Tàn Độc Lương Duyên
Chương 170: Không chịu được khế nhìn lén cô
“Đã tới cửa rồi, sao lại không vào?” Giang Minh Thắng cúp điện thoại, đôi mắt màu hổ phách hòa cùng tình cảm không hề che giấu: “Nếu không phải Hàn Yên gọi điện thoại cho anh và nói rằng em đang ở bên ngoài thì anh sẽ không biết được. Hướng Thu Vân khoác một chiếc áo khoác bên ngoài bộ đồ lót gợi cảm nhưng vẫn cảm thấy toàn thân khó chịu.
Cô khẽ nhếch miệng nhưng không thể cười nổi.
Giang Hàn Yên biết cô vẫn còn ở bên ngoài chưa đi vào phòng của Giang Minh Thắng nên chắc chắn cô ta và Dương Lan cùng với An Thi Kiều đang cầm ống nhòm để xem.
Nếu bây giờ cô rời đi, cô sẽ bị gán cho tội danh “không dám chơi. “Nghĩ gì vậy, nói chuyện mà thất thần thế.” Giang Minh Thắng hơi nghiêng người về phía trước, đưa tay trái ra vẫy vẫy trước mắt cô, “Hả?” Hướng Thu Vân định thần lại thì thấy khuôn mặt đẹp trai của anh ta đang ở gần trong gang tấc, dường như cảm xúc mãnh liệt trong mắt anh ta có thể làm cô tan chảy.
Cô lật đặt lui về phía sau hai bước, tạo ra khoảng cách giữa hai người: “Anh vừa nói cái gì? “Tại sao đã đến cửa phòng anh mà lại không đi vào?” Thấy cô né tránh, ánh mắt của Giang Minh Thắng hơi tối sầm lại. Anh ta dựa vào tường nói: “Có phải là ngày mai em sẽ đính hôn, sợ tổng giám đốc Hạ ghen nên không dám một mình tiếp xúc với người khác phải không?”
Hướng Thu Vân đã sống mười tám năm, có hai điều cô ghét nhất: thứ nhất là người khác nói xấu Hạ Vũ Hào, thứ hai là người khác nói cô không dám làm gì. “Không phải!” Cô tức giận hừ một tiếng và nói: “Không liên quan gì đến Hạ Vũ Hào”
Con người của Giang Minh Thắng phản chiếu đôi má hơi béo có nét trẻ con của cô, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều: “Vậy sao em không vào đi!”
Hướng Thu Vân không muốn bị người ta nói rằng cô không dám chơi, mà cô cũng không muốn đùa bỡn với tình cảm của người khác. Cuối cùng, cô thực sự đã nghĩ ra một cách hay.
Cô nhìn anh và khế họ một tiếng, sau đó hơi hất cằm lên nói: “Tôi đang chơi trò chơi mạo hiểm nói thật lòng với Hân Yên và những người khác. Tôi đã thua và Hân Yên đã đề nghị tôi mặc đồ lót gợi cảm đến ôm anh. Giang Minh Thắng, chúng ta nói rõ trước đi. Tôi vẫn xem anh như anh trai, vách đá chéo leo cũng không đến để dụ dỗ anh. Anh đừng nghĩ nhiều” “Nếu em không nói thêm câu sau, có lẽ sẽ hay hơn nhiều. Giang Minh Thắng xoa xoa đỉnh đầu cô, bất đắc dĩ nói: “Em thật sự không để cho anh một chỗ đứng sao?”
Hướng Thu Vân hất tay của anh ta, chán ghét nói: “Dứt khoát sẽ tốt cho cả hai chúng ta. Cho dù trong lòng tôi có lớn thế nào đi chăng nữa thì cũng bị Vũ Hào chiếm giữ hết rồi, không có chỗ cho anh” “Chuyện này em đã nói nhiều lần rồi, không cần nói đi nói lại để kích thích anh.” Giang Minh Thắng day day ấn đường nói: “Mấy cô gái tụi em đùa cũng quá trớn rồi. “Anh tưởng là tôi muốn sao? Còn không phải Hàn Yên đề cập đến chuyện này sao. Tôi đã bị chuyện này khiến làm cho rất tức giận. Nhắc đến chuyện này khiến Hướng
Thu Vân cảm thấy bực bội.
Giang Minh Thắng tự cười bản thân: “Dù sao thì em cũng đã đến đây rồi, quay về cứ nói với họ là đã ôm anh. Đừng vào trong, anh sợ một người đàn ông trẻ tuổi như anh sẽ không thể cầm lòng được khi đối mặt với người phụ nữ anh yêu” “.. Tôi sắp đính hôn rồi. Sau này đừng nói những điều như vậy nữa. Nó sẽ ảnh hưởng không tốt đến cả hai chúng ta. Hướng Thu Vân liếc mắt xem thường: “Tôi rất muốn quay lại, nhưng Giang Hân Yên và những người khác đang ở chỗ đối diện theo dõi qua ống nhòm.
Giang Minh Thắng: “ “Vậy em vào đi.” Giang Minh Thắng nhường đường, chờ cô bước vào liền đóng cửa lại, sau đó liếc nhìn căn phòng đối diện: “Không có ai.” “Tại sao con mắt to và đẹp như vậy lại bị mù chứ?” Hướng Thu Vân bước tới gần anh ta và chỉ vào một căn phòng đối diện ở hướng nam: “Ba cái... hai cái đầu, anh có thấy không?”
Giống như Giang Hân Yên không có ở đó, không biết đã đi đâu làm gì rồi.
Giang Minh Thắng: “. “Vậy thì cứ kéo rèm lại? Như vậy bọn họ sẽ không nhìn thấy, em cứ quay lại nói đã ôm là được rồi. Giang Minh Thắng nói. “Như vậy, họ sẽ nói tôi chơi xấu.” Hướng Thu Vân rất khó chịu vì điều này: “Như vậy đi, lát nữa anh cúi đầu nhìn mặt đất chứ đừng nhìn tôi. Tôi ôm cổ anh một lát... Cứ như vậy đi, anh đừng chạm vào tôi.”
Nghe đến đây, Giang Minh Thắng mỉm cười: “Chỉ cho phép em đụng vào anh mà không cho phép anh đụng vào em? Hiệp ước bá đạo à?”
Hướng Thu Vân trợn to mắt. “Em sắp đính hôn rồi, anh ôm một cái nhé. Cũng không quá đáng chứ?” Giang Minh Thắng nói xong lập tức kéo cô vào lòng, sau đó cởi cúc áo khoác của cô đang mặc ném trên mặt đất.
Anh ta chỉ ôm cô giả bộ, thân thể không trực tiếp chạm vào da thịt cô, nhưng mùi xà phòng thoang thoảng từ trên người cô khiến tim anh ta đập nhanh hơn.
Hướng Thu Vân vừa mới thỏa thuận đơn phương với anh ta là để anh ta nhìn đất không nhìn cô, nhưng anh ta vẫn nhịn không được mà lén liếc nhìn cô một cái. Nhìn thấy quá nhanh, lại có cảm giác cắn rứt lương tâm nên anh ta thực sự không nhìn thấy gì. Chỉ có một ấn tượng: rất trắng.
Động tác của Giang Minh Thắng quá nhanh khiến Hướng Thu Vân choáng váng, phải nửa phút sau cô mới phản ứng lại. Cô nhanh chóng đẩy anh ta ra rồi nhặt áo khoác trên mặt đất lên.
Mặc áo khoác xong, cô nhìn về phía căn phòng đối diện. Vừa rồi cô không biết tại sao mà đột nhiên cô cảm giác được có người đang nhìn mình ở đó, hơn nữa ánh mắt cũng không mấy thân thiện.
Nhưng khi cô nhìn sang, bên kia không có ai. Trong phòng chỉ có rèm cửa phấp phới qua lại trước làn gió.
Hướng Thu Vân lại quay đầu liếc nhìn căn phòng đối diện ở hướng nam, An Thi Kiều và Dương Lan vẫn đang dùng ống nhòm xem.
Có lẽ cảm giác của cô đã sai rồi, không có ai ở căn phòng đối diện nhìn cô cả. Người nhìn cô vẫn luôn là An Thi Kiều và Dương Lan. “Sao vậy?” Giang Minh Thắng thấy cô cứ nhìn chăm chú vào căn phòng đối diện hồi lâu mà không lên tiếng bèn hỏi. “Không sao? Hướng Thu Vân nhíu mày nhìn anh ta, sau đó quấn chặt chiếc áo khoác vào người: “Thật thiệt thòi cho người khác nói anh là quân tử. Thì ra cũng chỉ làm màu thôi”
Nhưng chuyện này không thể trách anh ta được, nếu không phải cô chơi trò chơi với đám người Giang Hàn Yên thì bọn họ cũng sẽ không phải như thế này.
Trong lòng cô cảm thấy uất ức, nhưng lại hơi đuối lý. Cuối cùng hừ lạnh với anh ta một tiếng rồi mở cửa rời khỏi.
Phía đông của hành lang là cửa sổ, phía tây là tường. Hướng Thu Vân thường thích đi theo cửa sổ hành lang để ngắm phong cảnh bên dưới, nhưng hôm nay trong đầu cô có việc nên không nhìn xuống dưới. Vì vậy cô đã bỏ lỡ hình ảnh Hạ Vũ Hào rời khỏi đó.
Hướng Thu Vân day day huyệt ấn đường đang đau đớn của mình, sau đó bước ra khỏi ký ức.
Chẳng trách ngày đó Giang Hân Yên lại lấy ra một bộ đồ lót khiêu gợi như vậy, bởi vì cô ta đã đào lỗ cho cô từ lâu rồi. Bây giờ nghĩ lại, trong suốt những năm hai người làm bạn, không biết Giang Hân Yên đã đào bao nhiêu cái hố cho cô...
Bây giờ cô đã nhận ra bộ mặt thật của Giang Hân Yên và luôn cảnh giác với cô ta. Nhưng phải công nhận rằng tâm tư của Giang Hân Yên và Hạ Vũ Hào giống như nhau. Về phương diện này, cho dù cô có chuẩn bị sẵn sàng, cũng không thể so được với Giang Hân Yên. Hướng Thu Vân nằm trên giường và trở mình, vì cô quá yếu ớt và tinh thần lại vô cùng mệt mỏi nên cô nhằm mất lại. Chẳng bao lâu sau, cô đã ngủ thiếp đi. Khi cô tỉnh dậy lần nữa, cô bị đánh thức bởi tiếng đập cửa. “Thu Vân? Thu Vân, em có ở trong đó không?" Là chị dâu.
Cô khẽ nhếch miệng nhưng không thể cười nổi.
Giang Hàn Yên biết cô vẫn còn ở bên ngoài chưa đi vào phòng của Giang Minh Thắng nên chắc chắn cô ta và Dương Lan cùng với An Thi Kiều đang cầm ống nhòm để xem.
Nếu bây giờ cô rời đi, cô sẽ bị gán cho tội danh “không dám chơi. “Nghĩ gì vậy, nói chuyện mà thất thần thế.” Giang Minh Thắng hơi nghiêng người về phía trước, đưa tay trái ra vẫy vẫy trước mắt cô, “Hả?” Hướng Thu Vân định thần lại thì thấy khuôn mặt đẹp trai của anh ta đang ở gần trong gang tấc, dường như cảm xúc mãnh liệt trong mắt anh ta có thể làm cô tan chảy.
Cô lật đặt lui về phía sau hai bước, tạo ra khoảng cách giữa hai người: “Anh vừa nói cái gì? “Tại sao đã đến cửa phòng anh mà lại không đi vào?” Thấy cô né tránh, ánh mắt của Giang Minh Thắng hơi tối sầm lại. Anh ta dựa vào tường nói: “Có phải là ngày mai em sẽ đính hôn, sợ tổng giám đốc Hạ ghen nên không dám một mình tiếp xúc với người khác phải không?”
Hướng Thu Vân đã sống mười tám năm, có hai điều cô ghét nhất: thứ nhất là người khác nói xấu Hạ Vũ Hào, thứ hai là người khác nói cô không dám làm gì. “Không phải!” Cô tức giận hừ một tiếng và nói: “Không liên quan gì đến Hạ Vũ Hào”
Con người của Giang Minh Thắng phản chiếu đôi má hơi béo có nét trẻ con của cô, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều: “Vậy sao em không vào đi!”
Hướng Thu Vân không muốn bị người ta nói rằng cô không dám chơi, mà cô cũng không muốn đùa bỡn với tình cảm của người khác. Cuối cùng, cô thực sự đã nghĩ ra một cách hay.
Cô nhìn anh và khế họ một tiếng, sau đó hơi hất cằm lên nói: “Tôi đang chơi trò chơi mạo hiểm nói thật lòng với Hân Yên và những người khác. Tôi đã thua và Hân Yên đã đề nghị tôi mặc đồ lót gợi cảm đến ôm anh. Giang Minh Thắng, chúng ta nói rõ trước đi. Tôi vẫn xem anh như anh trai, vách đá chéo leo cũng không đến để dụ dỗ anh. Anh đừng nghĩ nhiều” “Nếu em không nói thêm câu sau, có lẽ sẽ hay hơn nhiều. Giang Minh Thắng xoa xoa đỉnh đầu cô, bất đắc dĩ nói: “Em thật sự không để cho anh một chỗ đứng sao?”
Hướng Thu Vân hất tay của anh ta, chán ghét nói: “Dứt khoát sẽ tốt cho cả hai chúng ta. Cho dù trong lòng tôi có lớn thế nào đi chăng nữa thì cũng bị Vũ Hào chiếm giữ hết rồi, không có chỗ cho anh” “Chuyện này em đã nói nhiều lần rồi, không cần nói đi nói lại để kích thích anh.” Giang Minh Thắng day day ấn đường nói: “Mấy cô gái tụi em đùa cũng quá trớn rồi. “Anh tưởng là tôi muốn sao? Còn không phải Hàn Yên đề cập đến chuyện này sao. Tôi đã bị chuyện này khiến làm cho rất tức giận. Nhắc đến chuyện này khiến Hướng
Thu Vân cảm thấy bực bội.
Giang Minh Thắng tự cười bản thân: “Dù sao thì em cũng đã đến đây rồi, quay về cứ nói với họ là đã ôm anh. Đừng vào trong, anh sợ một người đàn ông trẻ tuổi như anh sẽ không thể cầm lòng được khi đối mặt với người phụ nữ anh yêu” “.. Tôi sắp đính hôn rồi. Sau này đừng nói những điều như vậy nữa. Nó sẽ ảnh hưởng không tốt đến cả hai chúng ta. Hướng Thu Vân liếc mắt xem thường: “Tôi rất muốn quay lại, nhưng Giang Hân Yên và những người khác đang ở chỗ đối diện theo dõi qua ống nhòm.
Giang Minh Thắng: “ “Vậy em vào đi.” Giang Minh Thắng nhường đường, chờ cô bước vào liền đóng cửa lại, sau đó liếc nhìn căn phòng đối diện: “Không có ai.” “Tại sao con mắt to và đẹp như vậy lại bị mù chứ?” Hướng Thu Vân bước tới gần anh ta và chỉ vào một căn phòng đối diện ở hướng nam: “Ba cái... hai cái đầu, anh có thấy không?”
Giống như Giang Hân Yên không có ở đó, không biết đã đi đâu làm gì rồi.
Giang Minh Thắng: “. “Vậy thì cứ kéo rèm lại? Như vậy bọn họ sẽ không nhìn thấy, em cứ quay lại nói đã ôm là được rồi. Giang Minh Thắng nói. “Như vậy, họ sẽ nói tôi chơi xấu.” Hướng Thu Vân rất khó chịu vì điều này: “Như vậy đi, lát nữa anh cúi đầu nhìn mặt đất chứ đừng nhìn tôi. Tôi ôm cổ anh một lát... Cứ như vậy đi, anh đừng chạm vào tôi.”
Nghe đến đây, Giang Minh Thắng mỉm cười: “Chỉ cho phép em đụng vào anh mà không cho phép anh đụng vào em? Hiệp ước bá đạo à?”
Hướng Thu Vân trợn to mắt. “Em sắp đính hôn rồi, anh ôm một cái nhé. Cũng không quá đáng chứ?” Giang Minh Thắng nói xong lập tức kéo cô vào lòng, sau đó cởi cúc áo khoác của cô đang mặc ném trên mặt đất.
Anh ta chỉ ôm cô giả bộ, thân thể không trực tiếp chạm vào da thịt cô, nhưng mùi xà phòng thoang thoảng từ trên người cô khiến tim anh ta đập nhanh hơn.
Hướng Thu Vân vừa mới thỏa thuận đơn phương với anh ta là để anh ta nhìn đất không nhìn cô, nhưng anh ta vẫn nhịn không được mà lén liếc nhìn cô một cái. Nhìn thấy quá nhanh, lại có cảm giác cắn rứt lương tâm nên anh ta thực sự không nhìn thấy gì. Chỉ có một ấn tượng: rất trắng.
Động tác của Giang Minh Thắng quá nhanh khiến Hướng Thu Vân choáng váng, phải nửa phút sau cô mới phản ứng lại. Cô nhanh chóng đẩy anh ta ra rồi nhặt áo khoác trên mặt đất lên.
Mặc áo khoác xong, cô nhìn về phía căn phòng đối diện. Vừa rồi cô không biết tại sao mà đột nhiên cô cảm giác được có người đang nhìn mình ở đó, hơn nữa ánh mắt cũng không mấy thân thiện.
Nhưng khi cô nhìn sang, bên kia không có ai. Trong phòng chỉ có rèm cửa phấp phới qua lại trước làn gió.
Hướng Thu Vân lại quay đầu liếc nhìn căn phòng đối diện ở hướng nam, An Thi Kiều và Dương Lan vẫn đang dùng ống nhòm xem.
Có lẽ cảm giác của cô đã sai rồi, không có ai ở căn phòng đối diện nhìn cô cả. Người nhìn cô vẫn luôn là An Thi Kiều và Dương Lan. “Sao vậy?” Giang Minh Thắng thấy cô cứ nhìn chăm chú vào căn phòng đối diện hồi lâu mà không lên tiếng bèn hỏi. “Không sao? Hướng Thu Vân nhíu mày nhìn anh ta, sau đó quấn chặt chiếc áo khoác vào người: “Thật thiệt thòi cho người khác nói anh là quân tử. Thì ra cũng chỉ làm màu thôi”
Nhưng chuyện này không thể trách anh ta được, nếu không phải cô chơi trò chơi với đám người Giang Hàn Yên thì bọn họ cũng sẽ không phải như thế này.
Trong lòng cô cảm thấy uất ức, nhưng lại hơi đuối lý. Cuối cùng hừ lạnh với anh ta một tiếng rồi mở cửa rời khỏi.
Phía đông của hành lang là cửa sổ, phía tây là tường. Hướng Thu Vân thường thích đi theo cửa sổ hành lang để ngắm phong cảnh bên dưới, nhưng hôm nay trong đầu cô có việc nên không nhìn xuống dưới. Vì vậy cô đã bỏ lỡ hình ảnh Hạ Vũ Hào rời khỏi đó.
Hướng Thu Vân day day huyệt ấn đường đang đau đớn của mình, sau đó bước ra khỏi ký ức.
Chẳng trách ngày đó Giang Hân Yên lại lấy ra một bộ đồ lót khiêu gợi như vậy, bởi vì cô ta đã đào lỗ cho cô từ lâu rồi. Bây giờ nghĩ lại, trong suốt những năm hai người làm bạn, không biết Giang Hân Yên đã đào bao nhiêu cái hố cho cô...
Bây giờ cô đã nhận ra bộ mặt thật của Giang Hân Yên và luôn cảnh giác với cô ta. Nhưng phải công nhận rằng tâm tư của Giang Hân Yên và Hạ Vũ Hào giống như nhau. Về phương diện này, cho dù cô có chuẩn bị sẵn sàng, cũng không thể so được với Giang Hân Yên. Hướng Thu Vân nằm trên giường và trở mình, vì cô quá yếu ớt và tinh thần lại vô cùng mệt mỏi nên cô nhằm mất lại. Chẳng bao lâu sau, cô đã ngủ thiếp đi. Khi cô tỉnh dậy lần nữa, cô bị đánh thức bởi tiếng đập cửa. “Thu Vân? Thu Vân, em có ở trong đó không?" Là chị dâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương