Ta Và Best Friend Khuấy Động Hậu Cung
Chương 17: Dưới đáy hồ
Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên rong chơi ở ngoài một ngày trời, lúc cả hai người hồi cung sắc trời đã là nửa đêm.
Cố Tử Yên lén lút kéo tay nàng chạy đến hồ Hương Liên, trong lòng nhỏ ngổn ngang trăm mối, nắm tay Châu Ân Hoan chậm rãi dạo bước.
"Lại lên cơn đi dạo nửa đêm à?" Nàng nhăn mặt hỏi.
Cố Tử Yên lắc đầu, nhỏ muốn đi dạo trong một không gian yên tĩnh, câu nói của Bắc Viễn cứ văng vẳng trong đầu.
Ta cưới cô.
Nhìn xem lúc này cô thật giống hiền thê.
Y nói muốn cưới nhỏ, những lời đó là thật hay giả, sao trong lòng Cố Tử Yên lại cảm thấy bồi hồi như thế, chẳng lẽ vì y đã cứu nhỏ hai lần chăng? Cố Tử Yên ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời đầy sao, nhỏ lại nhớ đến lúc nhỏ thoa thuốc cho Bắc Viễn, Cố Tử Yên chạm vào da thịt hắn, nhỏ cũng không còn cảm giác bài xích như thuở trước.
"Vương gia nói, y muốn cưới ta." Nhỏ khẽ nói, giọng nói rất khẽ như muốn tan trong gió đêm.
Châu Ân Hoan nghe Cố Tử Yên nói, chuyện này nàng đã biết trước rồi, nhưng chuyện nàng để tâm chính là nhỏ bạn thân của nàng đã bắt đầu suy nghĩ thêm cho một người, là một nam nhân, trước giờ chưa từng có chuyện này.
"Bắc Viễn là nam nhân tốt, có thể dựa dẫm." Nàng thong thả dạo bước.
Cố Tử Yên trong lòng biết Bắc Viễn là người tốt, mặc dù nhỏ đã nhiều lần càn quấy thậm chí sáng nay còn xuống tay tát y một cái. Nhưng y chỉ trách móc một lời hoàn toàn không trừng phạt, đủ để thấy y đối với nhỏ có một sự dung túng nhất định.
Nhưng những sự dung túng đó, từ đâu mà có.
Châu Ân Hoan thấy nhỏ lặng thinh, nàng biết rằng nhỏ đang cân nhắc trong lòng.
"Thử một lần xem..."
Châu Ân Hoan nói chưa hết câu, một tiếng "ùm" cực lớn vang lên.
Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên đều bị kinh hãi, tiếng động đó từ phía hồ nước cách chỗ cả hai đang dạo một đoạn, nhỏ phản xạ cực nhanh, kéo tay nàng nhanh chóng ẩn náu sau bụi cây lớn, màn đêm dày đặc chỗ ẩn náu của cả hai không được ánh trăng soi sáng.
Mắt của Cố Tử Yên rất tốt, cảnh trong màn đêm nhỏ có thể thấy rõ, nàng đưa tay tách một lớp lá cây ra đưa mắt nhìn về phía bên hồ. Cảnh tượng lúc này thu hết vào tầm mắt của hai người.
Hai ba thái giam thân hình cao lớn, khỏe mạnh ngồi xổm bên bờ hồ, bọn họ mỗi người một tay một chân nhấn một cung nữ xuống hồ hòng dìm chết nàng ta.
Cung nữ kia la hét đến rách cả cổ họng, tiếng kêu hét đôi khi im bặt rồi biến thành tiếng ho sặc sụa đủ để người nghe biết được cung nữ kia vùng lên lại bị nhấn xuống nuốt một bụng nước căng đầy, những lần dùng hết sức bình sinh ngoi lên giọng nàng ta yếu ớt van nài kẻ trên bờ.
"Chủ nhân, tha mạng... tha mạng cho nô tì."
"Tha mạng cho ngươi?"
Giọng nói mềm mại nhưng ngữ điệu lại chua ngoa đến rùng mình, kẻ trên bờ cúi xuống cười, nhặt một cục đá không to không nhỏ, vung tay ném thẳng vào đầu cung nữ kia, thấy cung nữ bị cục đá ả ta ném làm cho choáng váng, trên vầng trán ẩn hiện một hàng máu nóng hổi chảy dài trên gương mặt rồi hòa vào làn nước trên mặt hồ, ả ta mới nở một nụ cười thỏa mãn.
"Sau lưng bổn tiểu thư mà ngươi dám giở trò đê tiện, câu dẫn hoàng thượng. Cái loại tiện tì rách bẩn, hèn hạ như ngươi cũng dám ôm mộng phượng hoàng?"
Cố Tử Yên rùng mình một cái rồi đưa mắt nhìn Châu Ân Hoan, kẻ trên bờ kia không phải là người xa lạ nào khác.
"Là Đồng Ninh." Cố Tử Yên bị cảnh tượng này làm cho kinh sợ, giọng nói có chút run rẩy, nhỏ vừa nói xong lại mạnh tay giữ chặt Châu Ân Hoan lúc này đang định xông ra cứu người, nhỏ biết tính nàng không chịu được bất bình, cảnh tượng lấy mạng người như thế nàng càng không nhịn được. Nhưng bây giờ bọn nàng chỉ có hai người đối phương bên kia lại gần chục người, nếu cả hai ra mặt thì sau đêm nay xác trên mặt hồ Hương Liên này không chỉ là một mà là ba.
"Không thể!" Cố Tử Yên trầm giọng, ôm chặt Châu Ân Hoan đang run rẩy vào lòng, trấn an sự kích động đang dâng lên như nước biển.
Phía bên hồ, tiếng yếu ớt của nàng cung nữ kia lại vang lên kèm theo một tràng cười dày đặc.
"Ha ha ha, Đồng Ninh! Cô dám dìm chết ta, hoàng thượng sẽ không tha cho cô! Hoàng thượng đã lâm hạnh ta, thân phận ta bây giờ chính là nương nương cao quý, tiểu thư tướng phủ như ngươi dám ra tay giết tần phi, đấy chính là trọng tội. Ngươi mau vớt ta lên!"
Đồng Ninh bị cung nữ kia dọa, không những không sợ ả ta còn ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười đến nước mắt tràn ra ngoài.
"Ha ha ha." Đồng Ninh vừa cười vừa ngoắc tay, ra hiệu cho một gã nam nhân che mặt từ phía sau bước lên.
Gã kia tiến đến bờ hồ ngồi xổm xuống, cung nữ kia hai tay đang bị đám thái giám cao to giữ chặt, vùng vẫy thế nào cũng không thoát được. Gã đưa tay kéo phăng tấm vải che mặt xuống, dưới ánh trăng gương mặt kia hiện lên rõ mồn một.
Cung nữ kia thấy gương mặt trước mắt nàng ta, nhất thời chết lặng, gã chính là người hoan ái cùng nàng ta đêm hôm qua, hai mắt cung nữ mở to, hai vai bất giác run lên, nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt như thác đổ.
Đồng Ninh thấy phản ứng của cung nữ kia thì nhếch môi khinh miệt, nâng tay vuốt ve mái tóc mượt mà, chán ghét nói: "Sao hả? Thấy hoàng thượng của ngươi quên cả hành lễ rồi ư? A Lương!"
Bị tiếng quát của Đồng Ninh làm cho kinh sợ, cung nữ A Lương vùng vẫy gào lên thê thảm: "Đồng Ninh! Cô hại ta, cô mưu hại ta, dám cho người giả dạng hoàng thượng, tội khi quân, mạng cả nhà họ Đồng cũng dám mang ra đối phó ta!"
Đồng Ninh lấy khăn tay che miệng, cười ngọt ngào.
"Miệng vẫn còn mạnh lắm! Hay cho con tiện tì nhà ngươi, vừa nghe Thủy Lạc Quận chúa nói hoàng thượng có sở thích đi dạo vườn hoa canh ba, ngươi chờ ta ngủ say, một thân y phục mỏng tan đến xuyên thấu, tiến đến vườn Ngọc Uyển ngóng trông, câu dẫn hoàng thượng. Tiện nhân! Tưởng ta không biết sao?"
Nói xong Đồng Ninh ngửa người cười vang lên đầy chế giễu.
"Nể tình ngươi hầu hạ bổn tiểu thư nhiều năm, ngươi muốn làm nương nương, ta cũng muốn làm nương nương, hạ nhân dơ bẩn thấp hèn như ngươi đành xuống địa phủ mà làm nương nương của quỷ ma vậy."
Ả ta nói xong, chỉ tay về gã nam nhân kia, quá to lên: "Ngươi dìm chết ả cho ta! Bổn tiểu thư muốn cái xác bẩn thiểu kia vĩnh viễn nằm ở đáy hồ. Ngươi hiểu chứ?"
"Ha ha ha! Ngươi cứ giết chết ta đi, ta nhất định sẽ hóa quỷ quay về đòi mạng ngươi!"
"Nô tài đã rõ!"
Đồng Ninh cười hài lòng rồi vịn tay cung nữ khác rời đi.
Đám lâu la còn lại sau khi dìm chết A Lương, bọn họ cột tứ chi nàng ta vào một tảng đá lớn thả xuống lòng hồ, thi thể vĩnh viễn không thể tìm ra.
Bọn họ xử lý xong xuôi, đi một vòng xung quanh kiểm tra có người hay không mới rời đi.
May mắn thân thể của Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên nhỏ nhắn, hòa lẫn vào trong bụi cây to, hai nàng sợ đến mức nín thở, đêm khuya thanh vắng, đám nô tài làm việc lấy lệ rồi cũng rời đi.
Cả hai bủn rủn tay chân đến đi cũng loạng choạng, chỉ biết nương tựa dìu đỡ nhau thoát khỏi chốn địa ngục này càng nhanh càng tốt.
Bọn nàng chưa từng nghĩ tới có ngày bọn họ chứng kiến cái chết của người khác mà còn là loại cách thức dã man tàn bạo như thế.
Những ngày qua mải mê rong chơi, cả hai người bọn nàng vô tình quên mất, bản thân đang ở trong hang sói, bị những con sói hàm răng nhọn hoắc rình rập thèm khát máu thịt tanh tưởi.
Đêm đó, cả hai nếm trải một phen kinh hoàng, sợ hãi đến mức về đến Hoa Hiện Điện, cả hai ôm chằm lấy nhau khóc nức nở, nằm trên chiếc giường thêu hoa nở, mây bay, nàng ôm chặt lấy nhỏ một khắc cũng không dám rời.
Sau hoàng cung hoa lệ, cao quý tột cùng là nấm mồ chôn của hàng ngàn người trong cuộc chiến giữa những nữ nhân tài mạo, quyền thế.
Dưới vẻ hữu tình, mặt nước sóng sáng thanh mát, đến mùa sen nở thơm ngát. Mấy ai biết được, dưới đấy hồ kia bao nhiêu tính mạng bị nhấn chìm.
Cố Tử Yên lén lút kéo tay nàng chạy đến hồ Hương Liên, trong lòng nhỏ ngổn ngang trăm mối, nắm tay Châu Ân Hoan chậm rãi dạo bước.
"Lại lên cơn đi dạo nửa đêm à?" Nàng nhăn mặt hỏi.
Cố Tử Yên lắc đầu, nhỏ muốn đi dạo trong một không gian yên tĩnh, câu nói của Bắc Viễn cứ văng vẳng trong đầu.
Ta cưới cô.
Nhìn xem lúc này cô thật giống hiền thê.
Y nói muốn cưới nhỏ, những lời đó là thật hay giả, sao trong lòng Cố Tử Yên lại cảm thấy bồi hồi như thế, chẳng lẽ vì y đã cứu nhỏ hai lần chăng? Cố Tử Yên ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời đầy sao, nhỏ lại nhớ đến lúc nhỏ thoa thuốc cho Bắc Viễn, Cố Tử Yên chạm vào da thịt hắn, nhỏ cũng không còn cảm giác bài xích như thuở trước.
"Vương gia nói, y muốn cưới ta." Nhỏ khẽ nói, giọng nói rất khẽ như muốn tan trong gió đêm.
Châu Ân Hoan nghe Cố Tử Yên nói, chuyện này nàng đã biết trước rồi, nhưng chuyện nàng để tâm chính là nhỏ bạn thân của nàng đã bắt đầu suy nghĩ thêm cho một người, là một nam nhân, trước giờ chưa từng có chuyện này.
"Bắc Viễn là nam nhân tốt, có thể dựa dẫm." Nàng thong thả dạo bước.
Cố Tử Yên trong lòng biết Bắc Viễn là người tốt, mặc dù nhỏ đã nhiều lần càn quấy thậm chí sáng nay còn xuống tay tát y một cái. Nhưng y chỉ trách móc một lời hoàn toàn không trừng phạt, đủ để thấy y đối với nhỏ có một sự dung túng nhất định.
Nhưng những sự dung túng đó, từ đâu mà có.
Châu Ân Hoan thấy nhỏ lặng thinh, nàng biết rằng nhỏ đang cân nhắc trong lòng.
"Thử một lần xem..."
Châu Ân Hoan nói chưa hết câu, một tiếng "ùm" cực lớn vang lên.
Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên đều bị kinh hãi, tiếng động đó từ phía hồ nước cách chỗ cả hai đang dạo một đoạn, nhỏ phản xạ cực nhanh, kéo tay nàng nhanh chóng ẩn náu sau bụi cây lớn, màn đêm dày đặc chỗ ẩn náu của cả hai không được ánh trăng soi sáng.
Mắt của Cố Tử Yên rất tốt, cảnh trong màn đêm nhỏ có thể thấy rõ, nàng đưa tay tách một lớp lá cây ra đưa mắt nhìn về phía bên hồ. Cảnh tượng lúc này thu hết vào tầm mắt của hai người.
Hai ba thái giam thân hình cao lớn, khỏe mạnh ngồi xổm bên bờ hồ, bọn họ mỗi người một tay một chân nhấn một cung nữ xuống hồ hòng dìm chết nàng ta.
Cung nữ kia la hét đến rách cả cổ họng, tiếng kêu hét đôi khi im bặt rồi biến thành tiếng ho sặc sụa đủ để người nghe biết được cung nữ kia vùng lên lại bị nhấn xuống nuốt một bụng nước căng đầy, những lần dùng hết sức bình sinh ngoi lên giọng nàng ta yếu ớt van nài kẻ trên bờ.
"Chủ nhân, tha mạng... tha mạng cho nô tì."
"Tha mạng cho ngươi?"
Giọng nói mềm mại nhưng ngữ điệu lại chua ngoa đến rùng mình, kẻ trên bờ cúi xuống cười, nhặt một cục đá không to không nhỏ, vung tay ném thẳng vào đầu cung nữ kia, thấy cung nữ bị cục đá ả ta ném làm cho choáng váng, trên vầng trán ẩn hiện một hàng máu nóng hổi chảy dài trên gương mặt rồi hòa vào làn nước trên mặt hồ, ả ta mới nở một nụ cười thỏa mãn.
"Sau lưng bổn tiểu thư mà ngươi dám giở trò đê tiện, câu dẫn hoàng thượng. Cái loại tiện tì rách bẩn, hèn hạ như ngươi cũng dám ôm mộng phượng hoàng?"
Cố Tử Yên rùng mình một cái rồi đưa mắt nhìn Châu Ân Hoan, kẻ trên bờ kia không phải là người xa lạ nào khác.
"Là Đồng Ninh." Cố Tử Yên bị cảnh tượng này làm cho kinh sợ, giọng nói có chút run rẩy, nhỏ vừa nói xong lại mạnh tay giữ chặt Châu Ân Hoan lúc này đang định xông ra cứu người, nhỏ biết tính nàng không chịu được bất bình, cảnh tượng lấy mạng người như thế nàng càng không nhịn được. Nhưng bây giờ bọn nàng chỉ có hai người đối phương bên kia lại gần chục người, nếu cả hai ra mặt thì sau đêm nay xác trên mặt hồ Hương Liên này không chỉ là một mà là ba.
"Không thể!" Cố Tử Yên trầm giọng, ôm chặt Châu Ân Hoan đang run rẩy vào lòng, trấn an sự kích động đang dâng lên như nước biển.
Phía bên hồ, tiếng yếu ớt của nàng cung nữ kia lại vang lên kèm theo một tràng cười dày đặc.
"Ha ha ha, Đồng Ninh! Cô dám dìm chết ta, hoàng thượng sẽ không tha cho cô! Hoàng thượng đã lâm hạnh ta, thân phận ta bây giờ chính là nương nương cao quý, tiểu thư tướng phủ như ngươi dám ra tay giết tần phi, đấy chính là trọng tội. Ngươi mau vớt ta lên!"
Đồng Ninh bị cung nữ kia dọa, không những không sợ ả ta còn ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười đến nước mắt tràn ra ngoài.
"Ha ha ha." Đồng Ninh vừa cười vừa ngoắc tay, ra hiệu cho một gã nam nhân che mặt từ phía sau bước lên.
Gã kia tiến đến bờ hồ ngồi xổm xuống, cung nữ kia hai tay đang bị đám thái giám cao to giữ chặt, vùng vẫy thế nào cũng không thoát được. Gã đưa tay kéo phăng tấm vải che mặt xuống, dưới ánh trăng gương mặt kia hiện lên rõ mồn một.
Cung nữ kia thấy gương mặt trước mắt nàng ta, nhất thời chết lặng, gã chính là người hoan ái cùng nàng ta đêm hôm qua, hai mắt cung nữ mở to, hai vai bất giác run lên, nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt như thác đổ.
Đồng Ninh thấy phản ứng của cung nữ kia thì nhếch môi khinh miệt, nâng tay vuốt ve mái tóc mượt mà, chán ghét nói: "Sao hả? Thấy hoàng thượng của ngươi quên cả hành lễ rồi ư? A Lương!"
Bị tiếng quát của Đồng Ninh làm cho kinh sợ, cung nữ A Lương vùng vẫy gào lên thê thảm: "Đồng Ninh! Cô hại ta, cô mưu hại ta, dám cho người giả dạng hoàng thượng, tội khi quân, mạng cả nhà họ Đồng cũng dám mang ra đối phó ta!"
Đồng Ninh lấy khăn tay che miệng, cười ngọt ngào.
"Miệng vẫn còn mạnh lắm! Hay cho con tiện tì nhà ngươi, vừa nghe Thủy Lạc Quận chúa nói hoàng thượng có sở thích đi dạo vườn hoa canh ba, ngươi chờ ta ngủ say, một thân y phục mỏng tan đến xuyên thấu, tiến đến vườn Ngọc Uyển ngóng trông, câu dẫn hoàng thượng. Tiện nhân! Tưởng ta không biết sao?"
Nói xong Đồng Ninh ngửa người cười vang lên đầy chế giễu.
"Nể tình ngươi hầu hạ bổn tiểu thư nhiều năm, ngươi muốn làm nương nương, ta cũng muốn làm nương nương, hạ nhân dơ bẩn thấp hèn như ngươi đành xuống địa phủ mà làm nương nương của quỷ ma vậy."
Ả ta nói xong, chỉ tay về gã nam nhân kia, quá to lên: "Ngươi dìm chết ả cho ta! Bổn tiểu thư muốn cái xác bẩn thiểu kia vĩnh viễn nằm ở đáy hồ. Ngươi hiểu chứ?"
"Ha ha ha! Ngươi cứ giết chết ta đi, ta nhất định sẽ hóa quỷ quay về đòi mạng ngươi!"
"Nô tài đã rõ!"
Đồng Ninh cười hài lòng rồi vịn tay cung nữ khác rời đi.
Đám lâu la còn lại sau khi dìm chết A Lương, bọn họ cột tứ chi nàng ta vào một tảng đá lớn thả xuống lòng hồ, thi thể vĩnh viễn không thể tìm ra.
Bọn họ xử lý xong xuôi, đi một vòng xung quanh kiểm tra có người hay không mới rời đi.
May mắn thân thể của Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên nhỏ nhắn, hòa lẫn vào trong bụi cây to, hai nàng sợ đến mức nín thở, đêm khuya thanh vắng, đám nô tài làm việc lấy lệ rồi cũng rời đi.
Cả hai bủn rủn tay chân đến đi cũng loạng choạng, chỉ biết nương tựa dìu đỡ nhau thoát khỏi chốn địa ngục này càng nhanh càng tốt.
Bọn nàng chưa từng nghĩ tới có ngày bọn họ chứng kiến cái chết của người khác mà còn là loại cách thức dã man tàn bạo như thế.
Những ngày qua mải mê rong chơi, cả hai người bọn nàng vô tình quên mất, bản thân đang ở trong hang sói, bị những con sói hàm răng nhọn hoắc rình rập thèm khát máu thịt tanh tưởi.
Đêm đó, cả hai nếm trải một phen kinh hoàng, sợ hãi đến mức về đến Hoa Hiện Điện, cả hai ôm chằm lấy nhau khóc nức nở, nằm trên chiếc giường thêu hoa nở, mây bay, nàng ôm chặt lấy nhỏ một khắc cũng không dám rời.
Sau hoàng cung hoa lệ, cao quý tột cùng là nấm mồ chôn của hàng ngàn người trong cuộc chiến giữa những nữ nhân tài mạo, quyền thế.
Dưới vẻ hữu tình, mặt nước sóng sáng thanh mát, đến mùa sen nở thơm ngát. Mấy ai biết được, dưới đấy hồ kia bao nhiêu tính mạng bị nhấn chìm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương