Tại Mỹ Nhân Hoài
Quyển 1 - Chương 9: Đột nhiên mất tích
Không lâu sau khi Mộ Tĩnh Vân lưu lại bức thư rồi một mình quay về giáo. Cũng tức là hơn mười ngày sau, cũng chính là sau ba tháng giải độc cho biểu muội La Mạn Thường, Hách Liên Dực Mẫn lên đường đi Trấn Giang, vì biểu muội của hắn tìm kiếm song thân. Nhưng thời gian trôi qua cảnh vật cũng thay đổi, cảnh còn người mất, đại trạch La gia của cải giàu có năm đó, không ngờ đã đổi chủ thay người. Đoàn người Hách Liên Dực Mẫn tìm người không có kết quả, lại tiếp tục bôn ba xung quanh, ven đường hỏi thăm, chỉ tiếc hiệu quả rất nhỏ, vẫn chưa thấy tiến triển bao nhiêu.
Mà việc này cũng trì hoãn đã lâu, Hách Liên Dực Mẫn vốn tranh thủ thời gian bận rộn, mang tiếng tìm người thân mà du sơn ngoạn thủy, tiến trình nhiều ít có chút tản mạn. Tìm người là chuyện rất cẩn thận tỉ mỉ, vô cùng hao phí thời gian và tinh lực, cho nên dọc theo đường đi tuy rằng cũng không sốt ruột, nhưng thời gian vội vàng qua nhanh, không ngờ nửa năm đã trôi qua.
Ở bên ngoài cũng rất lâu rồi, trong lòng Hách Liên Dực Mẫn cũng hiểu được không ổn, có chút suy nghĩ, liền quyết định về trước nhà đã rồi nói sau. Mà La Mạn Thường mặc dù không cam nguyện thế nào đi nữa, nhưng bất đắc dĩ con đường tìm người thân của mình quá xa vời, ả chỉ là phận nữ nhi nhỏ bé, bên người chỉ có một tiểu nha đầu Thải Vân, cũng không thể cưỡng cầu được, cuối cùng cũng đành phải đáp ứng, tùy Hách Liên Dực Mẫn cùng nhau trở về Hách Liên gia ở Giang Nam Hàng Châu, chuyện tìm kiếm người thân, sốt ruột cũng không được, từ từ rồi tính tiếp.
Mấy người thương lượng xong, *Quy Tâm Tự Tiến*, không tản mạn như trước nữa, mà toàn tâm chạy đi, lại chỉ mất có một tháng, đã về tới Hách Liên gia. Mà Hách Liên Dực Mẫn chân trước mới vừa bước vào cửa lớn Hách Liên gia, sau lưng Minh thúc đã theo sát phía sau, nói là có người tới chơi. Người nọ cũng rất quen thuộc, nhìn Minh thúc ở sau lưng như vậy, xem ra cũng là khách quen, Hách Liên Dực Mẫn đang ngoài ý muốn là ai tìm hắn đúng lúc như vậy, vừa mới về đã tới rồi, xoay người vừa nhìn, không khỏi cười cười, thì ra người đến tìm hắn kia, thật bất ngờ đó là hảo bằng hữu đã từ biệt một thời gian—— Ân Huyền Quắc.
(Quy Tâm Tự Tiến: có thể hiểu là mũi tên bay thẳng một đường đến tâm)
“Sao thế? Nóng vội như vậy, nhớ ta sao?” Hách Liên Dực Mẫn không đứng đắn đưa một ánh mắt mị nhãn qua, mới mở miệng đã không ngừng trêu đùa, hơn nửa năm không gặp, khó có khi vừa về nhà đã gặp được hảo bằng hữu, tâm tình sao có thể không tốt được chứ?
“Tĩnh Vân không thấy, ngươi biết không?” Hách Liên Dực Mẫn có tâm trêu đùa, nhưng vẻ mặt Ân Huyền Quắc ngưng trọng, nhíu mày nhìn Hách Liên Dực Mẫn, chỉ một câu nói, đã làm Hách Liên Dực Mẫn không cười được nữa…
“Chuyện khi nào?” Tươi cười nháy mắt thu lại, Hách Liên Dực Mẫn bước về phía trước vài bước, đến trước mặt Ân Huyền Quắt, thần sắc sắc bén —— tên kia, sao lại không thấy?!
“Cụ thể cũng không nói rõ ràng được, ta ở trong giáo chờ các ngươi hơn năm tháng, ngẫm lại cho dù là độc khó giải quyết thế nào thì hẳn là không thể làm khó được Tĩnh Vân mới đúng. Thời gian lâu như thế, đến cả quỷ cũng cứu sống được rồi, huống chi là một người. Vừa vặn khi đó ta lại phải tới một ít tin tức, muốn đến Giang Nam bàn chuyện, thuận đường có thể đón Tĩnh Vân trở về, như vậy cũng không cần làm phiền ngươi ngàn dặm xa xôi đi một chuyến nữa. Không nghĩ tới ta tới nhà ngươi, Minh thúc lại nói ngươi đi Trấn Giang, mà Tĩnh Vân thì đã lên đường đi quan ngoại từ trước đó, tính ra hẳn là trước khi ta xuất môn hai ba tháng đã trở về rồi mới đúng, nhưng khi đó ngày nào ta cũng ở trong giáo, nhưng lại chưa bao giờ thấy y hiện thân, cho nên từ khi y rời khỏi Hách Liên gia, đã không rõ tung tích đâu nữa. Sau đó ta một đường ra roi thúc ngựa chạy đến Trấn Giang tìm ngươi, muốn hỏi rõ đầu đuôi, lại không nghĩ đến cuối cùng không tìm được ngươi, vài lần nhờ Minh thúc dùng bồ câu đưa tin cho ngươi, lại không thấy bất kỳ tin tức gì của ngươi. Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể vừa phái thuộc hạ tìm kiếm xung quanh nơi Tĩnh Vân biến mất, vừa mỗi ngày đến nơi này ôm cây đợi thỏ, muốn biết ngươi có chút tin tức gì không.” Chuyện biểu muội Hách Liên Dực Mẫn trúng độc, lúc ở Ứng Thiên giáo Hách Liên Dực Mẫn đã nói với hắn, cho nên hắn mới giúp Hách Liên Dực Mẫn một phen, bởi vì nếu đúng thật là trúng độc, như vậy nếu Tĩnh Vân ra tay, nhất định là nắm chắc, nếu là bệnh, kỳ thật hắn cũng lười quản, Tĩnh Vân không am hiểu về bệnh lý bằng độc dược, phỏng chừng có đi cũng không thể nắm chắc, cần gì phí công để cho người ta hy vọng?
Chính là hắn không nghĩ tới, với võ công của Tĩnh Vân, hơn nữa hảo bằng hữu còn cam đoan, thế nhưng cuối cùng vẫn có chuyện….
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
“Dùng bồ câu đưa tin? Minh thúc, thật sự có chuyện này ư?” Hách Liên Dực Mẫn vừa nghe Ân Huyền Quắc nói, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, muốn tìm được mấu chốt của vấn đề, thế nhưng khi hắn vừa nghe đến bốn chữ “Dùng bồ câu đưa tin” này thì rõ ràng ngẩn người, lập tức nghiêng sang bên kia, muốn Minh thúc chứng thực ——
“Hồi bẩm chủ tử, đúng là có việc này. Nô tài nghe Quắc gia phân phó, dùng bồ câu đưa tin liên lạc cho ngài, muốn ngài mau chóng về nhà, nhưng mà mãi mà không thấy ngài hồi âm, cũng không thấy có bất kỳ hành động nào. Bởi vì nô tài sợ là trên đường có sai sót gì, sau đó còn gửi đi vài lần nữa, nhưng đều là có đi mà không có về, hôm nay thấy chủ tử trở về, nô tài mới lập tức phái người đi thông tri Quắc gia tới.” Minh thúc lên tiếng, hai tay rũ xuống theo thân, khom người xuống, trả lời rành mạch.
“Hừ, xem ra là có ‘Quỷ’ rồi.” Hách Liên Dực Mẫn sau khi nghe xong, mắt hơi híp lại, mắt nhìn Ân Huyền Quắc một cái, hai người ăn ý, lập tức biết là có người động tay động chân, lập tức đuổi Minh thúc đi ra ngoài, tiếp tục đưa ánh mắt cho Lệnh Tiễn, ba người đi ra khỏi đại sảnh, đi đến phòng Hách Liên Dực Mẫn…
“Lệnh Tiễn, ngươi thấy sao?” Ngồi xuống trên ghế, Hách Liên Dực Mẫn vừa rót chén trà giúp hảo bằng hữu, vừa hỏi tâm phúc của mình Lệnh Tiễn một tiếng —— Lệnh Tiễn từ nhỏ đã đi theo hắn, cũng là người hắn tin tưởng nhất trong cái nhà này, cho nên có chuyện lớn nhỏ gì phát sinh, hắn cũng chưa bao giờ bảo hắn ta tránh đi.
“Dọc theo đường đi chưa bao giờ nhận được phong thư nào.” Lệnh Tiễn đóng kỹ cửa phòng, trở về đứng phía sau Hách Liên Dực Mẫn, ngữ điệu bình tĩnh, thậm chí có thể nói là có điểm lạnh như băng, nhưng mà thái độ làm người làm việc của hắn rất là quyết đoán rõ ràng, cho nên hắn có nói hay không, thì nhất định là thật sự không có —— nếu quả thật nhận được tin tức, vậy bọn họ nhất định sẽ lập tức gấp rút trở về gặp mặt Quắc gia, sao có thể an tâm tự tại tiêu dao ở bên ngoài lâu như thế chứ?
“Minh thúc là người làm việc rất cẩn thận, nhưng lại không chỉ truyền tin một lần, nhưng mà chúng ta lại không có nhận được tin tức gì, chứng minh là có người ở trên đường bắn chết.” Hách Liên Dực Mẫn uống ngụm trà, bắt đầu cùng Ân Huyền Quắc phân tích từ đầu —— đến nỗi chặn đường bồ câu đưa tin thế này, dĩ nhiên dụng ý là không muốn để cho bọn hắn trở về nhanh như vậy …
Nhưng mà cái này cũng không nhất định liên quan đến chuyện Mộ Tĩnh Vân mất tích, có lẽ là có người muốn thừa dịp hắn không ở nhà khi làm trò quỷ gì, nhưng lại trùng hợp Mộ Tĩnh Vân tung tích không rõ, Huyền Quắc đột nhiên tìm tới cửa, sợ phá hủy kế hoạch, mới đặc biệt động tay động chân ở sau lưng.
… Tuy rằng còn không có biện pháp lập tức đưa ra kết luận, nhưng cho dù như thế nào xem ra, bây giờ ở Hách Liên gia, đoán chừng đã không còn thái bình nữa …
“Xem ra ngươi phải bận rộn rồi, có chuyện gì cần nhớ gọi ta.” Ân Huyền Quắc gật gật đầu, tình huống trong đó hắn cũng nghĩ một chút thì hiểu, vỗ vỗ vai hảo bằng hữu, tiếp tục nói: “Ngươi nói cho ta nghe tình hình cụ thể Tĩnh Vân rời đi như thế nào? Lấy bản lãnh của y, ta nghĩ người có thể gây khó dễ cho y cũng không nhiều.” Tuy rằng quan tâm bằng hữu, nhưng thực lực của Hách Liên Dực Mẫn hắn cũng biết, hơn nữa loại chuyện điều tra này, cần phải đợi thời cơ, gấp không được, phải lấy cẩn thận làm đầu, cho nên so sánh trước sau, vẫn là tình hình của Mộ Tĩnh Vân gấp hơn một chút…
“Có thể nào trên đường đi y nhất thời hứng khởi đi du sơn ngoạn thủy ở đâu đó, hoặc là đi gặp bằng hữu gì đó, không có thông tri cho ngươi?” Hách Liên Dực Mẫn nói qua chuyện Mộ Tĩnh Vân lưu lại bức thư rồi sau liền tự mình rời đi một lần. Bản thân hắn cũng cảm thấy chuyện Mộ Tĩnh Vân mất tích tựa hồ quá mức đột ngột, cũng không để lại căn cứ mấu chốt gì để cho bọn hắn có thể phán đoán. Cái tên kia tuy rằng danh tiếng rất cao, thân là người của Ứng Thiên giáo nếu ở Trung Nguyên cũng có thể nói là cừu gia trải rộng, nhưng mà y cũng không có hiện thân qua vài lần, thuộc loại nhân vật thấy tiếng không thấy người, tin tưởng quần hùng Trung Nguyên gặp qua y đã ít lại càng thêm ít.
Như vậy, điều kiện tiên quyết là, trừ phi là y trêu chọc người khác trước, nếu không cũng không thể phát sinh chuyện trả thù gì, nếu như nói như vậy, quá trình bọn hắn sẽ không biết được. Hơn nữa với tính cách của Mộ Tĩnh Vân cũng không phải là không thể, cho nên mọi người tổng hợp lại một chút, phát hiện khả năng gì cũng có, không khỏi khiến đầu to ra, đổi lại cách nói, căn bản chính là không thể nào tra ra nổi…
“Y ở Trung Nguyên cũng không quen biết vài người, muốn nói có thể tuy rằng cũng không phải là không có, nhưng mà đối với địa hình ở đây y cũng không quen thuộc, hơn nữa thái độ làm người của y lại lãnh đạm, không có lí do gì đột nhiên sinh ra ý niệm đó ở trong đầu đâu…” Ân Huyền Quắc xoa nhẹ ấn đường, trước đó hắn cũng có nghĩ tới, nhưng mà mới lướt qua mà đã bị chính hắn bỏ qua, bởi vì tính cách quá rõ ràng kia của Tĩnh Vân, ngươi muốn hắn ngàn dặm xa xôi đi giết một người, y có thể không nói hai lời lập tức kỵ mã giơ roi, nhưng mà muốn y đặc biệt nhìn một chút cái gọi là bằng hữu chẳng hạn, phản ứng của y chính là quay đầu bước đi, cho dù có để ý cũng sẽ không để ý đến ngươi dù chỉ một chút…
“Đúng rồi, Tây Lương Sơn lão gia tử là ai? Ngươi biết không?” Nghe Ân Huyền Quắc vừa nói như thế, Hách Liên Dực Mẫn đột nhiên nhớ đến một cái tên xa lạ đã từng nghe được trên xe ngựa —— Tây Lương Sơn lão gia tử! Có khả năng mọi chuyện bắt đầu từ đây, nếu biết được gì đó thì có thể tìm được chút manh mối? (chém)
Cũng giống như lời người lão gia tử phái tới nói, tuy là từng chữ từng chữ đều nhân nhượng, ngay cả mình có thể sống không lâu nữa cũng nói ra, uyển chuyển nói, nhưng ý tứ giữa những hàng chữ, cũng rõ ràng là muốn Mộ Tĩnh Vân gặp ông ta. Có lẽ lúc ấy Mộ Tĩnh Vân ở mặt ngoài không biểu hiện gì, nhưng trong lòng cũng đã sớm quyết định muốn đi một chuyến, chính là bị hắn mạnh mẽ giữ lại ở Hách Liên gia ngây người hơn hai tháng, nhưng mà thân thể lão gia tử kia thật sự không khỏe mạnh, mới khiến cho y không thể không bỏ qua Thiên Nhật Túy Lan, chạy qua trước.
Hắn vốn nghĩ đó là cừu nhân (kẻ thù) của Mộ Tĩnh Vân, Mộ Tĩnh Vân sao có thể cho hắn biết chuyện này. Nhưng mà vô duyên vô cớ biến mất nhất định lại đưa tới phiền toái, cho nên y mới bất đắc dĩ, để lại mấy câu nói một chút về hành tung, mà hắn vừa nhìn thấy y muốn về Ứng Thiên giáo, tự nhiên cũng không để cho y đi, đâu có nghĩ đến là y thật sự trở về, hay là đi nơi nào khác.
Nghĩ như vậy, Hách Liên Dực Mẫn cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, không khỏi có chút yên tâm. Dù sao người là đi ra từ chỗ hắn rồi không thấy, về tình về lý đều liên quan đến hắn, còn nữa Mộ Tĩnh Vân là đệ đệ của bằng hữu chí cốt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hắn biết lấy gì trả lại công đạo cho bằng hữu đây?Không lâu sau khi Mộ Tĩnh Vân lưu lại bức thư rồi một mình quay về giáo. Cũng tức là hơn mười ngày sau, cũng chính là sau ba tháng giải độc cho biểu muội La Mạn Thường, Hách Liên Dực Mẫn lên đường đi Trấn Giang, vì biểu muội của hắn tìm kiếm song thân. Nhưng thời gian trôi qua cảnh vật cũng thay đổi, cảnh còn người mất, đại trạch La gia của cải giàu có năm đó, không ngờ đã đổi chủ thay người. Đoàn người Hách Liên Dực Mẫn tìm người không có kết quả, lại tiếp tục bôn ba xung quanh, ven đường hỏi thăm, chỉ tiếc hiệu quả rất nhỏ, vẫn chưa thấy tiến triển bao nhiêu.
Mà việc này cũng trì hoãn đã lâu, Hách Liên Dực Mẫn vốn tranh thủ thời gian bận rộn, mang tiếng tìm người thân mà du sơn ngoạn thủy, tiến trình nhiều ít có chút tản mạn. Tìm người là chuyện rất cẩn thận tỉ mỉ, vô cùng hao phí thời gian và tinh lực, cho nên dọc theo đường đi tuy rằng cũng không sốt ruột, nhưng thời gian vội vàng qua nhanh, không ngờ nửa năm đã trôi qua.
Ở bên ngoài cũng rất lâu rồi, trong lòng Hách Liên Dực Mẫn cũng hiểu được không ổn, có chút suy nghĩ, liền quyết định về trước nhà đã rồi nói sau. Mà La Mạn Thường mặc dù không cam nguyện thế nào đi nữa, nhưng bất đắc dĩ con đường tìm người thân của mình quá xa vời, ả chỉ là phận nữ nhi nhỏ bé, bên người chỉ có một tiểu nha đầu Thải Vân, cũng không thể cưỡng cầu được, cuối cùng cũng đành phải đáp ứng, tùy Hách Liên Dực Mẫn cùng nhau trở về Hách Liên gia ở Giang Nam Hàng Châu, chuyện tìm kiếm người thân, sốt ruột cũng không được, từ từ rồi tính tiếp.
Mấy người thương lượng xong, *Quy Tâm Tự Tiến*, không tản mạn như trước nữa, mà toàn tâm chạy đi, lại chỉ mất có một tháng, đã về tới Hách Liên gia. Mà Hách Liên Dực Mẫn chân trước mới vừa bước vào cửa lớn Hách Liên gia, sau lưng Minh thúc đã theo sát phía sau, nói là có người tới chơi. Người nọ cũng rất quen thuộc, nhìn Minh thúc ở sau lưng như vậy, xem ra cũng là khách quen, Hách Liên Dực Mẫn đang ngoài ý muốn là ai tìm hắn đúng lúc như vậy, vừa mới về đã tới rồi, xoay người vừa nhìn, không khỏi cười cười, thì ra người đến tìm hắn kia, thật bất ngờ đó là hảo bằng hữu đã từ biệt một thời gian—— Ân Huyền Quắc.
(Quy Tâm Tự Tiến: có thể hiểu là mũi tên bay thẳng một đường đến tâm)
“Sao thế? Nóng vội như vậy, nhớ ta sao?” Hách Liên Dực Mẫn không đứng đắn đưa một ánh mắt mị nhãn qua, mới mở miệng đã không ngừng trêu đùa, hơn nửa năm không gặp, khó có khi vừa về nhà đã gặp được hảo bằng hữu, tâm tình sao có thể không tốt được chứ?
“Tĩnh Vân không thấy, ngươi biết không?” Hách Liên Dực Mẫn có tâm trêu đùa, nhưng vẻ mặt Ân Huyền Quắc ngưng trọng, nhíu mày nhìn Hách Liên Dực Mẫn, chỉ một câu nói, đã làm Hách Liên Dực Mẫn không cười được nữa…
“Chuyện khi nào?” Tươi cười nháy mắt thu lại, Hách Liên Dực Mẫn bước về phía trước vài bước, đến trước mặt Ân Huyền Quắt, thần sắc sắc bén —— tên kia, sao lại không thấy?!
“Cụ thể cũng không nói rõ ràng được, ta ở trong giáo chờ các ngươi hơn năm tháng, ngẫm lại cho dù là độc khó giải quyết thế nào thì hẳn là không thể làm khó được Tĩnh Vân mới đúng. Thời gian lâu như thế, đến cả quỷ cũng cứu sống được rồi, huống chi là một người. Vừa vặn khi đó ta lại phải tới một ít tin tức, muốn đến Giang Nam bàn chuyện, thuận đường có thể đón Tĩnh Vân trở về, như vậy cũng không cần làm phiền ngươi ngàn dặm xa xôi đi một chuyến nữa. Không nghĩ tới ta tới nhà ngươi, Minh thúc lại nói ngươi đi Trấn Giang, mà Tĩnh Vân thì đã lên đường đi quan ngoại từ trước đó, tính ra hẳn là trước khi ta xuất môn hai ba tháng đã trở về rồi mới đúng, nhưng khi đó ngày nào ta cũng ở trong giáo, nhưng lại chưa bao giờ thấy y hiện thân, cho nên từ khi y rời khỏi Hách Liên gia, đã không rõ tung tích đâu nữa. Sau đó ta một đường ra roi thúc ngựa chạy đến Trấn Giang tìm ngươi, muốn hỏi rõ đầu đuôi, lại không nghĩ đến cuối cùng không tìm được ngươi, vài lần nhờ Minh thúc dùng bồ câu đưa tin cho ngươi, lại không thấy bất kỳ tin tức gì của ngươi. Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể vừa phái thuộc hạ tìm kiếm xung quanh nơi Tĩnh Vân biến mất, vừa mỗi ngày đến nơi này ôm cây đợi thỏ, muốn biết ngươi có chút tin tức gì không.” Chuyện biểu muội Hách Liên Dực Mẫn trúng độc, lúc ở Ứng Thiên giáo Hách Liên Dực Mẫn đã nói với hắn, cho nên hắn mới giúp Hách Liên Dực Mẫn một phen, bởi vì nếu đúng thật là trúng độc, như vậy nếu Tĩnh Vân ra tay, nhất định là nắm chắc, nếu là bệnh, kỳ thật hắn cũng lười quản, Tĩnh Vân không am hiểu về bệnh lý bằng độc dược, phỏng chừng có đi cũng không thể nắm chắc, cần gì phí công để cho người ta hy vọng?
Chính là hắn không nghĩ tới, với võ công của Tĩnh Vân, hơn nữa hảo bằng hữu còn cam đoan, thế nhưng cuối cùng vẫn có chuyện…
“Dùng bồ câu đưa tin? Minh thúc, thật sự có chuyện này ư?” Hách Liên Dực Mẫn vừa nghe Ân Huyền Quắc nói, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, muốn tìm được mấu chốt của vấn đề, thế nhưng khi hắn vừa nghe đến bốn chữ “Dùng bồ câu đưa tin” này thì rõ ràng ngẩn người, lập tức nghiêng sang bên kia, muốn Minh thúc chứng thực ——
“Hồi bẩm chủ tử, đúng là có việc này. Nô tài nghe Quắc gia phân phó, dùng bồ câu đưa tin liên lạc cho ngài, muốn ngài mau chóng về nhà, nhưng mà mãi mà không thấy ngài hồi âm, cũng không thấy có bất kỳ hành động nào. Bởi vì nô tài sợ là trên đường có sai sót gì, sau đó còn gửi đi vài lần nữa, nhưng đều là có đi mà không có về, hôm nay thấy chủ tử trở về, nô tài mới lập tức phái người đi thông tri Quắc gia tới.” Minh thúc lên tiếng, hai tay rũ xuống theo thân, khom người xuống, trả lời rành mạch.
“Hừ, xem ra là có ‘Quỷ’ rồi.” Hách Liên Dực Mẫn sau khi nghe xong, mắt hơi híp lại, mắt nhìn Ân Huyền Quắc một cái, hai người ăn ý, lập tức biết là có người động tay động chân, lập tức đuổi Minh thúc đi ra ngoài, tiếp tục đưa ánh mắt cho Lệnh Tiễn, ba người đi ra khỏi đại sảnh, đi đến phòng Hách Liên Dực Mẫn…
“Lệnh Tiễn, ngươi thấy sao?” Ngồi xuống trên ghế, Hách Liên Dực Mẫn vừa rót chén trà giúp hảo bằng hữu, vừa hỏi tâm phúc của mình Lệnh Tiễn một tiếng —— Lệnh Tiễn từ nhỏ đã đi theo hắn, cũng là người hắn tin tưởng nhất trong cái nhà này, cho nên có chuyện lớn nhỏ gì phát sinh, hắn cũng chưa bao giờ bảo hắn ta tránh đi.
“Dọc theo đường đi chưa bao giờ nhận được phong thư nào.” Lệnh Tiễn đóng kỹ cửa phòng, trở về đứng phía sau Hách Liên Dực Mẫn, ngữ điệu bình tĩnh, thậm chí có thể nói là có điểm lạnh như băng, nhưng mà thái độ làm người làm việc của hắn rất là quyết đoán rõ ràng, cho nên hắn có nói hay không, thì nhất định là thật sự không có —— nếu quả thật nhận được tin tức, vậy bọn họ nhất định sẽ lập tức gấp rút trở về gặp mặt Quắc gia, sao có thể an tâm tự tại tiêu dao ở bên ngoài lâu như thế chứ?
“Minh thúc là người làm việc rất cẩn thận, nhưng lại không chỉ truyền tin một lần, nhưng mà chúng ta lại không có nhận được tin tức gì, chứng minh là có người ở trên đường bắn chết.” Hách Liên Dực Mẫn uống ngụm trà, bắt đầu cùng Ân Huyền Quắc phân tích từ đầu —— đến nỗi chặn đường bồ câu đưa tin thế này, dĩ nhiên dụng ý là không muốn để cho bọn hắn trở về nhanh như vậy …
Nhưng mà cái này cũng không nhất định liên quan đến chuyện Mộ Tĩnh Vân mất tích, có lẽ là có người muốn thừa dịp hắn không ở nhà khi làm trò quỷ gì, nhưng lại trùng hợp Mộ Tĩnh Vân tung tích không rõ, Huyền Quắc đột nhiên tìm tới cửa, sợ phá hủy kế hoạch, mới đặc biệt động tay động chân ở sau lưng.
… Tuy rằng còn không có biện pháp lập tức đưa ra kết luận, nhưng cho dù như thế nào xem ra, bây giờ ở Hách Liên gia, đoán chừng đã không còn thái bình nữa …
“Xem ra ngươi phải bận rộn rồi, có chuyện gì cần nhớ gọi ta.” Ân Huyền Quắc gật gật đầu, tình huống trong đó hắn cũng nghĩ một chút thì hiểu, vỗ vỗ vai hảo bằng hữu, tiếp tục nói: “Ngươi nói cho ta nghe tình hình cụ thể Tĩnh Vân rời đi như thế nào? Lấy bản lãnh của y, ta nghĩ người có thể gây khó dễ cho y cũng không nhiều.” Tuy rằng quan tâm bằng hữu, nhưng thực lực của Hách Liên Dực Mẫn hắn cũng biết, hơn nữa loại chuyện điều tra này, cần phải đợi thời cơ, gấp không được, phải lấy cẩn thận làm đầu, cho nên so sánh trước sau, vẫn là tình hình của Mộ Tĩnh Vân gấp hơn một chút…
“Có thể nào trên đường đi y nhất thời hứng khởi đi du sơn ngoạn thủy ở đâu đó, hoặc là đi gặp bằng hữu gì đó, không có thông tri cho ngươi?” Hách Liên Dực Mẫn nói qua chuyện Mộ Tĩnh Vân lưu lại bức thư rồi sau liền tự mình rời đi một lần. Bản thân hắn cũng cảm thấy chuyện Mộ Tĩnh Vân mất tích tựa hồ quá mức đột ngột, cũng không để lại căn cứ mấu chốt gì để cho bọn hắn có thể phán đoán. Cái tên kia tuy rằng danh tiếng rất cao, thân là người của Ứng Thiên giáo nếu ở Trung Nguyên cũng có thể nói là cừu gia trải rộng, nhưng mà y cũng không có hiện thân qua vài lần, thuộc loại nhân vật thấy tiếng không thấy người, tin tưởng quần hùng Trung Nguyên gặp qua y đã ít lại càng thêm ít.
Như vậy, điều kiện tiên quyết là, trừ phi là y trêu chọc người khác trước, nếu không cũng không thể phát sinh chuyện trả thù gì, nếu như nói như vậy, quá trình bọn hắn sẽ không biết được. Hơn nữa với tính cách của Mộ Tĩnh Vân cũng không phải là không thể, cho nên mọi người tổng hợp lại một chút, phát hiện khả năng gì cũng có, không khỏi khiến đầu to ra, đổi lại cách nói, căn bản chính là không thể nào tra ra nổi…
“Y ở Trung Nguyên cũng không quen biết vài người, muốn nói có thể tuy rằng cũng không phải là không có, nhưng mà đối với địa hình ở đây y cũng không quen thuộc, hơn nữa thái độ làm người của y lại lãnh đạm, không có lí do gì đột nhiên sinh ra ý niệm đó ở trong đầu đâu…” Ân Huyền Quắc xoa nhẹ ấn đường, trước đó hắn cũng có nghĩ tới, nhưng mà mới lướt qua mà đã bị chính hắn bỏ qua, bởi vì tính cách quá rõ ràng kia của Tĩnh Vân, ngươi muốn hắn ngàn dặm xa xôi đi giết một người, y có thể không nói hai lời lập tức kỵ mã giơ roi, nhưng mà muốn y đặc biệt nhìn một chút cái gọi là bằng hữu chẳng hạn, phản ứng của y chính là quay đầu bước đi, cho dù có để ý cũng sẽ không để ý đến ngươi dù chỉ một chút…
“Đúng rồi, Tây Lương Sơn lão gia tử là ai? Ngươi biết không?” Nghe Ân Huyền Quắc vừa nói như thế, Hách Liên Dực Mẫn đột nhiên nhớ đến một cái tên xa lạ đã từng nghe được trên xe ngựa —— Tây Lương Sơn lão gia tử! Có khả năng mọi chuyện bắt đầu từ đây, nếu biết được gì đó thì có thể tìm được chút manh mối? (chém)
Cũng giống như lời người lão gia tử phái tới nói, tuy là từng chữ từng chữ đều nhân nhượng, ngay cả mình có thể sống không lâu nữa cũng nói ra, uyển chuyển nói, nhưng ý tứ giữa những hàng chữ, cũng rõ ràng là muốn Mộ Tĩnh Vân gặp ông ta. Có lẽ lúc ấy Mộ Tĩnh Vân ở mặt ngoài không biểu hiện gì, nhưng trong lòng cũng đã sớm quyết định muốn đi một chuyến, chính là bị hắn mạnh mẽ giữ lại ở Hách Liên gia ngây người hơn hai tháng, nhưng mà thân thể lão gia tử kia thật sự không khỏe mạnh, mới khiến cho y không thể không bỏ qua Thiên Nhật Túy Lan, chạy qua trước.
Hắn vốn nghĩ đó là cừu nhân (kẻ thù) của Mộ Tĩnh Vân, Mộ Tĩnh Vân sao có thể cho hắn biết chuyện này. Nhưng mà vô duyên vô cớ biến mất nhất định lại đưa tới phiền toái, cho nên y mới bất đắc dĩ, để lại mấy câu nói một chút về hành tung, mà hắn vừa nhìn thấy y muốn về Ứng Thiên giáo, tự nhiên cũng không để cho y đi, đâu có nghĩ đến là y thật sự trở về, hay là đi nơi nào khác.
Nghĩ như vậy, Hách Liên Dực Mẫn cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, không khỏi có chút yên tâm. Dù sao người là đi ra từ chỗ hắn rồi không thấy, về tình về lý đều liên quan đến hắn, còn nữa Mộ Tĩnh Vân là đệ đệ của bằng hữu chí cốt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hắn biết lấy gì trả lại công đạo cho bằng hữu đây?
Mà việc này cũng trì hoãn đã lâu, Hách Liên Dực Mẫn vốn tranh thủ thời gian bận rộn, mang tiếng tìm người thân mà du sơn ngoạn thủy, tiến trình nhiều ít có chút tản mạn. Tìm người là chuyện rất cẩn thận tỉ mỉ, vô cùng hao phí thời gian và tinh lực, cho nên dọc theo đường đi tuy rằng cũng không sốt ruột, nhưng thời gian vội vàng qua nhanh, không ngờ nửa năm đã trôi qua.
Ở bên ngoài cũng rất lâu rồi, trong lòng Hách Liên Dực Mẫn cũng hiểu được không ổn, có chút suy nghĩ, liền quyết định về trước nhà đã rồi nói sau. Mà La Mạn Thường mặc dù không cam nguyện thế nào đi nữa, nhưng bất đắc dĩ con đường tìm người thân của mình quá xa vời, ả chỉ là phận nữ nhi nhỏ bé, bên người chỉ có một tiểu nha đầu Thải Vân, cũng không thể cưỡng cầu được, cuối cùng cũng đành phải đáp ứng, tùy Hách Liên Dực Mẫn cùng nhau trở về Hách Liên gia ở Giang Nam Hàng Châu, chuyện tìm kiếm người thân, sốt ruột cũng không được, từ từ rồi tính tiếp.
Mấy người thương lượng xong, *Quy Tâm Tự Tiến*, không tản mạn như trước nữa, mà toàn tâm chạy đi, lại chỉ mất có một tháng, đã về tới Hách Liên gia. Mà Hách Liên Dực Mẫn chân trước mới vừa bước vào cửa lớn Hách Liên gia, sau lưng Minh thúc đã theo sát phía sau, nói là có người tới chơi. Người nọ cũng rất quen thuộc, nhìn Minh thúc ở sau lưng như vậy, xem ra cũng là khách quen, Hách Liên Dực Mẫn đang ngoài ý muốn là ai tìm hắn đúng lúc như vậy, vừa mới về đã tới rồi, xoay người vừa nhìn, không khỏi cười cười, thì ra người đến tìm hắn kia, thật bất ngờ đó là hảo bằng hữu đã từ biệt một thời gian—— Ân Huyền Quắc.
(Quy Tâm Tự Tiến: có thể hiểu là mũi tên bay thẳng một đường đến tâm)
“Sao thế? Nóng vội như vậy, nhớ ta sao?” Hách Liên Dực Mẫn không đứng đắn đưa một ánh mắt mị nhãn qua, mới mở miệng đã không ngừng trêu đùa, hơn nửa năm không gặp, khó có khi vừa về nhà đã gặp được hảo bằng hữu, tâm tình sao có thể không tốt được chứ?
“Tĩnh Vân không thấy, ngươi biết không?” Hách Liên Dực Mẫn có tâm trêu đùa, nhưng vẻ mặt Ân Huyền Quắc ngưng trọng, nhíu mày nhìn Hách Liên Dực Mẫn, chỉ một câu nói, đã làm Hách Liên Dực Mẫn không cười được nữa…
“Chuyện khi nào?” Tươi cười nháy mắt thu lại, Hách Liên Dực Mẫn bước về phía trước vài bước, đến trước mặt Ân Huyền Quắt, thần sắc sắc bén —— tên kia, sao lại không thấy?!
“Cụ thể cũng không nói rõ ràng được, ta ở trong giáo chờ các ngươi hơn năm tháng, ngẫm lại cho dù là độc khó giải quyết thế nào thì hẳn là không thể làm khó được Tĩnh Vân mới đúng. Thời gian lâu như thế, đến cả quỷ cũng cứu sống được rồi, huống chi là một người. Vừa vặn khi đó ta lại phải tới một ít tin tức, muốn đến Giang Nam bàn chuyện, thuận đường có thể đón Tĩnh Vân trở về, như vậy cũng không cần làm phiền ngươi ngàn dặm xa xôi đi một chuyến nữa. Không nghĩ tới ta tới nhà ngươi, Minh thúc lại nói ngươi đi Trấn Giang, mà Tĩnh Vân thì đã lên đường đi quan ngoại từ trước đó, tính ra hẳn là trước khi ta xuất môn hai ba tháng đã trở về rồi mới đúng, nhưng khi đó ngày nào ta cũng ở trong giáo, nhưng lại chưa bao giờ thấy y hiện thân, cho nên từ khi y rời khỏi Hách Liên gia, đã không rõ tung tích đâu nữa. Sau đó ta một đường ra roi thúc ngựa chạy đến Trấn Giang tìm ngươi, muốn hỏi rõ đầu đuôi, lại không nghĩ đến cuối cùng không tìm được ngươi, vài lần nhờ Minh thúc dùng bồ câu đưa tin cho ngươi, lại không thấy bất kỳ tin tức gì của ngươi. Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể vừa phái thuộc hạ tìm kiếm xung quanh nơi Tĩnh Vân biến mất, vừa mỗi ngày đến nơi này ôm cây đợi thỏ, muốn biết ngươi có chút tin tức gì không.” Chuyện biểu muội Hách Liên Dực Mẫn trúng độc, lúc ở Ứng Thiên giáo Hách Liên Dực Mẫn đã nói với hắn, cho nên hắn mới giúp Hách Liên Dực Mẫn một phen, bởi vì nếu đúng thật là trúng độc, như vậy nếu Tĩnh Vân ra tay, nhất định là nắm chắc, nếu là bệnh, kỳ thật hắn cũng lười quản, Tĩnh Vân không am hiểu về bệnh lý bằng độc dược, phỏng chừng có đi cũng không thể nắm chắc, cần gì phí công để cho người ta hy vọng?
Chính là hắn không nghĩ tới, với võ công của Tĩnh Vân, hơn nữa hảo bằng hữu còn cam đoan, thế nhưng cuối cùng vẫn có chuyện….
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
“Dùng bồ câu đưa tin? Minh thúc, thật sự có chuyện này ư?” Hách Liên Dực Mẫn vừa nghe Ân Huyền Quắc nói, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, muốn tìm được mấu chốt của vấn đề, thế nhưng khi hắn vừa nghe đến bốn chữ “Dùng bồ câu đưa tin” này thì rõ ràng ngẩn người, lập tức nghiêng sang bên kia, muốn Minh thúc chứng thực ——
“Hồi bẩm chủ tử, đúng là có việc này. Nô tài nghe Quắc gia phân phó, dùng bồ câu đưa tin liên lạc cho ngài, muốn ngài mau chóng về nhà, nhưng mà mãi mà không thấy ngài hồi âm, cũng không thấy có bất kỳ hành động nào. Bởi vì nô tài sợ là trên đường có sai sót gì, sau đó còn gửi đi vài lần nữa, nhưng đều là có đi mà không có về, hôm nay thấy chủ tử trở về, nô tài mới lập tức phái người đi thông tri Quắc gia tới.” Minh thúc lên tiếng, hai tay rũ xuống theo thân, khom người xuống, trả lời rành mạch.
“Hừ, xem ra là có ‘Quỷ’ rồi.” Hách Liên Dực Mẫn sau khi nghe xong, mắt hơi híp lại, mắt nhìn Ân Huyền Quắc một cái, hai người ăn ý, lập tức biết là có người động tay động chân, lập tức đuổi Minh thúc đi ra ngoài, tiếp tục đưa ánh mắt cho Lệnh Tiễn, ba người đi ra khỏi đại sảnh, đi đến phòng Hách Liên Dực Mẫn…
“Lệnh Tiễn, ngươi thấy sao?” Ngồi xuống trên ghế, Hách Liên Dực Mẫn vừa rót chén trà giúp hảo bằng hữu, vừa hỏi tâm phúc của mình Lệnh Tiễn một tiếng —— Lệnh Tiễn từ nhỏ đã đi theo hắn, cũng là người hắn tin tưởng nhất trong cái nhà này, cho nên có chuyện lớn nhỏ gì phát sinh, hắn cũng chưa bao giờ bảo hắn ta tránh đi.
“Dọc theo đường đi chưa bao giờ nhận được phong thư nào.” Lệnh Tiễn đóng kỹ cửa phòng, trở về đứng phía sau Hách Liên Dực Mẫn, ngữ điệu bình tĩnh, thậm chí có thể nói là có điểm lạnh như băng, nhưng mà thái độ làm người làm việc của hắn rất là quyết đoán rõ ràng, cho nên hắn có nói hay không, thì nhất định là thật sự không có —— nếu quả thật nhận được tin tức, vậy bọn họ nhất định sẽ lập tức gấp rút trở về gặp mặt Quắc gia, sao có thể an tâm tự tại tiêu dao ở bên ngoài lâu như thế chứ?
“Minh thúc là người làm việc rất cẩn thận, nhưng lại không chỉ truyền tin một lần, nhưng mà chúng ta lại không có nhận được tin tức gì, chứng minh là có người ở trên đường bắn chết.” Hách Liên Dực Mẫn uống ngụm trà, bắt đầu cùng Ân Huyền Quắc phân tích từ đầu —— đến nỗi chặn đường bồ câu đưa tin thế này, dĩ nhiên dụng ý là không muốn để cho bọn hắn trở về nhanh như vậy …
Nhưng mà cái này cũng không nhất định liên quan đến chuyện Mộ Tĩnh Vân mất tích, có lẽ là có người muốn thừa dịp hắn không ở nhà khi làm trò quỷ gì, nhưng lại trùng hợp Mộ Tĩnh Vân tung tích không rõ, Huyền Quắc đột nhiên tìm tới cửa, sợ phá hủy kế hoạch, mới đặc biệt động tay động chân ở sau lưng.
… Tuy rằng còn không có biện pháp lập tức đưa ra kết luận, nhưng cho dù như thế nào xem ra, bây giờ ở Hách Liên gia, đoán chừng đã không còn thái bình nữa …
“Xem ra ngươi phải bận rộn rồi, có chuyện gì cần nhớ gọi ta.” Ân Huyền Quắc gật gật đầu, tình huống trong đó hắn cũng nghĩ một chút thì hiểu, vỗ vỗ vai hảo bằng hữu, tiếp tục nói: “Ngươi nói cho ta nghe tình hình cụ thể Tĩnh Vân rời đi như thế nào? Lấy bản lãnh của y, ta nghĩ người có thể gây khó dễ cho y cũng không nhiều.” Tuy rằng quan tâm bằng hữu, nhưng thực lực của Hách Liên Dực Mẫn hắn cũng biết, hơn nữa loại chuyện điều tra này, cần phải đợi thời cơ, gấp không được, phải lấy cẩn thận làm đầu, cho nên so sánh trước sau, vẫn là tình hình của Mộ Tĩnh Vân gấp hơn một chút…
“Có thể nào trên đường đi y nhất thời hứng khởi đi du sơn ngoạn thủy ở đâu đó, hoặc là đi gặp bằng hữu gì đó, không có thông tri cho ngươi?” Hách Liên Dực Mẫn nói qua chuyện Mộ Tĩnh Vân lưu lại bức thư rồi sau liền tự mình rời đi một lần. Bản thân hắn cũng cảm thấy chuyện Mộ Tĩnh Vân mất tích tựa hồ quá mức đột ngột, cũng không để lại căn cứ mấu chốt gì để cho bọn hắn có thể phán đoán. Cái tên kia tuy rằng danh tiếng rất cao, thân là người của Ứng Thiên giáo nếu ở Trung Nguyên cũng có thể nói là cừu gia trải rộng, nhưng mà y cũng không có hiện thân qua vài lần, thuộc loại nhân vật thấy tiếng không thấy người, tin tưởng quần hùng Trung Nguyên gặp qua y đã ít lại càng thêm ít.
Như vậy, điều kiện tiên quyết là, trừ phi là y trêu chọc người khác trước, nếu không cũng không thể phát sinh chuyện trả thù gì, nếu như nói như vậy, quá trình bọn hắn sẽ không biết được. Hơn nữa với tính cách của Mộ Tĩnh Vân cũng không phải là không thể, cho nên mọi người tổng hợp lại một chút, phát hiện khả năng gì cũng có, không khỏi khiến đầu to ra, đổi lại cách nói, căn bản chính là không thể nào tra ra nổi…
“Y ở Trung Nguyên cũng không quen biết vài người, muốn nói có thể tuy rằng cũng không phải là không có, nhưng mà đối với địa hình ở đây y cũng không quen thuộc, hơn nữa thái độ làm người của y lại lãnh đạm, không có lí do gì đột nhiên sinh ra ý niệm đó ở trong đầu đâu…” Ân Huyền Quắc xoa nhẹ ấn đường, trước đó hắn cũng có nghĩ tới, nhưng mà mới lướt qua mà đã bị chính hắn bỏ qua, bởi vì tính cách quá rõ ràng kia của Tĩnh Vân, ngươi muốn hắn ngàn dặm xa xôi đi giết một người, y có thể không nói hai lời lập tức kỵ mã giơ roi, nhưng mà muốn y đặc biệt nhìn một chút cái gọi là bằng hữu chẳng hạn, phản ứng của y chính là quay đầu bước đi, cho dù có để ý cũng sẽ không để ý đến ngươi dù chỉ một chút…
“Đúng rồi, Tây Lương Sơn lão gia tử là ai? Ngươi biết không?” Nghe Ân Huyền Quắc vừa nói như thế, Hách Liên Dực Mẫn đột nhiên nhớ đến một cái tên xa lạ đã từng nghe được trên xe ngựa —— Tây Lương Sơn lão gia tử! Có khả năng mọi chuyện bắt đầu từ đây, nếu biết được gì đó thì có thể tìm được chút manh mối? (chém)
Cũng giống như lời người lão gia tử phái tới nói, tuy là từng chữ từng chữ đều nhân nhượng, ngay cả mình có thể sống không lâu nữa cũng nói ra, uyển chuyển nói, nhưng ý tứ giữa những hàng chữ, cũng rõ ràng là muốn Mộ Tĩnh Vân gặp ông ta. Có lẽ lúc ấy Mộ Tĩnh Vân ở mặt ngoài không biểu hiện gì, nhưng trong lòng cũng đã sớm quyết định muốn đi một chuyến, chính là bị hắn mạnh mẽ giữ lại ở Hách Liên gia ngây người hơn hai tháng, nhưng mà thân thể lão gia tử kia thật sự không khỏe mạnh, mới khiến cho y không thể không bỏ qua Thiên Nhật Túy Lan, chạy qua trước.
Hắn vốn nghĩ đó là cừu nhân (kẻ thù) của Mộ Tĩnh Vân, Mộ Tĩnh Vân sao có thể cho hắn biết chuyện này. Nhưng mà vô duyên vô cớ biến mất nhất định lại đưa tới phiền toái, cho nên y mới bất đắc dĩ, để lại mấy câu nói một chút về hành tung, mà hắn vừa nhìn thấy y muốn về Ứng Thiên giáo, tự nhiên cũng không để cho y đi, đâu có nghĩ đến là y thật sự trở về, hay là đi nơi nào khác.
Nghĩ như vậy, Hách Liên Dực Mẫn cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, không khỏi có chút yên tâm. Dù sao người là đi ra từ chỗ hắn rồi không thấy, về tình về lý đều liên quan đến hắn, còn nữa Mộ Tĩnh Vân là đệ đệ của bằng hữu chí cốt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hắn biết lấy gì trả lại công đạo cho bằng hữu đây?Không lâu sau khi Mộ Tĩnh Vân lưu lại bức thư rồi một mình quay về giáo. Cũng tức là hơn mười ngày sau, cũng chính là sau ba tháng giải độc cho biểu muội La Mạn Thường, Hách Liên Dực Mẫn lên đường đi Trấn Giang, vì biểu muội của hắn tìm kiếm song thân. Nhưng thời gian trôi qua cảnh vật cũng thay đổi, cảnh còn người mất, đại trạch La gia của cải giàu có năm đó, không ngờ đã đổi chủ thay người. Đoàn người Hách Liên Dực Mẫn tìm người không có kết quả, lại tiếp tục bôn ba xung quanh, ven đường hỏi thăm, chỉ tiếc hiệu quả rất nhỏ, vẫn chưa thấy tiến triển bao nhiêu.
Mà việc này cũng trì hoãn đã lâu, Hách Liên Dực Mẫn vốn tranh thủ thời gian bận rộn, mang tiếng tìm người thân mà du sơn ngoạn thủy, tiến trình nhiều ít có chút tản mạn. Tìm người là chuyện rất cẩn thận tỉ mỉ, vô cùng hao phí thời gian và tinh lực, cho nên dọc theo đường đi tuy rằng cũng không sốt ruột, nhưng thời gian vội vàng qua nhanh, không ngờ nửa năm đã trôi qua.
Ở bên ngoài cũng rất lâu rồi, trong lòng Hách Liên Dực Mẫn cũng hiểu được không ổn, có chút suy nghĩ, liền quyết định về trước nhà đã rồi nói sau. Mà La Mạn Thường mặc dù không cam nguyện thế nào đi nữa, nhưng bất đắc dĩ con đường tìm người thân của mình quá xa vời, ả chỉ là phận nữ nhi nhỏ bé, bên người chỉ có một tiểu nha đầu Thải Vân, cũng không thể cưỡng cầu được, cuối cùng cũng đành phải đáp ứng, tùy Hách Liên Dực Mẫn cùng nhau trở về Hách Liên gia ở Giang Nam Hàng Châu, chuyện tìm kiếm người thân, sốt ruột cũng không được, từ từ rồi tính tiếp.
Mấy người thương lượng xong, *Quy Tâm Tự Tiến*, không tản mạn như trước nữa, mà toàn tâm chạy đi, lại chỉ mất có một tháng, đã về tới Hách Liên gia. Mà Hách Liên Dực Mẫn chân trước mới vừa bước vào cửa lớn Hách Liên gia, sau lưng Minh thúc đã theo sát phía sau, nói là có người tới chơi. Người nọ cũng rất quen thuộc, nhìn Minh thúc ở sau lưng như vậy, xem ra cũng là khách quen, Hách Liên Dực Mẫn đang ngoài ý muốn là ai tìm hắn đúng lúc như vậy, vừa mới về đã tới rồi, xoay người vừa nhìn, không khỏi cười cười, thì ra người đến tìm hắn kia, thật bất ngờ đó là hảo bằng hữu đã từ biệt một thời gian—— Ân Huyền Quắc.
(Quy Tâm Tự Tiến: có thể hiểu là mũi tên bay thẳng một đường đến tâm)
“Sao thế? Nóng vội như vậy, nhớ ta sao?” Hách Liên Dực Mẫn không đứng đắn đưa một ánh mắt mị nhãn qua, mới mở miệng đã không ngừng trêu đùa, hơn nửa năm không gặp, khó có khi vừa về nhà đã gặp được hảo bằng hữu, tâm tình sao có thể không tốt được chứ?
“Tĩnh Vân không thấy, ngươi biết không?” Hách Liên Dực Mẫn có tâm trêu đùa, nhưng vẻ mặt Ân Huyền Quắc ngưng trọng, nhíu mày nhìn Hách Liên Dực Mẫn, chỉ một câu nói, đã làm Hách Liên Dực Mẫn không cười được nữa…
“Chuyện khi nào?” Tươi cười nháy mắt thu lại, Hách Liên Dực Mẫn bước về phía trước vài bước, đến trước mặt Ân Huyền Quắt, thần sắc sắc bén —— tên kia, sao lại không thấy?!
“Cụ thể cũng không nói rõ ràng được, ta ở trong giáo chờ các ngươi hơn năm tháng, ngẫm lại cho dù là độc khó giải quyết thế nào thì hẳn là không thể làm khó được Tĩnh Vân mới đúng. Thời gian lâu như thế, đến cả quỷ cũng cứu sống được rồi, huống chi là một người. Vừa vặn khi đó ta lại phải tới một ít tin tức, muốn đến Giang Nam bàn chuyện, thuận đường có thể đón Tĩnh Vân trở về, như vậy cũng không cần làm phiền ngươi ngàn dặm xa xôi đi một chuyến nữa. Không nghĩ tới ta tới nhà ngươi, Minh thúc lại nói ngươi đi Trấn Giang, mà Tĩnh Vân thì đã lên đường đi quan ngoại từ trước đó, tính ra hẳn là trước khi ta xuất môn hai ba tháng đã trở về rồi mới đúng, nhưng khi đó ngày nào ta cũng ở trong giáo, nhưng lại chưa bao giờ thấy y hiện thân, cho nên từ khi y rời khỏi Hách Liên gia, đã không rõ tung tích đâu nữa. Sau đó ta một đường ra roi thúc ngựa chạy đến Trấn Giang tìm ngươi, muốn hỏi rõ đầu đuôi, lại không nghĩ đến cuối cùng không tìm được ngươi, vài lần nhờ Minh thúc dùng bồ câu đưa tin cho ngươi, lại không thấy bất kỳ tin tức gì của ngươi. Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể vừa phái thuộc hạ tìm kiếm xung quanh nơi Tĩnh Vân biến mất, vừa mỗi ngày đến nơi này ôm cây đợi thỏ, muốn biết ngươi có chút tin tức gì không.” Chuyện biểu muội Hách Liên Dực Mẫn trúng độc, lúc ở Ứng Thiên giáo Hách Liên Dực Mẫn đã nói với hắn, cho nên hắn mới giúp Hách Liên Dực Mẫn một phen, bởi vì nếu đúng thật là trúng độc, như vậy nếu Tĩnh Vân ra tay, nhất định là nắm chắc, nếu là bệnh, kỳ thật hắn cũng lười quản, Tĩnh Vân không am hiểu về bệnh lý bằng độc dược, phỏng chừng có đi cũng không thể nắm chắc, cần gì phí công để cho người ta hy vọng?
Chính là hắn không nghĩ tới, với võ công của Tĩnh Vân, hơn nữa hảo bằng hữu còn cam đoan, thế nhưng cuối cùng vẫn có chuyện…
“Dùng bồ câu đưa tin? Minh thúc, thật sự có chuyện này ư?” Hách Liên Dực Mẫn vừa nghe Ân Huyền Quắc nói, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, muốn tìm được mấu chốt của vấn đề, thế nhưng khi hắn vừa nghe đến bốn chữ “Dùng bồ câu đưa tin” này thì rõ ràng ngẩn người, lập tức nghiêng sang bên kia, muốn Minh thúc chứng thực ——
“Hồi bẩm chủ tử, đúng là có việc này. Nô tài nghe Quắc gia phân phó, dùng bồ câu đưa tin liên lạc cho ngài, muốn ngài mau chóng về nhà, nhưng mà mãi mà không thấy ngài hồi âm, cũng không thấy có bất kỳ hành động nào. Bởi vì nô tài sợ là trên đường có sai sót gì, sau đó còn gửi đi vài lần nữa, nhưng đều là có đi mà không có về, hôm nay thấy chủ tử trở về, nô tài mới lập tức phái người đi thông tri Quắc gia tới.” Minh thúc lên tiếng, hai tay rũ xuống theo thân, khom người xuống, trả lời rành mạch.
“Hừ, xem ra là có ‘Quỷ’ rồi.” Hách Liên Dực Mẫn sau khi nghe xong, mắt hơi híp lại, mắt nhìn Ân Huyền Quắc một cái, hai người ăn ý, lập tức biết là có người động tay động chân, lập tức đuổi Minh thúc đi ra ngoài, tiếp tục đưa ánh mắt cho Lệnh Tiễn, ba người đi ra khỏi đại sảnh, đi đến phòng Hách Liên Dực Mẫn…
“Lệnh Tiễn, ngươi thấy sao?” Ngồi xuống trên ghế, Hách Liên Dực Mẫn vừa rót chén trà giúp hảo bằng hữu, vừa hỏi tâm phúc của mình Lệnh Tiễn một tiếng —— Lệnh Tiễn từ nhỏ đã đi theo hắn, cũng là người hắn tin tưởng nhất trong cái nhà này, cho nên có chuyện lớn nhỏ gì phát sinh, hắn cũng chưa bao giờ bảo hắn ta tránh đi.
“Dọc theo đường đi chưa bao giờ nhận được phong thư nào.” Lệnh Tiễn đóng kỹ cửa phòng, trở về đứng phía sau Hách Liên Dực Mẫn, ngữ điệu bình tĩnh, thậm chí có thể nói là có điểm lạnh như băng, nhưng mà thái độ làm người làm việc của hắn rất là quyết đoán rõ ràng, cho nên hắn có nói hay không, thì nhất định là thật sự không có —— nếu quả thật nhận được tin tức, vậy bọn họ nhất định sẽ lập tức gấp rút trở về gặp mặt Quắc gia, sao có thể an tâm tự tại tiêu dao ở bên ngoài lâu như thế chứ?
“Minh thúc là người làm việc rất cẩn thận, nhưng lại không chỉ truyền tin một lần, nhưng mà chúng ta lại không có nhận được tin tức gì, chứng minh là có người ở trên đường bắn chết.” Hách Liên Dực Mẫn uống ngụm trà, bắt đầu cùng Ân Huyền Quắc phân tích từ đầu —— đến nỗi chặn đường bồ câu đưa tin thế này, dĩ nhiên dụng ý là không muốn để cho bọn hắn trở về nhanh như vậy …
Nhưng mà cái này cũng không nhất định liên quan đến chuyện Mộ Tĩnh Vân mất tích, có lẽ là có người muốn thừa dịp hắn không ở nhà khi làm trò quỷ gì, nhưng lại trùng hợp Mộ Tĩnh Vân tung tích không rõ, Huyền Quắc đột nhiên tìm tới cửa, sợ phá hủy kế hoạch, mới đặc biệt động tay động chân ở sau lưng.
… Tuy rằng còn không có biện pháp lập tức đưa ra kết luận, nhưng cho dù như thế nào xem ra, bây giờ ở Hách Liên gia, đoán chừng đã không còn thái bình nữa …
“Xem ra ngươi phải bận rộn rồi, có chuyện gì cần nhớ gọi ta.” Ân Huyền Quắc gật gật đầu, tình huống trong đó hắn cũng nghĩ một chút thì hiểu, vỗ vỗ vai hảo bằng hữu, tiếp tục nói: “Ngươi nói cho ta nghe tình hình cụ thể Tĩnh Vân rời đi như thế nào? Lấy bản lãnh của y, ta nghĩ người có thể gây khó dễ cho y cũng không nhiều.” Tuy rằng quan tâm bằng hữu, nhưng thực lực của Hách Liên Dực Mẫn hắn cũng biết, hơn nữa loại chuyện điều tra này, cần phải đợi thời cơ, gấp không được, phải lấy cẩn thận làm đầu, cho nên so sánh trước sau, vẫn là tình hình của Mộ Tĩnh Vân gấp hơn một chút…
“Có thể nào trên đường đi y nhất thời hứng khởi đi du sơn ngoạn thủy ở đâu đó, hoặc là đi gặp bằng hữu gì đó, không có thông tri cho ngươi?” Hách Liên Dực Mẫn nói qua chuyện Mộ Tĩnh Vân lưu lại bức thư rồi sau liền tự mình rời đi một lần. Bản thân hắn cũng cảm thấy chuyện Mộ Tĩnh Vân mất tích tựa hồ quá mức đột ngột, cũng không để lại căn cứ mấu chốt gì để cho bọn hắn có thể phán đoán. Cái tên kia tuy rằng danh tiếng rất cao, thân là người của Ứng Thiên giáo nếu ở Trung Nguyên cũng có thể nói là cừu gia trải rộng, nhưng mà y cũng không có hiện thân qua vài lần, thuộc loại nhân vật thấy tiếng không thấy người, tin tưởng quần hùng Trung Nguyên gặp qua y đã ít lại càng thêm ít.
Như vậy, điều kiện tiên quyết là, trừ phi là y trêu chọc người khác trước, nếu không cũng không thể phát sinh chuyện trả thù gì, nếu như nói như vậy, quá trình bọn hắn sẽ không biết được. Hơn nữa với tính cách của Mộ Tĩnh Vân cũng không phải là không thể, cho nên mọi người tổng hợp lại một chút, phát hiện khả năng gì cũng có, không khỏi khiến đầu to ra, đổi lại cách nói, căn bản chính là không thể nào tra ra nổi…
“Y ở Trung Nguyên cũng không quen biết vài người, muốn nói có thể tuy rằng cũng không phải là không có, nhưng mà đối với địa hình ở đây y cũng không quen thuộc, hơn nữa thái độ làm người của y lại lãnh đạm, không có lí do gì đột nhiên sinh ra ý niệm đó ở trong đầu đâu…” Ân Huyền Quắc xoa nhẹ ấn đường, trước đó hắn cũng có nghĩ tới, nhưng mà mới lướt qua mà đã bị chính hắn bỏ qua, bởi vì tính cách quá rõ ràng kia của Tĩnh Vân, ngươi muốn hắn ngàn dặm xa xôi đi giết một người, y có thể không nói hai lời lập tức kỵ mã giơ roi, nhưng mà muốn y đặc biệt nhìn một chút cái gọi là bằng hữu chẳng hạn, phản ứng của y chính là quay đầu bước đi, cho dù có để ý cũng sẽ không để ý đến ngươi dù chỉ một chút…
“Đúng rồi, Tây Lương Sơn lão gia tử là ai? Ngươi biết không?” Nghe Ân Huyền Quắc vừa nói như thế, Hách Liên Dực Mẫn đột nhiên nhớ đến một cái tên xa lạ đã từng nghe được trên xe ngựa —— Tây Lương Sơn lão gia tử! Có khả năng mọi chuyện bắt đầu từ đây, nếu biết được gì đó thì có thể tìm được chút manh mối? (chém)
Cũng giống như lời người lão gia tử phái tới nói, tuy là từng chữ từng chữ đều nhân nhượng, ngay cả mình có thể sống không lâu nữa cũng nói ra, uyển chuyển nói, nhưng ý tứ giữa những hàng chữ, cũng rõ ràng là muốn Mộ Tĩnh Vân gặp ông ta. Có lẽ lúc ấy Mộ Tĩnh Vân ở mặt ngoài không biểu hiện gì, nhưng trong lòng cũng đã sớm quyết định muốn đi một chuyến, chính là bị hắn mạnh mẽ giữ lại ở Hách Liên gia ngây người hơn hai tháng, nhưng mà thân thể lão gia tử kia thật sự không khỏe mạnh, mới khiến cho y không thể không bỏ qua Thiên Nhật Túy Lan, chạy qua trước.
Hắn vốn nghĩ đó là cừu nhân (kẻ thù) của Mộ Tĩnh Vân, Mộ Tĩnh Vân sao có thể cho hắn biết chuyện này. Nhưng mà vô duyên vô cớ biến mất nhất định lại đưa tới phiền toái, cho nên y mới bất đắc dĩ, để lại mấy câu nói một chút về hành tung, mà hắn vừa nhìn thấy y muốn về Ứng Thiên giáo, tự nhiên cũng không để cho y đi, đâu có nghĩ đến là y thật sự trở về, hay là đi nơi nào khác.
Nghĩ như vậy, Hách Liên Dực Mẫn cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, không khỏi có chút yên tâm. Dù sao người là đi ra từ chỗ hắn rồi không thấy, về tình về lý đều liên quan đến hắn, còn nữa Mộ Tĩnh Vân là đệ đệ của bằng hữu chí cốt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hắn biết lấy gì trả lại công đạo cho bằng hữu đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương