Tàn Độc Lương Duyên
Chương 118: Sắp bị anh ép tới điên rôi
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 118: Sắp bị anh ép tới điên rôi.
Nói xong, thang máy đinh một tiếng, cô ta cười một cách quyến rũ rồi bước vào tháng máy.
Hướng Thu Vân nhìn lồng giữ ấm trong tay, mím chặt môi hơn nữa rồi nặng nề bước vào trong thang máy. Đối với cô, anh em nhà họ Giang là cút chó tránh không kịp, còn Hạ Vũ Hào chính là chó dữ suýt cắn chết cô mấy lần. Cô hận anh, muốn giết chết anh nhưng dưới nanh vuốt sắc bén của anh, vì để tránh không bị xé xác thành từng mảnh, cô buộc phải khuất phục dưới anh.
Bệnh viện rất đông người, một ông lão bị cụt tay trái, đeo chân giả, mặt đầy nếp nhăn nhìn thấy Hướng Thu Vân thì đôi mắt sáng lên, sau đó vỗ vỗ người đàn ông trung niên cũng tàn tật bên cạnh ông ta, chỉ về phía Hướng Thu Vân.
Một đôi mắt nữa lại sáng lên.
Hai người đỡ lấy nhau, đi đến trước mặt Hướng Thu Vân rồi ngăn cô lại.
Hướng Thu Vân ngẩng đầu lên thì thấy hai gương mặt xa lạ. Một người chừng sáu mươi bảy mươi tuổi, mặt đầy nếp nhăn. Người còn lại khoảng chừng ba mươi bốn mươi tuổi, khỏe mắt đầy nếp chân chim, làn da rám nắng.
Tuổi tác hai người quá chênh lệch nhưng đều là người tàn tật. Quần áo trên người mặc dù chỉnh tề nhưng đã sờn tới mức trắng bệnh, dưới chân thì đi đôi giày vải màu đen giá rẻ rất hiếm gặp.
Cách ăn mặc như vậy rất giống người ăn xin, hoặc nói đúng hơn là bọn lừa đảo "Cô gái, tôi thiếu chút tiền đi đường, cô có thể cho tôi mượn được hay không?"
Bich bich!
Hai người không hề nói chuyện, sau khi liếc nhìn nhau một cái thì quỳ rạp xuống đất. Tiếng động quá lớn khiến rất nhiều người xung quanh nhìn sang với ánh mắt kì lạ.
Hướng Thu Vân nhíu mày, không dìu bọn họ, cũng không lên tiếng, chỉ lạnh nhạt nhìn bọn họ. "Cô gái đừng hiểu lầm!" Thấy vậy, người đàn ông xông tới lắc tay cô hai cái, nói bằng tiếng phổ thông sứt sẹo: "Bọn tôi không phải ăn mày, cũng không phải lừa đảo. Bọn tôi chỉ là những người công nhận được cô giúp đỡ. Nhìn thấy cô, tôi muốn tới nói lời cảm ơn!"
Người đàn ông lớn tuổi lau nước mắt, nói bằng tiếng địa phương mà Hướng Thu Vân nghe không hiểu. "Tôi chưa từng giúp đỡ công nhân gì cả, các người nhận lầm rồi." Hướng Thu Vân lạnh lùng trả lời, cầm lồng giữ ẩm rồi xoay người rời đi.
Người đàn ông trung niên nhanh chóng đỡ ông lão dậy, sau đó khập khiễng chạy theo Hướng Thu Vân và nói với tốc độ nhanh nhất: "Bọn tôi thật sự không phải kẻ lừa đảo, bọn tôi chỉ đúng dịp nhìn thấy cô nên mới muốn nói tiếng cảm ơn!"
Dưới ánh mắt hoài nghị của Hướng Thu Vân, gương mặt đen nhánh ửng đỏ: "Bọn tôi tới đây để làm công nhân, chính là công nhân xây dựng. Tòa nhà sập đè chúng tôi bị thương, còn chết mất mấy người, sau đó ông chủ lại bỏ chay!" "Nếu không phải cô bán quà sinh nhật và lấy tiền quy góp cho chúng tôi, chúng tôi ngay cả tiền chữa bệnh và gắn chân giả cũng không có! Tôi nhất định phải dập đầu với cô!"
Anh ta nói xong lại muốn quỳ xuống.
Hướng Thu Vân nghĩ một hồi mới nhớ ra chuyện cô bảo bác gái bán hết quà tặng sinh nhật, đem tiền quyên tặng cho người tàn tật.
Cô đặt lồng giữ ấm lên mặt đất, xoay người đỡ người đàn ông trung niên lên: "Không cần cảm ơn, tôi còn có việc phải đi trước."
Hướng Thu Vân không tranh công, cũng không ở lại nghe lời ca ngợi không ngớt của quần chúng vây quanh. Cô xoay người, cầm lấy lồng giữ ấm rồi xếp hàng vào thang máy. "Cô gái sang đây, tôi đổi chỗ với cô. Cô đứng chỗ tôi này!" Một bác gái thân hình to lớn kéo Hướng Thu Vân lên trước, sau đó đứng ở chỗ sau cùng của cô. Bà ấy còn giơ ngón cái với những người xung quanh: "Cô gái quả thật là người tốt bụng!"
Xung quanh rối rít phụ họa, tất cả đều khen ngợi Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân bước vào thang máy, chứng kiến hai người công nhân tàn tật kia dùng sức vải tay với cô, trên mặt tràn đầy vẻ cảm kích. Cô nhìn bọn họ, khóe miệng từ từ cong lên, đáy mắt tràn đầy ý cười nhẹ.
Phòng bệnh của Hạ Vũ Hào ở lầu mười hai, là nơi của phòng bệnh VIP. Hướng Thu Vân đứng trước cửa một hồi mới từ từ nhấc tay gõ cửa một cái. "Vào đi." Âm thanh lạnh lùng của Hạ Vũ Hào truyền qua cánh cửa. hướng thu vẫn nhìn cánh cửa, liếm cánh môi khô khốc rồi đẩy cửa bước vào.
Thấy cô tiến vào, đôi mắt Hạ Vũ Hào lóe lên một cái, sau đó nhanh chóng cất món đồ chơi trong tay. Nhưng cho dù anh cất nhanh thì cô vẫn kịp thấy nó. Thứ mà anh cầm trong tay chính là dây chuyền ngọc bích của cô thứ mà lẽ ra nên nằm trong tay của quản lý cũ.
Hướng Thu Vân cắn môi, kìm nén nỗi hận trong lòng. Cô đi tới bên cạnh bàn, đặt lồng giữ ẩm lên bàn: "Chị Hàm có chuyện phải giải quyết nên bảo tôi tới đây!"
Hôm qua đuổi việc nhiều người như vậy, còn không biết Hạ Vũ Hào sẽ xử lý cô thế nào. Dù thế nào thì cũng sẽ không phải là khai trừ, vậy thì "tiện nghi" cho cô quá. "Ừm." Hạ Vũ Hào ừ một tiếng, ánh mắt dừng lên người cô một hồi, sau đó không lên tiếng.
Chỉ cần là nơi có anh, Hướng Thu Vân đều cảm thấy cả người không thoải mái. Cô cúi đầu, lưng căng cứng suốt hai mươi phút. Cho đến khi lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, cô mới mở miệng: "Nếu tổng giám đốc Hạ không còn chuyện gì khác thì tôi... "Tôi đói." Hạ Vũ Hào nhẹ nhàng liếc cô một cái và cắt đứt lời cô. Sau đó, anh lại đeo dây chuyền ngọc bích lên cổ.
Hướng Thu Vân cau mày, không hề nhúc nhích.
Hạ Vũ Hào chống tay lên giường, ngồi dậy rồi nói: "Múc cho tôi chén canh gà." "... Được." Hướng Thu Vân kiềm nén cơn phẫn nộ đang muốn xông ra ngoài, trầm giọng lên tiếng rồi tiến lên múc cho anh chén canh gà.
Cô thật sự không hiểu rõ, hôm qua anh vừa đẩy cô ra ngoài hành lang trong bộ dạng trần truồng. Làm sao hôm nay đứng trước mặt cô lại giống như chẳng có việc gì xảy ra? Hướng Thu Vân không yên lòng bưng chén canh gà tới trước mặt anh.
Hạ Vũ Hào không nhận lấy chén canh, ánh mắt chăm chú rơi lên vết đỏ trên cổ cô. Đôi mắt anh tối sầm lại, ngón tay thon dài đặt lên cổ cô. Anh lạnh lùng nói: "Làm sao đây?"
Cảm giác lạnh lẽo trên cổ khiến Hướng Thu Vân run rẩy, cô ngồi dậy, im lặng kéo cổ áo lên che đi vết đỏ.
Cô không muốn giải thích với anh, cũng không cần phải giải thích.
Dù có giải thích hay không thì thái độ của anh với cô vẫn như vậy. "Hướng Thu Vân." Hạ Vũ Hào nhìn vẻ mặt lãnh đạm của cô, lồng ngực như bị một cục bông đẫm nước chặn lại. Anh cởi một cúc áo ra nhưng vẫn không hít thở dễ dàng hơn: "Tôi đang hỏi cô đấy!"
Lông mi Hướng Thu Vân run lên. Cô ngẩng đầu nhìn anh một chút rồi nhanh chóng cúi xuống: "Có quy định cấp trên đặt câu hỏi, cấp dưới nhất định phải trả lời sao? Nếu như không có thì tôi từ chối trả lời vấn đề này."
Ánh mắt Hạ Vũ Hào như chim ưng khóa chặt lấy cô, âm thanh anh có chút nặng nề: "Hướng, Thu, Vân Anh đặt tay lên giường, ngón tay gõ gõ trong vô thức. Hướng Thu Vân lại ngẩng đầu, lần này lại không cúi đầu nữa: "Thật ra ngài cũng không cần phải lớn tiếng như vậy, thính lực của tôi rất tốt, có thể nghe rõ. Xin hỏi ngài gọi tôi có việc gì không?"
Khóe miệng của cô có chút cong lên. . Truyện Huyền Huyễn
Trước đây cẩn thận từng li từng tí cũng không có chút tác dụng gì. Lúc nhìn thấy anh sầm mặt, nổi phẫn nộ, kiềm chế và hận thù lại trở thành cảm giác vui vẻ một cách kỳ diệu.
Có lẽ cô sắp bị anh ép tới điên rồi.
**********
Chương 118: Sắp bị anh ép tới điên rôi.
Nói xong, thang máy đinh một tiếng, cô ta cười một cách quyến rũ rồi bước vào tháng máy.
Hướng Thu Vân nhìn lồng giữ ấm trong tay, mím chặt môi hơn nữa rồi nặng nề bước vào trong thang máy. Đối với cô, anh em nhà họ Giang là cút chó tránh không kịp, còn Hạ Vũ Hào chính là chó dữ suýt cắn chết cô mấy lần. Cô hận anh, muốn giết chết anh nhưng dưới nanh vuốt sắc bén của anh, vì để tránh không bị xé xác thành từng mảnh, cô buộc phải khuất phục dưới anh.
Bệnh viện rất đông người, một ông lão bị cụt tay trái, đeo chân giả, mặt đầy nếp nhăn nhìn thấy Hướng Thu Vân thì đôi mắt sáng lên, sau đó vỗ vỗ người đàn ông trung niên cũng tàn tật bên cạnh ông ta, chỉ về phía Hướng Thu Vân.
Một đôi mắt nữa lại sáng lên.
Hai người đỡ lấy nhau, đi đến trước mặt Hướng Thu Vân rồi ngăn cô lại.
Hướng Thu Vân ngẩng đầu lên thì thấy hai gương mặt xa lạ. Một người chừng sáu mươi bảy mươi tuổi, mặt đầy nếp nhăn. Người còn lại khoảng chừng ba mươi bốn mươi tuổi, khỏe mắt đầy nếp chân chim, làn da rám nắng.
Tuổi tác hai người quá chênh lệch nhưng đều là người tàn tật. Quần áo trên người mặc dù chỉnh tề nhưng đã sờn tới mức trắng bệnh, dưới chân thì đi đôi giày vải màu đen giá rẻ rất hiếm gặp.
Cách ăn mặc như vậy rất giống người ăn xin, hoặc nói đúng hơn là bọn lừa đảo "Cô gái, tôi thiếu chút tiền đi đường, cô có thể cho tôi mượn được hay không?"
Bich bich!
Hai người không hề nói chuyện, sau khi liếc nhìn nhau một cái thì quỳ rạp xuống đất. Tiếng động quá lớn khiến rất nhiều người xung quanh nhìn sang với ánh mắt kì lạ.
Hướng Thu Vân nhíu mày, không dìu bọn họ, cũng không lên tiếng, chỉ lạnh nhạt nhìn bọn họ. "Cô gái đừng hiểu lầm!" Thấy vậy, người đàn ông xông tới lắc tay cô hai cái, nói bằng tiếng phổ thông sứt sẹo: "Bọn tôi không phải ăn mày, cũng không phải lừa đảo. Bọn tôi chỉ là những người công nhận được cô giúp đỡ. Nhìn thấy cô, tôi muốn tới nói lời cảm ơn!"
Người đàn ông lớn tuổi lau nước mắt, nói bằng tiếng địa phương mà Hướng Thu Vân nghe không hiểu. "Tôi chưa từng giúp đỡ công nhân gì cả, các người nhận lầm rồi." Hướng Thu Vân lạnh lùng trả lời, cầm lồng giữ ẩm rồi xoay người rời đi.
Người đàn ông trung niên nhanh chóng đỡ ông lão dậy, sau đó khập khiễng chạy theo Hướng Thu Vân và nói với tốc độ nhanh nhất: "Bọn tôi thật sự không phải kẻ lừa đảo, bọn tôi chỉ đúng dịp nhìn thấy cô nên mới muốn nói tiếng cảm ơn!"
Dưới ánh mắt hoài nghị của Hướng Thu Vân, gương mặt đen nhánh ửng đỏ: "Bọn tôi tới đây để làm công nhân, chính là công nhân xây dựng. Tòa nhà sập đè chúng tôi bị thương, còn chết mất mấy người, sau đó ông chủ lại bỏ chay!" "Nếu không phải cô bán quà sinh nhật và lấy tiền quy góp cho chúng tôi, chúng tôi ngay cả tiền chữa bệnh và gắn chân giả cũng không có! Tôi nhất định phải dập đầu với cô!"
Anh ta nói xong lại muốn quỳ xuống.
Hướng Thu Vân nghĩ một hồi mới nhớ ra chuyện cô bảo bác gái bán hết quà tặng sinh nhật, đem tiền quyên tặng cho người tàn tật.
Cô đặt lồng giữ ấm lên mặt đất, xoay người đỡ người đàn ông trung niên lên: "Không cần cảm ơn, tôi còn có việc phải đi trước."
Hướng Thu Vân không tranh công, cũng không ở lại nghe lời ca ngợi không ngớt của quần chúng vây quanh. Cô xoay người, cầm lấy lồng giữ ấm rồi xếp hàng vào thang máy. "Cô gái sang đây, tôi đổi chỗ với cô. Cô đứng chỗ tôi này!" Một bác gái thân hình to lớn kéo Hướng Thu Vân lên trước, sau đó đứng ở chỗ sau cùng của cô. Bà ấy còn giơ ngón cái với những người xung quanh: "Cô gái quả thật là người tốt bụng!"
Xung quanh rối rít phụ họa, tất cả đều khen ngợi Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân bước vào thang máy, chứng kiến hai người công nhân tàn tật kia dùng sức vải tay với cô, trên mặt tràn đầy vẻ cảm kích. Cô nhìn bọn họ, khóe miệng từ từ cong lên, đáy mắt tràn đầy ý cười nhẹ.
Phòng bệnh của Hạ Vũ Hào ở lầu mười hai, là nơi của phòng bệnh VIP. Hướng Thu Vân đứng trước cửa một hồi mới từ từ nhấc tay gõ cửa một cái. "Vào đi." Âm thanh lạnh lùng của Hạ Vũ Hào truyền qua cánh cửa. hướng thu vẫn nhìn cánh cửa, liếm cánh môi khô khốc rồi đẩy cửa bước vào.
Thấy cô tiến vào, đôi mắt Hạ Vũ Hào lóe lên một cái, sau đó nhanh chóng cất món đồ chơi trong tay. Nhưng cho dù anh cất nhanh thì cô vẫn kịp thấy nó. Thứ mà anh cầm trong tay chính là dây chuyền ngọc bích của cô thứ mà lẽ ra nên nằm trong tay của quản lý cũ.
Hướng Thu Vân cắn môi, kìm nén nỗi hận trong lòng. Cô đi tới bên cạnh bàn, đặt lồng giữ ẩm lên bàn: "Chị Hàm có chuyện phải giải quyết nên bảo tôi tới đây!"
Hôm qua đuổi việc nhiều người như vậy, còn không biết Hạ Vũ Hào sẽ xử lý cô thế nào. Dù thế nào thì cũng sẽ không phải là khai trừ, vậy thì "tiện nghi" cho cô quá. "Ừm." Hạ Vũ Hào ừ một tiếng, ánh mắt dừng lên người cô một hồi, sau đó không lên tiếng.
Chỉ cần là nơi có anh, Hướng Thu Vân đều cảm thấy cả người không thoải mái. Cô cúi đầu, lưng căng cứng suốt hai mươi phút. Cho đến khi lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, cô mới mở miệng: "Nếu tổng giám đốc Hạ không còn chuyện gì khác thì tôi... "Tôi đói." Hạ Vũ Hào nhẹ nhàng liếc cô một cái và cắt đứt lời cô. Sau đó, anh lại đeo dây chuyền ngọc bích lên cổ.
Hướng Thu Vân cau mày, không hề nhúc nhích.
Hạ Vũ Hào chống tay lên giường, ngồi dậy rồi nói: "Múc cho tôi chén canh gà." "... Được." Hướng Thu Vân kiềm nén cơn phẫn nộ đang muốn xông ra ngoài, trầm giọng lên tiếng rồi tiến lên múc cho anh chén canh gà.
Cô thật sự không hiểu rõ, hôm qua anh vừa đẩy cô ra ngoài hành lang trong bộ dạng trần truồng. Làm sao hôm nay đứng trước mặt cô lại giống như chẳng có việc gì xảy ra? Hướng Thu Vân không yên lòng bưng chén canh gà tới trước mặt anh.
Hạ Vũ Hào không nhận lấy chén canh, ánh mắt chăm chú rơi lên vết đỏ trên cổ cô. Đôi mắt anh tối sầm lại, ngón tay thon dài đặt lên cổ cô. Anh lạnh lùng nói: "Làm sao đây?"
Cảm giác lạnh lẽo trên cổ khiến Hướng Thu Vân run rẩy, cô ngồi dậy, im lặng kéo cổ áo lên che đi vết đỏ.
Cô không muốn giải thích với anh, cũng không cần phải giải thích.
Dù có giải thích hay không thì thái độ của anh với cô vẫn như vậy. "Hướng Thu Vân." Hạ Vũ Hào nhìn vẻ mặt lãnh đạm của cô, lồng ngực như bị một cục bông đẫm nước chặn lại. Anh cởi một cúc áo ra nhưng vẫn không hít thở dễ dàng hơn: "Tôi đang hỏi cô đấy!"
Lông mi Hướng Thu Vân run lên. Cô ngẩng đầu nhìn anh một chút rồi nhanh chóng cúi xuống: "Có quy định cấp trên đặt câu hỏi, cấp dưới nhất định phải trả lời sao? Nếu như không có thì tôi từ chối trả lời vấn đề này."
Ánh mắt Hạ Vũ Hào như chim ưng khóa chặt lấy cô, âm thanh anh có chút nặng nề: "Hướng, Thu, Vân Anh đặt tay lên giường, ngón tay gõ gõ trong vô thức. Hướng Thu Vân lại ngẩng đầu, lần này lại không cúi đầu nữa: "Thật ra ngài cũng không cần phải lớn tiếng như vậy, thính lực của tôi rất tốt, có thể nghe rõ. Xin hỏi ngài gọi tôi có việc gì không?"
Khóe miệng của cô có chút cong lên. . Truyện Huyền Huyễn
Trước đây cẩn thận từng li từng tí cũng không có chút tác dụng gì. Lúc nhìn thấy anh sầm mặt, nổi phẫn nộ, kiềm chế và hận thù lại trở thành cảm giác vui vẻ một cách kỳ diệu.
Có lẽ cô sắp bị anh ép tới điên rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương