Ta Từ Mỹ Nhân Mổ Lợn Trở Thành Hầu Phu Nhân
Chương 31: Khóe mắt còn có nước mắt, đuôi mắt đỏ hoe bộ dáng chật vật
Người phục vụ lập tức cẩn thận quan sát vẻ mặt Ngụy Nghiêm.
Ông ta trầm giọng nói: "Mang đến."
Sau đó người phục vụ đi tới cửa thư phòng, đem hộp gấm đặt ở trên án thư.
Ngụy Nghiêm giương đôi mắt phượng già nua nhưng vẫn còn sắc bén nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gấm trước mặt, chiếc hộp rõ ràng đã cũ kỹ, lớp vải gấm dán trên hộp đã ố vàng.
Ông ta gõ lỗ khóa, mở chiếc hộp ra, khi nhìn thấy những thứ bên trong, ánh mắt ông ta lập tức hiện vẻ lo lắng.
Thấy sắc mặt ông ta thay đổi, người phục vụ vội vàng liếc nhìn đồ vật trong hộp, sau đó kinh ngạc đến tái nhợt: "Là... Hạ Kính Nguyên đã đọc bức thư này?"
Thứ được đặt trong chiếc hộp gấm, là một phong thư và một lệnh bài bằng sắt màu đen.
Ngụy Nghiêm giơ tay cầm phong thư lên, thấy phong thư đã cũ, nhưng niêm phong còn nguyên vẹn, bên trên không có viết chữ gì, tựa hồ đã lâu không có người lấy đồ trong phong thư ra.
Ông ta trầm giọng nói: "Hắn không dám mở."
Ông ta giơ tay xé bức thư, bên trong đúng là phong thư khác đã bị xé, giấy của bức thư đó đã ngả vàng, còn dính vết m.á.u khô màu vàng nhạt đã bị phong hóa.
Trên phong thư viết một hàng chữ lớn mạnh mẽ "Họ hàng xa Mạnh thúc thân khải".
Ngụy Nghiêm làm chư hầu hiệu lệnh thiên tử nhiều năm, tuy trong triều đình đều bị lên án, nhưng nét chữ của ông ta cũng được xếp vào hàng những nhà thư pháp nổi tiếng nhất đương thời.
Phàm là bút tích ông ta từng xem qua, đều có thể biết rằng những chữ trên phong thư là do hắn ta viết.
Khi nhìn thấy bức thư bên trong, vẻ mặt ngưng trọng của Ngụy Nghiêm đã dịu đi một chút, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như chim ưng: "Tại sao đồ vật ta sai tử sĩ chữ Huyền đi lấy, lại rơi vào tay của Hạ Kính Nguyên?"
Người phục vụ cúi đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Lão nô sẽ sai người điều tra."
Tuy nhiên, Ngụy Nghiêm đã giơ tay, tỏ ý không cần, thấy nó được gửi đến cùng với hộp gấm, còn có một tấu chương của Tế châu, sau khi mở ra đọc xong, ông ta ném tấu chương lên bàn, nói: “Hắn đang cầu xin ta buông tha cho hai nữ nhi của kẻ phản chủ."
Người phục vụ đã hầu hạ bên cạnh Ngụy Nghiêm nhiều năm, tự nhiên có thể biết phỏng đoán lòng người, liếc nhìn tấu chương của Hạ Kính Nguyên khởi tấu về việc bọn sơn phỉ cướp bóc huyện Thanh Bình, sát hại nhiều hộ lương dân, hiện bọn sơn phỉ đã đền tội, cũng đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Ngụy Nghiêm.
Hạ Kính Nguyên đã thay Ngụy Nghiêm tìm được thứ ông ta muốn, hy vọng rằng Ngụy Nghiêm sẽ thu tay, buông tha hai nữ nhi của người kia.
Người phục vụ ánh mắt khẽ động, nói: "Hạ tướng quân đại khái là nể tình đồng liêu ngày xưa, lúc trước ngài vì thăm dò Hạ tướng quân có trung thành hay không, bảo hắn đi g.i.ế.c hai người, không phải hắn cũng đã làm theo sao? Nghĩ đến Hạ tướng quân dù sao cũng một mực trung thành với ngài, bất quá chỉ có lòng dạ đàn bà mà thôi."
Ngụy Nghiêm cười lạnh: “Ngươi nói hắn đã sớm có được thứ này, hay đúng là như tấu chương của hắn nói, tưởng lầm là nạn trộm cướp của ở huyện Thanh Bình, phái quân đi trấn áp sơn phỉ, bắt nhầm tử sĩ chữ Huyền mới biết được lão phu đang tìm thứ này?"
Người phục vụ do dự nói: "Ngài bảo hắn đi g.i.ế.c hai người kia, không phải đã phái người theo dõi sao, xem ra Hạ Kính Nguyên cũng không biết chuyện này, có vẻ là loại sau."
Ngụy Nghiêm lạnh lùng nói: "Thà g.i.ế.c lầm một ngàn, không thể bỏ sót một người. Tuy rằng hắn chưa mở bức thư này ra, nhưng hắn nghĩ dùng bức thư này để xin ta buông tha cho nữ nhi của kẻ phản chủ, tất là đã đoán được đây là vật gì?"
Người phục vụ thận trọng nói: “Ý của ngài là, giống như đã làm với Hầu gia…”
Sau đó làm động tác cắt cổ.
Ngụy Nghiêm nhìn chằm chằm vào phần tấu chương trên án thư kia, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: "Trận chiến Cẩm châu đã qua hơn mười sáu năm, cái c.h.ế.t của Thái tử Thừa Đức và Tạ Lâm Sơn đột nhiên mấy tháng trước bị dân gian nhắc lại, Chinh nhi đi tra những tin tức về trận chiến này, đến cùng là có người chỉ điểm. Người đứng sau bức màn này vẫn chưa hiện thân, liền đã bức lão phu bẻ gãy thanh đao tốt nhất trong tay..."
Khi Ngụy Nghiêm nói đến chỗ này, giọng điệu của ông ta đột nhiên trở nên sắc bén hơn: "Tình hình chiến cuộc ở Sùng châu hiện đang giằng co, có thể có người đứng sau âm thầm động tay động chân, nếu thanh đao Hạ Kính Nguyên này lại bị gãy, vùng đất phía tây nam chỉ có thể chắp tay dâng cho người. Kẻ phản chủ kia cũng có thể biết rõ, chưa nói bất cứ chuyện gì của năm đó cho hai nữ nhi kia, hai nha đầu không có phân lượng không có gì phải sợ, tạm thời cứ giữ lại tính mạng của bọn chúng."
Người phục vụ tán thưởng: "Thừa tướng anh minh."
Nhưng trong thâm tâm cũng hiểu rõ, ông ta thỏa hiệp để giữ mạng sống của Hạ Kính Nguyên, bất quá là bởi vì Hạ Kính Nguyên biết được chân tướng về trận chiến Cẩm châu, ông ta vẫn có thể giữ lại lợi dụng được, tên phản bội kia, dưới gối chỉ có hai nữ nhi, lại là nữ tử thì báo thù như thế nào? Không cần phải lo lắng tai họa ngầm gì.
Nhưng Tạ Chinh thì khác, mối thù g.i.ế.c cha, không đội trời chung.
Đó là lý do tại sao người trước mắt lại tiên hạ thủ vi cường, thiết đặt mánh khóe vào tình hình chiến sự ở Sùng châu, để vị chiến thần Đại Dận được phong hầu bằng quân công khi tuổi đời đôi mươi bị đánh gãy ở nơi đó.
Ngụy Nghiêm phớt lờ lời nịnh hót của người phục vụ, cuối cùng liếc nhìn bức thư ố vàng sau mười sáu năm, ném nó vào chậu than bên cạnh án thư.
Than xương màu bạc hừng hực trong nháy mắt đốt cháy một lỗ lớn trên tờ giấy thư, theo lỗ hổng màu nâu sẫm trên giấy viết thư ngày càng lớn, toàn bộ bức thư dần dần bị ngọn lửa bao trùm, chiến cuộc cùng huyết nhục của mười sáu năm kia tựa hồ cũng bị ngọn lửa kia hóa thành khói bụi, sẽ không có ai biết được chân tướng năm đó.
Trong mắt Ngụy Nghiêm có lửa, trầm giọng nói: "Chiến cuộc Sùng châu trước hãy giao cho Hạ Kính Nguyên, những kẻ một lòng muốn đem trận chiến Cẩm Châu mười sáu năm trước ra bàn nhất định sẽ không từ bỏ, để tử sĩ có bản lĩnh đi trông chừng một chút, nếu như lại có biến hóa, lão phu nhất định sẽ nhìn thấy con chuột trốn trong bóng tối quấy lên trận phong vân này!"
Người phục vụ hỏi: "Có thể là người của đảng Lý Thái phó..."
Ngụy Nghiêm lắc đầu, trên khuôn mặt già nua có một tia bình tĩnh thong dong lâm uyên trì nhạc: “Nếu như lão già kia nhìn ra manh mối của chiến cuộc Cẩm Châu năm đó, sẽ không đợi mười sáu năm sau mới nhắc lại chuyện cũ."
Ông ta chậm rãi nói: “Sau khi Thái tử Thừa Đức tử trận, Đông Cung bốc cháy, Thái tử phi và Hoàng tôn đều mệnh tang biển lửa, nửa gương mặt của Thái tử phi có thể phân biệt được, Hoàng tôn thì đã cháy thành bộ xác khô, người c.h.ế.t năm đó hẳn là Hoàng tôn.”
Người phục vụ nghe ý tứ của ông ta, toát mồ hôi lạnh, nói: "Người có thể c.h.ế.t cùng Thái tử phi, nhất định là Hoàng tôn không thể nghi ngờ, trong Đông Cung ngoại trừ Hoàng tôn, ở đâu lại có đứa bé trai nào khác?”
Ngụy Nghiêm chỉ nói: "Chỉ hy vọng là như vậy."
-
Tế châu.
Vốn là đêm giao thừa, nhưng quân đội triều đình ở Sùng châu đã bị đánh bại, Tế châu tiếp giáp với Sùng châu, tất cả các quan viên từ thất phẩm trở lên ở Tế châu không thể có một năm mới tốt lành, đều bị gọi đến phủ Tế châu để thương nghị đối sách.
Một bức thư được đưa đến trên án thư của Hạ Kính Nguyên, sau khi Hạ Kính Nguyên mở ra đọc, chỉ thở dài: "Người trưởng tử này của Thừa tướng, cho rằng ngọn lửa trên chiến trường Sùng châu không đủ lớn đây!"
Trịnh Văn Thường đứng bên dưới hỏi: “Đại nhân cớ sao lại nói như vậy?”
Hạ Kính Nguyên giao công văn có dấu ấn của Tiết Độ Sứ tây bắc cho thuộc hạ xem, truyền đến cho chúng quan viên trong thư phòng đọc, sau đó nghị luận ầm ĩ.
Trịnh Văn Thường tức giận nói: "Trong toàn bộ Đại Dận, một kinh mười bảy châu, tây bắc chiếm bốn châu, Sùng châu đã phản, chỉ còn ba phủ Huy châu, Tế châu, Thái châu, Huy châu chính là địa bàn đóng quân, triều đình vì muốn làm suy yếu binh quyền của Tiết Độ Sứ, từ trước đến nay luôn hạ lệnh nghiêm cấm nơi đóng quân tích trữ lương thực hạt giống, hiện tại chỉ còn lại hai châu Tế châu và Thái Châu có thể cung cấp lương thực cho toàn bộ tây bắc, Ngụy Tuyên lại muốn hai châu của chúng ta trong vòng ba ngày phải thu được mười vạn thạch lương thực, đây không phải là đang ức h.i.ế.p chúng ta sao!"
Một vị quan viên khác nói: "Nghe nói Thái châu không thể thu được lương thực, ngày hôm qua Tiết Độ Sứ phái quân đến cưỡng chế thu lương, lương thực hạt giống nông dân tích trữ đều bị quan binh chiếm đoạt! Đừng nói vụ mùa gieo trồng của bách tính năm nay, ngày đông giá rét không c.h.ế.t đói coi như đã tốt rồi!”
"Những tướng lĩnh dưới quyền Ngụy Tuyên đã không coi bách tính như con người, nghe nói đã đánh c.h.ế.t rất nhiều nông dân không muốn giao nộp lương thực, chuyện này vẫn chưa được truyền ra ngoài, một khi lan truyền ra ngoài, tiếng xấu của Ngụy gia lại tăng lên một phần!"
Hạ Kính Nguyên lắng nghe tiếng cãi vã của các quan viên bên dưới, nhưng vẫn không lên tiếng, khi bọn họ ngày càng ồn ào, ông ta mới hỏi: "Tại sao năm nay tây bắc không thể thu được lương thực?"
Lương thực của mười vạn quân sĩ ở đại doanh Huy châu luôn được triều đình phân bổ, nhưng vì chiến loạn ở Sùng châu, các con đường lương thực đã bị chặn, lương thực lúc này mới bị trì hoãn chưa đến được.
Nếu trận chiến Sùng châu sớm kết thúc thì đã không đến mức này, nhưng có thể hết lần này đến lần khác chiến thần Đại Dận Vũ An hầu đã ngã xuống ở đó, nên ảnh hưởng không ít đến sĩ khí của tam quân.
Tiết Độ Sứ Ngụy Tuyên mới đến lại là người thích ham công đại sự, muốn mau chóng nắm được binh quyền của một trăm vạn tướng sĩ ở Huy châu, đã biếm chức những trọng tướng dưới quyền của Vũ An hầu, thuyên chuyển đến nơi xa.
Đội ngũ nhân mã hắn ta mang theo hoàn toàn không quen thuộc với tình hình chiến sự ở Tây Bắc, liên tiếp thua mấy trận, sĩ khí nhiều lần tổn hại, dốc sức kéo dài chiến tuyến, vắt kiệt lương thực hiện có trong đại doanh Huy châu.
Huy châu báo nguy, theo lý sẽ do ba châu khác ở tây bắc tiếp tế, cho dù hiện tại chỉ còn lại hai châu, cũng chưa chắc không phải không thu được lương thực.
Trịnh Văn Thường, người luôn như pháo nổ, ôm quyền nói: "Mạt tướng đã sai người điều tra, trước đó không lâu có một thương nhân họ Triệu, đã thu mua không ít lương thực với giá cao ở hai châu Tế châu và Thái châu, bách tính chỉ lưu lại hạt giống gieo trồng vụ xuân cùng với lương thực thô để ăn, những lương thực còn lại toàn bán hết đổi lấy bạc cho năm mới.”
Hạ Kính Nguyên nói: "Điều tra thêm về thương nhân họ Triệu kia."
Trịnh Văn Thường nhận mệnh. Hạ Kính Nguyên nói: "Hôm nay là đêm giao thừa, sẽ không nghị sự nữa, đều sớm trở về đi."
Các quan viên bên dưới ai nấy đều chua xót cay đắng, nghe nói như vậy thì hết sức vui mừng, nhưng bọn họ vẫn cố nén vui mừng, theo quy củ thở dài rồi lễ phép cúi đầu lần lượt rời đi.
Chỉ có Trịnh Văn Thường là không ngừng nhíu mày.
Tất cả những người trong phòng đều rời đi, chỉ để lại một mình hắn ta.
Hạ Kính Nguyên từ sau án thư đứng dậy, thấy hắn ta còn đứng ở nơi đó, không khỏi hỏi: “Sao không về nhà?”
Trịnh Văn Thường lo lắng nói: "Đại nhân, nếu Ngụy Tuyên đã chỉ đích danh phủ Tế châu chúng ta phải gom đủ mười vạn thạch lương thực trong vòng ba ngày, nếu sau ba ngày không lấy được, chúng ta lại phải làm như thế nào cho tốt?"
Hạ Kính Nguyên nói: "Không phải ta cho ngươi đi tra cái tên thương nhân họ Triệu kia rồi sao?"
Trịnh Văn Thường không nói lời nào, thương nhân kia đã sớm mua lương thực, cho dù có tra ra được, lương thực đã bán đi nơi khác, cũng là nước xa không tiếp được lửa gần.
Hạ Kính Nguyên đột nhiên dừng lại, nhìn người trẻ tuổi trước mặt, ánh mắt ôn hòa nhưng mạnh mẽ: "Ngươi muốn ta giống như Ngụy Tuyên, để những người phía dưới đi đoạt lương thực trong tay bách tính sao?"
Trịnh Văn Thường vội nói không dám, nhưng trên mặt vẫn do dự: "Vậy... ngài phải giải thích với Ngụy gia bên kia như thế nào?"
Hạ Kính Nguyên nói: "Luôn có biện pháp, nhưng biện pháp này không phải là dùng đao đặt trên cổ bách tính để bức bách. Văn Thường, triều thần sĩ tử đều mắng mỏ chúng ta là đảng phái gì không quan trọng, quan trọng là trong lòng chúng ta hiểu rõ, chức quan này chính là làm vì bách tính Đại Dận."
Trịnh Văn Thường ngượng ngùng gật đầu: "Mạt tướng thụ giáo."
Hạ Kính Nguyên không nói nhiều nữa.
Bên ngoài tuyết rơi nhẹ như lông ngỗng, khi ông ta bước ra khỏi thư phòng, điều ông ta đang nghĩ đến là những thứ đồ vật do ông ta gửi đến kinh thành sau khi biết tin chiến bại của Sùng châu, Ngụy Nghiêm đã nhìn thấy được.
Lệnh chuyển từ kinh thành trước khi Ngụy Tuyên phát động đã được đưa tới, vì vậy không có gì phải sợ Ngụy Tuyên.
Ngụy Tuyên lúc này đang vội vàng thu lương thực, nói chúng có lẽ là sợ bị Ngụy Nghiêm trách phạt, cho nên nóng lòng muốn nhanh chóng lập chút thành tựu.
Tây Bắc không có ai, Ngụy Nghiêm chỉ có thể lợi dụng ông ta, ông ta mạo hiểm dùng biện pháp để đổi cho hai tỷ muội kia một con đường sống, ước chừng đã có thể thành.
Điều ông ta có thể làm, cũng chỉ có như vậy.
Nghe thấy tiếng pháo nổ từ đường phố nơi xa truyền đến, đáy mắt Hạ Kính Nguyên hiện lên một số cảm xúc phức tạp và u sầu vô cớ: “Ngày lễ ngày tết, dù sao cũng phải đốt cho người bên kia một số lễ vật mới đúng. Có vị cố nhân, không biết có ai nhớ phải đốt tiền giấy cho hắn, ta cũng không có mặt mũi nào gặp hắn, Văn Thường, ngươi theo ta đi ra ngoài thành một chuyến, thay ta đốt cho vị cố nhân kia một chút tiền giấy.”
Trịnh Văn Thường đáp lời.
Một chiếc xe ngựa chạy ra khỏi chủ thành Tế châu, dừng lại trên một sườn núi.
Gió núi gào thét, Hạ Kính Nguyên tự mình thắp hương, lạy ba lạy về phía bắc, cắm vào đất rồi tránh đi, chỉ để Trịnh Văn Thường ở đó đốt hết số tiền giấy.
Gió thổi lên ngọn lửa, chồng giấy tiền vàng mã chưa kịp cháy cũng bị thổi bay khắp nơi, tuyết rơi trắng xóa xen lẫn với tiền giấy màu trắng, nhìn qua tự dưng hiện lên chút ảm đạm lạnh lẽo.
Khi Trịnh Văn Thường đốt xong phần giấy tiền vàng mã kia thì đi xuống con dốc thấp, hắn ta nhìn thấy Hạ Kính Nguyên đang quay lưng lại con dốc, vẻ mặt buồn bã.
Trên đường trở về, hắn ta không khỏi nói: "Đại nhân từ trước đến nay khoan hậu, vì sao nói không có mặt mũi gặp cố nhân?"
Hạ Kính Nguyên ngồi ở trên xe ngựa nhắm mắt lại, như thể đang nghỉ ngơi, nghe vậy chỉ đáp: "Ở dưới thời cuộc, cuối cùng sẽ có một số việc bất đắc dĩ."
-
Trấn Lâm An.
Tuyết bị giẫm nát được bao phủ bởi giấy tiền vàng mã.
Khi gió thổi mạnh, vẫn có nhiều tờ tiền giấy bị thổi bay.
Con đường tuyết tan lầy lội không dễ đi, Phàn Tiểu Linh ôm Trường Ninh đi trên sườn núi, Tạ Chinh trên mặt không mang chút biểu tình đi theo sau, nàng mang theo giỏ tre đựng đầy nến thơm giấy nến.
Truyền thống trong trấn là dâng hương, nến và tiền giấy lên mộ của những người thân đã khuất vào đêm giao thừa.
Phụ mẫu của Phàn Tiểu Linh được chôn cất trên một ngọn núi có phong thủy rất tốt ở bên ngoài thị trấn.
Bởi vì là một ngôi mộ mới, trước mộ hầu như không có cỏ dại, vì vậy khi đến đó Phàn Tiểu Linh đã đặt Trường Ninh xuống.
Đã gần hai tháng kể từ ngày phụ mẫu qua đời, khi Trường Ninh nhìn thấy hai ngôi mộ, đôi mắt như hạt nho vẫn rơm rớm nước mắt: “Phụ thân, mẫu thân…”
Phàn Tiểu Linh xoa đầu muội muội và dỗ dành: "Đừng khóc, gần sang năm mới phải vui vẻ một chút, phụ mẫu nhìn thấy chúng ta như vậy, ở trên trời mới có thể yên tâm được."
Tiểu Trường Ninh cố gắng khịt mũi, cố kìm nước mắt.
Sau khi Phàn Tiểu Linh thắp hương và nến, lại yêu cầu Trường Ninh quỳ trước mộ, trong khi chính mình lấy giấy tiền vàng mả từ trong giỏ tre ra, đốt vào trong một chiếc chậu sắt chuyên dùng để đốt tiền giấy.
Trường Ninh sau khi dập đầu xong, cũng ngồi xổm cùng Phàn Tiểu Linh đốt tiền giấy, thấy Tạ Chinh đứng ở một bên, liền chia tiền giấy trong tay đưa cho Tạ Chinh: “Tỷ phu đốt vàng mã!”
Tạ Chinh chần chờ một chút, cũng cầm vàng mã lên đốt, mùi tro có chút sặc, khói bốc lên khiến Trường Ninh không mở mắt được, đành phải trốn sang một bên trước.
Chỉ còn lại Phàn Tiểu Linh và Tạ Chinh ngồi bên cạnh chậu than.
Tạ Chinh nhận thấy nàng chia phần tiền vàng mã trong giỏ thành bốn phần, hỏi một câu: "Hai phần còn lại dành cho ai?"
Phàn Tiểu Linh nói: "Ngoại tổ phụ cùng với ngoại tổ mẫu của ta, lúc trước đều là phụ mẫu ta đốt cho họ, hiện tại phụ mẫu cũng đã đi, bây giờ ta cũng cùng đốt cho họ."
Tạ Chinh bất động thanh sắc nhíu mày, mẫu thân nàng ngay cả dòng họ cũng không biết, làm sao biết được ngày sinh tháng đẻ của phụ mẫu mình?
Hắn càng cảm thấy bài vị mẫu thân của nàng là đang cố tình che giấu đi dòng họ.
Về phần tại sao phụ thân nàng không che giấu dòng họ, hoặc là họ Phàn vốn không phải là họ thật của phụ thân nàng, hoặc là... phụ thân nàng trước đây đã từng dùng họ khác.
Tuy rằng trong lòng có nghi hoặc, nhưng hắn căn bản không có ý định hỏi dòng họ của tổ phụ nàng.
Hắn đã có thể đoán được kết quả, có hỏi, nàng cũng không biết.
Thấy hắn trầm mặc, Phàn Tiểu Linh cho rằng hắn đang nghĩ đến phụ mẫu đã khuất của hắn, liền phóng khoáng nói: “Trong nhà còn rất nhiều giấy tiền vàng mã, lát nữa trở về huynh có thể đốt cho phụ mẫu huynh một ít.”
Đầu ngón tay thon dài của của Tạ Chinh xoay xoay một tờ tiền giấy âm phủ đang bị lửa bao trùm, mặt mày lộ ra một chút lãnh đạm trong khói lửa: “Đốt những thứ này thật sự có ích sao?”
Phàn Tiểu Linh thật sự không thể trả lời câu hỏi này, nàng suy nghĩ một lúc và nói: "Có lẽ nó ích đi, lão nhân đều nói, người ở bên kia phải chi tiền cho quỷ sai, nếu không sẽ gặp khó khăn. Cho dù không có ít, cũng là thứ để tưởng niệm."
Ngày lễ ngày tết có người đốt vàng mã, nói rõ thế gian vẫn còn người tưởng nhớ người đã khuất.
Tạ Chinh không nói gì, chỉ thỉnh thoảng ném một tờ giấy vào trong chậu, lông mi buông thõng một nửa, khiến người ta nhìn không ra ý tứ trong mắt hắn.
Hắn ném quá nhiều giấy tiền vàng mả, không kịp đốt chồng thành một chỗ cùng với khói dày đặc xông lên, Phàn Tiểu Linh bị hun đến mức suýt chảy nước mắt, nàng nhắm mắt quay mặt đi và nói: “Huynh đừng thả một lần nhiều quá."
Nàng đưa tay sờ vào giấy tiền vàng mả trong giỏ tre, nhưng thay vì chạm vào tiền giấy, thì nàng lại chạm vào một bàn tay to mát lạnh.
Phàn Tiểu Linh vội vàng buông ra như bị sét đánh, mở to đôi mắt hạnh nhân đẫm nước mắt, xấu hổ chật vật nói: "Thật có lỗi."
Xúc cảm ấm áp kia vẫn còn lưu lại nguyên vẹn trên mu bàn tay, Tạ Chinh khẽ mím môi, đang định nói "Không sao", ngẩng đầu liền thấy khóe mắt nàng còn có nước mắt, đuôi mắt đỏ hoe bộ dáng chật vật, trong lòng nao nao.
Ông ta trầm giọng nói: "Mang đến."
Sau đó người phục vụ đi tới cửa thư phòng, đem hộp gấm đặt ở trên án thư.
Ngụy Nghiêm giương đôi mắt phượng già nua nhưng vẫn còn sắc bén nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gấm trước mặt, chiếc hộp rõ ràng đã cũ kỹ, lớp vải gấm dán trên hộp đã ố vàng.
Ông ta gõ lỗ khóa, mở chiếc hộp ra, khi nhìn thấy những thứ bên trong, ánh mắt ông ta lập tức hiện vẻ lo lắng.
Thấy sắc mặt ông ta thay đổi, người phục vụ vội vàng liếc nhìn đồ vật trong hộp, sau đó kinh ngạc đến tái nhợt: "Là... Hạ Kính Nguyên đã đọc bức thư này?"
Thứ được đặt trong chiếc hộp gấm, là một phong thư và một lệnh bài bằng sắt màu đen.
Ngụy Nghiêm giơ tay cầm phong thư lên, thấy phong thư đã cũ, nhưng niêm phong còn nguyên vẹn, bên trên không có viết chữ gì, tựa hồ đã lâu không có người lấy đồ trong phong thư ra.
Ông ta trầm giọng nói: "Hắn không dám mở."
Ông ta giơ tay xé bức thư, bên trong đúng là phong thư khác đã bị xé, giấy của bức thư đó đã ngả vàng, còn dính vết m.á.u khô màu vàng nhạt đã bị phong hóa.
Trên phong thư viết một hàng chữ lớn mạnh mẽ "Họ hàng xa Mạnh thúc thân khải".
Ngụy Nghiêm làm chư hầu hiệu lệnh thiên tử nhiều năm, tuy trong triều đình đều bị lên án, nhưng nét chữ của ông ta cũng được xếp vào hàng những nhà thư pháp nổi tiếng nhất đương thời.
Phàm là bút tích ông ta từng xem qua, đều có thể biết rằng những chữ trên phong thư là do hắn ta viết.
Khi nhìn thấy bức thư bên trong, vẻ mặt ngưng trọng của Ngụy Nghiêm đã dịu đi một chút, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như chim ưng: "Tại sao đồ vật ta sai tử sĩ chữ Huyền đi lấy, lại rơi vào tay của Hạ Kính Nguyên?"
Người phục vụ cúi đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Lão nô sẽ sai người điều tra."
Tuy nhiên, Ngụy Nghiêm đã giơ tay, tỏ ý không cần, thấy nó được gửi đến cùng với hộp gấm, còn có một tấu chương của Tế châu, sau khi mở ra đọc xong, ông ta ném tấu chương lên bàn, nói: “Hắn đang cầu xin ta buông tha cho hai nữ nhi của kẻ phản chủ."
Người phục vụ đã hầu hạ bên cạnh Ngụy Nghiêm nhiều năm, tự nhiên có thể biết phỏng đoán lòng người, liếc nhìn tấu chương của Hạ Kính Nguyên khởi tấu về việc bọn sơn phỉ cướp bóc huyện Thanh Bình, sát hại nhiều hộ lương dân, hiện bọn sơn phỉ đã đền tội, cũng đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Ngụy Nghiêm.
Hạ Kính Nguyên đã thay Ngụy Nghiêm tìm được thứ ông ta muốn, hy vọng rằng Ngụy Nghiêm sẽ thu tay, buông tha hai nữ nhi của người kia.
Người phục vụ ánh mắt khẽ động, nói: "Hạ tướng quân đại khái là nể tình đồng liêu ngày xưa, lúc trước ngài vì thăm dò Hạ tướng quân có trung thành hay không, bảo hắn đi g.i.ế.c hai người, không phải hắn cũng đã làm theo sao? Nghĩ đến Hạ tướng quân dù sao cũng một mực trung thành với ngài, bất quá chỉ có lòng dạ đàn bà mà thôi."
Ngụy Nghiêm cười lạnh: “Ngươi nói hắn đã sớm có được thứ này, hay đúng là như tấu chương của hắn nói, tưởng lầm là nạn trộm cướp của ở huyện Thanh Bình, phái quân đi trấn áp sơn phỉ, bắt nhầm tử sĩ chữ Huyền mới biết được lão phu đang tìm thứ này?"
Người phục vụ do dự nói: "Ngài bảo hắn đi g.i.ế.c hai người kia, không phải đã phái người theo dõi sao, xem ra Hạ Kính Nguyên cũng không biết chuyện này, có vẻ là loại sau."
Ngụy Nghiêm lạnh lùng nói: "Thà g.i.ế.c lầm một ngàn, không thể bỏ sót một người. Tuy rằng hắn chưa mở bức thư này ra, nhưng hắn nghĩ dùng bức thư này để xin ta buông tha cho nữ nhi của kẻ phản chủ, tất là đã đoán được đây là vật gì?"
Người phục vụ thận trọng nói: “Ý của ngài là, giống như đã làm với Hầu gia…”
Sau đó làm động tác cắt cổ.
Ngụy Nghiêm nhìn chằm chằm vào phần tấu chương trên án thư kia, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: "Trận chiến Cẩm châu đã qua hơn mười sáu năm, cái c.h.ế.t của Thái tử Thừa Đức và Tạ Lâm Sơn đột nhiên mấy tháng trước bị dân gian nhắc lại, Chinh nhi đi tra những tin tức về trận chiến này, đến cùng là có người chỉ điểm. Người đứng sau bức màn này vẫn chưa hiện thân, liền đã bức lão phu bẻ gãy thanh đao tốt nhất trong tay..."
Khi Ngụy Nghiêm nói đến chỗ này, giọng điệu của ông ta đột nhiên trở nên sắc bén hơn: "Tình hình chiến cuộc ở Sùng châu hiện đang giằng co, có thể có người đứng sau âm thầm động tay động chân, nếu thanh đao Hạ Kính Nguyên này lại bị gãy, vùng đất phía tây nam chỉ có thể chắp tay dâng cho người. Kẻ phản chủ kia cũng có thể biết rõ, chưa nói bất cứ chuyện gì của năm đó cho hai nữ nhi kia, hai nha đầu không có phân lượng không có gì phải sợ, tạm thời cứ giữ lại tính mạng của bọn chúng."
Người phục vụ tán thưởng: "Thừa tướng anh minh."
Nhưng trong thâm tâm cũng hiểu rõ, ông ta thỏa hiệp để giữ mạng sống của Hạ Kính Nguyên, bất quá là bởi vì Hạ Kính Nguyên biết được chân tướng về trận chiến Cẩm châu, ông ta vẫn có thể giữ lại lợi dụng được, tên phản bội kia, dưới gối chỉ có hai nữ nhi, lại là nữ tử thì báo thù như thế nào? Không cần phải lo lắng tai họa ngầm gì.
Nhưng Tạ Chinh thì khác, mối thù g.i.ế.c cha, không đội trời chung.
Đó là lý do tại sao người trước mắt lại tiên hạ thủ vi cường, thiết đặt mánh khóe vào tình hình chiến sự ở Sùng châu, để vị chiến thần Đại Dận được phong hầu bằng quân công khi tuổi đời đôi mươi bị đánh gãy ở nơi đó.
Ngụy Nghiêm phớt lờ lời nịnh hót của người phục vụ, cuối cùng liếc nhìn bức thư ố vàng sau mười sáu năm, ném nó vào chậu than bên cạnh án thư.
Than xương màu bạc hừng hực trong nháy mắt đốt cháy một lỗ lớn trên tờ giấy thư, theo lỗ hổng màu nâu sẫm trên giấy viết thư ngày càng lớn, toàn bộ bức thư dần dần bị ngọn lửa bao trùm, chiến cuộc cùng huyết nhục của mười sáu năm kia tựa hồ cũng bị ngọn lửa kia hóa thành khói bụi, sẽ không có ai biết được chân tướng năm đó.
Trong mắt Ngụy Nghiêm có lửa, trầm giọng nói: "Chiến cuộc Sùng châu trước hãy giao cho Hạ Kính Nguyên, những kẻ một lòng muốn đem trận chiến Cẩm Châu mười sáu năm trước ra bàn nhất định sẽ không từ bỏ, để tử sĩ có bản lĩnh đi trông chừng một chút, nếu như lại có biến hóa, lão phu nhất định sẽ nhìn thấy con chuột trốn trong bóng tối quấy lên trận phong vân này!"
Người phục vụ hỏi: "Có thể là người của đảng Lý Thái phó..."
Ngụy Nghiêm lắc đầu, trên khuôn mặt già nua có một tia bình tĩnh thong dong lâm uyên trì nhạc: “Nếu như lão già kia nhìn ra manh mối của chiến cuộc Cẩm Châu năm đó, sẽ không đợi mười sáu năm sau mới nhắc lại chuyện cũ."
Ông ta chậm rãi nói: “Sau khi Thái tử Thừa Đức tử trận, Đông Cung bốc cháy, Thái tử phi và Hoàng tôn đều mệnh tang biển lửa, nửa gương mặt của Thái tử phi có thể phân biệt được, Hoàng tôn thì đã cháy thành bộ xác khô, người c.h.ế.t năm đó hẳn là Hoàng tôn.”
Người phục vụ nghe ý tứ của ông ta, toát mồ hôi lạnh, nói: "Người có thể c.h.ế.t cùng Thái tử phi, nhất định là Hoàng tôn không thể nghi ngờ, trong Đông Cung ngoại trừ Hoàng tôn, ở đâu lại có đứa bé trai nào khác?”
Ngụy Nghiêm chỉ nói: "Chỉ hy vọng là như vậy."
-
Tế châu.
Vốn là đêm giao thừa, nhưng quân đội triều đình ở Sùng châu đã bị đánh bại, Tế châu tiếp giáp với Sùng châu, tất cả các quan viên từ thất phẩm trở lên ở Tế châu không thể có một năm mới tốt lành, đều bị gọi đến phủ Tế châu để thương nghị đối sách.
Một bức thư được đưa đến trên án thư của Hạ Kính Nguyên, sau khi Hạ Kính Nguyên mở ra đọc, chỉ thở dài: "Người trưởng tử này của Thừa tướng, cho rằng ngọn lửa trên chiến trường Sùng châu không đủ lớn đây!"
Trịnh Văn Thường đứng bên dưới hỏi: “Đại nhân cớ sao lại nói như vậy?”
Hạ Kính Nguyên giao công văn có dấu ấn của Tiết Độ Sứ tây bắc cho thuộc hạ xem, truyền đến cho chúng quan viên trong thư phòng đọc, sau đó nghị luận ầm ĩ.
Trịnh Văn Thường tức giận nói: "Trong toàn bộ Đại Dận, một kinh mười bảy châu, tây bắc chiếm bốn châu, Sùng châu đã phản, chỉ còn ba phủ Huy châu, Tế châu, Thái châu, Huy châu chính là địa bàn đóng quân, triều đình vì muốn làm suy yếu binh quyền của Tiết Độ Sứ, từ trước đến nay luôn hạ lệnh nghiêm cấm nơi đóng quân tích trữ lương thực hạt giống, hiện tại chỉ còn lại hai châu Tế châu và Thái Châu có thể cung cấp lương thực cho toàn bộ tây bắc, Ngụy Tuyên lại muốn hai châu của chúng ta trong vòng ba ngày phải thu được mười vạn thạch lương thực, đây không phải là đang ức h.i.ế.p chúng ta sao!"
Một vị quan viên khác nói: "Nghe nói Thái châu không thể thu được lương thực, ngày hôm qua Tiết Độ Sứ phái quân đến cưỡng chế thu lương, lương thực hạt giống nông dân tích trữ đều bị quan binh chiếm đoạt! Đừng nói vụ mùa gieo trồng của bách tính năm nay, ngày đông giá rét không c.h.ế.t đói coi như đã tốt rồi!”
"Những tướng lĩnh dưới quyền Ngụy Tuyên đã không coi bách tính như con người, nghe nói đã đánh c.h.ế.t rất nhiều nông dân không muốn giao nộp lương thực, chuyện này vẫn chưa được truyền ra ngoài, một khi lan truyền ra ngoài, tiếng xấu của Ngụy gia lại tăng lên một phần!"
Hạ Kính Nguyên lắng nghe tiếng cãi vã của các quan viên bên dưới, nhưng vẫn không lên tiếng, khi bọn họ ngày càng ồn ào, ông ta mới hỏi: "Tại sao năm nay tây bắc không thể thu được lương thực?"
Lương thực của mười vạn quân sĩ ở đại doanh Huy châu luôn được triều đình phân bổ, nhưng vì chiến loạn ở Sùng châu, các con đường lương thực đã bị chặn, lương thực lúc này mới bị trì hoãn chưa đến được.
Nếu trận chiến Sùng châu sớm kết thúc thì đã không đến mức này, nhưng có thể hết lần này đến lần khác chiến thần Đại Dận Vũ An hầu đã ngã xuống ở đó, nên ảnh hưởng không ít đến sĩ khí của tam quân.
Tiết Độ Sứ Ngụy Tuyên mới đến lại là người thích ham công đại sự, muốn mau chóng nắm được binh quyền của một trăm vạn tướng sĩ ở Huy châu, đã biếm chức những trọng tướng dưới quyền của Vũ An hầu, thuyên chuyển đến nơi xa.
Đội ngũ nhân mã hắn ta mang theo hoàn toàn không quen thuộc với tình hình chiến sự ở Tây Bắc, liên tiếp thua mấy trận, sĩ khí nhiều lần tổn hại, dốc sức kéo dài chiến tuyến, vắt kiệt lương thực hiện có trong đại doanh Huy châu.
Huy châu báo nguy, theo lý sẽ do ba châu khác ở tây bắc tiếp tế, cho dù hiện tại chỉ còn lại hai châu, cũng chưa chắc không phải không thu được lương thực.
Trịnh Văn Thường, người luôn như pháo nổ, ôm quyền nói: "Mạt tướng đã sai người điều tra, trước đó không lâu có một thương nhân họ Triệu, đã thu mua không ít lương thực với giá cao ở hai châu Tế châu và Thái châu, bách tính chỉ lưu lại hạt giống gieo trồng vụ xuân cùng với lương thực thô để ăn, những lương thực còn lại toàn bán hết đổi lấy bạc cho năm mới.”
Hạ Kính Nguyên nói: "Điều tra thêm về thương nhân họ Triệu kia."
Trịnh Văn Thường nhận mệnh. Hạ Kính Nguyên nói: "Hôm nay là đêm giao thừa, sẽ không nghị sự nữa, đều sớm trở về đi."
Các quan viên bên dưới ai nấy đều chua xót cay đắng, nghe nói như vậy thì hết sức vui mừng, nhưng bọn họ vẫn cố nén vui mừng, theo quy củ thở dài rồi lễ phép cúi đầu lần lượt rời đi.
Chỉ có Trịnh Văn Thường là không ngừng nhíu mày.
Tất cả những người trong phòng đều rời đi, chỉ để lại một mình hắn ta.
Hạ Kính Nguyên từ sau án thư đứng dậy, thấy hắn ta còn đứng ở nơi đó, không khỏi hỏi: “Sao không về nhà?”
Trịnh Văn Thường lo lắng nói: "Đại nhân, nếu Ngụy Tuyên đã chỉ đích danh phủ Tế châu chúng ta phải gom đủ mười vạn thạch lương thực trong vòng ba ngày, nếu sau ba ngày không lấy được, chúng ta lại phải làm như thế nào cho tốt?"
Hạ Kính Nguyên nói: "Không phải ta cho ngươi đi tra cái tên thương nhân họ Triệu kia rồi sao?"
Trịnh Văn Thường không nói lời nào, thương nhân kia đã sớm mua lương thực, cho dù có tra ra được, lương thực đã bán đi nơi khác, cũng là nước xa không tiếp được lửa gần.
Hạ Kính Nguyên đột nhiên dừng lại, nhìn người trẻ tuổi trước mặt, ánh mắt ôn hòa nhưng mạnh mẽ: "Ngươi muốn ta giống như Ngụy Tuyên, để những người phía dưới đi đoạt lương thực trong tay bách tính sao?"
Trịnh Văn Thường vội nói không dám, nhưng trên mặt vẫn do dự: "Vậy... ngài phải giải thích với Ngụy gia bên kia như thế nào?"
Hạ Kính Nguyên nói: "Luôn có biện pháp, nhưng biện pháp này không phải là dùng đao đặt trên cổ bách tính để bức bách. Văn Thường, triều thần sĩ tử đều mắng mỏ chúng ta là đảng phái gì không quan trọng, quan trọng là trong lòng chúng ta hiểu rõ, chức quan này chính là làm vì bách tính Đại Dận."
Trịnh Văn Thường ngượng ngùng gật đầu: "Mạt tướng thụ giáo."
Hạ Kính Nguyên không nói nhiều nữa.
Bên ngoài tuyết rơi nhẹ như lông ngỗng, khi ông ta bước ra khỏi thư phòng, điều ông ta đang nghĩ đến là những thứ đồ vật do ông ta gửi đến kinh thành sau khi biết tin chiến bại của Sùng châu, Ngụy Nghiêm đã nhìn thấy được.
Lệnh chuyển từ kinh thành trước khi Ngụy Tuyên phát động đã được đưa tới, vì vậy không có gì phải sợ Ngụy Tuyên.
Ngụy Tuyên lúc này đang vội vàng thu lương thực, nói chúng có lẽ là sợ bị Ngụy Nghiêm trách phạt, cho nên nóng lòng muốn nhanh chóng lập chút thành tựu.
Tây Bắc không có ai, Ngụy Nghiêm chỉ có thể lợi dụng ông ta, ông ta mạo hiểm dùng biện pháp để đổi cho hai tỷ muội kia một con đường sống, ước chừng đã có thể thành.
Điều ông ta có thể làm, cũng chỉ có như vậy.
Nghe thấy tiếng pháo nổ từ đường phố nơi xa truyền đến, đáy mắt Hạ Kính Nguyên hiện lên một số cảm xúc phức tạp và u sầu vô cớ: “Ngày lễ ngày tết, dù sao cũng phải đốt cho người bên kia một số lễ vật mới đúng. Có vị cố nhân, không biết có ai nhớ phải đốt tiền giấy cho hắn, ta cũng không có mặt mũi nào gặp hắn, Văn Thường, ngươi theo ta đi ra ngoài thành một chuyến, thay ta đốt cho vị cố nhân kia một chút tiền giấy.”
Trịnh Văn Thường đáp lời.
Một chiếc xe ngựa chạy ra khỏi chủ thành Tế châu, dừng lại trên một sườn núi.
Gió núi gào thét, Hạ Kính Nguyên tự mình thắp hương, lạy ba lạy về phía bắc, cắm vào đất rồi tránh đi, chỉ để Trịnh Văn Thường ở đó đốt hết số tiền giấy.
Gió thổi lên ngọn lửa, chồng giấy tiền vàng mã chưa kịp cháy cũng bị thổi bay khắp nơi, tuyết rơi trắng xóa xen lẫn với tiền giấy màu trắng, nhìn qua tự dưng hiện lên chút ảm đạm lạnh lẽo.
Khi Trịnh Văn Thường đốt xong phần giấy tiền vàng mã kia thì đi xuống con dốc thấp, hắn ta nhìn thấy Hạ Kính Nguyên đang quay lưng lại con dốc, vẻ mặt buồn bã.
Trên đường trở về, hắn ta không khỏi nói: "Đại nhân từ trước đến nay khoan hậu, vì sao nói không có mặt mũi gặp cố nhân?"
Hạ Kính Nguyên ngồi ở trên xe ngựa nhắm mắt lại, như thể đang nghỉ ngơi, nghe vậy chỉ đáp: "Ở dưới thời cuộc, cuối cùng sẽ có một số việc bất đắc dĩ."
-
Trấn Lâm An.
Tuyết bị giẫm nát được bao phủ bởi giấy tiền vàng mã.
Khi gió thổi mạnh, vẫn có nhiều tờ tiền giấy bị thổi bay.
Con đường tuyết tan lầy lội không dễ đi, Phàn Tiểu Linh ôm Trường Ninh đi trên sườn núi, Tạ Chinh trên mặt không mang chút biểu tình đi theo sau, nàng mang theo giỏ tre đựng đầy nến thơm giấy nến.
Truyền thống trong trấn là dâng hương, nến và tiền giấy lên mộ của những người thân đã khuất vào đêm giao thừa.
Phụ mẫu của Phàn Tiểu Linh được chôn cất trên một ngọn núi có phong thủy rất tốt ở bên ngoài thị trấn.
Bởi vì là một ngôi mộ mới, trước mộ hầu như không có cỏ dại, vì vậy khi đến đó Phàn Tiểu Linh đã đặt Trường Ninh xuống.
Đã gần hai tháng kể từ ngày phụ mẫu qua đời, khi Trường Ninh nhìn thấy hai ngôi mộ, đôi mắt như hạt nho vẫn rơm rớm nước mắt: “Phụ thân, mẫu thân…”
Phàn Tiểu Linh xoa đầu muội muội và dỗ dành: "Đừng khóc, gần sang năm mới phải vui vẻ một chút, phụ mẫu nhìn thấy chúng ta như vậy, ở trên trời mới có thể yên tâm được."
Tiểu Trường Ninh cố gắng khịt mũi, cố kìm nước mắt.
Sau khi Phàn Tiểu Linh thắp hương và nến, lại yêu cầu Trường Ninh quỳ trước mộ, trong khi chính mình lấy giấy tiền vàng mả từ trong giỏ tre ra, đốt vào trong một chiếc chậu sắt chuyên dùng để đốt tiền giấy.
Trường Ninh sau khi dập đầu xong, cũng ngồi xổm cùng Phàn Tiểu Linh đốt tiền giấy, thấy Tạ Chinh đứng ở một bên, liền chia tiền giấy trong tay đưa cho Tạ Chinh: “Tỷ phu đốt vàng mã!”
Tạ Chinh chần chờ một chút, cũng cầm vàng mã lên đốt, mùi tro có chút sặc, khói bốc lên khiến Trường Ninh không mở mắt được, đành phải trốn sang một bên trước.
Chỉ còn lại Phàn Tiểu Linh và Tạ Chinh ngồi bên cạnh chậu than.
Tạ Chinh nhận thấy nàng chia phần tiền vàng mã trong giỏ thành bốn phần, hỏi một câu: "Hai phần còn lại dành cho ai?"
Phàn Tiểu Linh nói: "Ngoại tổ phụ cùng với ngoại tổ mẫu của ta, lúc trước đều là phụ mẫu ta đốt cho họ, hiện tại phụ mẫu cũng đã đi, bây giờ ta cũng cùng đốt cho họ."
Tạ Chinh bất động thanh sắc nhíu mày, mẫu thân nàng ngay cả dòng họ cũng không biết, làm sao biết được ngày sinh tháng đẻ của phụ mẫu mình?
Hắn càng cảm thấy bài vị mẫu thân của nàng là đang cố tình che giấu đi dòng họ.
Về phần tại sao phụ thân nàng không che giấu dòng họ, hoặc là họ Phàn vốn không phải là họ thật của phụ thân nàng, hoặc là... phụ thân nàng trước đây đã từng dùng họ khác.
Tuy rằng trong lòng có nghi hoặc, nhưng hắn căn bản không có ý định hỏi dòng họ của tổ phụ nàng.
Hắn đã có thể đoán được kết quả, có hỏi, nàng cũng không biết.
Thấy hắn trầm mặc, Phàn Tiểu Linh cho rằng hắn đang nghĩ đến phụ mẫu đã khuất của hắn, liền phóng khoáng nói: “Trong nhà còn rất nhiều giấy tiền vàng mã, lát nữa trở về huynh có thể đốt cho phụ mẫu huynh một ít.”
Đầu ngón tay thon dài của của Tạ Chinh xoay xoay một tờ tiền giấy âm phủ đang bị lửa bao trùm, mặt mày lộ ra một chút lãnh đạm trong khói lửa: “Đốt những thứ này thật sự có ích sao?”
Phàn Tiểu Linh thật sự không thể trả lời câu hỏi này, nàng suy nghĩ một lúc và nói: "Có lẽ nó ích đi, lão nhân đều nói, người ở bên kia phải chi tiền cho quỷ sai, nếu không sẽ gặp khó khăn. Cho dù không có ít, cũng là thứ để tưởng niệm."
Ngày lễ ngày tết có người đốt vàng mã, nói rõ thế gian vẫn còn người tưởng nhớ người đã khuất.
Tạ Chinh không nói gì, chỉ thỉnh thoảng ném một tờ giấy vào trong chậu, lông mi buông thõng một nửa, khiến người ta nhìn không ra ý tứ trong mắt hắn.
Hắn ném quá nhiều giấy tiền vàng mả, không kịp đốt chồng thành một chỗ cùng với khói dày đặc xông lên, Phàn Tiểu Linh bị hun đến mức suýt chảy nước mắt, nàng nhắm mắt quay mặt đi và nói: “Huynh đừng thả một lần nhiều quá."
Nàng đưa tay sờ vào giấy tiền vàng mả trong giỏ tre, nhưng thay vì chạm vào tiền giấy, thì nàng lại chạm vào một bàn tay to mát lạnh.
Phàn Tiểu Linh vội vàng buông ra như bị sét đánh, mở to đôi mắt hạnh nhân đẫm nước mắt, xấu hổ chật vật nói: "Thật có lỗi."
Xúc cảm ấm áp kia vẫn còn lưu lại nguyên vẹn trên mu bàn tay, Tạ Chinh khẽ mím môi, đang định nói "Không sao", ngẩng đầu liền thấy khóe mắt nàng còn có nước mắt, đuôi mắt đỏ hoe bộ dáng chật vật, trong lòng nao nao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương