Tàn Độc Lương Duyên
Chương 105: Ai muốn ngủ với tôi?
Mặc dù lúc này trong lòng Hướng Thu Vân đang bề bộn suy nghĩ nhưng vẫn nhận ra được sự bất thường của Chu Hồng, cô xoa xoa mày để giảm bớt đau nhức, nói: “Cô muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Chu Hồng muốn nói lại thôi, do dự nhiều lần mới về bên cạnh giường của bản thân cầm lấy di động, mở WeChat, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt Hướng Thu Vân: “Cô...... Tự cô xem thì tốt hơn đấy.
Trên di động là lịch sử trò chuyện của một nhóm nhỏ, trong nhóm nhỏ cũng chẳng có mấy người, Hướng Thu Vân cũng có biết họ, là đồng nghiệp ở Club Mộng Hương. [Tôi nghe người ta nói, Hướng Thu Vân muốn quyến rũ Tổng Giám đốc Hạ, bị Tổng Giám đốc Hạ đuổi ra ngoài mà không có chút quần áo nào! Tôi nói chứ, Hướng Thu Vân như vậy, cả người từ trên xuống dưới toàn là sẹo, Tổng Giám đốc Hạ có thể coi trọng cô ta à? (khinh bỉ.jpg)] [Thật ra thì tôi thấy Hướng Thu Vân cũng rất xinh đẹp, khí chất cũng ổn, chỉ là có hơi kiêu ngạo xíu.] (Chẳng phải quyến rũ gì đâu (rùng rợn.jpg), có một người biết nội tình nói với tôi, Hướng Thu Vân và Tổng Giám đốc Hạ có thù với nhau, lần này là muốn giết Tổng Giám đốc Hạ đấy! Nghe nói là cuối cùng Tổng Giám đốc Hạ được người ta đỡ ra ngoài, cả người toàn là máu thôi!] [Cô ta mới ra khỏi tù giờ lại muốn giết người à! Trời ơi, làm việc với người như vậy thật sự là quá kinh khủng!] [Mấy người nói sai rồi! Hôm nay anh Phi ở hiện trường, anh ta nói với tôi là cậu Hướng cũng ở đấy, thật ra Hướng Thu Vẫn là em gái ruột của cậu Hướng, hai anh em bọn họ bỏ thuốc Tổng Giám đốc Hạ, là muốn chụp một vài tấm ảnh để khống chế khiến cho Tổng Giám đốc Hạ nhường lại cái dự án kiếm lời nhiều nhất kia cho nhà họ Hướng bọn ho.] “Cô xem tiếp cái này đi.” Chu Hồng lấy lại di động, lướt đến một đoạn lịch sử trò chuyện được cắt ra từ nhóm bảo vệ mà một người bảo vệ gửi cho cô, sau đó đưa điện thoại cho Hướng Thu Vân.
Lịch sử trò chuyện của nhóm bảo vệ thật chướng mắt. [Hướng Thu Vân kia lúc bình thường che chắn kín mít, cả người trần trụi nhìn thấy ngực to mông cong thật mẹ nó muốn làm một trận! Nhưng mà tiếc thật, cấp trên ra lệnh xóa hết ghi chép video giám sát rồi.] [Cô ta lẳng lơ vậy à, không thì mấy anh trai chúng ta hẹn cô ta ra ngoài, cùng nhau chơi đùa một chút? (ảnh nam nữ trần trụi toàn thân vận động)]
Lịch sử trò chuyện hơn mấy trăm tin, mấy người bàn luận từ dáng người khuôn mặt của Hướng Thu Vẫn đến làm sao để ngủ với Hướng Thu Vân, dùng từ ngữ dơ bẩn thô bỉ, chướng tai gai mắt, thậm chí còn có một hai tên tự cho là thông minh, sắp xếp kế hoạch ngủ với Hướng Thu Vân thành phương án một, hai, ba, còn soạn ra vài mẩu chuyện cười người lớn.
Cuối cùng là giọng nói của tên bảo vệ đã cắt đoạn lịch sử trò chuyện này gửi cho Chu Hồng phát ra: “Chu Hồng. cô với Hướng Thu Vân thân nhau thế kia, có thể giúp anh trai đây hẹn cô ta ra ngoài được không? Nếu chuyện này thành công, anh đây tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô, hay là cô lại đây rồi ba người chúng ta chơi song phi cũng được đấy, anh trai chắc chắn sẽ cho hai chị em các cô sướng lên mây luôn!”
Hướng Thu Vẫn không lộ chút cảm xúc nào nắm chặt di động, một lớp da khô trên môi bị mím chặt mà bong ra. “Cô xem xong rồi thì trả lại điện thoại cho tôi trước đi đã.” Chu Hồng lo lắng di động của mình sẽ bị đập, cô ấy lấy lại di động của bản thân từ trong tay Hướng Thu Vân, thật cẩn thận nhưng cũng tràn ngập áy náy mà nói: “Lúc đầu tôi không nên đề xuất với cô cái ý định tồi tệ này, thật sự xin lỗi cô.”
Hướng Thu Vân cúi đầu không lên tiếng, chỉ nắm chặt lấy góc áo, dùng sức đến nỗi đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Cô lấy di động ra, mở WeChat, trò chuyện trong nhóm làm việc Club Mộng Hương cứ từng tin từng tin nối tiếp nhau, tất cả đều đang bàn tán về cô.
Có người nói cô muốn dụ dỗ Hạ Vũ Hào để bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, có người nói cô dụ dỗ không thành nên thẹn quá hóa giận rồi làm cho Hạ Vũ Hào bị thương, còn có người nói bọn họ có thù riêng, lần này cô muốn giết người nhưng không thành công.…......
Các ý kiến chen chúc nhau, trong đó còn có không ít người lấy cô ra làm trò đùa bẩn thỉu, Lâm Tuyết Nghi càng ra sức nhảy nhót mọi ngóc ngách ở trong đấy để bôi đen CÔ.
Chu Hồng nhìn Hướng Thu Vân, tự cảm thấy đuối lý, muốn an ủi lại không biết nên an ủi từ chỗ nào mới tốt. Muốn tìm cách để giải quyết nhưng nếu chỉ có một người nói như vậy thì còn có thể đánh cho đối phương một trận, nhưng nếu nhiều người thế này cùng nói thì khó mà chặn được miệng của tất cả mọi người, thật sự nghĩ không ra cách nào tốt để giải quyết cả.
Hướng Thu Vân liếm cánh môi khô khốc, ở trong nhóm làm việc gửi một tin nhắn âm thanh: "Ai muốn ngủ với tôi?”
Mới vừa rồi trong nhóm làm việc còn đang bàn tán sôi nổi ồn ào nháy mắt một cái lại lặng ngắt như tờ, ngay cả Lâm Tuyết Nghi cũng chẳng dám nói lấy một câu. “Ha!” Hướng Thu Vân cười lạnh một tiếng, ấn nút ghi âm, giọng nói thấm sự giá rét và tàn nhẫn theo di động truyền tới tai những con người hóng hớt không chê lớn chuyện: “Các người lén lút nói chuyện thế nào tôi không cản được. “Thế nhưng, nếu như có ai lại để cho tôi nghe thấy những điều tôi không muốn nghe, thấy những điều không muốn thấy thì đừng trách tôi xuống tay tàn nhẫn. Có thể tàn nhẫn như thế nào các người có thể hỏi Lâm Tuyết Nghi thử, so với bất cứ ai trong các người thì cô ta càng rõ ràng hơn nhiều đấy.”
Chu Hồng nghe được thế nhíu hàng mày nhăn tít lại: “Hướng Thu Vân, cô nói như vậy...... Càng chọc giận nhiều người hơn không phải sao? Cô không sợ là bọn họ sẽ nói về cô càng khó nghe hơn à?” “Tôi không nói những lời này thì bọn họ sẽ không nói tôi sao?” Hướng Thu Vân tiện tay ném điện thoại lên giường, hỏi cô ấy.
Chu Hồng cứng họng.
Hướng Thu Vân trở mình, đưa lưng về phía cô ấy: “Nếu như cô sợ chọc giận người khác thì có thể cách xa tôi ra một chút. “Chỉ là tôi lo cho cô thôi.” Chu Hồng ngượng ngùng mà cười cười, ngồi lại lên giường thoáng nhìn qua di động, lại phát hiện sau khi Hướng Thu Vân nói xong hai câu kia thì nhóm nói chuyện vẫn không ai nói chuyện với ai cả.
Mãi cho đến mười phút sau mới có hai mươi mấy người gửi tin nhắn tới, nhưng lại là tin nhắn an ủi Hướng Thu Vân và cũng có tin nhắn hiên ngang lẫm liệt mà phê bình giễu cợt Hướng Thu Vân.
Thậm chí một vài người trong số họ vào mười mấy phút trước còn đang hóng hớt chuyện của Hướng Thu Vân. Chu Hồng đưa mắt nhìn bóng lưng Hướng Thu Vân, cắn môi, sau đó gửi vào trong nhóm một tin nhắn. [Mấy người cũng đừng đoán bừa nữa, Hướng Thu Vân làm như thế đều là bị ép buộc.]
Bệnh viện.
Phòng bệnh ngoại trừ màu trắng ra thì vẫn là màu trắng, trong không khí tràn ngập mùi nước sát trùng. Hạ Vũ Hào ăn vận một thân quần áo của bệnh nhân nằm trên giường bệnh, trên đùi bị quấn một lớp băng vải.
Bác sĩ lau qua mồ hội trên đầu, bùi ngùi nói với anh: “Người này ra tay độc ác thật đấy, có vài vết suýt chút nữa là đâm tới động mạch chủ rồi, nếu như thật sự đâm tới thì vô cùng nguy hiểm.
Mộng Hàm đang đứng một bên hơi nhướn lông mày, nhìn về phía Hạ Vũ Hào nằm trên giường bệnh, lại thấy vẻ mặt anh không dao động một chút nào, cử giống như người được nói tới kia không phải là anh vậy. “Cảm ơn ngài, bác sĩ.” Mộng Hàm nở nụ cười với bác sĩ, hỏi: “Tổng Giám đốc Hạ còn uống cả xuân dược cùng với thuốc ngủ và rượu vang đỏ, ngài xem thử có cần phải kê thêm thuốc nào nữa không?"
Bác sĩ nhìn sắc mặt không có gì khác thường của Hạ Vũ Hào thì có chút ngạc nhiên: “Thật đúng là không nhìn ra được, một lát nữa tôi cho người đưa thuốc tới đây, uống vào là được rồi.” “Tốt quá, làm phiền ngài rồi.” Mộng Hàm tiễn bác sĩ đi, đóng cửa phòng bệnh lại, sau đó đi đến bên giường bệnh, nói: “Tổng Giám đốc Hạ, có chuyện này tôi không thể tự quyết định được nên muốn nói với ngài một chút.
Hạ Vũ Hào chơi đùa sợi dây chuyền bằng ngọc, nghe thế thì ngước mắt lên nhìn cô ta một chút: “Nói đi.” “Bây giờ chuyện của Hướng Thu Vân và ngài đã truyền ra vô cùng ồn ào rồi, lời nói kiểu gì cũng có cả, bên phía bảo vệ còn có người giữ lại ảnh chụp màn hình Hướng Thu Vân lỏa thân, ngài xem thử nên xử lý như thế nào?” Mộng Hàm hiếm khi lại nghiêm mặt, hiện tại cô ta thật sự đồng tình với Hướng Thu Vân. . Truyện Ngôn Tình
Cơ thể Hạ Vũ Hào cứng đờ, siết chặt sợi dây chuyền bằng ngọc trong tay, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô ta, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống: “Không xóa video giảm sát sao?” “Đã xóa rồi. Nhưng có bảo vệ nói lúc ấy anh ta chụp lại màn hình, sau đó bức ảnh đẩy bây giờ đã phát tán khắp nơi. Tôi cũng đã xem qua, có hơi mờ nên không thể thấy mặt mũi rõ ràng" Mộng Hàm không biết tại sao anh lại phản ứng lớn như vậy, sửng sốt nói thêm một chút.
Chu Hồng muốn nói lại thôi, do dự nhiều lần mới về bên cạnh giường của bản thân cầm lấy di động, mở WeChat, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt Hướng Thu Vân: “Cô...... Tự cô xem thì tốt hơn đấy.
Trên di động là lịch sử trò chuyện của một nhóm nhỏ, trong nhóm nhỏ cũng chẳng có mấy người, Hướng Thu Vân cũng có biết họ, là đồng nghiệp ở Club Mộng Hương. [Tôi nghe người ta nói, Hướng Thu Vân muốn quyến rũ Tổng Giám đốc Hạ, bị Tổng Giám đốc Hạ đuổi ra ngoài mà không có chút quần áo nào! Tôi nói chứ, Hướng Thu Vân như vậy, cả người từ trên xuống dưới toàn là sẹo, Tổng Giám đốc Hạ có thể coi trọng cô ta à? (khinh bỉ.jpg)] [Thật ra thì tôi thấy Hướng Thu Vân cũng rất xinh đẹp, khí chất cũng ổn, chỉ là có hơi kiêu ngạo xíu.] (Chẳng phải quyến rũ gì đâu (rùng rợn.jpg), có một người biết nội tình nói với tôi, Hướng Thu Vân và Tổng Giám đốc Hạ có thù với nhau, lần này là muốn giết Tổng Giám đốc Hạ đấy! Nghe nói là cuối cùng Tổng Giám đốc Hạ được người ta đỡ ra ngoài, cả người toàn là máu thôi!] [Cô ta mới ra khỏi tù giờ lại muốn giết người à! Trời ơi, làm việc với người như vậy thật sự là quá kinh khủng!] [Mấy người nói sai rồi! Hôm nay anh Phi ở hiện trường, anh ta nói với tôi là cậu Hướng cũng ở đấy, thật ra Hướng Thu Vẫn là em gái ruột của cậu Hướng, hai anh em bọn họ bỏ thuốc Tổng Giám đốc Hạ, là muốn chụp một vài tấm ảnh để khống chế khiến cho Tổng Giám đốc Hạ nhường lại cái dự án kiếm lời nhiều nhất kia cho nhà họ Hướng bọn ho.] “Cô xem tiếp cái này đi.” Chu Hồng lấy lại di động, lướt đến một đoạn lịch sử trò chuyện được cắt ra từ nhóm bảo vệ mà một người bảo vệ gửi cho cô, sau đó đưa điện thoại cho Hướng Thu Vân.
Lịch sử trò chuyện của nhóm bảo vệ thật chướng mắt. [Hướng Thu Vân kia lúc bình thường che chắn kín mít, cả người trần trụi nhìn thấy ngực to mông cong thật mẹ nó muốn làm một trận! Nhưng mà tiếc thật, cấp trên ra lệnh xóa hết ghi chép video giám sát rồi.] [Cô ta lẳng lơ vậy à, không thì mấy anh trai chúng ta hẹn cô ta ra ngoài, cùng nhau chơi đùa một chút? (ảnh nam nữ trần trụi toàn thân vận động)]
Lịch sử trò chuyện hơn mấy trăm tin, mấy người bàn luận từ dáng người khuôn mặt của Hướng Thu Vẫn đến làm sao để ngủ với Hướng Thu Vân, dùng từ ngữ dơ bẩn thô bỉ, chướng tai gai mắt, thậm chí còn có một hai tên tự cho là thông minh, sắp xếp kế hoạch ngủ với Hướng Thu Vân thành phương án một, hai, ba, còn soạn ra vài mẩu chuyện cười người lớn.
Cuối cùng là giọng nói của tên bảo vệ đã cắt đoạn lịch sử trò chuyện này gửi cho Chu Hồng phát ra: “Chu Hồng. cô với Hướng Thu Vân thân nhau thế kia, có thể giúp anh trai đây hẹn cô ta ra ngoài được không? Nếu chuyện này thành công, anh đây tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô, hay là cô lại đây rồi ba người chúng ta chơi song phi cũng được đấy, anh trai chắc chắn sẽ cho hai chị em các cô sướng lên mây luôn!”
Hướng Thu Vẫn không lộ chút cảm xúc nào nắm chặt di động, một lớp da khô trên môi bị mím chặt mà bong ra. “Cô xem xong rồi thì trả lại điện thoại cho tôi trước đi đã.” Chu Hồng lo lắng di động của mình sẽ bị đập, cô ấy lấy lại di động của bản thân từ trong tay Hướng Thu Vân, thật cẩn thận nhưng cũng tràn ngập áy náy mà nói: “Lúc đầu tôi không nên đề xuất với cô cái ý định tồi tệ này, thật sự xin lỗi cô.”
Hướng Thu Vân cúi đầu không lên tiếng, chỉ nắm chặt lấy góc áo, dùng sức đến nỗi đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Cô lấy di động ra, mở WeChat, trò chuyện trong nhóm làm việc Club Mộng Hương cứ từng tin từng tin nối tiếp nhau, tất cả đều đang bàn tán về cô.
Có người nói cô muốn dụ dỗ Hạ Vũ Hào để bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, có người nói cô dụ dỗ không thành nên thẹn quá hóa giận rồi làm cho Hạ Vũ Hào bị thương, còn có người nói bọn họ có thù riêng, lần này cô muốn giết người nhưng không thành công.…......
Các ý kiến chen chúc nhau, trong đó còn có không ít người lấy cô ra làm trò đùa bẩn thỉu, Lâm Tuyết Nghi càng ra sức nhảy nhót mọi ngóc ngách ở trong đấy để bôi đen CÔ.
Chu Hồng nhìn Hướng Thu Vân, tự cảm thấy đuối lý, muốn an ủi lại không biết nên an ủi từ chỗ nào mới tốt. Muốn tìm cách để giải quyết nhưng nếu chỉ có một người nói như vậy thì còn có thể đánh cho đối phương một trận, nhưng nếu nhiều người thế này cùng nói thì khó mà chặn được miệng của tất cả mọi người, thật sự nghĩ không ra cách nào tốt để giải quyết cả.
Hướng Thu Vân liếm cánh môi khô khốc, ở trong nhóm làm việc gửi một tin nhắn âm thanh: "Ai muốn ngủ với tôi?”
Mới vừa rồi trong nhóm làm việc còn đang bàn tán sôi nổi ồn ào nháy mắt một cái lại lặng ngắt như tờ, ngay cả Lâm Tuyết Nghi cũng chẳng dám nói lấy một câu. “Ha!” Hướng Thu Vân cười lạnh một tiếng, ấn nút ghi âm, giọng nói thấm sự giá rét và tàn nhẫn theo di động truyền tới tai những con người hóng hớt không chê lớn chuyện: “Các người lén lút nói chuyện thế nào tôi không cản được. “Thế nhưng, nếu như có ai lại để cho tôi nghe thấy những điều tôi không muốn nghe, thấy những điều không muốn thấy thì đừng trách tôi xuống tay tàn nhẫn. Có thể tàn nhẫn như thế nào các người có thể hỏi Lâm Tuyết Nghi thử, so với bất cứ ai trong các người thì cô ta càng rõ ràng hơn nhiều đấy.”
Chu Hồng nghe được thế nhíu hàng mày nhăn tít lại: “Hướng Thu Vân, cô nói như vậy...... Càng chọc giận nhiều người hơn không phải sao? Cô không sợ là bọn họ sẽ nói về cô càng khó nghe hơn à?” “Tôi không nói những lời này thì bọn họ sẽ không nói tôi sao?” Hướng Thu Vân tiện tay ném điện thoại lên giường, hỏi cô ấy.
Chu Hồng cứng họng.
Hướng Thu Vân trở mình, đưa lưng về phía cô ấy: “Nếu như cô sợ chọc giận người khác thì có thể cách xa tôi ra một chút. “Chỉ là tôi lo cho cô thôi.” Chu Hồng ngượng ngùng mà cười cười, ngồi lại lên giường thoáng nhìn qua di động, lại phát hiện sau khi Hướng Thu Vân nói xong hai câu kia thì nhóm nói chuyện vẫn không ai nói chuyện với ai cả.
Mãi cho đến mười phút sau mới có hai mươi mấy người gửi tin nhắn tới, nhưng lại là tin nhắn an ủi Hướng Thu Vân và cũng có tin nhắn hiên ngang lẫm liệt mà phê bình giễu cợt Hướng Thu Vân.
Thậm chí một vài người trong số họ vào mười mấy phút trước còn đang hóng hớt chuyện của Hướng Thu Vân. Chu Hồng đưa mắt nhìn bóng lưng Hướng Thu Vân, cắn môi, sau đó gửi vào trong nhóm một tin nhắn. [Mấy người cũng đừng đoán bừa nữa, Hướng Thu Vân làm như thế đều là bị ép buộc.]
Bệnh viện.
Phòng bệnh ngoại trừ màu trắng ra thì vẫn là màu trắng, trong không khí tràn ngập mùi nước sát trùng. Hạ Vũ Hào ăn vận một thân quần áo của bệnh nhân nằm trên giường bệnh, trên đùi bị quấn một lớp băng vải.
Bác sĩ lau qua mồ hội trên đầu, bùi ngùi nói với anh: “Người này ra tay độc ác thật đấy, có vài vết suýt chút nữa là đâm tới động mạch chủ rồi, nếu như thật sự đâm tới thì vô cùng nguy hiểm.
Mộng Hàm đang đứng một bên hơi nhướn lông mày, nhìn về phía Hạ Vũ Hào nằm trên giường bệnh, lại thấy vẻ mặt anh không dao động một chút nào, cử giống như người được nói tới kia không phải là anh vậy. “Cảm ơn ngài, bác sĩ.” Mộng Hàm nở nụ cười với bác sĩ, hỏi: “Tổng Giám đốc Hạ còn uống cả xuân dược cùng với thuốc ngủ và rượu vang đỏ, ngài xem thử có cần phải kê thêm thuốc nào nữa không?"
Bác sĩ nhìn sắc mặt không có gì khác thường của Hạ Vũ Hào thì có chút ngạc nhiên: “Thật đúng là không nhìn ra được, một lát nữa tôi cho người đưa thuốc tới đây, uống vào là được rồi.” “Tốt quá, làm phiền ngài rồi.” Mộng Hàm tiễn bác sĩ đi, đóng cửa phòng bệnh lại, sau đó đi đến bên giường bệnh, nói: “Tổng Giám đốc Hạ, có chuyện này tôi không thể tự quyết định được nên muốn nói với ngài một chút.
Hạ Vũ Hào chơi đùa sợi dây chuyền bằng ngọc, nghe thế thì ngước mắt lên nhìn cô ta một chút: “Nói đi.” “Bây giờ chuyện của Hướng Thu Vân và ngài đã truyền ra vô cùng ồn ào rồi, lời nói kiểu gì cũng có cả, bên phía bảo vệ còn có người giữ lại ảnh chụp màn hình Hướng Thu Vân lỏa thân, ngài xem thử nên xử lý như thế nào?” Mộng Hàm hiếm khi lại nghiêm mặt, hiện tại cô ta thật sự đồng tình với Hướng Thu Vân. . Truyện Ngôn Tình
Cơ thể Hạ Vũ Hào cứng đờ, siết chặt sợi dây chuyền bằng ngọc trong tay, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô ta, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống: “Không xóa video giảm sát sao?” “Đã xóa rồi. Nhưng có bảo vệ nói lúc ấy anh ta chụp lại màn hình, sau đó bức ảnh đẩy bây giờ đã phát tán khắp nơi. Tôi cũng đã xem qua, có hơi mờ nên không thể thấy mặt mũi rõ ràng" Mộng Hàm không biết tại sao anh lại phản ứng lớn như vậy, sửng sốt nói thêm một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương