Tâm Bệnh Là Em
Chương 14: Triệu Nghiên Hoảng Sợ
Tô Diệp bị bạn ngồi cùng bàn đánh thức, anh ta ngủ từ tiết tự học đến tiết thứ hai buổi chiều mới thức dậy. Nếu không phải Triệu Nghiên tới tìm, hẳn là anh ta đã có thể một giấc ngủ đến khi tan học. Cho nên lúc này Tô Diệp rất bực bội, tâm tình cực kì kém. Anh ta ngồi cuối phòng học, Triệu Nghiên đứng ở cửa sau lớp bọn họ, bọn nam sinh đều trộm đánh giá cô ta. Cho đến khi Tô Diệp xụ mặt đứng lên, chân đá văng ghế đi đến trước mặt cô ta, những ánh mắt đánh giá đó mới vội vàng lảng tránh, cả đám không dám nhìn sang dù chỉ một cái. Vóc dáng Tô Diệp cao gầy nhẹ nhàng dựa trên cửa, rất không kiên nhẫn nhíu mày, lạnh giọng hỏi nữ sinh: “Tìm tôi có chuyện gì?” Anh ta trước kia có qua lại với cô ta một tháng nên mới nhẫn nhịn nói chuyện cùng cô ta hai câu. Vì kiêng kỵ, Tô Diệp cách Triệu Nghiên khoảng 1 mét. Đối diện, sắc mặt Triệu Nghiên khẽ biến, trong lòng có chút hụt hẫng. Cô ta và Tô Diệp kết giao cũng hơn một tháng, khi đó cô ta thật sự thực thích Tô Diệp, dù sao thì toàn bộ trung học Lâm Xuyên cũng tìm không ra người thứ hai vừa có tiền vừa có nhan sắc giống như anh ta. Lúc ấy Triệu Nghiên thậm chí nghĩ đến cứ phát triển mối quan hệ lâu dài với Tô Diệp, thành thành thật thật mà ở bên nhau. Nhưng cô ta không nghĩ tới, chưa quá một tháng, Tô Diệp đã đá cô ta đi. Vì Tần Tang. Ngày chia tay đó, nam sinh nói thẳng ra không cố kỵ, nói anh ta đã thích một đàn em. Sự việc diễn ra từ một năm trước, khi đó Triệu Nghiên và Tô Diệp mới vừa lên lớp 11, Tần Tang mới từ cấp hai lên cấp ba. Chia tay với Tô Diệp được một thời gian,Triệu Nghiên mới biết người mà Tô Diệp thích chính là Tần Tang. Cô ta có ấn tượng rất sâu với Tần Tang, con nhỏ đó gặp bọn họ vào lúc Triệu Nghiên chuẩn bị hôn Tô Diệp, rõ ràng cô ta đã cố ý chọn chỗ kín đáo. Là rừng hoa đào không xa sau cổng trường học. Đột nhiên Tần Tang xuất hiện ở đầu tường phá hỏng chuyện của bọn họ, hại Triệu Nghiên ngày đó không thể hôn được Tô Diệp. … Triệu Nghiên thu hồi tinh thần, ánh mắt ngắm nhìn sườn mặt Tô Diệp. Cô ta nhếch đôi môi đỏ: “Không có việc gì thì không thể tìm anh ôn chuyện cũ sao?” Nam sinh nhíu mày càng chặt, ghé mắt quét qua cô ta, liếc nhìn một cái, “Tôi cùng với cô?” “Có cái gì để ôn?” Tô Diệp cười châm chọc, ngữ khí không chút để ý đến cô ta. Trong lòng đau một chút, Triệu Nghiên nỗ lực duy trì vẻ mặt tươi cười, làm bộ giống như không thèm để ý, dời đề tài đến trên người Tần Tang: “Anh và Tần Tang rốt cuộc là quan hệ gì?” Khóe môi đang cười của Tô Diệp cứng lại, ánh mắt chợt lạnh lẽo mang theo vài phần lệ khí: “Liên quan con mẹ gì đến cô?” Triệu Nghiên khẽ cười một tiếng, cũng không giận: “Em chỉ tò mò, anh quan tâm săn sóc cô ta như vậy, lại còn che chở, vậy thì tại sao người cô ta thích lại không phải anh?” “Cái gì?” Tô Diệp sửng sốt một chút, trong một giây trái tim đau nhói. Anh ta cuối cuộc cũng rời con mắt nhìn về phía Triệu Nghiên. Nữ sinh mở to mắt, ra vẻ kinh ngạc: “Anh không biết sao?” “Tần Tang cô ta tự nói rằng là mình thích Yến Cẩm Ngôn.” “Cái người tên Yến Cẩm Ngôn hẳn là anh biết đúng chứ, là cái tên ngồi xe lăn cùng lớp với Tần Tang đấy.” Giọng nói Triệu Nghiên đều đều, một bên nói một bên chú ý tới sắc mặt Tô Diệp. Thấy sắc mặt của anh ta càng ngày càng khó coi, ý cười trong mắt cô ta đậm thêm một chút, cuối cùng giáng thêm một đòn: “Nói thật, em thật sự không hiểu được Tần Tang nghĩ như thế nào.” “Vừa cùng anh ăn nhậu chơi bời, lại vừa cùng cái tên tàn phế kia tình chàng ý thiếp, cô ta muốn bắt cá hai tay sao?” “Thật nhìn không ra, cô ta lại là dạng người này!" Phanh! Cửa sau phòng học bị nam sinh dùng tay đấm một cái. Tiếng vang lớn khiến toàn bộ học sinh trong lớp giật mình, người cách gần nhất là Triệu Nghiên bị dọa đến tự cắn vào đầu lưỡi mình, trong miệng rỉ ra mùi máu. Trên người Tô Diệp phát tán ra lệ khí làm Triệu Nghiên không tự giác thu lại nụ cười, thân thể chậm rãi căng thẳng, nhìn về phía nam sinh ánh mắt trở nên thật cẩn thận. Cô ta không nghĩ tới Tô Diệp thật sự nổi nóng. Dưới loại tình huống này, ai cũng không dám tới gần, sợ đụng vào sẽ bị thương, tất cả đều im lặng, Triệu Nghiên không ngốc, đương nhiên ngậm chặt miệng không dám nói thêm nửa chữ. Đến nỗi Tô Diệp đấm cửa sau một cái, tay bị vụn gỗ làm bị thương, máu thấm vào khe hở ngón tay, có chút làm cho người ta sợ hãi. Nhưng chính anh ta dường như lại không cảm thấy đau đớn, chậm rãi giãn ngón tay ra, sau đó lại chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm. Lúc Triệu Nghiên cho rằng, Tô Diệp sẽ đi tìm Tần Tang hỏi chuyện, nam sinh xoay người, quay về chỗ ngồi của mình. Đi được hai bước, như nghĩ tới cái gì, Tô Diệp dừng bước. Anh ta hơi hơi ngửa đầu, môi mỏng hé mở, hướng về phía giữa không trung thở hắt ra. Một lát sau, Tô Diệp cười, ý cười lại không chạm đến đáy mắt. “Tôi không muốn nghe lời chửi bới em ấy phát từ trong miệng cô, hiểu chưa Triệu Nghiên?" Khi Tô Diệp nói lời này thậm chí còn không quay đầu lại. Chỉ để lại một cái cái ót lạnh lùng cho Triệu Nghiên khiến làm cô ta cảm nhận rõ ràng cảm giác áp bách mãnh liệt, giống như giây tiếp theo, cô ta sẽ bị rút hết oxi mà chết. Triệu Nghiên không đáp lại, cô ta căn bản phát không ra được thanh âm. Tô Diệp cũng không tính chờ cô ta trả lời, đút tay vào túi quần trở lại chỗ ngồi, dùng chân gác lên ghế, giống như không có việc gì ung dung ngồi xuống. … Triệu Nghiên không biết mình làm thế nào để trở về lớp học. Càng không biết tiết thứ ba buổi chiều kết thúc như thế nào. Lúc cô ta hoàn hồn thì đã tan học. Hai người bạn rủ cô ta đến tiệm trà sữa đối diện trường ăn vặt, sắc mặt Triệu Nghiên tái nhợt từ chối. Cô ta một mình yên lặng thu dọn cặp sách, đi ra khỏi phòng học. Sau đó ở cổng lớn khu dạy học thấy Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn, cùng với Tô Diệp hai ba bước đang đuổi theo bọn họ. Ba người cùng đi chung một chỗ, không biết Tô Diệp và Tần Tang đang nói gì đó, ba người bọn họ cùng nhau rời đi. Đến tận bây giờ, Triệu Nghiên mới thật sự hồi phục lại tinh thần. Thu lại ánh mắt, cơ thể không có độ ấm như bị tầng hơi lạnh bao phủ, trái tim như bị đóng băng. … Ánh mặt trời xuyên từ khe hở ngón tay xuyên qua, rọi vào mắt Tần Tang. Cô đẩy Yến Cẩm Ngôn từ trước cổng trường đi ra ngoài, vô cùng săn sóc dùng bàn tay che ở đỉnh đầu thiếu niên, giúp anh che đi ánh nắng chói mắt. Tô Diệp bên cạnh thấy vậy, sắc mặt trầm trầm, khóe miệng xịu xuống, chân tàn nhẫn đạp một viên đá ven đường. Viên đá bị anh ta đá văng đi thật xa. Yến Cẩm Ngôn trên xe lăn nhíu mày, vươn tay đẩy tay Tần Tang ra, không nói chuyện. Ba người cùng đi, không khí có chút căng thẳng Nhưng Tần Tang không thấy được điều này, cô chỉ không thể nghĩ raTô Diệp lên cơn gì, một hai đòi đi cùng cô và Yến Cẩm Ngôn mới vừa lòng. Rõ ràng không tiện đường. Nghĩ đến đây, Tần Tang vẫn quyết định khuyên nhủ anh ta: “Nếu không anh đi trước đi.” Tô Diệp nhìn cô một cái, ánh mắt thuận thế đảo qua Yến Cẩm Ngôn trên xe lăn, bĩu môi: “Không cần.” Dứt lời, anh ta lại nghĩ tới cái gì đó, nhìn Tần Tang nói: “Hôm nay là sinh nhật cái tên nhóc Tô Mẫn kia, nói buổi tối mời chúng ta ăn cơm.” “Hẹn Hạ Huỳnh và Tranh Tử, muộn một chút chúng ta cùng nhau đi.” Tần Tang căn bản không biết ngày sinh nhật của Tô Mẫn, do đó mà tin lời Tô Diệp. Suy nghĩ một chút, cô nói với Yến Cẩm Ngôn: “Anh trai Ngôn, nếu không anh cùng đi với chúng em đi?" Mọi người đều là bạn cùng cùng lớp, cùng nhau ăn cơm làm quen một chút cũng tốt. Yến Cẩm Ngôn chưa kịp trả lời. Tô Diệp bên cạnh cười khẽ một tiếng, giành mở miệng trước: “Vậy thì không được.” “Tô mẫn chưa nói mời cậu ta.” Yến Cẩm Ngôn trầm mắt, khẽ nhấp môi. Chỉ nghe Tần Tang “hừ” một tiếng, làm như rối rắm, cô nói: “Vậy em cũng không đi, anh giúp em nói với Tô Mẫn một tiếng, hôm nào em bồi thường quà sinh nhật cho cậu ta sau.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương