Tại Sao Beta Không Thể Là 1?

Chương 26



“Cậu…” Bắc Cung hít sâu một hơi, dù sự tưởng tượng của mình có chút đáng sợ, nhưng vì An Lẫm đã nhớ ra điều gì đó, mình vẫn phải hỏi tiếp.

Cậu điều chỉnh cảm xúc một chút, để bản thân trông không quá kỳ lạ.

“Cụ thể là gì?”

An Lẫm không ngờ Bắc Cung lại truy vấn, dù sao cậu ấy đã nói khá rõ ràng rồi, những chuyện chi tiết hơn… thực sự thích hợp để nói ra sao?

Tuy nhiên, đây là phòng bệnh một người, dù có nói ra cũng không sao.

“Là cậu ở dưới tôi, mặt rất đỏ, nhưng hình như có chút đau khổ.”

Nói đến đây, trong mắt An Lẫm cũng thêm chút ngượng ngùng, cậu ấy nói: “Chắc là lần đầu của chúng ta, tôi luôn cảm thấy tôi làm cậu rất khó chịu.”

Còn một điểm, An Lẫm hoàn toàn không thể nói ra, cậu ấy nhớ đến đôi mắt hoa đào lấp lánh ánh sáng, tâm trí bắt đầu rối loạn, cứ như dù đối phương đưa ra yêu cầu quá đáng đến đâu, mình cũng sẽ đồng ý.

Bắc Cung hiểu ra, mình quả nhiên đoán đúng rồi, cậu cũng đại khái đoán được An Lẫm nhớ lại chuyện xảy ra khi nào.

Không phải là lần đầu bọn họ thử đổi tư thế sao? Kết quả vì cả hai đều không thành thạo, thêm tính cách An Lẫm lại vội vàng, nên hiệu quả cũng không được tốt lắm.

Nhưng qua hồi ức của An Lẫm, cậu ấy dường như còn khá thích.

Sau cú sốc ngắn ngủi, Bắc Cung cũng hiểu rõ nguyên nhân – có lẽ trong tiềm thức của cậu ấy cho rằng mình là người trên, nên những gì hồi tưởng lại cũng là nội dung phù hợp với nhận thức của cậu ấy.

Bây giờ còn có thể làm gì? Chỉ có thể dỗ dành trước đã.

“Sao vậy?” Thấy Bắc Cung không nói gì, An Lẫm nhăn mày, “Không phải cậu bảo tôi nói sao?”

“Không lẽ lại giận tôi đấy chứ?”

“Tớ giận cậu bao giờ?” Bắc Cung nhướng mày, cảm thấy đây là đổ lỗi ngược, thực sự có chút quá đáng.

An Lẫm: “…”

Trong ký ức ít ỏi của cậu ấy, quả thực chưa từng thấy Bắc Cung tức giận, người này luôn mang một khuôn mặt cười, vừa nhìn đã biết tính tình rất tốt.

Cũng không biết khi bị bắt nạt, có phải cũng…

An Lẫm khựng lại, khi lên tiếng lần nữa, lại chuyển hướng chủ đề.

“Ngày mai gặp người đó một lần đi.”

Nhắc đến chuyện chính, giọng An Lẫm nghiêm túc hơn một chút, nhưng trong mắt Bắc Cung, sự nghiêm túc này càng giống như đang che đậy điều gì đó.

Tuy nhiên, Bắc Cung không đi tìm hiểu những điều không đúng này, có lẽ sớm đã biết câu trả lời, nên không cần hỏi đến cùng.

“Được,” Bắc Cung nhìn đồng hồ, “Bây giờ quá muộn rồi, đứa trẻ đó chắc đã ngủ, để mai tớ nói chuyện với họ.”

“Bây giờ cậu ăn chút gì nhé?”

Nói rồi, Bắc Cung lấy hộp đồ ăn ngoài đặt trên bàn bên cạnh.

“Vừa nãy gọi đồ ăn ngoài, muộn thế này, chắc cậu cũng đói rồi.”

Mở nắp hộp ra, mùi thơm nhẹ nhàng của thức ăn xộc thẳng vào mũi, gợi lên cảm giác thèm ăn trong bụng, nhưng nhìn xuống, màu sắc món ăn bên trong thực sự nhạt nhẽo, lá rau xanh không quá hấp dẫn, thịt bằm rải rác cũng đếm trên đầu ngón tay.

“Không phải nói ăn lẩu cay à?” An Lẫm nhìn bát cháo trước mặt, nhăn mày, thực sự không có khẩu vị.

“Ai lại ăn lẩu cay trong bệnh viện,” Bắc Cung cầm thìa lên, thở dài, “Giờ này cũng không còn mấy quán đồ ăn ngoài nữa, tạm bợ chút đi.”

“Ngày mai tớ mua đồ về nhà làm lẩu cho cậu ăn… A, há miệng.”

Nhìn chiếc thìa được đưa đến, cặp lông mày nhíu chặt của An Lẫm liềm giãn ra.

Cậu ấy không phải là người quá kén chọn đồ ăn, hơn nữa, không ai có thể từ chối cảnh tượng trước mắt – lúc này Bắc Cung cười đến nỗi mắt cong lên, xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

“Thật sự không muốn ăn đến vậy sao?”

Thấy An Lẫm không nói gì, Bắc Cung cũng có chút buồn bã, khẽ thở dài.

“Không,” An Lẫm lắc đầu, há miệng ăn một ngụm cháo, “Chỉ là đang suy nghĩ một chút chuyện.”

“Cháo khá ngon.”

Mặc dù hình thức có chút xấu, nhưng hương vị cũng không tệ, vị gạo không bị vị mặn át đi, nếm kỹ, thậm chí còn có một chút vị ngọt.

“Khá ngọt.” Thế là An Lẫm bổ sung thêm một câu.

“…”

Bắc Cung sững người, tay cầm thìa đứng yên tại chỗ, cứ như bị người ta dùng chú định thân.

“Sao vậy?” An Lẫm chỉ thấy vô cớ, đưa tay lắc nhẹ trước mắt cậu ấy.

Bắc Cung lấy lại tinh thần, nhưng cậu không nói gì, trực tiếp đặt bát sang một bên, quay người chạy ra ngoài.

Nói đùa gì vậy, bây giờ vị giác cũng có vấn đề rồi sao?

Vẻ mặt cậu nghiêm trọng, tại sao cái rối loạn Pheromone này lại gây ra nhiều ảnh hưởng tiêu cực đến vậy?

Thực tế chứng minh, Bắc Cung chỉ là sợ bóng sợ gió một phen, vị giác của An Lẫm không có bất kỳ vấn đề gì, thậm chí còn nhạy bén hơn người bình thường.

Trò hiểu lầm này khiến bác sĩ cũng phải cạn lời, ông ấy bất đắc dĩ nói với Bắc Cung: “Đừng quá lo lắng về những chuyện này, vấn đề lớn nhất của bệnh nhân bây giờ vẫn là rối loạn Pheromone.”

“Phương pháp giảm nhẹ vấn đề này tôi đã nói với cậu rồi, vẫn hy vọng cậu đừng do dự nữa.”

Lần này An Lẫm đã tỉnh táo, cậu ấy nghi ngờ nhìn Bắc Cung, không hiểu rốt cuộc là chuyện gì khiến đối phương do dự.

“Về nhà rồi nói đi.” Bắc Cung biết An Lẫm có thắc mắc, và cậu cũng đã quyết định rồi, trong mắt lại nhuốm thêm ý cười, cứ như người vừa nãy vì một hiểu lầm mà hoảng loạn không phải là mình.

“Bây giờ vẫn nên ăn hết bát cháo này đi.”

“Vẫn là cậu đút cho tôi sao?” An Lẫm hỏi một câu.

“Đương nhiên rồi,” Bắc Cung tự nhiên gật đầu, “Ăn nhanh rồi ngủ một chút, bây giờ đã muộn lắm rồi.”

An Lẫm nghĩ cũng thấy có lý, ngày mai cậu ấy còn phải xuất viện, đi xem An Dụ rốt cuộc muốn làm gì.

“Ngài Bắc, ưm… Tổng giám đốc An, ngài cũng ở đây à?”

Theo thỏa thuận, người đàn ông vội vàng chạy đến, đang định chào hỏi Bắc Cung, lại không ngờ nhìn thấy một bóng hình khác.

Mặc dù hắn đã chuẩn bị tâm lý sẽ gặp An Lẫm, nhưng khi thực sự nhìn thấy người rồi, trong lòng người đàn ông vẫn có chút bồn chồn.

“Ừm.” An Lẫm đáp lời lạnh nhạt, “Tôi tiện đường đưa cậu ấy qua đây, ngồi uống cà phê ở đây một chút, anh ngại không?”

Ai dám ngại chứ?

Người đàn ông cười gượng một tiếng, trong mắt hắn, mức độ đáng sợ của người này còn cao hơn cả sếp của mình.

“Cứ coi như cậu ấy không tồn tại đi.” Bắc Cung cười nhẹ một tiếng đúng lúc.

Thực ra cậu cũng bất ngờ, dù sao tiếng “Tổng giám đốc An” này gián tiếp thừa nhận một số chuyện, tức là lần này đối phương đến đây tuyệt đối không chỉ đơn thuần là bồi thường một chiếc máy ảnh.

“Vẫn chưa hỏi quý danh của anh?”

“Tôi họ Đàm, là trợ lý chủ tịch của tập đoàn An Thị, cngaif gọi tôi là Trợ lý Đàm là được.”

Lời này vừa nói ra, chẳng khác nào lật bài ngửa luôn.

Bắc Cung và An Lẫm nhìn nhau, chờ đợi Trợ lý Đàm nói hết lời.

“Lần này tôi hẹn ngài ra, ngoài việc bồi thường máy ảnh ra, còn muốn trò chuyện một chút về việc hợp tác giữa ngài và công viên giải trí Bách An.”

“Trước đây ngài cũng đã đến hiện trường xem qua rồi, không biết bây giờ ngài có ý tưởng gì không?”

Đến mức này rồi còn muốn hợp tác?

Bắc Cung nhíu mày, thực sự không hiểu lòng dạ của người lớn rốt cuộc nghĩ gì.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...