Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 76: Tranh chấp nữ y
Mơ hồ không biết rằng chính mình đang quan tâm tới cảm nghĩ của hắn, suy nghĩ hỗn độn, Tuyền Cơ kết luận, đây chắc chắn là do bản tính mê trai nhất thời gây ra. Tổng kết: Cảm xúc khủng hoảng nhất thời là không đáng tin. A Q [ans ques] một hồi, bên tai vẫn còn nghe Điệp Phong đang dài dòng khuyên bảo, nào dung mạo đẹp xấu lợi, hại thế nào, rồi Hoàng thượng sẽ thế này thế kia… Trong lòng cảm thấy buồn cười, nàng thuận miệng hỏi: “Hoàng thượng rời đi khi nào?” “Nương nương nói ai cơ?” “Là Hoàng thượng đó.” “Không phải Hoàng thượng vẫn chưa tới sao?” Điệp Phong ngạc nhiên hỏi, sau lại thấp giọng nói: “Nhưng nương nương cũng không cần lo lắng, nghe nói hai đêm nay Hoàng thượng đều qua đêm ở Tú Ninh điện.” Tuyển Cơ ngẩn ra, hai đêm nay, không phải hắn đều qua đêm chỗ nàng sao? Vì sao đối với bên ngoài lại là… Điệp Phong nói: “Nương nương, giờ nô tỳ giúp người truyền gọi nữ y.” Nàng muốn nói không cần, nhưng nhìn vẻ mặt nhiệt tình của Điệp Phong lại không đành lòng nói không, liền để nàng đi. Điệp Phong vừa đi vài bước, quay đầu lại như muốn nói gì rồi lại thôi, Tuyền Cơ đang định hỏi có chuyện gì không lại thấy nàng ta dậm chân một cái rồi vội vã rời đi. ****** Thái y viện. Vân Thương mười hai nước, ngoại trừ các dân tộc du mục, Thái y viện của nhiều nước thông thường gồm thái y và nữ y, thuận tiện cho việc khám nam nữ khác biệt. Trong các nữ y, y thuật đương nhiên cũng phân chia cao thấp, Điệp Phong biết Thôi nữ y y thuật rất giỏi, không ở trong chính viện, nàng liền hỏi hai gã quản sự. Chuyện trong cung, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã thông, chuyện ngày kia Tuyền Cơ ở cung Hoa Âm bị hoàng đế răn dạy sớm đã truyền khắp nơi. Quản sự kia hừ lạnh một tiếng, mới lười biếng đứng lên ghi tên. Nhưng thật ra Thôi nữ y kia rất chính trực, nhận việc từ quản sự xong liền lập tức cầm hòm thuốc cùng Điệp Phong rời đi. “Nữ y xin dừng bước.” Ở cửa, một tiếng hô lớn gọi lại. Điệp Phong nhíu mày, nhìn lại thấy hai tỳ nữ, một người da dẻ trắng nõn lớn tuổi hơn lên tiếng, “Thôi nữ y, chủ nhân nô tỳ đêm qua ngủ trượt gáy khỏi gối, xin nữ y đi theo nô tỳ một chuyến.” Điệp Phong vừa nghe, cười lạnh nói: “Hình như vị tỷ tỷ này không nhìn thấy Thôi nữ y đang vội đi khám bệnh sao?” Nàng kia khó chịu liếc nhìn Điệp Phong, tỳ nữ nhỏ tuổi hơn bên cạnh ghé vào tai nàng nhỏ giọng nói vài câu. “Còn tưởng là ai?” Tỳ nữ kia giễu cợt một tiếng, cao giọng nói với quản sự: “Nô tỳ là thị nữ của Cẩn cô nương, chủ tử nô tỳ thân thể không khoẻ, thỉnh Thôi nữ y đến chẩn bệnh.” Hai gã quản sự liếc mắt nhìn nhau một cái, một người chần chờ nói: “Niên tần nương nương đã…” Tỳ nữ kia cười lạnh: “Hoàng Thượng đã hạ chỉ, triệu cô nương chúng ta đêm nay thị tẩm, nếu như phượng thể cô nương không tốt, quản sự đại nhân nói xem, tội danh này ai sẽ chịu trách nhiệm?” Hai quản sự giật mình, vị Cẩn tiểu thư này mặc dù không có danh vị, nhưng toàn bộ hoàng cung ai chẳng biết… vị cô nương này không thể đắc tội. Nàng do hoàng đế mang từ hành cung Thu Sơn về, nghe nói chẳng qua chỉ là thứ nữ của một quan thất phẩm nhỏ ở địa phương, hoàng đế mến tài mạo của nàng, trở về lập tức ban thưởng tẩm cung cho nàng, nghe nói rất nhanh sẽ chuẩn bị sắc phong. Thái hậu hôm qua thiết yến ở cung Hoa Âm, hoàng đế thương xót nàng đi đường vất vả, rốt cuộc đặc cách cho nàng không cần phải đến. Niên tần và Cẩn tiểu thư tôn quý cao thấp, lập tức thấy được. “Thôi nữ y, ngươi theo thị nữ của Cẩn tiểu thư đi, không thể chậm trễ chuyện của Hoàng thượng.” Quản sự thúc giục nói. “Cái này…” Thôi nữ y khó xử nhìn về phía Điệp Phong. Điệp Phong đã sớm tức đến run người, chuyện buổi sáng nàng muốn nói với Tuyền Cơ kỳ thật chính là về Cẩn tiểu thư này. Từ lúc hoàng đế hồi cung, trong cung trên dưới ai nấy cũng đều nói đến chuyện Niên – Cẩn hai người, đoán xem ai mới là người được hoàng đế sủng ái. Sau lại có chuyện Tuyền Cơ chịu nhục ở cung Hoa Âm, vậy nên tay đò liền chuyển hướng sang Cẩn tiểu thư. Mà Tuyền Cơ lại dường như không biết đến chuyện này … “Thế này thật là quá đáng! Phải phân theo thứ tự, ai đến trước đi trước, người đến sau phải đợi.” Điệp Phong cắn răng nói. Hai tỳ nữ không nói không rằng, đại tỳ kia hướng ánh mắt sai sử đến tiểu tỳ, hai người tiến lên, một trái một phải kéo Thôi nữ y đi. Điệp Phong không cho, giữ ống tay áo Thôi nữ y, lúc mấy người giằng co, đại tỳ không nói hai lời, hướng mặt Điệp Phong tát mấy cái. “Cho người tranh này, cũng không tự biết vị trí chủ nhân của mình ở đâu. Thái y viện này có biết bao nữ y, người lại dám cố tình tranh giành với ta…” ****** Tuyền Cơ đùa với sói nhỏ, đang thắc mắc sao Điệp Phong đi đã lâu mà còn chưa thấy về, thì đã thấy nàng hai mắt đỏ hoe bước vào phòng, lộ ra khuôn mặt sưng phù. Điệp Phong thấy Tuyền Cơ nhìn nàng, vội cúi đầu, nức nở nói: “Nương nương, Điệp Phong vô dụng…” Tuyền Cơ kinh hãi, nâng lên mặt nàng, trên mặt sưng đỏ, hiện dấu tay rõ ràng, hiển nhiên là dấu vết bị tát vào mặt. “Ai làm?” “Nương nương, chuyện này không có gì đâu. Chỉ là, vốn muốn mời Thôi nữ y, cũng đang chuẩn bị đi, nhưng liền có mấy cung nữ khác đến mời, nên nữ y đã đi trước…” Tuyền Cơ vừa lo vừa giận, nói: “Ta hỏi em ai làm?” Điệp Phong vẫn quật cường, cắn môi nhất quyết không chịu nói. Tuyền Cơ cười lạnh, “Em đi đâu, ta biết rõ, em không nói, ta liền đi hỏi người khác.” Điệp Phong sợ nàng đi sẽ chịu ủy khuất, mới đem sự tình đầu đuôi ngọn nguồn nói cho nàng. Tuyền Cơ hiểu được, trong cung này, được hoàng đế sủng ái đại diện cho điều gì. Nhưng nàng không thể để Điệp Phong chịu ủy khuất như vậy. Không phải vì Điệp Phong là tỳ nữ Phượng Thứu cung, thay mặt nàng, mà là do hết thảy những gì Điệp Phong làm đều vì nàng. Nàng nghĩ nghĩ, hướng cái cung tỳ thái giám trong phòng nói: “Kêu mọi người lại đây, bản cung muốn tới chỗ Cẩn tiểu thư yêu cầu giải thích.” Mấy người sững sờ nhìn vị chủ tử này một cái, lần đầu tiên có cảm giác chủ tử tức giận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương