vạn vật trúng sinh đều phải run sợ, vô số những động vật lớn nhỏ trong khu vực gần hang động của Lý He He lúc này đều đã chạy tán loạn tứ phương, chỉ bỏ lại một thiếu niên với mái tóc dài đứng trước của hang tăm tối.

Nhưng khi đứng trước thiên uy mạnh mẽ như vậy, thiếu niên sắc mặt không hề tỏ ra chút sợ hãi nào, ngay cả hai đầu lông mày kiếm của hắn cũng không hề nhíu lại mà tỏ ra vô cùng thản nhiên, đôi mắt đỏ như máu tà mị cùng sắc mặt bình tĩnh tới đáng sợ của thiếu niên càng khiến hắn trở nên vững trãi trong đem gió bão này.

Mà người này còn ai khác ngoài Lý He He, giờ đây chàng trai của chúng ta sau khi cứu được người thương của mình đã không còn gì phải lo lắng nữa, thân hình hắn thẳng tắp, ngẩn lên cái đầu kiêu ngạo của mình nhìn thẳng lên trời, khóe miệng nhếch lên một đường cong đầy khinh cuồng sau đó mở lời:

“Lý Tần Quân (tên thật của Lý He He) ta cả đời sống ngẩn đầu mà sống, dù cho có là thiên cũng không thể khiến cho bản Quân khuất phục”

Âm thanh tuy không lớn thế nhưng lại vô cùng cứng cỏi và khiên nghị ẩn chứ một sự kiêu ngạo không ai sánh được.

Mà như cảm nhận được tâm trạng của chính chủ nhân mình, túi nang được đặt cẩn thận bên trong hang động bỗng nhiên phát sáng dữ dội.

‘ầm’

Chỉ trong nháy mắt túi nang lập tức nổ tung, một đầu hắc hổ lập tức cuồng mãnh lao ra phía bên ngoài đứng phía sau Lý He He, trong ánh mắt đỏ như máu của nó không hề có chút kinh hoàng nào trước cảnh tượng thiên nhiên nổi giận này mà trong đó chỉ có một thân ảnh cao lớn với bộ y phục trắng đang bay phần phật trong gió bão kia mà thôi.

Mà chính thân ảnh kia lại càng khiến cho huyết mạch thần thú chảy suôi trong người nó sôi sục, nó là hổ là loài hổ kiêu ngạo, mạnh mẽ sao lại có thể để chủ nhân mình đứng trước chắn dông tố cho mình được chứ, kiêu ngạo của một thần thú không cho phép nó làm điều ô nhục như vậy, trong chấp nghiệm của nó, dù có chết thì nó cũng phải là người đầu tiên ngã xuống.

Vì vậy nên ngay sau khi đứng chắn trước mặt Lý Tần Quân, Tiểu Tam lập tức không chút do dự mà ngửa đầu gầm rống:

‘Gào gào gào’

Ở phía sau, Lý Tần Quân sau khi bất ngờ chứng kiến cảnh tưởng này thì cũng chỉ mỉm cười nhẹ một tiếng, không chút do dự mà tung người nhẹ nhàng kị trên lưng hùm, cánh tay ôn nhu vuốt ve đầu hổ nói:

“Thật xin lỗi Tiểu Tam, xin lỗi vì đã xem nhẹ ngươi!!”

Nghe chủ nhân mình nói vậy, Tiểu Tam cũng chỉ gầm nhẹ trong cổ họng một tiếng tỏ ra hài lòng với lời nói này của Lý Tần Quân.

Thế nhưng, cảnh tưởng uy phong của cả hai người Lý Tần Quân và Tiểu Tam dường như đã càng trọc giận lão thiên cao cao tại thương kia vậy, lập tức một tia sét không chút báo trước lập tức bổ thẳng xuống vị trí một người một hổ mà không chút báo trước.

‘ầm’

Lập tức phạm vi bán kích 10 mét quanh người Lý Tần Quân bị thổi bay, ngay cả hang động kia cũng bị dư chấn đánh cho tan tác.

‘soẹt soẹt soẹt’

Âm thanh cháy khét lập tức phát tán ra xung quanh, phải một gần mười hơi thở, khói bụi mới dần tản đi để lộ ra thân hình một người một hổ bên trong đó, chỉ là lúc này bộ dáng cả hai không còn uy phong được như ban nãy nữa mà tỏ ra vô cùng chật vật.

Cả người Tiểu Tam lúc này đã loan lổ vết máu, chiến giáp của nó cũng đã bị đánh cho nát bấy không thể tiếp tục thực hiện nghiệm vụ bảo hộ thân hổ nữa, thậm trí một bên mắt của nó cũng đã nhắm lại, bên trong có máu đỏ chảy ra, miệng mũi cũng liên tục có máu tươi chảy ra, tình trạng vô cùng thê thảm.

Còn về phần Lý Tần Quân, hắn lúc này cũng thảm thương không kém, toàn bộ phần trên cơ thể đã cháy đen một mảng, mái tóc giờ cũng đã bị cháy gần hết, một cách tay đã trực tiếp biến mất, khuôn mặt anh tuấn bình thản lúc trước giờ cũng đã máu me loang lổ, nếu không phải lồng ngực vẫn còn đang phập phùng nhè nhẹ sợ rằng khi nhìn vào người ta đã tưởng hắn đã trực tiếp bị đánh chết.

Thế nhưng có ai ngờ được rằng, thiếu niên đang trong bộ dạng thê thảm như vậy bỗng nhiên khóe miệng lại nhếch lên, nụ cười trên môi dần trở nên đậm hơn sau đó là phá lên thành tiếng.

‘ha hahahahah’

Âm thanh tiếng cường khinh cuồng trong đêm tối âm u lại càng chuyền xa hơn khiến cho mấy con dã thú dù ở rất xa nhưng vẫn loáng thoáng nghe được khiến bọn chúng càng thêm sợ hãi.

Chỉ thấy sau khi buông ra tiếng cười khinh miệt, Lý Tần Quân vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Tam nói:

“Tiểu Tam ngươi thấy không, ngay cả lão thiên cũng chẳng thể giết nổi chúng ta, thiên hạ này làm gì có kẻ nào lợi hại bằng chúng ta phải không!!”

Nghe vậy, Tiểu Tam ở phía dưới cũng gầm nhẹ một tiếng như là hưởng ứng chủ nhân mình, cứ như vậy một người một hổ mặc dù chật vật nhưng đã vượt qua được lần thiên phạt hung hiểm này.

….

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Ai có lòng thì có thể ủng hộ tác một ly cà phê nhé:

- Momo: 0328510007

- Stk MB bank: 0328510007

- LE DUC MANH

Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...