Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 62: Đấu sĩ (1+2+3)



Cuộc sống thường là như vậy, những chuyện mà người ta mong muốn đừng xảy ra thì nó lại phát sinh.

Trận quyết đấu cuối cùng của ta, đối thủ lại là A Đông, có nghĩa la, trong chúng ta bắt buộc phải có một người chết.

Đợt mưa xuân đầu tiên của Đông Hồ rốt cuộc cũng phủ xuống, A Đông và ta đứng đối mặt ở trong mưa lạnh, tóc tai hắn toán loạn phủ cả lên mặt.

Trên mặt đất khắp nơi đều là máu loãng, hiển nhiên trước trận quyết đấu của chúng ta, đã có người chết đi, máu của người đó vẫn chưa bị nước mưa xóa sạch.

Hai mươi tên võ sĩ cầm kính nỏ trong tay đứng ở bên ngoài sân đấu, chỉ cần chúng ta có bất kì dị động gì, thì nỏ tiễn sẽ không do dự tước đi tính mạng của chúng ta.

Ta và A Đông đồng thời rút trường đao, ánh đao tỏa ra mang lại sự thê lương, trong tầm mắt chúng ta, thân đao cũng trở nên mơ hồ.

Ô Kỳ Thái nhàn nhã ngồi trên đài cao, hắn nhẹ nhàng phất phất tay, tuyên bố trận quyết đấu bắt đầu.

Trong ánh mắt của A Đông chợt tỏa ra sát khí, trường đao vung lên chém tới đầu vai của ta.

Ta đồng thời ra chiêu với hắn nhưng tốc độ lại nhanh hơn hắn, đao khí bá đạo xé tan làn mưa bụi, đâm thẳng vào ngực hắn.

A Đông kinh ngạc, đấu pháp không phòng thủ của ta là một việc làm cho hắn ngoài dự liệu.

Bất đắc dĩ, hắn không còn cách nào khác phải thu hồi trường đao, dùng sống đao chặn một đao của ta.

Song đao chạm vào nhau, nước mắt bắn tung ra bốn phía. Ta từ trong nguy hiểm thắng được một đao, chuyển từ thế bị động sang chủ động.

Trong lúc quyết đấu bình thường ta đã biết, thực lực của A Đông mạnh hơn ta một chút, do vậy ta phải chiếm cứ lấy chủ động, dùng tốc độ bù đắp sự vào sự thiếu hụt về lực lượng.

Ta chợt nhớ tới nguyên nhân mà ta rơi vào trong khốn cảnh ngày hôm nay, tuy rằng ta có thể nhìn thấu cục diện chính trị, tìm kiếm địch nhân yếu hơn mình, nhưng lại không thể nào nắm bắt được kì ngộ, để phát triển lực lượng của riêng mình.

Mà trong lúc quyết đấu với A Đông, ta đã phát hiện được nhược điểm của đối phương, nên phải lấy ngắn nuôi dài, chủ đông giao phong với đối phương.

Nếu như đứng chờ một cơ hội tốt, chi băng chủ động tạo ra cho mình một cơ hội tốt.

Khi ở Tần đô, ta thủy chung chỉ là một người đứng giữa hai cỗ lực lượng chính trị, đó là Tinh Hậu và Bạch Quỹ.

Khi đó ta nỗ lực tìm kiếm một kẽ hở để phát triển, nhưng lại quên mất một điều trọng yếu, cơ hội không tự thân mang tới mà phải do mình tự nắm giữ

Trong lòng ta gầm lên một tiếng, thanh đao vang lên những tiếng ông ông trong mưa, sát khí âm lãnh từ trên thân của ta tỏa ra.

Con ngươi của A Đông chợt co rút lại, ta cảm nhận được trong đó có một sự hoảng hốt.

Trường đao của ta gào thét, chém tới đỉnh đầu của hắn, A Đông hoàn toàn bị uy thế của ta làm cho kinh sợ, nhanh chóng chuyển sang cầm đao bằng hai tay, chặn ngang trường đao của ta.

Một đao vừa chém xuống, đao thứ hai của ta đã xuất ra, dùng tốc độ cao nhất để chém xuống. Dưới thế công của ta, A Đông liên tiếp phải lui về phía sau, cuối cùng là chạm vào hàng rào.

Đường đao đang chém tới của ta đột nhiên chuyển biến, hướng bụng dưới của hắn đâm tới.

Ánh mắt của hắn trở nên thất thần, ta phát hiện, dường như hắn đã để cho hồn phách rời khỏi thân thể.

Đao phong của ta xé rách trường bào của hắn, làm rơi trên mặt đất, đao khí sắc bén đã xé rách làn da hắn, máu tươi tung bay ra ngoài.

Một cây trường mâu gào thét phá không bay tới, nện vào thân đao của ta trước khi đao phong của ta chém và thân hình của A Đông, thân đao kịch liệt xoay tròn, việc này đã cứu được một mạng cho A Đông.

"Dừng tay!" Phía sau truyền đến tiếng la lớn của Ô Kỳ Thái.

Đao phong dừng lại cách A Đông không tới một tấc, một giọt nước chảy ở trên mặt của A Đông, hai mắt hắn nhắm lại, bàn tay cắm sâu vào trong đất.

Ô Kỳ Thái chậm rãi từ trên đài cao đi xuống, thì ra trường mâu là do hắn phóng tới. Khi đi tới bên cạnh, hắn đoạt lấy trường đao trên tay của ta.

Lúc này Hệ thống cấm nói bậyg ngực của A Đông mới phập phồng, ta có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của hắn.

"Hai người các ngươi đều được giữ lại!" Ô Kỳ Thái nói xong câu đó rồi xoay ngươi đi.

Ta nhìn A Đông đang nằm trên mặt đất, chìa tay cho hắn, đây là lần đầu tiên ta chủ động bày tỏ tình cảm.

Trong mắt A Đông hiện lên sự không thể tin, rất lâu mới đua tay ra nắm lấy tay ta, ta đỡ hắn đứng dậy.

Có thể ra khỏi cái trấn nhỏ này, thì sẽ thành thủ hạ đấu sĩ của Ô Kỳ Thái, cũng đồng nghĩa với chuyện ...... ta và A Đông sẽ không bao giờ phải đọ sức sinh tử nữa.

Chúng ta sánh vai đứng trong mưa, trên trán vẫn còn mồ hôi nhễ nhại, dưới áp lực cưc độ mới làm xuất hiện chúng .

Nước nóng làm cho da của ta đỏ lên, ta yên lặng nằm trong bể ngâm mình, đây là lần đầu tiên ta thả lỏng thân hình ở trong cái trấn này.

Ô Kỳ Thái đúng là một lão bản biết điều, hắn biết lúc nào cần phải cho thủ hạ đấu sĩ của mình thả lỏng

Phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, một mùi hương quen thuộc bay vào trong mũi của ta, ba tháng huấn luyện này đã lam cho ta trở nên vô cùng nhạy cảm, không cần nhìn cũng biết, người tới là hồ nữ kia.

bàn tay nhỏ nhắn của nàng nhẹ nhàng nắm lấy bả vai của ta, bản năng trên cơ thể của ta lâp tức khẩn trương, nàng cười duyên một tiếng :

" Thả lỏng đi, dã thú..."

Bàn tay mềm mại của nàng nhẹ nhàng xoa bóp người cho ta, ta thoải mái ngửa đầu gối lên vai ngọc cua nàng.

Nàng nhẹ giọng thở dài nói: " Có rất ít Đấu Sĩ có bề ngoài văn nhã như ngươi ."

Ta mỉm cười, tóm lấy hai tay của nàng kéo nàng vào bên trong

Nàng thét lên một tiếng chói tai, thân hình mềm mại nhẹ nhàng trượt vào trong nước, mái tóc màu vàng óng ánh, khuôn mặt thì như hoa Hải Đường, phiêu phù trong làn nước.

Ta cầm tay nàng, kéo nàng vào trong lòng, đặt nàng nằm trên thân hình ta.

Hồ nữ thản nhiên cười, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm của ta lên, đầu ngón tay dọc theo cổ của ta xuống ngực, rồi chậm rãi xuống phía dưới

Nàng cắn môi dưới, cả người trầm mình vào trong nước

Một cảm giác sảng khoái từ hạ thân truyền tới, ta mở hai tay, thoải mái hưởng thụ sụ sung sướng do nàng mang lại.....

Sau khi Hồ nữ hầu hạ ta buộc tóc, ta thay nội y và bì giáp mới tinh, cả người nhu có cảm giác thoát thai hoán cốt.

Đôi mắt màu lam của nàng si ngốc nhìn ta, bỗng nhiên ôm chặt lấy ta, dùng sức hôn lên môi ta, đầu lưỡi quấn vào nhau, sau một lúc lâu mới buông ra.

Nàng sâu xa nói: "Ngươi không giống người khác, chua từng hỏi tên của ta."

Ta nâng khuôn mặt nàng lên, trông như một đóa lục bình trong mưa gió, thỉnh thoảng dựa sát vào nhau, tìm kiếm sự an ủi.

Số phận không phải do mình nắm giữ, ta còn biết nói gì với nàng?

Nàng lắc đầu, dường như hiểu được hàm nghĩa trong ánh mắt của ta, nở nụ cười cay đắng:

"Ngươi sẽ trở lại đây, cũng không bao giờ cần nhớ tới ta..."

Ta nhìn chăm chú vào nàng, Hồ nữ nhẹ giọng nói:

"Có vô số đấu sĩ đi ra từ nơi này, nhưng mà không có ai..."

Không cần nàng nói hết, ta đã biết kết cục của những người đó

Mưa phùn chẳng biết từ lúc nào đã tạnh, để lộ một vầng trăng cong cong trên bầu trời, trăng ở đây chẳng khác gì với Trung Nguyên, nhưng lại mang cho ta một cảm giác cô đơn, tịch mịch.

Ô Kỳ Thái chắp tay đứng trước cửa phòng ta, hai tay dựa vào lan can, ngắm nhìn trấn nhỏ, ta chậm rãi đi qua bên người của hắn, hắn bỗng nhiên gọi ta lại: " Tới đây, ta có lời hỏi ngươi."

Ta đi tới bên người hắn, cũng dựa vào lan can, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.

Ô Kỳ Thái đánh giá ta từ trên xuống dưới, sau đó cười thoải mái:

"Ta là chủ nhân của ngươi, tại sao ngươi không sợ ta."

" Ngươi cho ta tính mạng, ta mang lại cho ngươi tiền tài, việc gì phải sợ ngươi ?"

Ô Kỳ Thái thưởng thức gật đầu, thấp giọng nói: " Lấy ánh mắt nhìn người của ta, ta biết ngươi không giống người khác, trong mắt ngươi tràn đầy dã tâm."

Ta chỉ cười, không cho ý kiến.

Ô Kỳ Thái nghiêm mặt nói: "Ta bình sinh đã duyệt qua vô số người, quyết không thể nhìn nhầm."

Ánh mắt của hắn chuyển hướng lên bầu trời hư vô, nói:

"Ngươi chắc chắn không phải là tù binh phổ thông của Tần quốc, huyết thống của ngươi cao quý hơn bọn chúng, đây là nguyên nhân mà ta không lưu lại ấn kí cho ngươi."

Ánh mắt ta cũng hiện lên sự thưởng thức, không nghĩ tới lão bản tàn khốc này cũng có ánh mắt đánh giá người khác.

Ô Kỳ Thái bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt lấp lánh có thần, nhìn thẳng vào ta, nói: " Nói cho ta biết, ngươi muốn thứ gì?"

Ta cũng không trả lời vấn đề này, mà xoay người sánh vai đứng cùng hắn.

"Ngươi muốn tự do, ngươi khát vọng tự do hơn bất kì người nào!" Ô Kỳ Thái một câu nói toạc ra suy nghĩ trong lòng ta.

Ta mỉm cười trào phúng nói: " Thế nhưng hiện tại ta là một nô lệ của củ nhân, một đấu sĩ không cách nào có được tự do."

Ô Kỳ Thái lớn tiếng nở nụ cười: " Ta đã từng giống như ngươi." Hắn kéo trường bào, để lộ trên thân hình những vết sẹo lớn.

Ta vô cùng kinh ngạc nhìn hắn.

Ô Kỳ Thái gật đầu nói: "Đúng vậy, ta đã từng là một nô lệ, Ô Kỳ Thái đứng trước mặt ngươi ngày hôm nay, đều là do hai bàn tay ta đoạt lại tự do cho mình."

Hắn dừng một chút lại nói: "Ta có thể, ngươi cũng có thể làm được."

"Ngày mai chúng ta sẽ đi 'Hắc Sa thành', ngươi sẽ khiêu chiến toàn bộ đấu sĩ của Hồ quốc."

Hắn nhìn thẳng vào ta đầy thâm ý: "Muốn đoạt được tự do, thì phải đoạt được quán quân đấu sĩ, đây là cơ hội duy nhất của ngươi."

Ô Kỳ Thái sở dĩ nói cho ta biết điều này, là bởi vì hắn muốn khơi dậy chiến ý và khát vọng trong ta. Mặc dù ta có thể đoạt được quán quân nhưng chưa chắc hắn đã trả lại tự do cho ta.

Là một thương nhân làm gì có ai chủ động buông tha nguồn tài phú vô tận của mình cơ chứ.

A Đông cười: "Biết tại sao trong thời khắc mấu chốt Ô Kỳ Thái lưu lại tính mạng cho chúng ta không?"

Ta lắc đầu.

A Đông nói: "Trước khi tỉ võ, chúng ta một chết một trọng thương, vậy thì tiền của hắn vứt cho chó ăn hết rồi."

Hắn cảm thán nói: "Lại nói ta đúng là phải cám ơn họ...."

Ta lạnh nhạt nói: "Hay là Ô Kỳ Thái đã sớm nhìn thực lực của ngươi hơn xa ta."

A Đông lắc đầu, đang định nói câu gì, thì nghe thanh âm của một nữ tử vang lên: " A Đông.....A Đông..."

Chúng ta đồng thời xoay người nhìn lại phía cửa sổ, thì thấy một thiếu nữ người Hồ đang chạy tới, ta không biết tên Hồ nữ này, nhưng có lẽ là nữ nhân mà Ô Kỳ Thái ban cho A Đông.

A Đông bỗng nhiên đứng dậy, hai tay nắm chặt lớn tiếng nói: "Ô Linh.."

Hắn liều lĩnh định nhảy xuống xe.

Thanh âm lãnh khốc của Ô Kỳ Thái từ bên ngoài vọng tới: "Ta chỉ cung cấp nữ nhân cho ngươi để thả lỏng tinh thần, chứ không cho phép ngươi có tình cảm với nàng."

"Hỗn đản! Một ngày nào đó ta sẽ giết chết ngươi."

A Đông gầm lên một tiếng.

Ô Kỳ Thái cười ha ha, khuôn mặt lãnh khốc của hắn hiện lên ngoài song sắt: "Ta đúng là đang cần loại cừu hận này ở ngươi, thân tình, tình yêu, tình ái...ta không cần biết, nhưng mong ngươi mang nó phát tiết trên người đối thủ."

A Đông hét lớn một tiếng đập trán vào chấn song thép, máu tươi chậm chậm chảy xuống.

Thân thể hắn xụi lơ trên mặt đất, trong mắt hổ tràn đầy nước mắt, thì thào nói: "Ta...đã hại.....chết nàng!"

Ta lẳng lặng nhìn hắn, Ô Linh đúng là chết trong tay hắn, tình cảnh của chúng ta bây giờ, không xứng có người yêu.

Xa phu cố sức tung một roi ngựa, xe ngựa tung gió chạy như bay,mang theo cừu hận của chúng ta, tiến nhập vào trong thành thị phồn hoa...

'Hắc Sa thành' nằm ở thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm, toàn bộ thành trì nằm trong Bắc Lộc thâm cốc thuộc dãy núi Khải Lạp Nhĩ Sơn, bên ngoài có vách đá cao ngàn trượng, tuyết phong thấp thoáng.

Lối vào là một cái hẻm đen kịt, xà kính ruột dê, chỉ có một đường duy nhất, sau khi đi vào trong hơn 30 dặm. mới thấy đường lớn.

Hai bên cốc khẩu, vách núi hiểm trở, vực sâu hút hồn, đúng là 'Một người đủ để quan ải, chống lại thế tiến công của vạn người'.

Lại đi vào trong hơn 10 dặm nữa, thế núi bỗng nhiên chuyển biến, non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình.

Đây chính là một bồn địa thuộc một cái hồ lưng chừng núi, xung quanh quần sơn bao phủ, giống như một tòa thành, ở bên ngoài có khí lạnh và rừng rậm ngăn trở, ở trên thượng lưu khắp nơi đều là kỳ hoa dị thảo, khí hậu ấm áp, bốn mùa đều là mùa xuân.

Thành trì dựa vào vách núi mà xây, từ bên ngoài đi vào đếm được 5 bức tường thành, cái sau cao hơn cái trước, độ dạy đạt tới hơn 10 trượng.

Sông Hắc Thủy chậm rãi chảy qua vờn quanh thành trì, lại mang lại cho Hắc Sa Thành cái lá chắn thiên nhiên, mùa hè thì mát, mùa đông thì ấm, nơi nào cũng là mùa xuân.

Sau khi tiến nhập 'Hắc Sa Thành', Ô Kỳ Thái đã buông lỏng trông coi chúng ta.

A Đông vẫn chìm đắm trong đau khổ như cũ, ánh mắt hắn nhìn về phía Ô Kỳ Thái tràn đầy cừu hậu khắc cốt ghi tâm, loại sát khi này lần đầu tiên xuất hiện trên người hắn.

Thấy thành trì to lớn như vậy, ta phải lớn tiếng than thở, Ô Kỳ Thái ở trên ngựa mỉm cười nói:

"Tòa thành trì này được xây dựng hơn 300 năm, ai có thể chiếm được tòa thành này, coi như có thể chiếm được Tây bộ của thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm."

Hắn vung roi, chỉ nước sông đang chảy nói:

"Người có thấy hai bên bờ sông Hắc Thủy không?" Ta xuống phía dưới, thì thấy hai bên bờ toàn Sa thạnh, có lấm tấm màu đen.

Ô Kỳ Thái nói:

"Trên Sa thạch không có bất kỳ loại thực vật nào sinh trưởng được, nhưng nó lại là tài liệu chế tạo vũ khí cực tốt!"

Ta nghe vậy thì mê mẩn cả người, thảo nào mà Đông Hồ nhanh chóng quật khởi.

"Đấu Sĩ mặc dù là nô lệ, nhưng họ vẫn được người dân tôn kính, một đấu sĩ thành công, có thể thu phục lòng tin của rất nhiều người."

Ô Kỳ Thái thâm ý nói.

Chỗ nghỉ ngơi của chúng ta là Ô thị hành quán, gần với đấu trường, đây cũng là sản nghiệp duy nhất của Ô Kỳ Thái ở Hắc Sa Thành, bởi vì trên mỗi tài sản, đều có lưu lại Ô thị ấn ký.

Tường viện cao lớn, thủ vệ sâm nghiêm, chẳng khác gì là một cái ngục giam cả.

Ta và A Đông là hai đấu sĩ mới gia nhập hành quán, ở đây ngoại trừ chúng ta thì còn có 26 tên Đấu Sĩ xuất sắc, Sát Cáp Thai là trợ thủ thân cận của Ô Kỳ Thái, phụ trách công việc ở Hành quán.

Hai mươi tám Đấu sĩ chúng ta, là do Ô Kỳ Thái tỉ mỉ tuyển chọn trong đám nô lệ. Mỗi người đều là những tay thân kinh bách chiến, mang lại cho Ô Kỳ Thái rất nhiều tài phú.

Nhìn biểu hiện của Ô Kỳ Thái với Sát Cáp Thai, chứng tỏ hắn vô cùng được tín nhiệm, mọi công việc lớn nhỏ đều được giao cho hắn.

Sát Cáp Thai phân 28 Đấu sĩ chúng ta thành những tổ riêng, cứ 4 người một tổ. Mỗi người đều có một gian phòng riêng, ở đây canh gác còn nghiêm trọng hơn cả ở Tam Đình Trấn.

Để phòng ngừa chúng ta phát sinh mâu thuẫn, dẫn tới việc dùng binh khí đánh nhau, Sát Cáp Thai ra lệnh cho thủ hạ tịch thu vũ khí, chỉ khi tới thời gian huấn luyện, mới có thể được sử dụng.

Ở cùng tiểu viện với ta còn có hai đấu sĩ khác, một tên là Lang Thứ người Đột Quyết, có thân hình cao lớn, tên còn lại là Đột Tạ người Đông Hồ, 4 người chúng ta là những đấu sĩ năm đầu tiên.

Đột Tạ là người địa phương, nên vô cùng hiểu nơi này.

Thức ăn chúng ta vô cùng phong phú, người ra còn có cả rượu.

Đối với chúng ta mà nói, buổi tối uống rượu chính là thời gian thả lỏng nhất trong ngày. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

A Đông một mình ngồi ở trên cây, sương đã xuống, nhưng hắn vẫn không rời đi.

Ta và Đột Tạ, Lang Thứ ngồi vây quanh cái bàn đá trong tiểu viện.

Đột Tạ nói:

"Ta đi gọi hắn đạt tới."

Ta lắc đầu, A Đông cần một không gian tương đối yên tĩnh, để có thể tiêu hóa hết nỗi đau.

Lang Thứ đem tui rượu chia làm 3 phần, người mùi hương rượu, chúng ta dùng đầu lưỡi cảm nhận từng tí một hương thơm của nó.

Ta và Đột Tạ đồng thời nụ cười.

Lang Thứ cũng cười hàm hậu, hắn nói:

"Ta không dám uống nhiều, một bát rượu này đủ để uống mấy hôm."

Đột Tạ cười nói:

"Nếu như chúng ta thuận lợi tiến vào trận chung kết, vậy thì có thể uống thỏa thích rồi."

Lang Thứ không hiểu nói:

"Trong 28 đấu sĩ, vì sao chỉ chọn 4 người chúng ta đi thi đấu?"

Đột Tạ nói:

"Bởi vì đây là lần đầu tiên quyết đấu của chúng ta, do trước kia không cỏ chiến tích gì, nên phải qua hai trận đấu loại. mới vào được vòng chung kết."

Lang Thứ lại uổng một ngụm rượu ngon. không nhịn được. liếm miệng tem tép.

Ta hưởng Đột Tạ nói: "Tại sao lại còn phải tham gia hai trận đáu loại?"

Đột Tạ nói:

"Nhưng người tham gia quvét đầu hàng năm thì tương đổi nhiều, nhưng chi có Tứ gia mõi có khả năng tiến nhập vào trận chung kết. đó là, hoàng thất Hoàn Nhan Gia Tộc. tướng quốc Gia Luật Xích Mi. phú thương Hách Liên gia tộc, còn lại chính là chủ nhản của chúng ta Ô Kỳ Thải..."

Hắn hạ giọng nói:

"Tứ đại gia tộc nàv hàng năm đều cỏ đặc quvền chọn phái ra bổn tay đầu sĩ mói tham gia. như vậy là ngoại trừ 16 người của tứ đại gia tộc. những người khác cũng được quvền cử thâm 16 người. Tổng cộng là 32 người, được phân thành 4 tồ, Tiên hành đấu loại. 3 người thắng cuối cùng sẽ có cơ hội tần cấp, tiến vào vòng chung kết."

Lang Thứ không nhịn được nói: "Như vậy chẳng phải là quy trình tương đổi dài hay sao?"

Đột Tạ cười nói:

"Chi một ngàv một đêm là kết thúc thôi sáng ngàv kia. 8 người còn sổng sẽ được quvền vào chung kết."

Ta lại nói:

"Thế nhưng thủ hạ của ô KỲ Thái có tơi 28 người tham gia thi đấu, lẽ nào 24 ngươi kia đồng loạt được tần cấp?"

Đột Tạ lác đâu nói:

"Chi có 2 người trong 24 người kia được quvền tấn cáp. 22 người còn lại là Đầu sĩ tham gia quyết đấu tập thể."

"Cái gì?"

Ta vô cùng kinh ngạc há to miệng, đãv là lần đầu tiên ta nghe nói có tận hai mươi hai người tham gia quvết đấu tập thể.

Đột Tạ nói:

"Đây là truyền thống quvểt đấu của người Hồ. Tập thể quyết đấu theo như thường lệ sẽ được tiến hành trước cuộc thi đầu cuối cùng. Lập thành nhưng từng đội chém giết. cảnh tường thảm liệt tới cực điểm."

Võ sĩ phụ trách cảnh giới lớn tiếng quát lẻn: "Ăn cơm nhanh lẻn. nói chuvện nhò thôi."

Chúng ta cuống quít dừng cuộc nói chuyện lại. đồng thời cúi đẩu xuống.

Cuộc đầu vòng lại được cừ hành ờ Đầu trường Thiên Bộc. thuộc phía đông của Hắc Sa Thành, nơi nàv ba mặt đều cỏ núi bao quanh, sau lưng là thác nước.

Tuy đã là mùa xuân. nhưng băng cứng ờ đinh núi nhiều năm vẫn không thav đồi ngav cả dòng nước cũng phủ một lóp băng nhàn nhạt.

Lang Thứ hai tay nắm chặt Đại Thiết Linh lớn tiếng hát dãn ca Đột Quvểt. trong mười ngày tiếp theo là những ngày quyẻt chiến của chúng ta. chúng ta sẽ vì sinh mệnh và sự tự do của mình để quvết chiến.

A Đông vãn năm trong một góc của xe ngựa. Mấy ngày hôm nay hắn gầy hơn rát nhiều, khuôn mặt càng trờ nên hốc hác. Ở trong mắt của Đột Tạ và Lang Thứ, không thể nghi ngờ gì nữa A Đông đà trờ thành Đấu Sĩ đẩu tiên bị giết.

Thế nhưng, ta lại không cho là như vậy. bời bên trong mắt của A Đông. có một ngọn lửa cừu hận cực kỳ mãnh liệt. cừu hận sẽ không dẽ gì khiến người ta từ vong.

Đầu trường Thiên Bộc. là đấu trường của nước Đông Hồ, thế nhưng từ ba năm trước, khi Hắc Sa thành khởi công xây dựng Đấu trường Sư Tàm. Thì ờ đảy đã bị hạ cấp thành nơi thi đầu vòng loại và thi đấu của dân chúng.

Người tới đãy xem phần đông là bách tính Đòng Hồ. Đương nhiên khi có nhưng trận thi đầu lớn. thinh thoảng cũng sẽ cỏ vương thất hậu duệ quý tộc tới nơi này xem.

Nhưng mà nhiều nhát là nhưng thám tử. chúng có nhiệm vụ là phát hiện nhưng nhân tổ mới trong trận đấu, dự đoán hướng đi của các cuộc thụ sau đó bắt đẩu khởi động cho nhưng cuộc đánh bạc lớn kinh tâm động phách.

Chúng ta được đưa vào trong một phòng nghi ngơi trước khi thi đáu, đãv cũng chẳng khác gì một gian phòng giam, nhìn qua lưới sắt có thể nhận thấv được tình hình thi đấu trong đấu trường, Sát Cáp Thai đã cho thợ đấm bóp tới, làm giãn gân cốt. chuẩn bị cho chúng ta.

Nhưng mà nhiều nhát là nhưng thám tử. chúng có nhiệm vụ là phát hiện nhưng nhãn tổ mõi trong trận đấu, dự đoán hướng đi của các cuộc thi, sau đó bắt đẩu khởi động cho nhưng cuộc đánh bạc lớn kinh tâm động phách.

Chúng ta được đưa vào trong một phòng nghỉ ngơi trước khi thi đấu, đãy cũng chẳng khác gì một gian phòng giam, nhìn qua lưới sắt có thể nhận thấy được tình hình thi đấu trong đấu trường, Sát Cáp Thai đã cho thợ đấm bóp tới, làm giãn gân cốt chuẩn bị cho chúng ta.

Ô Kỳ Thái mang theo kết quả rút thăm trờ về, hai gã võ sĩ mờ xiềng xích cho A Đòng đầu tiên, hóa ra hắn là người thi đấu đầu tiên.

A Đông lẳng lặng mặc áo giáp. sau đỏ mang mặt nạ bảo hộ, cầm lấy vũ khí và đi ra ngoài.

"A Đông!" Ta gọi hắn.

Thản hình hắn dừng lại một chút

"Quên đi sợ hãi, quên đi tất cả quá khứ!" Ta lớn tiếng dặn hắn.

A Đông hờ hững đi ra ngoài cửa.

Đột Tạ và Lang Thứ đồng thời nhìn về phía cửa sổ. ta lẳng lặng ngồi ờ trẽn ghế dài thả lòng thân thể của. dựa theo khẩu quyết của Vô Gian Huvền Công đưa dòng khí lưu vận chuyển toàn thân, hô hấp của ta trờ nên bình ổn.

Ánh mắt của Sát Cáp Thai luôn nhìn theo ta, trong mắt hắn hiện lẻn sự thường thức.

Những tiếng kêu thảm trong đầu trường vang lên liên tiếp, cử quanh quẩn vọng lại trong phòng, chẳng qua bao nhiêu thời gian. Đột Tạ và Lang Thứ đồng thời hoan hò. trẽn miệng nở nụ cười. A Đông thắng lợi.

Cước bộ của A Đông vẫn như trước, hắn chẳng có gì biến hóa, bì giáp trước ngực bị vũ khí sắc nhọn nào đó xé rách. để lộ một vết thương thật sâu trẽn ngực. máu vẫn còn chưa đông, chảv dọc theo bì giáp rơi xuống đất.

Lúc đi qua bẽn người của ô KỲ Thái con ngươi của hắn chợt co rút lại, cánh tay cầm đao dựng ngược lên.

O Kỳ Thái cười lạnh nói:

"Ngươi chưa đủ năng lực giết Ta!"

Hai gã võ sĩ đồng thời cầm nỏ giương lẻn, rất sợ A Đông đột nhiên công kích.

Cơ Thể A Đông chậm rãi thả lòng. trường đao 'Đương!' một tiếng rơi trẽn mặt đát. Các võ sĩ thủ hạ cuống quýt mang xiềng chân cho hắn.

O Kỳ Thái ngửa mặt lẽn trời cười nhưng tiếng đinh tai nhức óc, sau đó dùng ngón tay thô to chỉ vào ta. nói:

"Băng Báo! Đến phiên ngươi lên đấu!"

Băng Báo là tên của ta. Trong thi đấu, chi có ta có biệt hiệu. đủ thấy hắn coi trọng ta như thế nào.

Ta mặc bì giáp, hắn đi tới bên cạnh ta. nói: "Các ngươi lên chú ý một vẩn đề trong khi đấu loại."

Ta mặt nạ da dưa, nhìn vào Sát Cáp Thai.

"Ta đã điều tra thực lực của tất cả các đáu sĩ. không ai có thể mạnh bằng ngươi." Sát Cáp Thai dừng lại một chút. nói thêm:

" Tờ họp của A Đông với các ngươi là người mạnh nhất. các ngươi phải chú ý che giấu thực lực, đừng cho người chú ý tới các ngươi từ đầu, nếu không các ngươi sẽ khó mà tiến xa được."

Ta rút trường đao, từng bước một đi vào trong đấu trường.

Mặt trời chính ngọ chiếu vào thân hình ta, để lại một vệt đen trẽn mặt đất của đấu trường, không khí trong lòng làm cho tinh thần của ta rung lên.

Ta nhảy một bước tiến tới. để lại trên mặt đát một dấu chân của ta. Trong phút chốc. ta đã tiến vào trạng thái thi đấu tốt nhất, đổi thủ của ta là một gã Đấu Sĩ có vóc người tương đổi mập mạp. trong tav hắn cầm thiết chuỳ. đang gào thét chạy lại chỗ ta.

Cước bộ của ta bắt đầu gia tốc, khi chạy Tới Trước mặt hắn thì đã tới cực hạn, sau đó bỗng nhiên ta bay lên trời, Thiết chuỳ của đối thủ xẹt qua dưới chân, quán tính lớn mà cho người hắn xoay tròn qua một bên.

Ta cười lạnh dùng trường đao đấm thẳng ra, đao phong chém vào vai phải hắn. ta cảm nhận được cả tiếng tim đập.

Ta thúc trường đao về phía trước một cái. sau đó rút ra, trong tiếng ồ lẽn, đổi thủ loạng choạng ngã xuống, máu tươi từ trong miệng vết thương phun ra như suối

Sát Cáp Thai đang quan sát cảm thẩy bát an, bời vì ta không làm theo nhưng gì hắn đã dặn. Nếu như ta không che giấu thực lực của mình, bộc lộ hình tượng bách chiến bách thẳng, thì sự chú ý của mọi người sẽ tập trung lên người của ta. Lúc đổi thủ coi trọng ta, thì cơ hội của ta sẽ tới.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...