Tàn Độc Lương Duyên
Chương 187: Không cần cảm ơn tôi
**********
“Khoảng thời gian Hướng Thu Vẫn trị liệu này, phải làm phiền bác sĩ Lục rồi” Hạ Vũ Hào nhìn về phía Hướng Thu Vân rời đi, quay đầu nói với Lục Thanh Sơn.
Đường cong trên khóe miệng Lục Thanh Sơn rất nhỏ: “Tôi được bác gái tôi nhờ vả, chữa bệnh cho cô Hướng, Tổng giám đốc Hạ không cần phải cảm ơn tôi.”
Hạ Vũ Hào nhìn Lục Thanh Sơn, không nói thêm gì nữa, lễ phép tạm biệt, sau đó ra khỏi nhà họ Lục.
Trong hành lang, Hướng Thu Vân đang chờ thang máy, cô cúi thấp đầu, không nhìn rõ thần sắc, nhưng quanh người lại bao phủ một tầng khí tức cô đơn.
Ánh mắt Hạ Vũ Hào ảm đạm, đi đến bên cạnh cô.
Thang máy đến, hai người tiến vào thang máy, đến khi khi ra khỏi thang máy, cũng không ai nói gì. Trên danh nghĩa là người yêu, nhưng còn không bằng người xa lạ.
Lúc ra thang máy, Hướng Thu Vân mới ngẩng đầu, mặt không thay đổi, hỏi: “Tại sao lại đến tìm tôi? Sợ tôi mập mờ với bác sĩ Lục?"
Không phải, chỉ là không thích thấy cô đi quá gần với người đàn ông khác mà thôi, cho dù biết giữa hai người họ cũng không có gì.
Hướng Thu Vân nhìn thẳng vào anh, một lúc lâu sau, cười lạnh một tiếng.
Thấy hai người đi đến, tài xế đã sớm mở cửa sau ra, hầu bên cạnh Bentley: “Tổng giám đốc Hạ, cô Hướng” Trong tay tài xế còn cầm một túi khăn giấy, đang xoắn xuýt xem có nên đưa cho Hướng Thu Vân hay không. “Đưa tôi đi.” Hướng Thu Vân nhận lấy khăn giấy, rút ra vài tờ đặt lên chỗ ngồi, lại rút ra vài tờ, muốn trải dưới ghế ngồi.
Ánh mắt Hạ Vũ Hào ảm đạm, anh giữ chặt Hướng Thu Vân, để cô đứng thẳng người, sau đó cầm những miếng khăn giấy cô đã trải ra, vo thành một cục, đưa cho tài xế đứng bên cạnh: “Vứt đi đi” “Vâng!” Thấy sắc mặt anh không tốt, tài xế mềm tay mềm chân nhận lấy khăn giấy, ném vào trong thùng rác cách đó không xa.
Quanh thân bị khí tức của Hạ Vũ Hào bảo phủ, Hướng
Thu Vân nhíu mày, dùng sức đẩy anh ra, đứng qua một bên, châm chọc nói: “Không chê tôi bẩn à?” Không biết vô tình hay cố ý, vừa rồi cô đẩy anh một chút lại đẩy trúng vết thương trên bụng Hạ Vũ Hào. Giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống trên trán anh, gương mặt tuấn tú của anh tái nhợt: “Trước kia là anh không đúng”
Hướng Thu Vân trầm mặt nhìn anh, cắn môi leo lên xe.
Tài xế đi vứt khăn tay về, vừa đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ Hạ Vũ Hào che lấy bụng dưới, vội la lên: “Tổng giám đốc Hạ, ngài sao thế?” “Không sao cả, đi thôi.” Hạ Vũ Hào lạnh nhạt lên tiếng, đẩy tài xế ra, lên xe ngồi bên cạnh Hướng Thu Vân.
Một đường không nói chuyện.
Lúc hai người đến bệnh viện, bác sĩ trưởng của Hạ Vũ Hào đang cùng vài hộ sĩ nhỏ vội vã tìm người. “Tổng giám đốc Hạ, miệng vết thương của ngài rất sâu, ngài vẫn phải ở lại phòng bệnh nghỉ ngơi cho tốt! Ngài như thế này, không biết đến khi nào mới có thể khỏi, khỏi chậm là chuyện nhỏ, nếu bị nhiễm trùng để chuyển biến xấu thì không tốt đâu!” Bác sĩ đi đến bên cạnh Hạ Vũ Hào, tận tình khuyên bảo.
Hướng Thu Vân căn bản không ngừng lại, đi qua người Hạ Vũ Hào và bác sĩ, trở lại phòng bệnh của mình, sau đó đóng cửa lại, lạch cạch một tiếng cửa đã khóa trái bên trong.
Hạ Vũ Hào nhìn cô dần dần biết mất khỏi tầm mắt mình, ánh mắt sắc sâu hơn một chút, sau đó hững hờ một tiếng với bác sĩ, sau đó đi về phía phòng bệnh của Hướng Thu Vân.
Anh đứng trước cửa phòng bệnh một lúc, giơ tay lên, nhưng còn chưa rơi vào trên cửa thì đã lại buông xuống, sau đó trở về phòng bệnh bên cạnh.
Bác sĩ nhìn anh rời đi, thở dài thườn thượt, cảm khái nói: “Những người có tiền từng được tôi chữa, ai cũng sợ chết gần chất, sao đến lượt Tổng giám đốc Hạ, lại không coi mạng mình ra gì?” “Khụ” Một y tá nhìn về phía phòng của Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào vài lần, nhỏ giọng nói: “Tôi nghe nói, chân của cô Hướng chính là bị Tổng giám đốc Hạ cắt đứt, đúng là một người độc ác!” “Mọi người không phải đều đang nói à, ngày đó cậu Hướng cầm dao đâm Tổng giám đốc Hạ, anh ấy tránh cũng không tránh! Cái này căn bản là liều mạng mà!” “Hung ác với người khác không phải ít, nhưng hung ác với mình như Tổng giám đốc Hạ... Nói thật, người như thế này có chút kinh khủng”
Mấy người nói vài câu nhàn thoại, sau đó cũng tản ra, ai làm việc nấy
Hướng Thu Vân ở lại bệnh viện một tuần, bác sĩ trưởng của cô là bác sĩ Tiền mới kê một đống thuốc cho cô, sau đó cô mới có thể xuất viện, chỉ là sau này phải uống thuốc, từ từ điều dưỡng cơ thể.
Mà Hạ Vũ Hào thì ở lại hai ngày đã vội vã xuất viện, hình như công ty có chuyện khẩn cấp cần xử lý. Nguyên nhân vẫn là Hướng Thu Vân nghe ngóng được từ chỗ Triệu Phương Loan, cô không hứng thú với việc anh đang bận gì. “Thủ tục xuất viện đã làm xong” Lục Thanh Sơn nói: “Khoảng thời gian này bận rộn chân không chạm đất, cũng không có thời gian đến thăm cô Hướng, thật sự là có lỗi” Hướng Thu Vân thản nhiên nói: “Bác sĩ Lục khách sáo quá rồi.” “Vừa đúng lúc hôm nay tôi không có việc gì, tiễn cô
Hướng về vậy”. Lục Thanh Sơn hỏi: “Cô Hướng ở đâu thế?”
Trong đáy mắt Hướng Thu Vân có thoáng hơi mờ mịt, nhà họ Hướng thì không về được, công việc ở club Mộng Hương cũng không cần làm... Hình như cô không có nơi nào để ở lại cả. “Khoảng thời gian trước tôi có mua một căn nhà ở Tam Hoàn, không lớn, chỉ có chín mươi mét vuông. Tôi vốn muốn sau này ở lại đó, nhưng mẹ tôi với bác gái không đồng ý. Bây giờ chỗ đó cũng để trống, chi bằng cô Hướng trước cứ ở đó?” Lục Thanh Sơn không hề nhắc đến tình huống khó khăn của cô. “Cảm ơn ý tốt của bác sĩ Lục, nhưng mà không cần. Hướng Thu Vân nói: “Tôi còn chưa nghĩ ra sẽ tìm việc gì, chờ sau khi tôi tìm được việc, tôi sẽ thuê một căn nhà gần chỗ tôi làm việc"
Viện trưởng Ứng hẳn là rất để ý khoảng cách giữa cô và bác sĩ Lục.
Lục Thanh Sơn cũng không bắt buộc: “Như thế cũng được. Nhưng cô Hướng ở đâu thì phải nói cho tôi biết một tiếng, chân của cô cần trị liệu đúng giờ. “Không cần phiền phức như thế. Bác sĩ Lục cứ nói cho tôi biết bao lâu cần trị liệu một lần, tôi sẽ đến bệnh viện tìm anh” Hướng Thu Vân rất rõ ràng, bác sĩ Lục quan tâm cô như thế đều là ý của thím Lưu, anh ta chưa hẳn đã tình nguyện.
Lục Thanh Sơn cười cười: “Trước kia đều là các cô gái theo sau lưng tôi hỏi địa chỉ, tôi từ chối, lần này đổi lại là tôi hỏi địa chỉ của cô Hướng lại bị từ chối, đây có tính là báo ứng không?" “Xem như tôi thay những người cùng giới đòi lại chút công bằng vậy. Hướng Thu Vân cười cười.
Hai người trò chuyện một lát, Lục Thanh Sơn nói với cô một tuần đến bệnh viện tìm anh ta một lần, lại lưu số điện thoại lại cho cô, sau đó vội vã đi theo y tá đến gọi anh ta.
Lúc Hướng Thu Vân đến cũng không mang theo bao nhiêu thứ, trực tiếp đeo túi xách lên đi vào thang máy. Chỉ là không ngờ rằng, lúc ra khỏi thang máy lại thấy Mộng Hàm đến đón cô xuất viện.
Mộng Hàm vẫn như trước kia, mặc một bộ đồ công sở màu đen, chỉ là ngoại hình của cô ta quá xuất chúng, dáng người lại quá nóng bỏng, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, đứng trong đám đông nhiễu nhương cũng là một sự tồn tại rất nổi bật. “Hướng Thu Vân, ở đây" Mộng Hàm cười cười với Hướng Thu Vân, trong cấp mắt hoa đào tỏa sáng lấp lánh. Hướng Thu Vân vốn muốn rời đi theo đám người, lại bị Mộng Hàm đột nhiên gọi lại, cô mấp máy môi, sau đó đi đến.
Mộng Hàm cứ như không thấy được cô không tình nguyện, lắc lư cùng cô đi ra ngoài: “Tổng giám đốc Hạ nhắc tôi đến sớm một chút, không ngờ rằng sáng sớm đã có người đến club gây chuyện, làm chậm trễ một ít thời gian.
Hai người ra khỏi bệnh viện, lúc đang muốn lên xe thì bị người gọi lại. “Thu Vân, chờ một chút!” Vu Tuệ Doanh chạy chậm đến, thở hổn hển nói: “Con không đi làm ở club Mộng Hương, cũng không có chỗ ở, cùng về nhà với mẹ đi.”
“Khoảng thời gian Hướng Thu Vẫn trị liệu này, phải làm phiền bác sĩ Lục rồi” Hạ Vũ Hào nhìn về phía Hướng Thu Vân rời đi, quay đầu nói với Lục Thanh Sơn.
Đường cong trên khóe miệng Lục Thanh Sơn rất nhỏ: “Tôi được bác gái tôi nhờ vả, chữa bệnh cho cô Hướng, Tổng giám đốc Hạ không cần phải cảm ơn tôi.”
Hạ Vũ Hào nhìn Lục Thanh Sơn, không nói thêm gì nữa, lễ phép tạm biệt, sau đó ra khỏi nhà họ Lục.
Trong hành lang, Hướng Thu Vân đang chờ thang máy, cô cúi thấp đầu, không nhìn rõ thần sắc, nhưng quanh người lại bao phủ một tầng khí tức cô đơn.
Ánh mắt Hạ Vũ Hào ảm đạm, đi đến bên cạnh cô.
Thang máy đến, hai người tiến vào thang máy, đến khi khi ra khỏi thang máy, cũng không ai nói gì. Trên danh nghĩa là người yêu, nhưng còn không bằng người xa lạ.
Lúc ra thang máy, Hướng Thu Vân mới ngẩng đầu, mặt không thay đổi, hỏi: “Tại sao lại đến tìm tôi? Sợ tôi mập mờ với bác sĩ Lục?"
Không phải, chỉ là không thích thấy cô đi quá gần với người đàn ông khác mà thôi, cho dù biết giữa hai người họ cũng không có gì.
Hướng Thu Vân nhìn thẳng vào anh, một lúc lâu sau, cười lạnh một tiếng.
Thấy hai người đi đến, tài xế đã sớm mở cửa sau ra, hầu bên cạnh Bentley: “Tổng giám đốc Hạ, cô Hướng” Trong tay tài xế còn cầm một túi khăn giấy, đang xoắn xuýt xem có nên đưa cho Hướng Thu Vân hay không. “Đưa tôi đi.” Hướng Thu Vân nhận lấy khăn giấy, rút ra vài tờ đặt lên chỗ ngồi, lại rút ra vài tờ, muốn trải dưới ghế ngồi.
Ánh mắt Hạ Vũ Hào ảm đạm, anh giữ chặt Hướng Thu Vân, để cô đứng thẳng người, sau đó cầm những miếng khăn giấy cô đã trải ra, vo thành một cục, đưa cho tài xế đứng bên cạnh: “Vứt đi đi” “Vâng!” Thấy sắc mặt anh không tốt, tài xế mềm tay mềm chân nhận lấy khăn giấy, ném vào trong thùng rác cách đó không xa.
Quanh thân bị khí tức của Hạ Vũ Hào bảo phủ, Hướng
Thu Vân nhíu mày, dùng sức đẩy anh ra, đứng qua một bên, châm chọc nói: “Không chê tôi bẩn à?” Không biết vô tình hay cố ý, vừa rồi cô đẩy anh một chút lại đẩy trúng vết thương trên bụng Hạ Vũ Hào. Giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống trên trán anh, gương mặt tuấn tú của anh tái nhợt: “Trước kia là anh không đúng”
Hướng Thu Vân trầm mặt nhìn anh, cắn môi leo lên xe.
Tài xế đi vứt khăn tay về, vừa đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ Hạ Vũ Hào che lấy bụng dưới, vội la lên: “Tổng giám đốc Hạ, ngài sao thế?” “Không sao cả, đi thôi.” Hạ Vũ Hào lạnh nhạt lên tiếng, đẩy tài xế ra, lên xe ngồi bên cạnh Hướng Thu Vân.
Một đường không nói chuyện.
Lúc hai người đến bệnh viện, bác sĩ trưởng của Hạ Vũ Hào đang cùng vài hộ sĩ nhỏ vội vã tìm người. “Tổng giám đốc Hạ, miệng vết thương của ngài rất sâu, ngài vẫn phải ở lại phòng bệnh nghỉ ngơi cho tốt! Ngài như thế này, không biết đến khi nào mới có thể khỏi, khỏi chậm là chuyện nhỏ, nếu bị nhiễm trùng để chuyển biến xấu thì không tốt đâu!” Bác sĩ đi đến bên cạnh Hạ Vũ Hào, tận tình khuyên bảo.
Hướng Thu Vân căn bản không ngừng lại, đi qua người Hạ Vũ Hào và bác sĩ, trở lại phòng bệnh của mình, sau đó đóng cửa lại, lạch cạch một tiếng cửa đã khóa trái bên trong.
Hạ Vũ Hào nhìn cô dần dần biết mất khỏi tầm mắt mình, ánh mắt sắc sâu hơn một chút, sau đó hững hờ một tiếng với bác sĩ, sau đó đi về phía phòng bệnh của Hướng Thu Vân.
Anh đứng trước cửa phòng bệnh một lúc, giơ tay lên, nhưng còn chưa rơi vào trên cửa thì đã lại buông xuống, sau đó trở về phòng bệnh bên cạnh.
Bác sĩ nhìn anh rời đi, thở dài thườn thượt, cảm khái nói: “Những người có tiền từng được tôi chữa, ai cũng sợ chết gần chất, sao đến lượt Tổng giám đốc Hạ, lại không coi mạng mình ra gì?” “Khụ” Một y tá nhìn về phía phòng của Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào vài lần, nhỏ giọng nói: “Tôi nghe nói, chân của cô Hướng chính là bị Tổng giám đốc Hạ cắt đứt, đúng là một người độc ác!” “Mọi người không phải đều đang nói à, ngày đó cậu Hướng cầm dao đâm Tổng giám đốc Hạ, anh ấy tránh cũng không tránh! Cái này căn bản là liều mạng mà!” “Hung ác với người khác không phải ít, nhưng hung ác với mình như Tổng giám đốc Hạ... Nói thật, người như thế này có chút kinh khủng”
Mấy người nói vài câu nhàn thoại, sau đó cũng tản ra, ai làm việc nấy
Hướng Thu Vân ở lại bệnh viện một tuần, bác sĩ trưởng của cô là bác sĩ Tiền mới kê một đống thuốc cho cô, sau đó cô mới có thể xuất viện, chỉ là sau này phải uống thuốc, từ từ điều dưỡng cơ thể.
Mà Hạ Vũ Hào thì ở lại hai ngày đã vội vã xuất viện, hình như công ty có chuyện khẩn cấp cần xử lý. Nguyên nhân vẫn là Hướng Thu Vân nghe ngóng được từ chỗ Triệu Phương Loan, cô không hứng thú với việc anh đang bận gì. “Thủ tục xuất viện đã làm xong” Lục Thanh Sơn nói: “Khoảng thời gian này bận rộn chân không chạm đất, cũng không có thời gian đến thăm cô Hướng, thật sự là có lỗi” Hướng Thu Vân thản nhiên nói: “Bác sĩ Lục khách sáo quá rồi.” “Vừa đúng lúc hôm nay tôi không có việc gì, tiễn cô
Hướng về vậy”. Lục Thanh Sơn hỏi: “Cô Hướng ở đâu thế?”
Trong đáy mắt Hướng Thu Vân có thoáng hơi mờ mịt, nhà họ Hướng thì không về được, công việc ở club Mộng Hương cũng không cần làm... Hình như cô không có nơi nào để ở lại cả. “Khoảng thời gian trước tôi có mua một căn nhà ở Tam Hoàn, không lớn, chỉ có chín mươi mét vuông. Tôi vốn muốn sau này ở lại đó, nhưng mẹ tôi với bác gái không đồng ý. Bây giờ chỗ đó cũng để trống, chi bằng cô Hướng trước cứ ở đó?” Lục Thanh Sơn không hề nhắc đến tình huống khó khăn của cô. “Cảm ơn ý tốt của bác sĩ Lục, nhưng mà không cần. Hướng Thu Vân nói: “Tôi còn chưa nghĩ ra sẽ tìm việc gì, chờ sau khi tôi tìm được việc, tôi sẽ thuê một căn nhà gần chỗ tôi làm việc"
Viện trưởng Ứng hẳn là rất để ý khoảng cách giữa cô và bác sĩ Lục.
Lục Thanh Sơn cũng không bắt buộc: “Như thế cũng được. Nhưng cô Hướng ở đâu thì phải nói cho tôi biết một tiếng, chân của cô cần trị liệu đúng giờ. “Không cần phiền phức như thế. Bác sĩ Lục cứ nói cho tôi biết bao lâu cần trị liệu một lần, tôi sẽ đến bệnh viện tìm anh” Hướng Thu Vân rất rõ ràng, bác sĩ Lục quan tâm cô như thế đều là ý của thím Lưu, anh ta chưa hẳn đã tình nguyện.
Lục Thanh Sơn cười cười: “Trước kia đều là các cô gái theo sau lưng tôi hỏi địa chỉ, tôi từ chối, lần này đổi lại là tôi hỏi địa chỉ của cô Hướng lại bị từ chối, đây có tính là báo ứng không?" “Xem như tôi thay những người cùng giới đòi lại chút công bằng vậy. Hướng Thu Vân cười cười.
Hai người trò chuyện một lát, Lục Thanh Sơn nói với cô một tuần đến bệnh viện tìm anh ta một lần, lại lưu số điện thoại lại cho cô, sau đó vội vã đi theo y tá đến gọi anh ta.
Lúc Hướng Thu Vân đến cũng không mang theo bao nhiêu thứ, trực tiếp đeo túi xách lên đi vào thang máy. Chỉ là không ngờ rằng, lúc ra khỏi thang máy lại thấy Mộng Hàm đến đón cô xuất viện.
Mộng Hàm vẫn như trước kia, mặc một bộ đồ công sở màu đen, chỉ là ngoại hình của cô ta quá xuất chúng, dáng người lại quá nóng bỏng, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, đứng trong đám đông nhiễu nhương cũng là một sự tồn tại rất nổi bật. “Hướng Thu Vân, ở đây" Mộng Hàm cười cười với Hướng Thu Vân, trong cấp mắt hoa đào tỏa sáng lấp lánh. Hướng Thu Vân vốn muốn rời đi theo đám người, lại bị Mộng Hàm đột nhiên gọi lại, cô mấp máy môi, sau đó đi đến.
Mộng Hàm cứ như không thấy được cô không tình nguyện, lắc lư cùng cô đi ra ngoài: “Tổng giám đốc Hạ nhắc tôi đến sớm một chút, không ngờ rằng sáng sớm đã có người đến club gây chuyện, làm chậm trễ một ít thời gian.
Hai người ra khỏi bệnh viện, lúc đang muốn lên xe thì bị người gọi lại. “Thu Vân, chờ một chút!” Vu Tuệ Doanh chạy chậm đến, thở hổn hển nói: “Con không đi làm ở club Mộng Hương, cũng không có chỗ ở, cùng về nhà với mẹ đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương