Tâm Bệnh Là Em
Chương 1: Gặp Gỡ
Lưu ý: Tác giả không đặt tên chươngTên là do Editor đặt- -------Lúc xe của Yến Gia đến trấn Lâm xuyên đã là xế chiều chạng vạng. Ánh chiều tà không chút để ý mà chiếu thẳng vào mặt thiếu niên ngồi ở ghế sau xe, khiến cho anh nheo con ngươi lại, lộ ra vài phần không kiên nhẫn. Quản gia đang lái xe quay xuống nhìn khuôn mặt thiếu niên, từ ái cười, giọng nói dịu dàng an ủi: “Đại thiếu gia nhẫn nại một chút, chúng ta đi qua cây hoè phía trước là đến nơi rồi.” Xe chạy từ Hải Thành tới đây, một đường xóc nảy sáu bảy tiếng đồng hồ, buồn tẻ lại vô vị, tính kiên nhẫn của Yến Cẩm Ngôn đã biến mất không còn một tí nào. Cũng may, xe rất nhanh đã đến nơi —— Hẻm Minh Nguyệt Ngõ nhỏ sâu không thấy đáy, con đường dài hẹp, xe không thể đi vào. Lão quản gia đành phải dừng xe ở đầu hẻm đậu xe sang bên cạnh, sau đó từ cốp lấy gấp ra một cái xe lăn, đỡ thiếu niên ngồi lên. “Đại thiếu gia, cậu đi vào phía bên trong trước được không?" "Tôi đi tìm hai người mang hành lý trên xe dọn vào.” Lão quản gia đưa chìa khóa cho anh. Yến Cẩm Ngôn “ừ” một tiếng, nhận lấy chìa khóa tự đi vào trong ngõ nhỏ. Con đường vào ngõ nhỏ được lát bằng vài phiến đá nhỏ xanh, xe lăn xóc nảy, toàn bộ hành trình, Yến Cẩm Ngôn đều phải tăng sức ở tay, lông mày nhíu lại. Anh còn phải bớt thời giờ để nhìn số nhà hai bên trái phải. …… Số nhà 89 - Hẻm Minh Nguyệt. Yến Cẩm Ngôn dừng ở trước cửa, nhìn một lúc, xác nhận lại số nhà. Một lát sau, thiếu niên đẩy xe lăn tới trước cửa. Lấy chiếc chìa khoá rỉ sét ấn vào trong ổ khoá, sau đó duỗi tay nhẹ nhàng đẩy ra, cánh cửa làm bằng gỗ kêu “kẽo kẹt” một tiếng, rồi mở ra. Liếc mắt một cái từ đầu đến cuối, trong viện cỏ dại mọc thành cụm. Tường viện phía đông có một cái cây cao dài, thân cây thô to, cành lá tốt tươi, còn kết nhiều loại trái không rõ tên. Lúc này nhánh cây xanh run loạn lên, có tiếng người từ trong nhánh cây truyền tới. Yến Cẩm Ngôn nhíu mày đầu gối bị cửa chặn lại, chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn, xa xa nhìn chằm chằm cái cây kia. Đợi trong chốc lát, một cái đầu từ cành lá xông ra, nhô lên một đầu tóc đen, là một cô gái. Cô gái theo cành cây khô bò lên xuống gạch đỏ xây thành tường viện, ném trái cây trong tay ra bên ngoài tường viện. Vừa ném, vừa hét lên với đồng lõa bên ngoài: “Tranh Tử, đi lấy cái sọt tre nhỏ đến đây!" Một lúc sau Yến Cẩm Ngôn mới phản ứng được cô gái kia là một tên trộm trái cây. Nhớ rõ lão quản gia từng nói, nhà tổ trạch của ông bên này rất lâu không có người, phòng ở cũ kỹ rách nát chưa kịp sửa chữa. Từ Hải Thành xuất phát, lão quản gia còn hỏi Yến Cẩm Ngôn để sửa chữa căn nhà theo yêu cầu của anh. Yến Cẩm Ngôn từ chối. Một giây anh cũng không muốn ngây ngốc ở Hải Thành, vậy nên mới không quan tâm chút nào đi theo lão quản gia về hưu chạy tới trấn Lâm Xuyên xa xôi này. Anh muốn một nơi thanh tĩnh, phòng ở cũ kĩ một chút, hoàn cảnh ác liệt một chút, cũng không quan trọng. Nhưng Yến Cẩm Ngôn không nghĩ tới, mình lại gặp được một tên trộm trái cây. …… “Tranh tử” đã về nhà đi lấy sọt tre nhỏ. Phía trên tường viện có hai cái sọt tre đựng toàn quả nho, một thiếu nữ cong eo nhặt nho dưới mặt đất lên. Vừa nhặt, vừa tám chuyện với Tần Tang đang ngồi trên tường chờ người mang sọt tới. “Tang Tang, còn lấy nữa không? Hai sọt nhỏ này cũng đủ chúng ta ăn rồi.” “Nếu còn hái nữa, bị người khác bắt được không tốt chút nào.” Tần Tang ngồi ở trên tường, trong tay cầm trái nho cắn một ngụm, đổ số còn ra, cười cười: “Trên cây còn nhiều quả chín lắm, không hái thì quá hai ngày nữa lại rụng mất, rất đáng tiếc đó.” Dứt lời, cô lại bổ sung một câu: “Nhà này không có ai cả, sẽ không có người quản, yên tâm đi.” Thiếu nữ phía dưới nghe xong, thoáng an tâm hẳn. Chờ sọt được đưa đến, Tần Tang cũng đã ăn xong rồi quả nho trên tay. Vỗ vỗ tay, cô đỡ tường chậm rãi đứng lên, đang tính tiếp tục ‘lao động’ trên cây. Không nghĩ đến, khi tầm mắt xẹt qua cửa viện, cô liếc thấy một bóng người. Như không thể tin được, Tần Tang vội vàng đảo mắt về, tỉ mỉ nhìn lại lần nữa. Đúng vậy, cửa viện thật sự có người. Là một tướng mạo khuôn mặt bất phàm. Ngồi... trên xe lăn? Tần Tang đỡ tường, cầm nhánh cây nho ghé mắt yên tĩnh nhìn. Mắt đào hoa dừng trên người thiếu niên xa lạ kia, trên mặt lộ ra vài phần nghi hoặc. Trong đầu tìm tòi một lúc, cũng không nhớ ra đã gặp người này ở đâu, Tần Tang lựa chọn từ bỏ, coi như là một người lạ thôi. Sau đó cô bắt đầu suy tư, thiếu niên ngồi trên xe lăn này, vì sao lại xuất hiện ở nơi hoang vu thế này? Trong lúc suy nghĩ, mắt cô và người thiếu niên vô tình chạm vào nhau Ánh mắt đan xen, ai cũng không né tránh, ánh mắt thiếu niên chứa vẻ lạnh đạm xa cách đều truyền về phía cô. Giữa mùa hè oi nóng, vậy mà cô lại vô cớ cảm nhận được một tia lạnh đến thấu xương. Thân mình run run một chút, Tần Tang lấy lại tinh thần. Bên ngoài tường viện, Lục Tranh đã mang sọt tre tới, giơ cao lên đưa cô: “Chị Tang, chị làm gì ngây ngốc trên đó vậy?” Tần Tang thu hồi ánh mắt, cong lưng hướng phía ngoài tường nhỏ giọng nói với Lục Tranh và Hạ Huỳnh: “Có người tới, các cậu chạy trước đi.” Cô nhớ rõ cửa sân này bị khoá lại mà. Cho nên Tần Tang hoài nghi thiếu niên này chính là chủ nhân của ngôi nhà. Hạ Huỳnh và Lục Tranh liếc nhau, ăn ý lựa chọn đi trước một bước. Đến lúc Tần Tang từ trên tường viện nhảy xuống, lập tức đi tới chỗ của thiếu niên kia đang dừng xe lăn. …… Đi tới mặt thiếu niên kia, cô lấy một chùm nho to từ trong túi, dũng cảm đưa qua cho anh, “Này.” “To nhất cũng ngọt nhất, cho anh ăn đó.” Yến Cẩm Ngôn: “…” Anh híp mắt lại, cũng không định nhận lấy loại quả không biết tên từ trong tay cô gái kia. Chỉ là suy nghĩ, nữ sinh này một chút tự giác của trộm cũng không có, trộm được trái cây còn da mặt dày tới chia sẻ cho nhà? Thiếu niên không nhận, Tần Tang cảm thấy có chút xấu hổ. Vì thế cô thu tay lại, kéo vạt áo thun xoa xoa xong đưa vào miệng tự mình ăn. Vừa ăn vừa nhìn nam sinh, nhỏ giọng nói: “Nếu tôi nói… là cái cây đó đồng ý cho tôi mới hái, anh… tin không?” Yến Cẩm Ngôn: “…” Anh nhìn giống như kẻ ngốc sao? Tần Tang thấy sắc mặt anh âm trầm, tất nhiên biết là mình lừa gạt quá ngu ngốc rồi. Trong lòng rung lên một cái, cô nuốt cả quả xuống. Hai má phồng cả ra, một lúc lâu sau mới xẹp xuống. Sau đó ở trước ánh mắt đề phòng của Yến Cẩm Ngôn, thiếu nữ khom lưng một cái thật sâu, giọng nói vang dội nói: “Thực xin lỗi tôi sai rồi! Về sau cũng không dám nữa trộm trái cây nhà anh nữa!” “Tôi có thể bồi thường tiền, xin anh đừng nói cho bà ngoại tôi biết, được không?” Giọng cô quá lớn, truyền đến tai Yến Cẩm Ngôn khiến màng nhĩ của anh suýt rách ra. Khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm vững vàng, anh nhíu mày mở miệng, tiếng nói trầm thấp: “ Cô đi đi.” Tần Tang mở miệng ra lại khép vào, dự là sẽ phải ở đây năn nỉ người này cả ngày, lời nói chưa kịp thốt ra đã nuốt trở về trong bụng. Làm như không thể tin được, cô nghiêng đầu nhìn nam sinh chớp chớp mắt: “Không cần bồi thường tiền? Cứ vậy mà đi?” “Ừ.” Thiếu niên nhíu mày, môi cũng lười nhếch lên Vốn dĩ Yến Cẩm Ngôn cũng không tính truy cứu cái gì. Chẳng qua cũng chỉ là mấy trái cây không biết tên thôi Tần Tang lại dùng ánh mắt như đang nhìn bồ tát sống nhìn anh, lấy trong túi móc ra một trái so với trái vừa rồi cô ăn còn to hơn. Vẻ mặt chân thành đưa qua: “Người anh em, anh đúng là người tốt.” “Đây mới thật sự quả lớn nhất ngọt nhất, tặng cho anh.” Yến Cẩm Ngôn: “…” … Ban đêm, Yến Cẩm Ngôn và lão quản gia đi vào khách sạn trên trấn để nghỉ ngơi. Phòng ngủ kia quá cũ rồi, tạm thời không ở được, cần thêm một ít thời gian sửa chữa lại. Lúc sắp ngủ, Yến Cẩm Ngôn nhận được điện thoại của lão gia tử ở nhà. Đơn giản vẫn là nói mấy câu, khuyên anh trở về Hải Thành, nói là cho anh chọn một biệt thự cảnh biển, tiện thể tĩnh tâm tu dưỡng, không ai quấy rầy. Thậm chí ông còn nói, phải cho Yến Cẩm Ngôn mời gia sư riêng, học một mình, như vậy anh sẽ không cần đi tới trường học đối mặt với bạn bè và thầy cô Thiếu niên lạnh giọng từ chối: “Ông nội, ông không cần khuyên cháu nữa đâu.” Ngữ khí anh kiên định: “Con sẽ học xong cấp ba ở trấn Lâm Xuyên rồi mới trở về Hải Thành, cứ như vậy đi.” Yến Cẩm Ngôn năm nay 18 tuổi, những bạn bè ở Hải Thành của anh đều đã lên lớp 12. Còn anh lại bởi vì tạm nghỉ học một năm, mới chuẩn bị lên 11. Chênh lệch như vậy khiến trong lòng Yến Cẩm Ngôn thật sự hụt hẫng. Có lẽ bởi vì anh từng là thiên tài trẻ tuổi của Yến Gia Một người luôn luôn kiêu ngạo làm sao có thể chịu đựng mình trở thành người tàn phế, bị bạn bè thân thiết hồi xưa và bạn học cùng lớp dùng ánh mắt thương hại mà nhìn mình. Những ánh mắt dừng trên người anh, tựa như lưỡi dao sắc bén đâm trái tim anh, thời khắc nhắc nhở,bây giờ anh là người có đôi chân tàn tật, là phế vật không hơn không kém. Cho nên Yến Cẩm Ngôn mới lựa chọn đi theo lão quản gia nghỉ hưu trở về quê nhà của ông ấy, trấn Lâm Xuyên. Nơi này cách Hải Thành rất xa, không có người nhận ra anh, không có người nào biết anh đã từng huy hoàng thế nào, cũng không có người sẽ để ý anh đã trải qua bao nhiêu thê thảm. …… “Đại thiếu gia, cậu ngủ rồi sao? Tôi có mua nhang muỗi, cũng cho phòng cậu một khoanh.” Lão quản gia gõ cửa phòng, cắt đứt suy nghĩ Yến Cẩm Ngôn. Ông vào phòng đốt cho Yến Cẩm Ngôn một khoanh nhang muỗi. Điều kiện của trấn nhỏ không thể so được với Hải Thành, một thành phố ven biển, hoàn cảnh ở đây tương đối ác liệt hơn rất nhiều, ban đêm mùa hạ nhiều muỗi, ông sợ Yến Cẩm Ngôn ngủ không được. Thiếu niên không nói chuyện, ghé mắt nhìn khoanh nhang muỗi có một chút màu đỏ tươi, anh nhớ tới chiều nay ở trong viện cũ gặp được thiếu nữ kia. Anh nhớ rõ, môi cô cũng là màu như thế này. Đôi môi, nhìn qua phong tình vạn chủng*. (*Phong tình vạn chủng: là không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nguyện vì nàng mà nở rộ. Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài.) “Chú Trần.” Yến Cẩm Ngôn trầm giọng mở miệng. Đặt nhang muỗi xong, lão quản gia ngẩng đầu, nhìn anh từ ái mà cười: “Đại thiếu gia còn yêu cầu nào sao?” Yến Cẩm Ngôn do dự một lát, tóm gọn chuyện gặp trộm trái cây lúc sáng cho ông nghe. Anh suy nghĩ, kia dù sao cũng là nhà tổ của chú Trần, cây và quả cũng đều là của nhà ông nên ông có quyền biết chuyện này. Không nghĩ tới, chú Trần nghe xong cũng không hề tức giận mà cười nói, “Đại thiếu gia, cô bé kia hẳn là cháu ngoại của nhà họ Trần cách vách.” “Nhà chú có cây nho lâu rồi, vốn dĩ cũng là bà ấy gieo trồng.” Yến Cẩm Ngôn sửng sốt, chỉ nghe lão quản gia nói tiếp: “Khi đó bà ấy tuổi còn nhỏ, bây giờ đã sớm nhớ không được đi.” “À đúng rồi, cô nhóc đó tên Tần Tang, Tần trong Lĩnh Tần, Tang là cây dâu.” “Hẳn là nhỏ hơn đại thiếu gia hai tuổi, rất thông minh lanh lợi.” Nhắc đến Tần Tang, lão quản gia nói chuyện say sưa. Suy nghĩ của Yến Cẩm Ngôn dừng lại ở bốn chữ ‘thông minh lanh lợi’. Khóe miệng mấp máy, anh không dám gật bừa. Cái gì mà thông minh lanh lợi? Rõ ràng chính là người miệng lưỡi ngọt xớt thích nịnh hót thì có.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương