Cố Trăn nằm nghiêng ôm lấy đường cong mê người từ sau lưng cô, côn th*t nóng rẫy nương theo dịch thể trơn trượt tiến vào trong cô lần nữa, sau đó nằm im bất động. Cảm giác thoải mái lấp đầy, so với lần trước liên tục ra vào thì lần này lại càng thân mật hơn.
Anh cố tình ôm cô thật chặt, cô khẽ nhúc nhích, không những không thể tránh ra xa mà còn bị kéo ngược trở lại, bị ghì chặt trước ngực anh.
Anh động tình đâm vào dâm huyệt cô thật sâu. Mạch Mang Mang theo phản xạ co rúm người lại, đóa hoa nhỏ theo bản năng hút chặt lấy anh: “Anh đi ra ngoài…ưm…”
“Đừng động đậy”. Cố Trăn đặt cằm mình lên bả vai Mạch Mang Mang, nhẹ nhàng mân mê bầu ngực trắng nõn mềm mại, ôm được một lúc thì khàn giọng gọi tên cô: “Mang Mang.”
Giọng anh dịu dàng một cách kỳ lạ, tiếc rằng Mạch Mang Mang đang chìm đắm trong cơn say ân ái, không tài nào nhận ra điểm khác biệt.
Mưa gió bao phủ khắp Dật Thành cũng bị ngăn cách ở bên ngoài trở thành một thứ tạp âm, khiến hai người như đang trong thế giới của riêng mình. Cô lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: “Ga giường bị bẩn rồi.”
Cố Trăn đưa ngón tay vào miệng cô cố tình đùa giỡn càn quấy. Mạch Mang Mang không thể khép miệng lại, nước bọt từ đó theo khóe miệng chảy ra. Cô tức giận cắn ngón tay anh.
Cố Trăn cười nhẹ, lấy tay ra khỏi miệng cô rồi tự mình hôn lên: “Dù sao thì lát nữa cũng sẽ ướt lại thôi.”
Anh đưa tay xuống dưới xoa nắn cặp mông tròn trịa của cô, vân vê hoa huy*t mềm mại bị co rút đến đáng thương: “Có đau không?”
“Anh nói xem?”
Mạch Mang Mang biết rõ những biểu hiện ôn nhu kiên nhẫn của anh trước mắt mình chỉ là ảo tưởng.
Cố Trăn từ phía sau nằm đè lên cô: “Anh sẽ nhẹ nhàng.”
Mạch Mang Mang run rẩy với dư âm của cơn trào vừa lắng xuống, một lần nữa hưởng thụ sự ra vào chậm rãi của anh. Cố Trăn ôm lấy cô như muốn trút hết mọi sức lực để lấp đầy cô. Mạch Mang Mang nắm chặt ga giường đến nhăn nhúm, âm thanh thoải mái tràn ra từ khóe miệng cô, nhưng trong đầu cô lại có ý nghĩ khác. Đây chưa phải là khoái cảm mà cô muốn, nhất định phải là cao trào đến tột độ. Cô không thích nửa vời.
Đau, là một thứ kích thích không thể thiếu, Mạch Mang Mang cắn môi: “ Anh nhanh lên….Ưm…”
Cố Trăn ưỡn hông đâm tới, xuyên qua tiếng rên rỉ, cắn lên vành tai đỏ bừng của cô: “Chút nữa đừng có mà cầu xin anh.”
Rèm cửa chưa được kéo kĩ, ánh sáng theo đó len lỏi vào đánh thức Mạch Mang Mang. Cô hé mắt, khẽ nhúc nhích cử động, toàn thân cô ê ẩm như bị tháo ra lắp lại, cả người đau nhức.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm vừa dứt, Cố Trăn mở cửa bước ra. Tóc anh hơi ướt, bên eo chỉ quấn một chiếc khăn, từng giọt nước chạy dọc theo cơ bụng xuống vùng tam giác đầy bí ẩn. Anh xoay người đóng cửa, đưa lưng về phía cô. Sau lưng anh là vài vết cào dữ tợn do cô không chút lưu tình mà để lại tối qua.
Với cảnh tượng trước mắt, Mạch Mang Mang bối rối nhắm mắt lại cố gắng khiến mình tỉnh táo. Một lát sau khi mở mắt ra, Cố Trăn đã mặc xong sơ mi và đang cài nút tay áo, dáng vẻ hờ hững lại nghiêm túc. Phía xa ngoài cửa sổ, sắc trời đang sáng dần một màu xanh nhạt. Ánh ban mai chiếu vào căn phòng xua đi không khí mập mờ, phác họa lên dáng người cân đối của Cố Trăn. Đối lập với sự mệt mỏi của cô, là khí sắc rạng ngời của anh, tràn đầy sức sống.
Mưa rơi suốt cả đêm, trả lại một bầu trời trong trẻo cho hôm nay.
Thời điểm cô tranh vị trí thứ nhất với anh ở trung học, Mạch Mang Mang đã hiểu ra năng lực cũng phải là trời sinh. Cố Trăn thuộc tuýp người có sức khỏe dồi dào, còn cô sức lực có hạn, ngủ không đủ giấc thì sẽ luôn mệt mỏi. Dù cố gắng đến mấy cô cũng không thể thức khuya.
Cô khàn giọng: “Chuẩn bị đi sao? Mấy giờ rồi?”
“Dậy rồi à?” Cố Trăn liếc nhìn cô: “Mười giờ.”
Giọng điệu của anh luôn lạnh lùng, Mạch Mang Mang cũng không hề ngạc nhiên. Anh ở trên giường và xuống giường là hai con người hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa với tình thế của sự việc đêm qua thì cả hai đều tự hiểu.
“Hôm nay là chủ nhật mà.”
“Chiều nay em có một cuộc họp.”
Tận bốn giờ sáng Mạch Mang Mang mới được ngủ nên cô gắt gỏng vùi đầu vào chăn: “Ý của em là, emcòn muốn ngủ. Anh làm ơn đừng quấy rầy, kéo rèm cửa lại giúp em.”
Cô không biết mình đã ngủ được bao lâu. Trong mơ Mạch Mang Mang tỏ vẻ kháng cự, mi tâm nhíu lại, có cảm giác như chân mình bị ai đó tách ra.
Tay Cố Trăn đi xuống thăm dò phần dưới còn sưng đỏ của cô. Mạch Mang Mang co người lại vì đau. Anh lấy một ít thuốc mỡ lạnh buốt để lên ngón tay mình, kéo hai cánh hoa ra rồi đưa vào.
Anh nhẹ nhàng bôi lên hoa huy*t non mềm của cô. Mạch Mang Mang dần dần có phản ứng, vô thức rên nhẹ một tiếng, dâm dịch ấm áp lại tiết ra.
Cố Trăn rút ngón tay lại, thuốc mỡ hòa cùng mật dịch chảy ra ngoài.
Chân Mạch Mang Mang khẽ run, cử động rất nhỏ không thể nhận ra. Ngón tay Cố Trăn lướt nhẹ dọc theo sống lưng cô, dừng lại mơn trớn nơi vùng cổ trắng mịn: “Nếu tỉnh thì ngồi dậy ăn ít đồ lót dạ rồi hẵng ngủ tiếp.”
“Sao anh còn chưa đi?” Mạch Mang Mang vùi mặt vào trong gối, giọng nói mang theo vẻ tức giận: “Em không ăn đâu, em chỉ muốn ngủ.”
Mạch Mang Mang trở mình, cuộn chặt người vào chăn như sâu chui vào kén, nâng giọng mất kiên nhẫn: “Hai chúng ta chỉ là one night stand anh không nên đi quá giới hạn như vậy.”
(*one night stand: tình một đêm)
“Em cho rằng việc này là quan tâm quá giới hạn?” Cố Trăn không phản bác: “Xem ra em rất ít quan tâm đến bản thân mình.”
Thật ra việc nhắc nhở cô ăn uống là hết sức bình thường, có thể do xuất phát từ phép lịch sự của anh nhưng cô lại nổi nóng làm ầm lên: “Nói chung là không cần.”
Cố Trăn lạnh nhạt đáp lại: “Ngồi dậy.”
Mạch Mang Mang phớt lờ, cố tình khiêu khích kéo chăn cao qua đầu. Cố Trăn nhướng mày, giơ tay xốc chăn lên.
Cơ thể cô trần trụi hiện ra trước mắt anh. Bộ ngực mềm mại vểnh cao với hai quả anh đào đỏ hồng cương cứng, trên người còn lưu lại chi chít những dấu hôn đỏ của anh. Tất cả đều là dấu tích của cuộc ân ái mãnh liệt đêm trước.
Cố Trăn ăn mặc chỉnh tề, cô một chút cũng không kịp phản ứng. Bị ở thế yếu, Mạch Mang Mang một tay che trước ngực, tay còn lại giành chăn với anh.
Cố Trăn bắt lấy cổ tay cô. Cô phát hiện đây là hành động theo thói quen của anh. Sức lực của hai người chênh lệch rất lớn, Cố Trăn có thể vừa không làm đau cô, vừa dễ dàng khiến cô không thể phản kháng.
Anh phủ chăn lên người cô.
“Ơ…”
“Dậy chưa?” Cố Trăn cười: “Vẫn còn nhiều thời gian, anh không ngại làm thêm lần nữa đâu.”
Mạch Mang Mang nhận ra chỗ cứng nóng đó của anh đang áp lên người mình. Cô sởn gai ốc, thật sự không thể chịu được nữa, quay mặt đi: “Dậy, anh tránh ra đi.”
Mạch Mang Mang mặc đồ ngủ vào, lúc đứng dậy có hơi hoa mắt. Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, bắt gặp bộ dạng gầy gò hốc hác của mình qua gương. Mặc dù chưa đến mức bị xem là bệnh, nhưng vẫn lộ ra vài phần tiều tụy. Quả thật cô đã xem nhẹ đời sống sinh hoạt của mình, bận quá sẽ quên ăn cơm. Dạo gần đây thể trạng càng ngày càng kém, không thể so với tinh thần hăng hái liên tục ngâm mình mười mấy tiếng đồng hồ trong thí nghiệm lúc mới qua tuổi hai mươi được.
Mạch Mang Mang cúi đầu, vốc nước lạnh thấm ướt mặt mình, cho sữa rửa mặt vào tay rồi xoa xoa tạo bọt, sau đó mát xa lên mặt. Cô giương mắt lên, vô tình thấy Cố Trăn đang đứng đối diện tựa vào khung cửa nhìn cô qua gương.
Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử
Chương 17: Ngơ ngẩn
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương