Bắc Cung nghẹt thở, sau khi nhận được địa chỉ liền lập tức cúp điện thoại.
— Mình phải đến bệnh viện ngay lập tức!
Bắc Cung chặn một chiếc taxi bên đường và đọc địa chỉ.
“Bác tài, có thể đi nhanh hơn chút không?” Cậu nắm chặt tay, lòng bàn tay ẩm ướt khó chịu, “Bạn trai cháu đang ở trong bệnh viện.”
Tài xế nhìn thấy khuôn mặt đầy lo lắng của chàng trai qua gương chiếu hậu, lại nghe nói là đến bệnh viện nên đã hiểu rõ sự tình.
Chắc chắn là chuyện gì đó lớn, nếu không sắc mặt cậu trai trẻ này đã không tệ đến vậy.
“Tôi sẽ cố hết sức,” Ánh mắt ông có chút thông cảm, “Nhưng tôi cũng không thể vượt quá tốc độ được.”
“Cảm ơn.” Bắc Cung cảm ơn, hít sâu một hơi, buộc mình phải bình tĩnh lại.
— Bình tĩnh một chút, có vội vàng đến mấy cũng không thể thay đổi hiện thực.
Cậu tự nhủ như vậy, tâm trạng dường như đã dịu đi một chút, nhưng khi xe dừng lại, người này lại lao thẳng ra ngoài, chạy được vài mét mới nhớ ra mình chưa trả tiền.
Bắc Cung đến bệnh viện không hề dừng lại một giây nào, đi thẳng về phía khu thang máy.
Trong bệnh viện người chen chúc nhau, vừa bước vào thang máy, cậu đã cảm thấy mình sắp bị ép thành cái bánh thịt.
Mùi mồ hôi, mùi khói thuốc và các mùi khác xộc thẳng vào mũi, khiến tâm trạng vốn đã nóng như lửa đốt của Bắc Cung càng trở nên tồi tệ hơn.
Kết quả là cậu đi theo đám đông ra khỏi thang máy, đến trước cửa phòng bệnh mới phát hiện mình đi nhầm tầng.
Đúng là quá vội vàng rồi, sao lại mắc lỗi sơ đẳng thế này.
Bắc Cung xoa rối mái tóc của mình, làm hỏng kiểu tóc vốn gọn gàng — thường ngày, cậu chắc chắn sẽ chỉnh sửa từng sợi tóc cho hoàn hảo, nhưng bây giờ thì cậu không còn tâm trí nào nữa.
“Tránh ra, tránh ra!”
“Ở đây có alpha đang đến kỳ mẫn cảm!”
Tiếng ồn ào truyền đến, rõ ràng là có alpha đang gặp vấn đề với Pheromone.
Thế giới ABO là như vậy, những tình huống hỗn loạn như thế này có thể xảy ra bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Bắc Cung không có tâm trạng để xem náo nhiệt, sau ba tháng xuyên đến đây, cậu đã thấy quá nhiều sự cố bất ngờ do Pheromone gây ra trên tin tức, nên không quá ngạc nhiên về chuyện này.
Nhưng mà…
Lúc này cậu lại luôn nghĩ đến An Lẫm.
Lại thêm một trận hỗn loạn, lúc này Bắc Cung mới phát hiện tầng mà mình đi nhầm là phòng bệnh nội trú của Khoa Dị thường Pheromone, theo tình trạng của An Lẫm, đáng lẽ phải là tầng này mới đúng, nhưng tin nhắn Diệp Thụy gửi lại nói bọn họ ở tầng 16.
Tương ứng là… Khoa Thần kinh?
Khoan đã, Khoa Thần kinh và rối loạn Pheromone có liên quan gì đến nhau?
Trong lòng Bắc Cung có vài phần nghi hoặc, nhưng điều này không ảnh hưởng đến hành động của cậu. Cậu nhanh chóng bước lên cầu thang, nghĩ rằng phải gặp người rồi mới biết được vấn đề là gì.
Ở một phía khác.
Diệp Thụy vẫn đi đi lại lại trước cửa phòng bệnh.
Kể từ khi cúp điện thoại, cậu ta cứ giữ nguyên hành động này, khiến những người xung quanh cũng lo lắng theo.
Hôm nay cậu ta cùng An Lẫm đến thị sát nhà máy hợp tác.
Không biết đã xảy ra tai nạn gì, thuốc trong nhà máy bị rò rỉ, mùi của loại thuốc này có ảnh hưởng nhất định đến alpha.
Diệp Thụy thì không sao, nhưng An Lẫm bị ảnh hưởng rất lớn, vẫn còn nằm bên trong, không rõ tình hình thế nào.
Vì vậy, cậu ta cũng không nói quá nhiều với Bắc Cung trong điện thoại.
Không biết qua bao lâu, bác sĩ cuối cùng cũng bước ra.
Họ nói tình trạng của An Lẫm có lẽ là do kỳ mẫn cảm, alpha gần đến kỳ mẫn cảm sẽ phản ứng đặc biệt rõ rệt với loại mùi này, thậm chí nghiêm trọng đến mức rối loạn Pheromone.
Thực tế chứng minh, việc là alpha hay omega phiền phức hơn beta rất nhiều, chỉ riêng sự giày vò của Pheromone cũng đủ khiến họ gặp không ít rắc rối trong cuộc sống hàng ngày.
Nhưng những ưu thế mà Pheromone mang lại đã khiến mọi người phớt lờ những rắc rối này.
Nhắc đến kỳ mẫn cảm, nhiều người cho rằng đó chỉ là một loại “gánh nặng ngọt ngào”, dù sao chỉ cần có omega phù hợp, kỳ mẫn cảm cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.
Ngay cả bác sĩ cũng nghĩ như vậy.
“Bệnh nhân có bạn đời là omega không?” bác sĩ hỏi.
Diệp Thụy gãi đầu: “Ờm, không có, bạn trai cậu ấy là một beta.”
“Vậy thì có chút phiền phức rồi.” Lông mày bác sĩ nhíu lại, “Rối loạn Pheromone của bệnh nhân có thể ảnh hưởng đến thần kinh não bộ…”
Cái gì?
Các thuật ngữ chuyên môn khiến Diệp Thụy cảm thấy mơ hồ, miễn cưỡng ghi nhớ được một vài ý chính.
“Bệnh nhân đã tỉnh rồi, có thể vào thăm, nhưng tốt nhất đừng gây ồn ào, sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của người bệnh.” Bác sĩ nhìn vẻ mặt mơ màng của Diệp Thụy, có chút không yên tâm nên nhắc nhở thêm một câu.
Diệp Thụy gật đầu, nhanh chóng bước vào phòng bệnh, cậu ta cũng muốn biết tình trạng hiện tại của An Lẫm thế nào.
Trên giường bệnh, người đàn ông có vẻ ngoài thanh tú đang nhắm mắt dưỡng thần, những thiết bị phức tạp càng làm khuôn mặt cậu ta thêm tái nhợt, trông như một tờ giấy mỏng manh có thể xé rách dễ dàng.
Quen biết nhau nhiều năm như vậy, Diệp Thụy chưa bao giờ thấy An Lẫm yếu đuối – nếu trước đây ai nói tên này yếu ớt, cậu ta có thể nổi da gà vì kinh tởm.
Nhưng giờ đây, trong lòng cậu ta ít nhiều có chút phức tạp.
Diệp Thụy thở dài, ánh mắt đầy sự thông cảm, “An Lẫm, mày thấy trong người thế nào rồi?”
Nghe thấy tiếng động, người trên giường bệnh mở mắt, môi mím lại thành một đường thẳng, dường như có chút thiếu kiên nhẫn.
Diệp Thụy thấy cái bản mặt khó chịu này quá nhiều rồi, nên cũng không bận tâm lắm, đang chờ An Lẫm trả lời, nhưng không ngờ lại đợi được một tin sét đánh ngang tai.
“… Cậu là ai?”
Ánh mắt cảnh giác và lạnh nhạt của An Lẫm đi kèm với câu nói này, không nghi ngờ gì đã chứng minh một chuyện…
“…Ối trời ơi? Mày bị mất trí nhớ rồi à?!”
“Cậu muốn nói gì?” An Lẫm uống hết nước trong cốc thủy tinh, mặc dù trên đầu đang gắn thiết bị, nhưng điều đó dường như không làm ảnh hưởng đến khí chất người lạ chớ lại gần của cậu.
Diệp Thụy ngồi trên ghế bên cạnh An Lẫm, vẻ mặt rối rắm, chính cái dáng vẻ ấp úng đó của cậu ta đã khiến An Lẫm vốn đang đau đầu càng thêm bực bội.
“Mày thật sự không nhớ gì hết à?” Diệp Thụy muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chỉ nói ra câu này.
Không ngoài dự đoán, điều này đổi lại câu nói của An Lẫm: “Nếu cậu thực sự không biết nói gì thì có thể ra ngoài.”
“Xin đừng làm phiền tôi nghỉ ngơi.”
Mày nghĩ đây là lỗi của ai chứ?!
Diệp Thụy không nhịn được mà trợn mắt – chẳng phải là vì chuyện đang xảy ra quá khó tin sao?
Xem bệnh án, chẩn đoán của bác sĩ là rối loạn trí nhớ do rối loạn Pheromone.
Trời ạ, Diệp Thụy cảm thấy đầu óc mình sắp teo lại rồi.
Tại sao Pheromone lại ảnh hưởng đến đại não chứ? Đây thực sự không phải là tình tiết vô lý mà tác giả cố tình sắp đặt cho thiết lập của mình sao?
Cậu không kịp phàn nàn gì cả, dù sao cậu cũng là người bạn duy nhất có mặt của bệnh nhân, cậu phải có trách nhiệm.
Nhưng An Lẫm dường như chẳng hề có chút cảm kích nào, cậu ta nhìn mình một cách cảnh giác, như đang dò xét điều gì đó.
Mặc dù lớn lên cùng nhau, Diệp Thụy vẫn không chịu nổi cái tính tình chó chết này của đối phương, cậu chậc một tiếng, “Mày trưng ra cái vẻ mặt gì thế này, cứ như là tao định hại mày không bằng.”
“Không có,” An Lẫm cũng không có phản ứng đặc biệt nào, thành thật nói, “Không hiểu tại sao, tôi cứ có cảm giác không thích cậu lắm.”
Diệp Thụy: “…”
Thôi bỏ đi, người rộng lượng sẽ không chấp nhặt với bệnh nhân.
Mình định nói gì nhỉ? Cần phải sắp xếp lại ngôn từ.
Nhưng thực tế, Diệp Thụy với cái tính cách thẳng thắn này lại bị mắc kẹt, nghĩ mãi vẫn không biết mình nên nói gì.
“Cậu có thể nói về thân phận và các mối quan hệ xã hội của tôi,” An Lẫm đặt cốc nước trên tay sang một bên, đưa ra một gợi ý cho người đang do dự này, “Về phần liên quan đến cậu… chắc là tôi không hứng thú lắm đâu.”
“Nếu được, cậu có thể chọn bỏ qua.”
Diệp Thụy: “…”
Chịu hết nổi rồi, An Lẫm mất trí nhớ sao lại càng trở nên chó chết như vậy chứ! Bắc Cung! Bao giờ mày mới đến đây!
Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền có mặt, ngay lúc Diệp Thụy đang nghĩ làm sao để giải thích mọi chuyện với An Lẫm thì cửa phòng bệnh được đẩy ra.
Bắc Cung lau mồ hôi trên trán, hít sâu một hơi.
“Tiểu An, giờ cậu sao rồi? Có chỗ nào không thoải…”
Cậu th* d*c, vội vàng bày tỏ sự quan tâm của mình, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt Diệp Thụy bên cạnh đã thay đổi hẳn.
Xong rồi, với cái tính nết chó chết của An Lẫm, nếu biết mình bỗng dưng có thêm một người bạn trai, chẳng phải sẽ xụ mặt ngay lập tức sao?
Diệp Thụy vội vàng dùng tay bịt miệng Bắc Cung lại, tránh cho người này nói ra những lời quá vượt rào.
Bắc Cung ngơ ngác, chỉ thấy khó hiểu, không biết Diệp Thụy đang bị làm sao.
Nhưng điều này không ngăn cản ánh mắt của cậu dán chặt vào An Lẫm, nhìn từ trên xuống dưới, đôi mắt đào hoa tràn đầy xót xa.
Nhưng rất nhanh, Bắc Cung phát hiện ra một điều không đúng.
Ánh mắt An Lẫm nhìn mình rất xa lạ, tình yêu thương trước đây không thể che giấu đã tan biến như mây khói, chỉ còn lại một mặt nước phẳng lặng không gợn sóng.
Không, dưới ánh mắt tưởng chừng bình tĩnh đó, dường như có một tia dò xét và…
Bực bội?
Đây là… chuyện gì thế?
Bắc Cung nhíu mày, vừa định lên tiếng, người trên giường bệnh đã cất lời trước.
An Lẫm nhìn thẳng qua đầu Diệp Thụy, hỏi: “Cậu là bạn đời của tôi à?”
