Tại Sao Beta Không Thể Là 1?

Chương 8



Bạn sẽ nhìn nhận thế nào về một người ngủ cạnh một chai sữa tắm?

An Lẫm chưa từng nghĩ về vấn đề này, nhưng với tư cách là nhân vật chính, cậu ấy vẫn muốn giấu “chứng cứ phạm tội” đi.

Cậu ấy không muốn bị coi là kẻ b**n th**.

Nghĩ như vậy, đôi mắt dài hẹp lạnh lùng của An Lẫm liếc qua gương mặt Bắc Cung, như thể đang quan sát điều gì đó.

Và trên mặt Bắc Cung cũng thoáng qua một tia bối rối, cậu không ngờ An Lẫm lại đột ngột tỉnh dậy.

Cậu chỉ là buổi sáng thức dậy đi vệ sinh, khi muốn quay lại ngủ nướng thì lỡ đi nhầm phòng, vừa kịp nhận ra định quay về thì An Lẫm đã tỉnh rồi.

Cậu theo bản năng nói lời chào buổi sáng, nhưng điều này không thể che đậy sự thật cậu đã đột nhập vào phòng.

Không muốn bị coi là b**n th** thì chắc chắn phải xem tốc độ phản ứng rồi.

“Tớ đến để gọi cậu dậy.” Bắc Cung cười, vẻ ngoài trong sáng và rạng rỡ, kết hợp với ngũ quan tươi sáng đó, gần như mang lại cảm giác ấm áp như có mặt trời chiếu rọi ngay trước mắt.

Nhưng không hiểu vì sao, An Lẫm luôn cảm thấy nụ cười của Bắc Cung ẩn chứa vài phần ý đồ xấu.

Nhận ra điều này, cậu ấy cũng không hiểu tại sao mình lại nghĩ như vậy, trong mắt đầy vẻ khó hiểu và kinh ngạc.

Theo những định kiến thông thường, beta không thể gây ra mối đe dọa nào cho alpha.

Tại sao mình lại cảm thấy nụ cười của Bắc Cung “không có ý tốt”?

An Lẫm suy nghĩ một lúc, cảm thấy có lẽ là vì ai đó có khuôn mặt hồ ly, xinh đẹp thì xinh đẹp thật, nhưng luôn mang lại cảm giác quá tinh ranh.

Đặc biệt là khi cười…

Cậu ấy luôn cảm thấy Bắc Cung có mục đích khác.

Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, điều quan trọng là chai sữa tắm kia.

An Lẫm giấu chai sữa tắm vào trong thêm một chút, không nói gì.

Bắc Cung không biết trong lòng người này đang có biết bao nhiêu suy nghĩ quanh co, thấy cậu ấy cứ im lặng không trả lời thì nhướng mày.

“Sao cậu lại vào đây?”

An Lẫm dời tầm mắt, vẻ mặt đơ như tượng đó quả thực là kín kẽ không sơ hở.

“Tớ lỡ đi nhầm đường.”

Câu trả lời của Bắc Cung có phần khó tin, dù sao thì lớn chừng này rồi, lại không say rượu, sao có thể mắc lỗi sơ đẳng như vậy được?

Nhưng thật ra những gì cậu nói đều là sự thật.

“Trước đây tớ vẫn ở phòng này,” Bắc Cung nhún nhún vai, “Tớ chưa tỉnh ngủ nên vô tình đi vào nhầm thôi.”

Cậu biết lời giải thích của mình không hợp lý, nhưng không sao cả, ai bảo giọng điệu của cậu đủ đường hoàng cơ chứ?

Xem kìa, ánh mắt An Lẫm từ từ quay lại nhìn cậu, chắc là đã tin rồi.

Cho dù bị mất trí nhớ, điều đó cũng không ảnh hưởng đến sự hiểu biết của cậu về Tiểu An. Cậu tin rằng, câu tiếp theo của An Lẫm sẽ không còn băn khoăn về chuyện này nữa.

“Cậu… nghĩ tôi sẽ tin à?”

An Lẫm nhìn khóe môi nhếch lên của Bắc Cung, thầm nghĩ gã này gần như viết chữ “Tôi đang lừa người” lên mặt, thật sự có ai tin cậu ta đang nói thật không?

Rõ ràng có một khuôn mặt xinh đẹp rất giỏi lừa người, nhưng trên thực tế lại không giỏi nói dối chút nào.

An Lẫm cảm thấy mình dường như đã hiểu Bắc Cung hơn. Đây không phải là sự hiểu biết qua lời nói của Bắc Cung, mà là khám phá của chính bản thân mình.

Điều này khiến tâm trạng của cậu ấy trở nên tốt hơn – mặc dù, không thể hiện ra trên khuôn mặt đơ này.

“Cậu có thể nói thẳng lý do, ví dụ như cậu đến để gọi tôi dậy.”

An Lẫm bước xuống giường, đi ngang qua Bắc Cung, nhưng dừng lại ở cửa phòng ngủ.

Cậu ấy muốn xem biểu cảm của Bắc Cung.

Nhưng vừa quay người lại, cậu ấy đã va vào người ta.

Bắc Cung vẫn đi theo An Lẫm, cứ như không ngờ An Lẫm lại đột ngột quay đầu, chiếc mũi cao thẳng bị trán của câu ấy đụng vào.

Cú va chạm bất ngờ này khiến An Lẫm sửng sốt.

“Cậu… cậu đi theo tôi làm gì?”

Nói xong, cậu ấy cũng nhận ra điều không đúng – đây là lối ra khỏi phòng ngủ, Bắc Cung muốn ra ngoài chắc chắn phải đi qua đây.

Và chính việc mình đột ngột quay đầu mới là lạ.

“Tớ muốn nói với cậu một chuyện.”

Bắc Cung có vẻ ấm ức xoa xoa mũi.

“Lúc nãy tớ thật sự không nói thật,” nói đến đây, Bắc Cung bỏ tay xuống, ánh mắt đột nhiên trở nên thành khẩn, “Tớ muốn gọi cậu dậy thật.”

“Tớ muốn đi công viên giải trí, nhưng lại sợ làm phiền giấc ngủ của cậu.”

An Lẫm hiểu rồi, mắt cậu ấy mở to, sau đó mới cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào tai.

Nhìn người nào đó mặt đang nóng lên, Bắc Cung thở dài.

Quả nhiên, đàn ông đều thích nghe lời nói dối.

Ánh mắt cậu từ từ chuyển xuống phía sau An Lẫm, lúc này mới phát hiện chiếc chăn hình như có một chỗ phồng lên.

Lúc đó Bắc Cung cũng không để tâm, chỉ đến khi cậu đi vào phòng tắm mới chợt nhận ra.

Chai sữa tắm của mình đâu mất rồi?

Đột nhiên nhận ra, Bắc Cung chớp mắt không thể tin được.

… Là như vậy sao?

Bắc Cung không thể khẳng định suy đoán của mình, nhưng vẫn quay lại phòng ngủ của mình, lục ra một chai nước hoa hương cam.

Cậu xịt lên người mình mấy nhát.

Mùi bạc hà nhạt đến mức gần như không ngửi thấy đã bị mùi cam che lấp.

“Ở đây… có gì vui không?”

Giọng An Lẫm khàn khàn truyền ra từ trong khẩu trang.

Công viên giải trí có nhiều người hơn anh tưởng, trông có vẻ chẳng thú vị gì.

Những trò chơi cảm giác mạnh đều xếp hàng rất dài, nhìn vậy ít nhất cũng phải chờ vài tiếng.

“Nếu không chọn mấy trò cảm giác mạnh thì không sao, cậu xem đu quay ngựa gỗ chẳng có mấy người.”

Bắc Cung đeo máy ảnh trên cổ, mái tóc hơi dài được buộc thành một chỏm, trông có vẻ đáng yêu.

“Không được!” An Lẫm nhìn chằm chằm chỏm tóc đó rất lâu, nhưng nghe Bắc Cung nói vẫn lắc đầu, “Không phải cậu thích những trò cảm giác mạnh à?”

“Cậu hỏi Diệp Thụy à?”

Lông mày Bắc Cung nhếch lên, có vẻ hơi vui mừng.

Cậu chưa từng chụp ảnh các trò chơi trên cao, cũng chưa tiết lộ sở thích của mình.

“Ừm,” An Lẫm không cảm thấy có gì không thể thừa nhận, “Chẳng phải điều này chứng tỏ tôi rất quan tâm đến cậu sao?”

Khi nói, cậu ấy lại tiến đến gần hơn một chút, lại ngửi thấy mùi cam.

Mùi bạc hà ngày hôm qua đã biến mất, ban đầu An Lẫm có chút không quen, nhưng giờ cậu ấy lại thích mùi này.

“Ừ ừ ừ,” Bắc Cung không nhịn được cười, “Diệp Thụy đã nói với cậu những gì?”

“Nói cậu thích trò cảm giác mạnh,” An Lẫm đáp, “Tốt nhất là loại thử thách giới hạn cơ thể con người ấy.”

“Cũng không khoa trương đến thế đâu…” Bắc Cung không biết Diệp Thụy đã nói gì với An Lẫm, hắng giọng một tiếng, “Chỉ là trước đây thích thôi.”

“Nếu bây giờ cậu không thích nữa, Diệp Thụy sẽ không nói với tôi.” Thái độ của An Lẫm có vẻ cứng rắn, “Nếu cậu thích, tại sao tôi không thể đi cùng cậu.”

“Đây là điều một alpha nên làm.”

Lời phát ngôn thật là “alpha” điển hình.

Bắc Cung suýt chút nữa thì bật cười, loại lời thoại này cậu chỉ thấy trên phim truyền hình.

An Lẫm trước đây sẽ không nói những lời như vậy, xem ra thân phận alpha đã ảnh hưởng không nhỏ đến cậu ấy sau khi mất trí nhớ.

Tuy nhiên, tính cách thích sĩ diện của cậu ấy vẫn không thay đổi, ngay cả khi trước đây không phải là “alpha”, và không tự coi mình là bề trên. An Lẫm cũng sẽ phớt lờ sự thật mình sợ độ cao để cùng cậu chơi trò chơi trên cao.

Và lúc đó, Bắc Cung hoàn toàn không biết chuyện An Lẫm sợ độ cao.

Kết cục cuối cùng là…

Bắc Cung không muốn nhớ lại chuyện đó nữa, còn người đã mất trí nhớ nào đó cũng không thể nghĩ ra kết cục của chuyện này.

“Lần sau đi,” Bắc Cung lắc đầu, “Sáng nay tớ ăn sáng quá nhiều, có thể sẽ nôn mất.”

Mèo thì phải vuốt xuôi, đối với An Lẫm, việc nói thẳng sự thật đối phương sợ độ cao chỉ phản tác dụng.

Chi bằng dùng một cái cớ vụng về để qua loa.

An Lẫm: “…?”

Rõ ràng, đây lại là một cái cớ nữa.

Người này thật sự không giỏi nói dối.

An Lẫm âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Tuy nhiên, nếu bạn đời của mình không muốn đi, thì với tư cách là một alpha, cậu ấy cũng phải đủ ân cần.

“Vậy cậu muốn chơi cái gì?”

Bắc Cung không chút suy nghĩ: “Đu quay ngựa gỗ.”

“… Cậu chắc chứ?” An Lẫm hoàn toàn không ngờ đến câu trả lời này, đôi mắt trợn to.

“Tất nhiên,” nụ cười nơi khóe miệng Bắc Cung sâu hơn, cậu nắm chặt máy ảnh trong tay, “Đu quay ngựa gỗ cũng là một nơi tốt để chụp ảnh.”

An Lẫm: “…”

Mặc dù đã sớm biết, nhưng cậu ấy vẫn thầm nghĩ trong lòng: rốt cuộc là đến làm việc hay đến chơi đây.

Tuy nhiên, đối với Bắc Cung, nhiếp ảnh dường như không chỉ là công việc, bản thân cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để lên hình ngay từ trước khi ra khỏi nhà.

Tuy nhiên… vẫn có những điều bất ngờ.

Tâm trạng bình tĩnh của An Lẫm hoàn toàn biến mất khi nhìn thấy con ngựa nhỏ màu hồng mà Bắc Cung đang chỉ vào.

Người trong cuộc đau đầu xoa xoa thái dương.

“Cậu muốn tôi cưỡi cái này?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...