Tàn Độc Lương Duyên
Chương 101: Rốt cuộc trước đây cô đã quyến rũ bao nhiêu tên đàn ông
Lông mi Hướng Thu Vân run rẩy, trên cánh mũi cũng toát ra một lớp mồ hôi, nhưng tên đã lên dây thì không thể không bắn, nếu như hiện tại hối hận thì về sau cô cũng sẽ không có lại được cơ hội như thế này nữa.
Cô cố gắng nhếch môi, đôi tay vòng lấy cổ anh, đôi chân thon dài đang ve vuốt ở trên người anh cũng không nói lời nào, chỉ chậm rãi sáp lại gần mà hôn anh. “Soạn sửa trang bị đầy đủ hết như vậy.” Hạ Vũ Hào nghiêng đầu né tránh nụ hôn của cô, đáy mắt tăm tối không nhìn thấu, tiếng hít thở so với vừa rồi càng nặng nề hơn một chút: “Hướng Thu Vân, rốt cuộc trước đây cô đã quyến rũ bao nhiêu tên đàn ông? Hửm?”
Hướng Thu Vân chua chát mà cười một tiếng, đôi tay đè thấp cổ anh xuống, hôn lên khỏe môi của anh: “Nếu như tôi nói chỉ quyến rũ mỗi một mình ngài vậy mà vẫn thất bại, ngài có tin không?” “Ha!” Hạ Vũ Hào cười lạnh một tiếng, nơi đáy mắt đang bùng cháy sự hỗn loạn của tức giận và đau khổ khó có thể kìm chế: “Hướng Thu Vân, bản thân cô tin được lời này sao?”
Hướng Thụ Vân cũng không hy vọng hão huyền rằng anh sẽ tin, chỉ cần chụp được vài bức ảnh rồi có thể dùng chúng như một lợi thế để anh buông tha cho cô là được rồi.
Đôi tay vốn đang ôm lấy cổ anh của cô chuyển sang ôm lấy eo của anh, sau đó cô dùng sức xoay người, ngồi trên người anh.
Bởi vì động tác này mà một mảng tuyết trắng lớn trước người của cô bại lộ trước người anh, váy liền áo đã hoàn toàn biến thành một phần áo trên, phía dưới chỉ còn quần lót che lấy thân thể của cô.
Thật ra thì làn da của Hướng Thu Vân cũng không tốt, ngoại trừ hai cánh tay thì những vết sẹo ngang dọc đan xen dường như trải rộng toàn thân.
Nhưng ở dưới ánh đèn mờ ảo, vết sẹo cùng vải voan mỏng màu đỏ giao thoa làm nổi bật lẫn nhau, thấm đượm một loại mỹ cảm khác thường, ngược lại càng có thể kích thích dục tình trong cơ thể người đàn ông. ít nhất là ở hiện tại “Tổng Giám đốc Hạ, ngài cứng rồi.” Bàn tay Hướng Thu Vân men theo bụng nhỏ của anh lướt một đường xuống phía dưới, cách quần tây bao trùm lấy địa phương đang có phản ứng của anh, nhẹ nhàng ấn xuống.
Đáy mắt Hạ Vũ Hào dày đặc tơ máu, anh hít thở thôi nặng mà nắm lấy vòng eo của cô, xoay người đè cô ở dưới thân, thẳng thừng mà bóp mông của cô, nắm lấy cắm cô mà hỏi: “Muốn được tôi làm đến thế sao?” "Đúng vậy” Hướng Thu Vân chịu đựng oán hận và sự sợ hãi nơi đáy lòng, ánh mắt mơ màng nhìn anh, uốn éo vòng eo kích thích anh: “Tôi thích ngài đến mức nào, không phải là ngài còn biết rõ hơn so với bất cứ ai hay sao?”
Cô run rẩy cởi bỏ thắt lưng của anh, tay nương theo quần tây của anh trượt vào, nắm lấy anh mà không hề ngần ngại, không quá thành thạo mà trêu chọc. “Thích của cô chính là chân đạp hai thuyền? Hửm?” Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Vũ Hào không được tự nhiên mà ửng đỏ lên, đáy mắt nhuộm một chút mê ly, nhưng lại không cách nào che lấp sự đau khổ và tức giận ở đáy mắt anh.
Hướng Thu Vân còn chưa kịp nghĩ xem những lời này của anh là có ý gì đã bị anh trở mình, ngón tay của anh tiến vào cơ thể của cô.
Cơ thể của cô khô khốc, dị vật tiến vào làm cô khó chịu đến mức không lời nào tả nổi, phản ứng sinh lý vốn đã nảy sinh trên thân thể cùng với sự khó xử mà tâm lý mang đến hoàn toàn trái ngược nhau.
Hướng Thu Vân siết chặt tay, đồng tử hơi co lại, mong muốn thoát khỏi sự xâm nhập của anh.
Nhưng bởi vì cô đang ở tư thế đưa lưng về phía anh, giãy giụa như thế chỉ càng làm dị vật tiến vào càng sâu hơn, mà ngược lại cảm giác trống rỗng trong cơ thể càng thêm nặng nề. “Như vậy đã có phản ứng rồi sao?” Hạ Vũ Hào nằm phủ trên người cô, rút tay ra rồi bôi thứ đồ vật trên đầu ngón tay lên bầu ngực của cô, ở bên tại cô mà chế giễu: “Hướng Thu Vân, cô thật là dâm tiện!”
Dâm tiện? Cả người Hướng Thu Vân cứng đờ ra, cho dù đã nói với bản thân không biết bao nhiêu lần rằng không nên thích anh nữa, nhưng trái tim vẫn không nhịn được mà đau nhói.
E rằng trong suy nghĩ của anh, cô chỉ là một người phụ nữ dâm tiện không hơn không kém....... Roet roet!
Âm thanh quần áo bị xé rách lại càng vang dội đến chói tại khi ở trong căn phòng này.
Hướng Thu Vân nhìn không thấy gương mặt Hạ Vũ Hào, chỉ có thể cảm giác được từng nụ hôn rực lửa rơi xuống dày đặc trên lưng cô. Mà bàn tay mang theo vết chai mỏng của anh đang di chuyển ở trên người cô, mỗi một chỗ nó lướt qua lại nhóm lên một ngọn lửa trong cơ thể cô.
Cô cắn chặt môi, cố gắng ép âm thanh đã tới bên miệng xuống, hết sức phối hợp với anh.
Cho đến khi bàn tay của Hạ Vũ Hào dừng lại ở bên hông cô, lúc ngón tay móc lấy mép quần lót của cô rồi cởi ra, cô đột nhiên nắm lấy tay anh: “Chờ một chút!” “Bây giờ mới hối hận à?” Hạ Vũ Hào lật người cô lại, giọng nói khàn đặc lạ thường. Hướng Thu Vân đối diện với anh, lúc này mới nhìn thấy đáy mắt anh bây giờ đã đỏ hồng, mồ hôi viền theo gương mặt anh rơi xuống, thấm ướt hết áo sơmi của anh.
Cánh môi cô khẽ run, buông tay anh ra, hai tay chống ở phía sau muốn lùi lại nhưng lại bị Hạ Vũ Hào nắm lấy mắt cá chân, tóm lấy kéo trở về vị trí ban đầu. “Muộn rồi!” Hạ Vũ Hào chen vào giữa hai chân của cô, bộ phận cứng rắn nóng bỏng cách một lớp quần tây tiến vào trong thân thể cô.
Hướng Thu Vân run rẩy hít sâu một hơi, cần cổ không khống chế được mà ngửa ra sau. Cô sợ rồi, hối hận rồi, mặc dù anh không hoàn toàn tiến vào nhưng hạ thân của cô đã khó chịu tựa như bị xé rách ra vậy.
Ảnh chụp và video mà cô muốn hẳn là đã có, Hướng
Thu Vân mím chặt môi, dùng sức muốn đẩy anh ra.
Nhưng cơ bản là đẩy ra không nổi, dược tính phát tác, Hạ Vũ Hào vốn đã không định buông tha cho cô, huống hồ gì tất cả chuyện này mọi chuyện đều là cô gieo gió gặt bão! Anh cởi cà vạt xuống, thô bạo mà trói chặt tay cô, khi những ngón tay thon dài đang đặt trên thắt lưng thì anh lại đột nhiên nhìn thấy trên cổ cô chợt lóe lên một tia sáng đỏ.
Hạ Vũ Hào cố nén lại tiếng kêu gào điên cuồng của dục vọng trong cơ thể mà thảo xuống thứ đồ trên cổ cô. Anh nhìn sắc mặt nháy mắt trắng bệch của Hướng Thu Vận, đáy mắt vốn lây nhiễm một tia tình dục giờ đây lại có nhiều thêm vài phần lạnh lẽo.
Anh ném sợi dây chuyền lên mặt đất, dẫm vài cái, lấy camera mini ở bên trong ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân cả người trần trụi nằm trên sô pha, khi nhìn thấy chiếc camera mini kia nằm trong tay anh, trên mặt hoàn toàn không còn chút máu nào, cánh môi kìm không được mà run rẩy. “Ngồi tù hai năm xong bản lĩnh của cô lớn thật đấy nhỉ?” Dưới ánh nhìn chăm chú và sợ hãi của cô, Hạ Vũ Hào ném camera lên mặt đất, dùng một chân giẫm nát nó, tuy trong giọng nói đã thấm đượm tình dục nhưng lời nói ra lại không nhiễm một chút tình dục nào: “Muốn quay video để làm gì? Chèn ép tôi? Hửm?”
Tay chân Hướng Thu Vân hoàn toàn lạnh lẽo giống như bị đặt vào trong hầm băng, ngay cả phần không khí trong miệng cũng giống như khí lạnh của điều hòa phả ra.
Nếu biết trước được hành động vừa rồi của cô sẽ khiến anh phát hiện ra camera giấu trong dây chuyền thì cô tuyệt đối sẽ không nói 'chờ một chút, dẫu sao thì đối với cô mà nói chiếc quần lót kia cũng không tính là gì cả.
Nhưng hiện tại nói gì cũng vô ích mà thôi, camera đã bị đạp vỡ, cũng không biết vài thứ vừa mới chụp được kia có còn ở trong đấy không. “Nói chuyện!” Trong lòng Hạ Vũ Hào tựa như bị một tấm bông vải thấm đẫm nước chặn lại, khó chịu không tả nổi, anh tiến lên vài bước, nắm lấy cằm của cô cưỡng ép cô phải nhìn anh.
Xúc cảm lạnh lẽo men theo đầu ngón tay trườn bò đi khắp nơi, xúi giục anh ôm lấy cô, hôn môi cô, dùng sức chiếm lấy cô.
Nhưng lý trí không còn bao nhiêu lại khiến anh chốn chân đứng tại chỗ, ép xuống dục vọng đang không ngừng kêu gào nơi đáy lòng.
Cơ thể Hướng Thu Vân không ngăn được sự run rẩy, cô rũ mắt không nhìn anh, nhỏ tiếng mà nói: “Anh cũng đã đoán ra được rồi, còn hỏi cái gì nữa chứ?” Hạ Vũ Hào mím chặt môi mỏng thành một đường, cúi đầu nhìn cô, bởi vì lời thừa nhận của cô mà hai tay nhanh chóng nắm chặt thành nắm đấm, hàng mày nhíu chặt lại.
Nhưng khi tầm mắt chạm đến thân thể trần trụi lại lả lướt hấp dẫn cùng với những dấu hôn dày đặc trên cơ thể của cô, toàn bộ dược tính dâng trào khắp ngõ ngách trong cơ thể đều hội tụ thành một ngọn lửa tà ác dồn xuống nơi phía dưới bụng nhỏ, vừa cứng rắn vừa nóng bỏng.
Cô cố gắng nhếch môi, đôi tay vòng lấy cổ anh, đôi chân thon dài đang ve vuốt ở trên người anh cũng không nói lời nào, chỉ chậm rãi sáp lại gần mà hôn anh. “Soạn sửa trang bị đầy đủ hết như vậy.” Hạ Vũ Hào nghiêng đầu né tránh nụ hôn của cô, đáy mắt tăm tối không nhìn thấu, tiếng hít thở so với vừa rồi càng nặng nề hơn một chút: “Hướng Thu Vân, rốt cuộc trước đây cô đã quyến rũ bao nhiêu tên đàn ông? Hửm?”
Hướng Thu Vân chua chát mà cười một tiếng, đôi tay đè thấp cổ anh xuống, hôn lên khỏe môi của anh: “Nếu như tôi nói chỉ quyến rũ mỗi một mình ngài vậy mà vẫn thất bại, ngài có tin không?” “Ha!” Hạ Vũ Hào cười lạnh một tiếng, nơi đáy mắt đang bùng cháy sự hỗn loạn của tức giận và đau khổ khó có thể kìm chế: “Hướng Thu Vân, bản thân cô tin được lời này sao?”
Hướng Thụ Vân cũng không hy vọng hão huyền rằng anh sẽ tin, chỉ cần chụp được vài bức ảnh rồi có thể dùng chúng như một lợi thế để anh buông tha cho cô là được rồi.
Đôi tay vốn đang ôm lấy cổ anh của cô chuyển sang ôm lấy eo của anh, sau đó cô dùng sức xoay người, ngồi trên người anh.
Bởi vì động tác này mà một mảng tuyết trắng lớn trước người của cô bại lộ trước người anh, váy liền áo đã hoàn toàn biến thành một phần áo trên, phía dưới chỉ còn quần lót che lấy thân thể của cô.
Thật ra thì làn da của Hướng Thu Vân cũng không tốt, ngoại trừ hai cánh tay thì những vết sẹo ngang dọc đan xen dường như trải rộng toàn thân.
Nhưng ở dưới ánh đèn mờ ảo, vết sẹo cùng vải voan mỏng màu đỏ giao thoa làm nổi bật lẫn nhau, thấm đượm một loại mỹ cảm khác thường, ngược lại càng có thể kích thích dục tình trong cơ thể người đàn ông. ít nhất là ở hiện tại “Tổng Giám đốc Hạ, ngài cứng rồi.” Bàn tay Hướng Thu Vân men theo bụng nhỏ của anh lướt một đường xuống phía dưới, cách quần tây bao trùm lấy địa phương đang có phản ứng của anh, nhẹ nhàng ấn xuống.
Đáy mắt Hạ Vũ Hào dày đặc tơ máu, anh hít thở thôi nặng mà nắm lấy vòng eo của cô, xoay người đè cô ở dưới thân, thẳng thừng mà bóp mông của cô, nắm lấy cắm cô mà hỏi: “Muốn được tôi làm đến thế sao?” "Đúng vậy” Hướng Thu Vân chịu đựng oán hận và sự sợ hãi nơi đáy lòng, ánh mắt mơ màng nhìn anh, uốn éo vòng eo kích thích anh: “Tôi thích ngài đến mức nào, không phải là ngài còn biết rõ hơn so với bất cứ ai hay sao?”
Cô run rẩy cởi bỏ thắt lưng của anh, tay nương theo quần tây của anh trượt vào, nắm lấy anh mà không hề ngần ngại, không quá thành thạo mà trêu chọc. “Thích của cô chính là chân đạp hai thuyền? Hửm?” Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Vũ Hào không được tự nhiên mà ửng đỏ lên, đáy mắt nhuộm một chút mê ly, nhưng lại không cách nào che lấp sự đau khổ và tức giận ở đáy mắt anh.
Hướng Thu Vân còn chưa kịp nghĩ xem những lời này của anh là có ý gì đã bị anh trở mình, ngón tay của anh tiến vào cơ thể của cô.
Cơ thể của cô khô khốc, dị vật tiến vào làm cô khó chịu đến mức không lời nào tả nổi, phản ứng sinh lý vốn đã nảy sinh trên thân thể cùng với sự khó xử mà tâm lý mang đến hoàn toàn trái ngược nhau.
Hướng Thu Vân siết chặt tay, đồng tử hơi co lại, mong muốn thoát khỏi sự xâm nhập của anh.
Nhưng bởi vì cô đang ở tư thế đưa lưng về phía anh, giãy giụa như thế chỉ càng làm dị vật tiến vào càng sâu hơn, mà ngược lại cảm giác trống rỗng trong cơ thể càng thêm nặng nề. “Như vậy đã có phản ứng rồi sao?” Hạ Vũ Hào nằm phủ trên người cô, rút tay ra rồi bôi thứ đồ vật trên đầu ngón tay lên bầu ngực của cô, ở bên tại cô mà chế giễu: “Hướng Thu Vân, cô thật là dâm tiện!”
Dâm tiện? Cả người Hướng Thu Vân cứng đờ ra, cho dù đã nói với bản thân không biết bao nhiêu lần rằng không nên thích anh nữa, nhưng trái tim vẫn không nhịn được mà đau nhói.
E rằng trong suy nghĩ của anh, cô chỉ là một người phụ nữ dâm tiện không hơn không kém....... Roet roet!
Âm thanh quần áo bị xé rách lại càng vang dội đến chói tại khi ở trong căn phòng này.
Hướng Thu Vân nhìn không thấy gương mặt Hạ Vũ Hào, chỉ có thể cảm giác được từng nụ hôn rực lửa rơi xuống dày đặc trên lưng cô. Mà bàn tay mang theo vết chai mỏng của anh đang di chuyển ở trên người cô, mỗi một chỗ nó lướt qua lại nhóm lên một ngọn lửa trong cơ thể cô.
Cô cắn chặt môi, cố gắng ép âm thanh đã tới bên miệng xuống, hết sức phối hợp với anh.
Cho đến khi bàn tay của Hạ Vũ Hào dừng lại ở bên hông cô, lúc ngón tay móc lấy mép quần lót của cô rồi cởi ra, cô đột nhiên nắm lấy tay anh: “Chờ một chút!” “Bây giờ mới hối hận à?” Hạ Vũ Hào lật người cô lại, giọng nói khàn đặc lạ thường. Hướng Thu Vân đối diện với anh, lúc này mới nhìn thấy đáy mắt anh bây giờ đã đỏ hồng, mồ hôi viền theo gương mặt anh rơi xuống, thấm ướt hết áo sơmi của anh.
Cánh môi cô khẽ run, buông tay anh ra, hai tay chống ở phía sau muốn lùi lại nhưng lại bị Hạ Vũ Hào nắm lấy mắt cá chân, tóm lấy kéo trở về vị trí ban đầu. “Muộn rồi!” Hạ Vũ Hào chen vào giữa hai chân của cô, bộ phận cứng rắn nóng bỏng cách một lớp quần tây tiến vào trong thân thể cô.
Hướng Thu Vân run rẩy hít sâu một hơi, cần cổ không khống chế được mà ngửa ra sau. Cô sợ rồi, hối hận rồi, mặc dù anh không hoàn toàn tiến vào nhưng hạ thân của cô đã khó chịu tựa như bị xé rách ra vậy.
Ảnh chụp và video mà cô muốn hẳn là đã có, Hướng
Thu Vân mím chặt môi, dùng sức muốn đẩy anh ra.
Nhưng cơ bản là đẩy ra không nổi, dược tính phát tác, Hạ Vũ Hào vốn đã không định buông tha cho cô, huống hồ gì tất cả chuyện này mọi chuyện đều là cô gieo gió gặt bão! Anh cởi cà vạt xuống, thô bạo mà trói chặt tay cô, khi những ngón tay thon dài đang đặt trên thắt lưng thì anh lại đột nhiên nhìn thấy trên cổ cô chợt lóe lên một tia sáng đỏ.
Hạ Vũ Hào cố nén lại tiếng kêu gào điên cuồng của dục vọng trong cơ thể mà thảo xuống thứ đồ trên cổ cô. Anh nhìn sắc mặt nháy mắt trắng bệch của Hướng Thu Vận, đáy mắt vốn lây nhiễm một tia tình dục giờ đây lại có nhiều thêm vài phần lạnh lẽo.
Anh ném sợi dây chuyền lên mặt đất, dẫm vài cái, lấy camera mini ở bên trong ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân cả người trần trụi nằm trên sô pha, khi nhìn thấy chiếc camera mini kia nằm trong tay anh, trên mặt hoàn toàn không còn chút máu nào, cánh môi kìm không được mà run rẩy. “Ngồi tù hai năm xong bản lĩnh của cô lớn thật đấy nhỉ?” Dưới ánh nhìn chăm chú và sợ hãi của cô, Hạ Vũ Hào ném camera lên mặt đất, dùng một chân giẫm nát nó, tuy trong giọng nói đã thấm đượm tình dục nhưng lời nói ra lại không nhiễm một chút tình dục nào: “Muốn quay video để làm gì? Chèn ép tôi? Hửm?”
Tay chân Hướng Thu Vân hoàn toàn lạnh lẽo giống như bị đặt vào trong hầm băng, ngay cả phần không khí trong miệng cũng giống như khí lạnh của điều hòa phả ra.
Nếu biết trước được hành động vừa rồi của cô sẽ khiến anh phát hiện ra camera giấu trong dây chuyền thì cô tuyệt đối sẽ không nói 'chờ một chút, dẫu sao thì đối với cô mà nói chiếc quần lót kia cũng không tính là gì cả.
Nhưng hiện tại nói gì cũng vô ích mà thôi, camera đã bị đạp vỡ, cũng không biết vài thứ vừa mới chụp được kia có còn ở trong đấy không. “Nói chuyện!” Trong lòng Hạ Vũ Hào tựa như bị một tấm bông vải thấm đẫm nước chặn lại, khó chịu không tả nổi, anh tiến lên vài bước, nắm lấy cằm của cô cưỡng ép cô phải nhìn anh.
Xúc cảm lạnh lẽo men theo đầu ngón tay trườn bò đi khắp nơi, xúi giục anh ôm lấy cô, hôn môi cô, dùng sức chiếm lấy cô.
Nhưng lý trí không còn bao nhiêu lại khiến anh chốn chân đứng tại chỗ, ép xuống dục vọng đang không ngừng kêu gào nơi đáy lòng.
Cơ thể Hướng Thu Vân không ngăn được sự run rẩy, cô rũ mắt không nhìn anh, nhỏ tiếng mà nói: “Anh cũng đã đoán ra được rồi, còn hỏi cái gì nữa chứ?” Hạ Vũ Hào mím chặt môi mỏng thành một đường, cúi đầu nhìn cô, bởi vì lời thừa nhận của cô mà hai tay nhanh chóng nắm chặt thành nắm đấm, hàng mày nhíu chặt lại.
Nhưng khi tầm mắt chạm đến thân thể trần trụi lại lả lướt hấp dẫn cùng với những dấu hôn dày đặc trên cơ thể của cô, toàn bộ dược tính dâng trào khắp ngõ ngách trong cơ thể đều hội tụ thành một ngọn lửa tà ác dồn xuống nơi phía dưới bụng nhỏ, vừa cứng rắn vừa nóng bỏng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương