Tâm Bệnh Là Em
Chương 5: Vị Hôn Thê
Tần Niệm không phải là vị hôn thê của Yến Cẩm Ngôn, lão gia tử vẫn chưa thừa nhận. “Đều tại mẹ con, lúc trước nói cái gì mà đính hôn từ trong bụng mẹ làm hai đứa vừa sinh ra đã bị cột chặt với nhau chứ.” Nhắc tới chuyện này, lão gia tử lại nổi giận, đối với đứa con gái lớn nhà họ Tần không có một tí hảo cảm nào. Xét cho cũng bởi vì Tần Niệm huỷ hôn ước, nói hai chân Yến Cẩm Ngôn bị tàn phế xong lập tức chạy ra nước ngoài. Mỗi khi đề cập chuyện này, lão gia tử nhịn không được cơn tức giận, lúc này cờ cũng chưa hạ xuống, “Cũng không biết Tiểu Ngôn nhà chúng ta vì ai chân mới bị như vậy.” “Thật là cái thứ lòng lang dạ sói!” Yến Cẩm Ngôn trước sau đều trầm mặc, chỉ khi nhắc đến chuyện này lão gia tử mới thương tâm đến như vậy. Chân của anh, năm 16 tuổi mới bị tàn tật. Năm ấy anh và Tần tiểu thư Tần Niệm của Tần gia cùng bị bắt cóc, vì giữ cho sự trong sạch của Tần Niệm mà hai chân Yến Cẩm Ngôn bị người ta đánh gãy. Sau khi hai người bọn họ được cứu ra đãphải ở bệnh viện rất lâu. Trong lúc nằm viện Tần Niệm không tới thăm Yến Cẩm Ngôn dù chỉ một lần, chờ Yến Cẩm Ngôn xuất viện quyết định tạm nghỉ học xuất ngoại tìm bác sĩ phẫu thuật thì có người nói cho anh, Tần Niệm cũng xuất ngoại. Trước lúc xuất ngoại, ba của Tần niệm đích thân đến cửa của Yến gia, quỳ xuống, cầu xin Yến lão gia tử đồng ý giải trừ hôn ước. Lúc ấy Yến lão gia tử tức đến hộc máu, với lấy nghiên mực trên bàn ném thẳng vào mặt ba của Tần Niệm là Tần Tiêu Sơn. May là Yến Cẩm Ngôn kịp thời xuất hiện mới ngăn cản được cơn tức giận của lão gia tử. Lúc ấy sắc mặt Yến Cẩm Ngôn lạnh lùng nặng nề, giọng nói không có một chút phập phồng “Đồng ý giải trừ hôn ước”. Vì vậy cứ như thế, Yến Cẩm Ngôn và Tần Niệm có hôn ước từ trong bụng mẹ đã được giải trừ. Một thời gian sau, Tần Niệm xuất ngoại, Yến Cẩm Ngôn cũng xuất ngoại tìm bác sĩ nhưng lại không có kết quá, nản lòng thoái chí* trở về nước. (Nản lòng thoái chí*: chán nản mất đi ý trí) Những người bạn cũ ở Hải Thành gặp lại Yến Cẩm Ngôn đều nhìn thấy chân bằng biểu tình đồng cảm và thương hại. Sau đó lại hỏi về việc giải trừ hôn ước giữa hai nhà. Làm trò trước mặt Yến Cẩm Ngôn hung hăng mắng Tần Niệm vài câu. Giống như chỉ có vậy mới biểu đạt được mình có bao nhiêu đồng tình với cảnh ngộ hiện tại của anh. Mỗi lần gặp được tình huống này, Yến Cẩm Ngôn đều trầm mặc, lẳng lặng nghe bọn họ nói, cũng không trả lời lại. Dần dà có tin đồn, nói Yến Cẩm Ngôn bị Tần Niệm đâm một nhát thấu tim, tính tình thay đổi đến chóng mặt. Nhưng sự thật là, Yến Cẩm Ngôn căn bản không hề thích Tần Niệm. Anh và Tần Niệm tuy có tình cảm thanh mai trúc mã, nhưng lại không phải tình cảm giữa nam và nữ. Tần Niệm nhỏ hơn Yến Cẩm Ngôn hai tháng, anh chỉ xem cô như là em gái của mình. Thật sự không phải vì cứu cô mà tự hủy đi đôi chân của chính mình, đó đều là người ngoài mặc định như thế. Thật ra Yến Cẩm Ngôn rất rõ ràng, là do tính tình kiêu ngạo nên mới xảy ra sơ xuất nên phải trả giá bằng đôi chân của mình. Nếu người bị bắt cóc cùng anh không phải là Tần Niệm mà là cô gái khác,anh cũng sẽ chọn cứu người đó. “Ông nội, về sau không cần nhắc đến chuyện này nữa." Thiếu niên thu lại biểu tình, dùng quân cờ trong tay ăn luôn con “Tốt” của lão gia tử Yến lão gia tử há miệng thở dốc, còn muốn mắng hai câu, lại nghe Yến Cẩm Ngôn nói tiếp: “Con đã sớm muốn giải trừ hôn ước rồi." Loại chuyện này, vẫn là do nhà gái nói thì tốt hơn, nếu không người bị đánh giá chỉ trích chính là Tần Niệm. Là một cô gái, sao có thể chịu được loại đả kích này. Yến lão gia tử nghe anh nói xong, tạm thời hạ thấp lửa giận, hừ nhẹ một tiếng: “Tiểu Ngôn Ngôn nhà chúng ta vẫn là quá tốt." “Ông thấy, vẫn là cô nhóc họ Tần ở cách vách tốt hơn.” Dứt lời, lão gia tử nhíu mi, lẩm bẩm nói: “Lại nói cô nhóc kia sao cũng là họ Tần vậy?" Dưới bầu trời này sao lại có nhiều người họ Tần vậy chứ. Chỉ bằng Tần Tang mang họ Tần, hảo cảm trong lòng lão gia tử đã giảm bớt hai phần. Yến Cẩm Ngôn không hiếm lạ gì những suy nghĩ kì quái của ông nội mình, chỉ cười đáp lại lão nhân gia một câu: “Tất nhiên là do ba của người ta cũng họ Tần thôi.” Yến lão gia tử chẹp miệng, “Con bé đó chỗ nào cũng tốt… chỉ có điều lại mang họ…” ... Cấp ba Lâm Xuyên khai giảng vào tháng tám. Yến lão gia tử thật sự ở trấn Lâm Xuyên ở lại cả mùa hè, đi dạo hết ở mọi nơi. Không chỉ như vậy, những phiếm đá xanh ở hẻm Minh Nguyệt cũng bị ông gọi người đến sửa. Nhà cũ chú Trần, cũng bị sửa đổi lớn một phen, trong nhà đều đổi thành những thiết bị hiện đại nhất, vì thế lão gia tử còn cho người sửa chữa lại cột điện trụ điện. Nếu không công tắc điện trong nhà Trần thúc hai ngày ba bữa lại bị nhảy. Ngắn ngủn một kỳ nghỉ hè, hẻm Minh Nguyệt có biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhưng làm mọi người đều bị kích động. Lúc yến lão gia tử chuẩn bị rời trấn Lâm Xuyên trở về Hải Thành trước một ngày, đa số mọi người đều mang quà đến biếu tặng, cảm ơn lão gia tử giúp bọn họ sửa chữa lại ngõ nhõ, còn giải quyết vấn đề điện đóm luôn. Đối mọi người mà nói, Yến gia lão gia tử quả thực chính là Bồ Tát sống trên đời. Ngay cả Tưởng Mạn cũng thường xuyên lải nhải trước mặt Tần Tang, bảo cô gia tăng hảo cảm với Yến Cẩm Ngôn, đặc biệt là sau còn có thể học chung trường còn cùng năm cùng cấp cùng lớp. Tần Tang liên tục gật đầu, giơ tay lên thề với trời: “Bà cứ yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tốt với anh trai Ngôn, chăm sóc anh ấy thật tốt.” Cũng vì tủ lạnh của anh tặng cho cô lúc trước, khi vào học cô nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt. Ngày ông nội Yến đi, Tần Tang còn tiễn ông. Được ông nội Yến gửi gắm, cô giúp Yến Cẩm Ngôn đẩy xe lăn, đoàn người đi tới đầu hẻm, nhìn lão gia tử lên xe. Yến lão gia tử ôm Yến Cẩm Ngôn một chút, lưu luyến không rời, trong mắt ngấn lệ. Khác với Yến Cẩm Ngôn trông có vẻ vô tâm không tim không phổi. Gương mặt anh trước sau không gợn sóng, ánh mắt nhìn lão gia tử cũng bình tĩnh, cuối cùng thậm chí còn không kiên nhẫn nhíu mi: “Chờ có thời gian con sẽ về thăm ông nội.” Biểu tình cũng không buồn bã vì dù sao cũng không phải không thể gặp lại. Yến lão gia tử cũng ý thức được mình quá xúc động, vội vàng thu liễm cảm xúc, vẫy tay với Tần Tang: “Cô bé, ông nội Yến đi rồi, về sau có cơ hội thì đi cùng Tiểu Ngôn tới Hải Thành chơi nhé.” “Đến lúc đó ông Yến đưa con đi ăn đồ ngon.” Tần Tang thiếu chút nữa cảm động muốn khóc, liên tục gật đầu, “Cảm ơn ông nội Yến, ông yên tâm, chờ đến lúc vào học, con nhất định giúp ông chăm sóc tốt cho anh trai Ngôn.” Yến lão gia tử xoa đầu cô, vui mừng gật đầu. Yến Cẩm Ngôn bên cạnh cảm thấy, Tần Tang và lão gia tử nhà mình nhìn càng giống ông cháu hơn. Tính tình đều rất dễ xúc động. … Chiếc Bentley màu đen từ từ chạy khỏi hẻm Minh Nguyệt, xuyên qua cây hòe ở phố. Yến lão gia tử đang định nhắm mắt dưỡng thần, chiếc xe đột nhiên phanh gấp, chiếc Bentley ở đầu phố ngừng lại, thiếu chút nữa đụng phải chiếc Cayenne ở đối diện. Tài xế xuống xe, là muốn hỏi chờ chủ nhân chiếc xe kia xuống nói chuyệnz Kết quả cửa xe Cayenne bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc tây trang giày da bước xuống xe, khí thế lúc đầu của tài xế biến mất. “Tần nhị gia…” Tài xế thấp giọng, lễ phép chào hỏi rồi chạy về ghế sau của Yến lão gia tử báo cáo. Tần Tiêu Hà từ chiếc Cayenne đi tới, tuy rằng không biết tài xế là ai, nhưng biển số chiếc Bentley kia ông vẫn nhận raz Hải A, năm số 8. Đó là xe của Yến gia lão gia tử. Giây tiếp theo, ghế sau chiếc Bentley bị tài xế kéo ra, theo sau là một vị lão nhân gia. Tần Tiêu Hà liếc mắt một cái liền nhận ra người nọ, đúng thật là Yến gia lão gia tử. Một lát sau, ông áp xuống nghi ngờ lòng đi qua cười hỏi: “Chú Yến, sao chú lại ở chỗ này?” Yến Nhập Hải vừa nhìn thấy ông lập tức xụ mặt xuống, chống quải trượng long đầu tránh khỏi Tần Tiêu Hà, đi xem đầu xe suýt nữa bị đụng Tần Tiêu Hà xấu hổ, duỗi tay đẩy mắt kính, xoay người đuổi kịp lão gia tử: “Chú Yến, xin lỗi, chú không có việc gì chứ, cần tới bệnh viện gần đây kiểm tra không?” Lão gia tử đi vòng quanh thân xe một vòng, cuối cùng nhấc mí mắt lên nhìn về phía Tần Tiêu Hà, nhếch miệng: “Kiểm tra thì không cần.” “Sao cậu lại ở trấn Lâm Xuyên?” Yến lão gia tử nheo mắt lại, đánh giá Tần Tiêu Hà. Bởi vì chuyện của Tần Niệm, giao tình của Yến Nhập Hải và Tần lão gia tử Tần gia - Tần Chính Minh vài thập niên đều bị nháo đến căng thẳng. Bây giờ ông không thích người của Tần gia một chút nào. Nhưng mà con thứ hai nhà họ Tần - Tần Tiêu Hà nhìn lại thuận mắt một ít, cho nên lão nhân gia nguyện ý nói chuyện vài câu. Vẻ mặt Tần Tiêu Hà thẹn thùng, không biết mở miệng như thế nào. Lão gia tử thấy thế, nghiêm mặt, ngữ khí cũng trầm đi vài phần: “sao? Là chuyện kinh doanh của Tần gia không thành sao?" Tần Tiêu Hà vội vàng phủ nhận: “Không phải, không phải là việc này.” “Chú Yến, chuyện này lão gia tử nhà con không cho nói ra bên ngoài, lão nhân gia cảm thấy… mất mặt mũi của ông ấy." Nói tới đây, Tần Tiêu Hà nhíu mày, mi mắt rũ xuống. Hiển nhiên cũng không tán thành lời này của ba mình “Chuyện mất mặt? Chuyện gì? Tôi cũng muốn nghe xem chuyện gì làm mất mặt của các người?” Yến lão gia tử hứng thú, khẽ hừ một tiếng: “Cháu gái lớn của cậu hủy hôn ước không phải đã sớm ném hết mặt mũi của Yến gia tôi sao? Tần Tiêu Hà xấu hổ không thôi, “Chuyện hôn ước là Niệm Niệm không đúng, chú Yến đừng so đo với trẻ con.” Quan trọng nhất chính là, Tần Niệm là con gái lớn của anh trai ông, yến lão gia tử có gì không hài lòng nên trực tiếp đi tìm anh trai của ông mới đúng chứ? “Không so đo cũng được, vậy cậu nói cho tôi, biết cậu tới trấn Lâm Xuyên làm gì?” Lão gia tử làm ra vẻ không trả lời thì không được. Tần Tiêu Hà biết rằng, hôm nay việc này nếu ông không cho lão gia tử đáp án vừa lòng thì không được, chuyện hôm nay sẽ bị lộ ra ngoài. Vì thế trầm mặc một lát, Tần Tiêu Hà mở miệng: “Chú Yến, chuyện này vốn là việc của Tần gia, không thể nói cho chú được.” “Nếu buộc phải nói cho chú, vậy xin chú ngàn vạn lần đừng nói ra bên ngoài.” “Nếu không lão gia tử nhà con nhất định sẽ đánh gãy chân con mất.” Yến lão gia tử híp mắt, dáng vẻ nửa tin nửa ngờ: "Nghiêm trọng như vậy sao?” Tần Tiêu Hà thở dài, kể tất cả cho Yến lão gia tử nghe. Hai người đứng bên cạnh xe, tài xế cách khá xa, không nghe rõ bọn họ nói cái gì. Cuối cùng chỉ nghe thấy lão gia tử kinh hô một tiếng: “Tần Tang là con gái của cậu?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương