Tại Sao Beta Không Thể Là 1?

Chương 6



Bắc Cung đã kể rất nhiều.

Giọng của cậu rất trong trẻo, trước đó ở phòng bệnh, An Lẫm đã cảm thấy giọng Bắc Cung rất hay.

Giọng nói không nổi bật như vẻ ngoài của Bắc Cung, mà rất dễ nghe, một giọng nói khiến người ta cảm thấy thoải mái khi nghe.

An Lẫm rất thích nghe giọng nói của đối phương, thậm chí cảm thấy cứ nghe giọng nói này kể những chuyện không quan trọng cũng không sao.

Đương nhiên, những điều Bắc Cung đang kể lúc này rất tốt.

Mặc dù An Lẫm không có chút ấn tượng nào về những điều Bắc Cung nói ra, nhưng chỉ cần nghe giọng nói, trong đầu cậu ấy dường như thực sự hiện ra những hình ảnh.

Nhưng những hình ảnh này rất mơ hồ, vừa đưa tay ra nắm lấy, chúng đã vỡ tan như bong bóng xà phòng.

Bắc Cung thấy An Lẫm nhíu mày, như đang suy nghĩ điều gì đó, còn tưởng rằng những gì mình nói đã khiến đối phương nhớ lại điều gì, giọng điệu liền phấn chấn hẳn lên.

“Quan hệ của chúng ta luôn rất tốt, trước đây bạn cùng phòng ký túc xá hồi cấp ba còn tưởng chúng ta đồng tính nam với nhau…”

“Cậu là beta, tôi là alpha, tại sao lại ở cùng một ký túc xá? Và tại sao lại là đồng tính nam?”

An Lẫm nhíu mày, cậu đã phát hiện ra chi tiết có vấn đề.

Trong thế giới ABO không có khái niệm đồng tính nam này, chỉ có đồng tính A và đồng tính O.

Bắc Cung: “…”

Cậu rất thành thạo tìm một lý do: “Bởi vì lúc đó chúng ta chưa phân hóa lần hai.”

Quả là một lý do hợp lý, mặc dù cách nói đồng tính nam vẫn chưa được giải thích, nhưng An Lẫm cũng không quá bận tâm nữa.

Trong thế giới quan này, mọi người đến một độ tuổi nhất định sẽ phân hóa lần hai, đây là một trải nghiệm sẽ thay đổi cuộc đời, cực kỳ quan trọng trong mắt mọi người.

Bắc Cung là người ngoại lai, không có cảm giác gì với chuyện này, nếu không phải cần một cái cớ hợp lý, có lẽ cậu sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện này.

Không đúng…

Bắc Cung như ý thức được điều gì đó – mặc dù An Lẫm mất trí nhớ, nhưng sự hiểu biết của cậu ấy về thế giới ABO dường như không bị ảnh hưởng.

Có lẽ giống như người mất trí nhớ không quên một số kiến thức cơ bản, An Lẫm không quên một số “kiến thức thông thường”, hay nói cách khác, chính vì mất trí nhớ, cậu ấy coi những kiến thức thêm vào này là kiến thức thông thường.

Cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu…

“Tôi có thể xem ảnh cậu chụp không?”

Lý do An Lẫm không bận tâm đến một số chuyện cũng rất đơn giản, cậu ấy rất thích những điều Bắc Cung kể, nhưng ký ức trong đầu rốt cuộc vẫn mơ hồ, cậu ấy muốn những hình ảnh đó trở nên rõ ràng.

Cách tốt nhất, dường như chính là xem ảnh như Bắc Cung đã đề nghị. So với điều này, một số từ ngữ kỳ lạ sẽ không thu hút sự chú ý của cậu ấy.

“Không ghen với chính mình nữa sao?”

Về điều này, Bắc Cung không nhịn được trêu chọc, khóe mắt cong lên, không che giấu được sự chế giễu bên trong.

An Lẫm: “… Chuyện này có thể đừng nhắc lại nữa không?”

Không nhắc thì không nhắc, Bắc Cung cảm thấy mình rất ngoan ngoãn.

Bây giờ họ đã vào nhà, đã nghe thấy ý kiến của An Lẫm, đương nhiên là đi thẳng đến phòng sách để tìm ảnh.

Gọi là phòng sách, nhưng giá sách bên trong đều dùng để bày album ảnh, ba hàng tủ sách gần như mỗi tầng đều chất đầy những cuốn album ảnh màu sắc khác nhau, khó mà tưởng tượng được có bao nhiêu bức ảnh trong đó.

Ngay cả An Lẫm cũng có chút kinh ngạc trước số lượng ảnh.

Bắc Cung gần như có thể nhìn thấy dòng chữ đó trên khuôn mặt cậu ấy, nhưng cậu coi như không nhìn thấy gì, quay đầu tìm kiếm trong tủ sách của mình.

“Tất cả đều là ảnh sao?” An Lẫm nhìn một hàng dài album ảnh, thu lại vẻ kinh ngạc thoáng qua trên mặt.

“Nhiếp ảnh không chỉ là nghề nghiệp mà còn là sở thích của tớ.”

Bắc Cung vừa tìm vừa nói.

“Tớ đã chụp ảnh bằng máy ảnh từ nhỏ, nói thế nào cũng phải mười mấy năm rồi, có nhiều ảnh lưu trữ một chút cũng là bình thường.”

Nói đến đây, cậu cũng tiện thể nói về hoàn cảnh gia đình của hai người.

“Hơn nữa, cả hai nhà chúng ta đều khá giàu có, cha mẹ không có yêu cầu gì với tớ, nên tớ có thể chọn sở thích của mình làm nghề nghiệp, còn cậu thì…”

Thực ra Bắc Cung cũng đã đề cập đến vài câu trên xe, có thể người nói không nhớ, nhưng người nghe lại nhớ rất rõ.

An Lẫm lại không nhắc nhở đối phương những điều này đã nói qua, một là cậu ấy cũng sẵn lòng nghe Bắc Cung nói thêm vài lời.

Hai là, sự chú ý của cậu ấy đã sớm bị những bức ảnh đó thu hút.

Mặc dù ảnh của Bắc Cung rất nhiều, nhưng những bức tìm được lại không phải là những bức cậu muốn.

“Kỳ lạ thật, đó là cuốn album ảnh mới nhất tớ mới sắp xếp, mới mấy ngày trước tớ đặt ở đây, sao lại không thấy đâu?”

Bắc Cung đau đầu gãi gãi tóc.

“Những cái kia cũng là ảnh mà?” An Lẫm không hiểu tại sao những cái này lại không thể xem.

“Đây đều là ảnh từ rất lâu rồi, không phải cái tớ muốn tìm.” Bắc Cung lắc đầu.

Những bức ảnh chất dưới đất đều là ảnh trước khi xuyên không, không hoàn toàn khớp với ký ức của An Lẫm.

Thích hợp nhất vẫn là những bức cậu chụp sau khi xuyên không, khoảng cách thời gian gần, sẽ giúp ích rất nhiều cho việc phục hồi ký ức của An Lẫm.

Nhưng những bức ảnh đó thực sự không tìm thấy, cứ như thể biến mất khỏi không khí.

Nếu không tìm thấy, vậy chỉ có thể dùng những bức ảnh khác trước đã.

Nhưng Bắc Cung vẫn có chút không vui, biểu hiện rõ ràng nhất có lẽ là khuôn mặt hơi sụp xuống, cùng với giọng nói không được vui vẻ cho lắm.

An Lẫm nhìn Bắc Cung, không nói gì, nhưng lại là lần đầu tiên chủ động hỏi về chuyện cũ của mình, cậu ấy chỉ vào bức ảnh, có vẻ rất tò mò.

Cậu ấy đang an ủi cảm xúc của mình.

Bắc Cung không phải là cục gỗ, tấy nhiên có thể hiểu được thiện ý này đến từ người yêu bị mất trí nhớ.

Ảnh có lẽ chỉ có thể ghi lại một khoảnh khắc, nhưng sự đồng hành của họ đã sớm khắc sâu trong dòng chảy dài của thời gian.

Dường như có thứ gì đó trở nên không quan trọng, dường như lại có thứ gì đó từ từ lan tỏa.

Không biết từ lúc nào, bọn họ đã trò chuyện đến giờ này rồi.

“Đến giờ đi ngủ rồi.” Bắc Cung cất cuốn album ảnh trên tay đi, thúc giục An Lẫm rõ ràng vẫn muốn nghe chuyện đi nghỉ ngơi sớm – cứ như thể cậu là một chuyên gia dưỡng sinh ngủ sớm dậy sớm vậy.

Nhưng trên thực tế, cả Bắc Cung và An Lẫm đều không phải là người dưỡng sinh, một người bận công việc, một người chỉnh sửa ảnh, có khi bận đến một, hai giờ sáng rồi cùng nhau thảo luận xem có nên ăn khuya không.

Tuy nhiên, bây giờ tình hình đã khác.

Tình trạng sức khỏe hiện tại của An Lẫm không chịu nổi cái thói quen sinh hoạt âm phủ này, còn về phần mình…

Hôm nay cũng không chụp được bức ảnh nào đáng để mình tăng ca, không cần phải thức khuya.

“Bây giờ phải ngủ sao?” An Lẫm hiển nhiên là không quen với đồng hồ sinh học này, mặc dù hôm nay đã trải qua không ít chuyện, nhưng cậu ấy vẫn còn phấn khích, không hề buồn ngủ chút nào.

Hơn nữa, nếu đi ngủ, hai người họ có ngủ cùng một phòng không?

Mặc dù An Lẫm rất dễ dàng chấp nhận mối quan hệ yêu đương của bọn họ, nhưng nghĩ đến việc phải ngủ chung một phòng, đầu óc cậu ấy đột nhiên bị đơ.

“Hôm nay tôi ngủ ở phòng khách được không?”

Bắc Cung giả vờ ngáp một cái, dùng tay che đi khóe môi đang nhếch lên của mình.

“Phòng cũ có kỷ niệm của hai chúng ta, cậu ngủ ở đó có lẽ sẽ có lợi cho việc hồi phục trí nhớ.”

An Lẫm không nói gì, nhưng khuôn mặt cậu ấy lại dần bị bao phủ bởi vẻ khó chịu.

Bắc Cung nhìn thấy tất cả, lại bổ sung thêm một câu: “Nếu cậu không quen, chúng ta cũng có thể đổi phòng.”

“Tớ hiểu mà, cậumất trí nhớ rồi, có lẽ cần một khoảng thời gian chuyển tiếp.”

“Cậu…”

An Lẫm muốn nói gì đó, nhưng chỉ nói ra được một chữ, những lời còn lại đều bị nuốt xuống.

Cuối cùng cậu ấy không nói ra suy nghĩ của mình, giúp Bắc Cung dọn dẹp ảnh xong, liền đi đến căn phòng thuộc về hai người.

Đây là phòng của bọn họ…

An Lẫm có thể thấy dấu vết cuộc sống của hai người trong căn phòng này, hai chiếc gối, chăn ga gối đệm rõ ràng không hợp với thẩm mỹ của mình, tủ quần áo đựng đồ của hai người…

Có rất nhiều thứ, nhưng trong đầu cậu ấy không hiện lên bất kỳ thông tin nào, nhiều nhất cũng chỉ là cảm thấy hơi quen thuộc.

Và ngoài sự quen thuộc, một cảm xúc mang tên cô đơn từ từ chiếm lấy tâm trí cậu ấy.

Bây giờ chỉ có một mình cậu ấy.

An Lẫm cảm thấy tự mãn khi khuôn mặt mình sụp xuống khó coi hơn – cậu ấy không muốn ngủ một mình ở đây.

Trước đó cậu ấy còn nghĩ rằng mình và Bắc Cung sẽ ngủ cùng nhau, còn nghĩ có lẽ không tốt lắm, dù sao cậu ấy cũng vừa mới mất trí nhớ, ngoại trừ những ký ức cơ thể còn sót lại, cậu ấy không hề quen thuộc với Bắc Cung.

Nhưng phát hiện Bắc Cung không có ý định đó, An Lẫm lại cảm thấy không thoải mái.

Có phải là vì cảm thấy mình đa tình rồi không? Hay vì những lý do khác?

Nhưng việc một alpha yêu cầu ngủ cùng beta, bản thân nó đã là một sự mạo muội rồi.

Cuối cùng đành An Lẫm từ bỏ ý định này, đi đến bên giường ngồi xuống, và tay cậu ấy vô tình chạm vào một thứ gì đó.

… Đây là cái gì?

An Lẫm sững sờ một chút, từ dưới gối lôi ra một cuốn album ảnh.

Có lẽ… đây chính là cuốn mà Bắc Cung khăng khăng muốn tìm kiếm?

Thảo nào Bắc Cung không tìm thấy, hóa ra là bị chính mình trước khi mất trí nhớ lấy đi.

An Lẫm không có ý định mở cuốn album này ra, dường như cậu ấy đã tìm được lý do thích hợp cho sự do dự trước đó, An Lẫm cầm cuốn album này, bước ra khỏi căn phòng đó.

Cậu ấy gõ cửa phòng Bắc Cung.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...