“Hồng.... Hồng Phong, cô nương hãy mặc quần áo trước đã.”
“Á, á, ngươi hãy nhắm mắt lại trước đi.”
Hồng Phong cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng khoác lên người chiếc váy.
“Được, được rồi. Chúng ta đi thôi, nhà ta không xa đây.”
Vì ngượng ngùng, khuôn mặt trắng hồng của nàng càng ửng hồng lên, càng thêm vài phần mỹ miều. Vân Thanh nhìn say đắm, đầu óc không ngừng hiện lên cảnh tượng nàng tắm rửa xinh đẹp khi nãy. Hắn cứ thế đi theo Hồng Phong trong cơn mê muội đến tận hốc cây hồ ly.
“Đến nơi rồi, đây là nhà ta.”
Vân Thanh nhìn quanh cái hang, dần tỉnh táo hơn từ cơn mơ màng.
“Đây là nhà cô nương?”
Hồng Phong tự hào gật đầu: “Đúng vậy, là nhà ta. Có thể nhìn từ bên ngoài trông khác với nhà người bình thường, nhưng thực ra bên trong không chênh lệch mấy đâu. Mau vào đi.”
Dù có chút nghi ngờ, Vân Thanh hoàn toàn không thể từ chối lời mời của nàng.
“Ngươi hãy ngồi xuống trước đã, ta sẽ rót trà cho ngươi.”
Mặc dù Hồng Phong đã dọn dẹp hốc cây gọn gàng, nhưng bàn ghế đều làm bằng tre và dây leo, thô sơ, khác với đồ dùng của người.
“Nghe cô nương nói sống cùng tổ mẫu. Bà ấy không ở nhà à?”
Vân Thanh uống một ngụm trà, rồi rụt cổ. Hắn cảm thấy người nóng ran như thiêu như đốt, không hiểu sao nữa.
“Gần đây tổ mẫu có chút bận, không ở nhà.”
Hồng Phong ngồi thoải mái trên chiếc giường tre cách hắn không xa, chiếc váy mỏng do nước thấm ướt, lộ ra dáng vóc mỹ miều ẩn hiện sau lớp vải.
Vân Thanh càng lúc càng cảm thấy khát nước khó nhịn, uống một hơi cạn ly trà. Nhưng trong không khí vẫn ngập mùi hương của Hồng Phong khiến cơn nóng bức trong lòng hắn không thể nào xua tan.
“Ta sẽ rót thêm trà cho ngươi.”
Sự đột ngột áp sát của nàng càng khiến hắn nóng ran khó chịu. Thân thể nóng ấm trong tầm tay, cùng hương thơm quyến rũ đã chiếm hữu hoàn toàn tâm trí hắn, khiến tim hắn đập nhanh, đầu óc sục sôi.
“Á!”
Hồng Phong không ngờ bản thân đột nhiên bị đè xuống, kêu lên một tiếng.
“Vân Thanh?”
Cái giường tre dưới thân nàng kêu “coong” một tiếng, Hồng Phong cảm nhận được thân hình cao lớn của nam nhân đè lên mình.
“Vân Thanh, ngươi... mm... ”
Khoảnh khắc đôi môi bị khóa lại, Hồng Phong cảm thấy tóc gáy tê dại như bị sét đánh trúng. Tiếp theo, lông tơ trên khắp người nàng dựng đứng, cả người mềm nhũn. Nàng vô thức quấn chân quanh hông hắn, tay ôm cổ hắn.
Đây là lần đầu Vân Thanh có tiếp xúc thân mật với nữ nhi. Hắn hơi căng thẳng nhưng chủ yếu là được dẫn dắt bởi bản năng. Hắn lướt nhanh trên đôi môi mềm mại của nàng, hai tay luồn vào váy sờ soạng tìm kiếm. Cảm giác trơn tuột mềm mại khiến khắp người hắn run lên từng đợt, phía dưới dâng lên một luồng ấm áp dường như sắp trào ra ngoài.
“A... ”
Theo tiếng rên nhẹ của Hồng Phong, đôi môi Vân Thanh đã tấn công xuống chiếc cổ thon mềm mại của nàng. Tiếp đến là xương quai xanh, đôi gò bồng đào tròn trịa...
“Vân Thanh... ”
Nghe giọng gọi của nàng, hắn dường như đã mất hết lý trí. Vừa hôn vừa cởi bỏ quần áo trên người, thân thể nóng bỏng căng cứng của hắn cuối cùng đã ép sát vào nàng.
Trong khi say đắm với những vuốt ve và nụ hôn của hắn, Hồng Phong cũng dùng đôi bàn tay mềm mại xinh xắn của mình sờ soạng khắp cơ bắp săn chắc của hắn. Khi chạm vào cái vật nóng hổi, cứng rắn kia, nàng cảm nhận được phản ứng mãnh liệt hơn từ hắn.
“Các ngươi đang làm gì đấy?”
Tam Thế Yêu Hồ - Thiên Hữu Túng Hóa
Chương 5
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương