Mạch Mang Mang đặt mạnh dao ăn xuống chạm vào đĩa vang lên âm thanh sắc lạnh, cô đây cũng không phải người hiền lành dễ bị ăn hiếp đâu.
“Bữa cơm này tôi đã thanh toán. Cho dù tôi không muốn ăn thì tôi cũng không phải người nên rời đi.” Cô nói thẳng: “Lận tổng, chúng ta lần đầu gặp mặt có chút không thoải mái. Anh từ nãy giờ là đang làm khó tôi sao?
“Cô cho rằng tôi đang cố tình làm khó dễ cô?” Lận Đông Ngang cười nhạo sự ngây thơ của cô. Có nhiều người còn mơ được ngồi chung bàn ăn cớm với anh ta còn không được, cô lại nhăn nhó như bị tra tấn vậy. “Nếu như tôi thật sự muốn làm khó cô thì tôi không được thản thiện ngồi trước mặt tôi mà ăn cơm thế này đâu. Như thế này đã không chịu nổi rồi, cô thấy mình xứng không?”
Anh ta không phải đang gây khó dễ cho cô, vậy càng chứng minh người này đầu óc hâm hấp, vô lý đùng đùng. Mạch Mang Mang cố nén bản thân không hét ra lửa: “Vậy khi nào chúng ta mới bàn chuyện công việc?”
“Tôi nói rồi, còn phải tùy tâm trạng.” Lận Đông Ngang không dao động: “Cuối tuần đi ăn đồ cay Tứ Xuyên.”
“Tôi không ăn cay.”
“Tôi ăn.”
…..
Trên đường về nhà, Mạch Manh Mang ngồi trong xe chờ đèn đỏ nhìn thấy Tôn Linh yêu kiều thướt tha, thong thả bước từng bước bên kia đường.
Cô nhớ rõ người này, là nữ minh tinh khoe gần hết ngực trước mặt Cố Trăn trong bữa tiệc lần trước.
Đoạn đường này không phải là khu thương mại sầm uất, không có các cửa hàng sang trọng, Tôn Linh chắc chắn không phải đi mua sắm, nhưng có điều nơi này cách văn phòng Chính phủ quận Hoài Lâm hai con phố.
Radio trên xe đang phát tin tức giải trí. Một nữ diễn viên nào đó bị chụp ảnh ra vào một biệt thự cao cấp của tên con ông cháu cha. Nữ diễn viên thanh minh đấy chỉ là một người bạn. Lận Đông Ngang cảm thấy ồn ào khó chịu ra mặt, tài xế vội tắt đài giải thích: “Xin lỗi Lận tổng, là tôi không chú ý.”
Mạch Mang Mang cười lạnh nhẹ nhàng hỏi: “Nếu cái nữ diễn viên này cùng tên nhà giàu kia có quan hệ, hai người bọn họ…”
“Lên giường?” Lận Đông Ngang đang lướt điện thoại, không buồn ngẩng đầu đã trả lời một cách hiển nhiên, giống nhữ cô hỏi một chuyện gì rất ngu ngốc vậy: “Chả lẽ hai người nhìn nhau uống trà? Mấy cái loại quan hệ lên giường này đâu có gì khó hiểu?
“Ồ!”
Đáp án của Mạch Mang Mang dường như đã được kiểm chứng. Cô bình tĩnh nâng kính cửa sổ lên, lòng thầm nghĩ, trong lòng thầm nghĩ quan hệ của Cố Trắn cùng cô ả kia chẳng đáng khiến mình phải quan tâm.
Mạch Mang Mang khẽ thở dài thất vọng, Lận Đông Ngang liếc mắt nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhìn màn hình IPad cầm trên tay. Ánh sáng và bóng tối bao trùm lên nhau, ánh sáng trắng xanh hắt lên mặt cô, làn da trắng trong lạnh lẽo làm anh liên tưởng đến ngọc Quan Âm mà mẹ anh đeo, trong vắt thanh cao, không vướng bụi trần.
Băng cơ ngọc cốt, giống như phong cách thanh tao lặng lẽ của cô. Những người ở thành phố A ít nhiều đều thích nói đùa, Lận Đông Ngang vốn định thuận miệng nói một câu chế nhạo chuyên ngành của cô kiểu “Cô nhìn vậy mà rất hợp làm cái bình hoa đấy!”, nhưng nhìn thế nào, Mạch Mang Mang ngoài có tí sắc đẹp sắc sảo cũng chỉ là một con mọt sách. Thời gian ngồi xe cô cũng cắm mặt vào công việc, vẻ mặt lúc nào cũng đanh lại khiến anh không có tí hứng thú nào, nhắm mắt lại cũng tưởng tượng được ra đôi mắt bừng lửa giận kia.
Lận Đông Ngang im lặng vươn người bật đèn xe lên rồi quay mặt phía đối diện với Mạch Mang Mang, hạ cửa sổ xuống, gió đêm mát mẻ luồn vào trong xe.
Trong không gian tối chợt bừng sáng, Mạch Mạng Mang bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, mắt thoải mái hơn một chút, hơi kinh ngạc nói: “Cảm ơn.”
#
Cuối tuần, khu trung tâm thương mại đông nghẹt người.
Trước cửa nhà hàng lẩu.
Lận Đông Ngang bất mãn: “Mấy cái thương hiệu lẩu xuyên quốc gia này không làm được hương vị Tứ Xuyên chính thống được đâu.”
Mạch Mang Mang thản nhiên nói: “Nhưng đây cũng là một nhà hàng chính thống đó. Chủ tiệm nói không có lẩu uyên ương. Nhà hàng này tôi ăn qua rồi, hương vị cũng không tệ.”
Lận Đông Ngang nghi ngờ: “Là do cô không biết chọn.”
Mạch Mang Mang không quan tâm: “Nếu anh không muốn ăn thì có thể đi. Dù sao một người thần thông quảng đại như anh, muốn đầu bếp Tứ Xuyên giỏi nhất cả nước bay đến Điệt Thành nấu cho anh một bàn ẩm thực cay xuất sắc là việc đơn giản.”
Lận Đông Ngang thấy cô cố ý thách thức, càng cố ý làm ngược lại.
“Vậy thì cứ vào nhà hàng này đi.”
Lận Đông Ngang bước vào đại sảnh, Mạch Mang Mang kéo anh ngồi xuống: “Chúng ta phải ngồi đợi đã, phía trước còn 30 bàn đang chờ.”
“Cô không biết đặt chỗ trước à?”
“Tôi cũng không biết là có nhiều người như vậy.” Mạch Mang Mang nhún vai: “Nếu chán thì có thể chơi cờ.”
“Được rồi.” Riêng chơi là anh lúc nào cũng có thời gian bồi cô.
Lận Đông Ngang cảm thấy mệt mỏi. Anh thực sự đang chơi cờ vua với Mạch Mang Mang trên chiếc bàn tròn nhỏ, cho đến khi người phục vụ đến nhắc nhở. Mạch Mang Mang chống cằm, đi quân đen cuối cùng: “Chà, tỉ số năm bốn, anh thua rồi, chúng ta vào thôi.”
Chơi cờ rất dễ khiến con người ta không dứt ra được, đặc biệt là với người thua, Lận Đông Ngang kiên trì: “Một ván nữa đi.”
“Được.”
Mạch Mang Mang chơi cùng anh một ván cuối cùng, tỷ số thành công chuyển từ năm bốn thành sáu bốn. Đối lập với Lận Đông Ngang âm trầm, cô vô cùng hả hê, đến lúc ngồi ăn cũng cảm thấy nồi lẩu cà chua ăn ngon hơn lần trước.
Ăn được nửa bữa, Lận Đông Ngang nhận được tin nhắn wechat, một đoạn vocie chat ngọt ngào chúc anh sinh nhật vui vẻ. Anh không trả lời lại mà tắt màn hình.
Mạch Mang Mang do dự có nên giả vờ như mình không biết hay không, không ngờ người phục vụ sau khi biết được tin tức này liền lặng lẽ lui ra ngoài.
Một lúc sau, một nửa số nhân viên trong quán lẩu đẩy bánh sinh nhật, cầm theo thanh đèn sáng, hát chúc mừng sinh nhật quanh bàn của họ.
Thực khách trong quán đều bị cảnh tượng này thu hút, lấy điện thoại ra chụp ảnh. Nhà hàng còn sắp xếp đầu bếp biểu diễn làm mì trường thọ cho Lận Đông Ngang, chuẩn bị vô cùng chu đáo lại phô trương.
Đầu bếp cố ý biểu diễn tuyệt kỹ, sợi mỳ bay múa trên không trung, chẳng may bị đứt khiến sợi mì bay thẳng vào mặt cô, sau đó rơi vào ly nước của cô, đầu bếp liên tục xin lỗi.
Mạch Mang Mang hít sâu một hơi bảo không sao rồi nói: “Tôi đi ra ngoài một chút.”
Cô đi sang khu cửa hàng thời trang kế bên, đến nước này cũng không thể giả vờ không biết hôm nay là sinh nhật Lận Đông Ngang. Cô đi vào một cửa hàng là thương hiệu khá có tiếng ở tầng một, tùy tiện chỉ vào một chiếc cà vạt màu xanh xám: “Gói lại cho tôi cái này.”
Lúc Lận Đông Ngang nhận hộp quà chỉ lạnh nhạt nói: “Hôm nay không phải sinh nhật của tôi.”
Mạch Mang Mang nhìn vào điện thoại của mình, có sinh viên gửi đoạn video đang hot trên mạng cho cô. Trong clip Lận Đông Ngang quay lưng lại với đám đông, cô ngơ ngác lọt vào ống kính, vẻ mặt rất đáng xấu hổ.
“Không phải sinh nhật của anh? Vậy sao anh không nói cho bọn họ.”
“Sao cô phải tức giận? Không phải cô nói muốn đến nhà hàng này sao? Vừa hay chiêm ngưỡng cách phục vụ đặc biệt của nhà hàng này.” Lận Đông Ngang mặt thản nhiên nói: “Chỉ cần cô chịu động bộ óc thông minh kia của cô một tí thì nhận ra sinh nhật của tôi sao có thể đi cùng cô cơ chứ.”
Mạch Mang Mang tức giận đến mức muốn đòi lại quà, Lận Đông Ngang thu tay lại, dấu ra sau lưng: “Tặng quà rồi có lý gì lại đòi lại.”
Trong bát của Mạch Mang Mang vẫn còn sót lại hai con tôm trơn nhẵn, cô thầm nghĩ ăn cho xong rồi rời đi. Cô cắn mạnh, hơi cay xộc thẳng trong miệng, cô nhìn Lận Đông Ngang, liền ho khan: “Khụ….Khụ….Làm sao lại có….loại người ấu trĩ như anh?”
Mạch Mang Mang không ăn được cay, đôi mắt long lanh nước, đôi môi đỏ căng mọng liên tục hà hơi vừa nóng vừa cay, trông xinh đẹp lại tràn đầy sức sống.
Lận Đông Ngang khẽ mỉm cười, tốt bụng đưa cho cô cốc ô mai ướp lạnh, bữa ăn này là một trong những bữa ăn anh cảm thấy không hài lòng nhất, nhưng không hiểu sao cũng rất thú vị.