Tàn Độc Lương Duyên
Chương 193: Tốt hơn để Hướng Thu Vân gả đến nhà họ Hạ nhiều
**********
Chương 193: Tốt hơn để Hướng Thu Vân gả đến nhà họ Hạ nhiều
Triệu Phương Loan yên lặng, sắc mặt ba Hạ khó coi vô cùng: “Triệu Phương Loan, nếu bà không có chứng cứ thì ít nói vài câu đi.” “Thế nào, tôi chỉ nói con gái của bà ta một câu, trong lòng ông đã không thoải mái?” Triệu Phương Loan cười yếu ớt. “Ngu xuẩn!” Ông cụ Hạ mắng câu này, cũng không biết là đang mắng ai: “Các người thật sự cho rằng ta không biết trận tai nạn kia là chuyện gì xảy ra?” “Chuyện của Hướng Thu Vân đơn giản như thế đều không ứng phó được, khắp nơi bị Giang Hàn Yên nắm mũi dắt đi, các người cảm thấy Vũ Hào cưới cô ta, cô ta có thể giúp được gì cho nhà họ hạ? Không bị Giang Hàn Yên tỉnh kế là tốt lắm rồi!” “Tuy rằng tâm tư của Giang Hân Yên hơi nhiều, nhưng thật lòng với Vũ Hào. Cô ta đến nhà họ Hạ, ngoại trừ có lợi cho việc hợp tác của hai nhà, bình thường cũng có thể giúp Vũ Hào không ít việc, tốt hơn so với việc Hướng Thu Vân gả đến nhà họ Hạ nhiều!”
Triệu Phương Loan nhíu mày, không nói gì nữa.
Lý trí mà nói, cưới Giang Hân Yên càng có lợi cho sự phát triển sau này của Vũ Hào. “Chuyện đó ba đừng quá lo lắng, ai lúc trẻ mà không thích qua một hai người?" Ba Hạ nói: “Chờ sau khi gặp Vũ Hào, con sẽ khuyên bảo nó. Nếu nó thực sự thích Hướng Thu Vân kia, để cô ta làm tình nhân cũng được”
Nghe đến đây, sắc mắt Triệu Phương Loan vô cùng khó coi, nhưng cũng không nói gì thêm. “Nó là người trẻ mới hơn hai mươi tuổi, ngẫu nhiên sơ sót thì thôi, các người là ba mẹ thì cũng đừng sơ sót theo nó!” Ông cụ Hạ nhìn Triệu Phương Loan, có ý riêng.
Triệu Phương Loan cưỡng ép giật giật môi, cổ họng lại giống như có cái gì chặn lại, một câu cũng không nói ra được. “Yên tâm đi ba, con sẽ trông Vũ Hào, không để nó làm chuyện hồ đồ" Ba Hạ mang theo chút lấy lòng mà nói.
Ông cụ Hạ hừ một tiếng, xem như miễn cưỡng hài lòng với thái độ của hai người. Lúc này, một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
Sau khi ba Hạ được ông cụ Hạ đồng ý, đi sang mở cửa, người đứng ngoài cửa chính là Hạ Vũ Hào. “Hai người ra ngoài đi.” Ông cụ Hạ bàn giao một câu với ba Hạ và Triệu Phương Loan, lại quay đầu nhìn bà cụ: “Tiểu Chu, bà cũng ra ngoại đi, tôi với Vũ Hào, hai ông cháu có lời muốn nói riêng một chút.
Ba Hạ và Triệu Phương Loan trực tiếp đồng ý, đi ra ngoài. Bà cụ đi theo phía sau bọn họ, lúc đi ngang qua Hạ Vũ Hào dương như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài một hơi, không nói gì, mở cửa ra ngoài. “Ông nội.” Hạ Vũ Hào đứng ở một bên giường bệnh, hô một tiếng.
Sắc mặt ông cụ Hạ rất khó coi, hừ một tiếng: "Cháu giữ Hướng Thu Vân bên cạnh là có ý gì? Muốn hủy hôn với nhà họ Giang?"
Hạ Vũ Hào củi đầu không lên tiếng. “Bành!”
Ông cụ Hạ nằm tách trà bên bàn, trực tiếp đập vào anh. Tách trà đập vào khóe mắt anh, sau đó rơi ầm xuống đất, nát bung. “Nói chuyện!” Ông cụ Hạ trừng mắt quát.
Khóe mắt Hạ Vũ Hào bị đập đỏ ửng, nhưng thần sắc lại không thay đổi quá nhiều: “Còn có rất nhiều anh em họ ngang hàng với cháu còn chưa kết hôn, ông muốn thông gia với nhà họ Giang như thế, thì đổi người khác cũng được, không cần thiết phải là cháu. “Đây là thái độ mày nói chuyện với trưởng bối à?” Ông cụ Hạ chỉ vào anh mà chất vấn.
Hầu kết của Hạ Vũ Hào nhúc nhích một chút: “Xin lỗi” “Quỳ xuống!” Ông cụ Hạ xuống giường bệnh, đứng trước mặt anh, người đã đến tuổi già, nhưng khí thế không giảm chút nào.
Hạ Vũ Hào mấp máy môi, cúi đầu quỳ trên đất. “Nếu Giang Hân Yên đồng ý gả cho các anh em họ của mày, thì loại chuyện tốt này sẽ không rơi vào trên đầu mày!” Có lẽ là bởi vì đã không còn nhiều thời gian nữa, ông cụ Hạ nói chuyện ngay thẳng hơn bình thường rất nhiều.
Coi như cô ta đồng ý, thì ông ta cũng không! Trừ Hạ Vũ Hào ra thì Giang Hân Yên mạnh hơn rất cả những cháu chắt của nhà họ Hạ, ông ta sợ cô ta gả cho những đứa cháu khác, sẽ khống chế cả nhà họ Hạ
Hạ Vũ Hào rũ mắt, không nói chuyện. “Về ngoại hình hay về tâm kế, Giang Hân Yên không thua kém gì Hướng Thu Vân, tại sao mày không đồng ý kết hôn với cô ta?” Ông cụ Hạ khàn giọng.
Hạ Vũ Hào thản nhiên nói: “Nhà họ Hạ lục đục với nhau đã đủ nhiều rồi, cháu không muốn chung sống với nửa kia mà cũng phải tính toán. Hơn nữa với thực lực bây giờ của nhà họ Hạ, có thông gia với nhà họ Giang hay không, cũng không có quá nhiều ảnh hưởng!” “Bậy bạ! Nhà họ Bùi, nhà họ Giang, nhà họ Hướng, nhà họ Lâm, còn cả nhà họ Triệu đều là các gia tộc lớn, mày thấy bọn họ ai dám nói ra những lời cuồng vọng như thế?” Ông cụ Hạ quát: “Tao tưởng rằng mày là người thông minh, cuối cùng lại là một đứa ngu xuẩn!”
Hạ Vũ Hào cúi đầu nhìn dưới đất, không trả lời.
Ánh mắt ông cụ Hạ dính vào người anh như có định: “Hôm nay tao nói với mày ở đây, trong một tháng, nếu mày đính hôn với Giang Hân Yên, di chúc không thay đổi, ngoài ba phần trăm cổ phần vốn có của mày ra thì mày vẫn sẽ tiếp tục được làm Tổng giám đốc của Hạ Thị”
Ông cụ Hạ dừng một chút, sắc mặt khó coi rất nhiều: “Nếu mày không đồng ý đính hôn, chờ lúc tạo chết, mày cũng đừng mơ cầm được một đồng nào, cái chức Tổng giám đốc của tập đoàn Hạ Thị này, mày cũng không được làm nữa! Nghe rõ chưa?!” “Vâng.” Hạ Vũ Hào mím môi, vâng một tiếng sau đó không nói thêm gì nữa. “Thấy mày đã thấy bực mình!” Ông cụ Hạ mất kiên nhẫn mất tay về phía anh: “Một tuần sau cho tạo câu trả lời, cút đi!”
Hạ Vũ Hào chống đất đứng lên, quay người đi ra cửa. “Rầm”
Anh vừa mở cửa ra, rất nhiều người dán tai vào cửa nghe trộm đã ngả người về phía trước, té vào dưới chân anh.
Hạ Vũ Hào lãnh đạm lườm bọn họ một chút, nhấc chân bước qua người bọn họ, ra khỏi phòng bệnh.
Những người kia vội vàng nhìn vào trong phòng bệnh, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, sợ chọc ông cụ Hạ không vui. “Vũ Hào, ông nội giữ riêng cháu lại nói gì thế? Có nhắc đến chuyện di chúc không?” “Sao vừa rồi cháu ở bên trong lâu thế?” “Ông cụ nói gì với cháu thế?”
Thấy Hạ Vũ Hào ra ngoài, người nhà họ Hạ nhanh chóng chen tới, mồm năm miệng người hỏi.
Hạ Vũ Hào hơi lườm bọn họ, những người này bình thường cao quý đoan trang ưu nhã hào phóng, đến lúc này lại cũng có những sắc mặt như nhau, chỉ quan tâm đến vấn đề phân chia di chúc. Có đôi khi anh thật không biết ông anh cả đời này là người thắng lớn, hay là người đang thương nhất. “Nếu như nói chuyện liên quan đến di chúc, tôi cũng không cần phải thế này” Hạ Vũ Hào chỉ vào khóe mắt ẩn tơ máu.
Nghe đến đây, đám người quan tâm qua loa vài câu, hoặc đến việc qua loa cơ bản nhất đều chẳng muốn làm, trực tiếp tản ra.
Chú ba nhà họ Hạ đi đến, vỗ vai Hạ Vũ Hào: “Ông của cháu hẳn cũng là ngã bệnh nên nóng tính, cháu cũng đừng so đo với ông ấy” “Cảm ơn chủ quan tâm” Hạ Vũ Hào lấy tay của ông ta ra, từ tốn nói.
Chủ ba Hạ cười cười: "Khách sáo với chủ như thế làm gì?"
Ông ta lại ngừng một lúc, mới lên tiếng: “Vũ Hào, cháu làm Tổng giám đốc thời gian dài như thế, hao tâm tổn sức cho tập đoàn Hạ Thị không ít, nhưng phần lớn hoa hồng đều là nhà chú lấy, chuyện này khiến người làm chủ như chú thật ngại quá” “Chú không cần cảm thấy ngại. Hạ Vũ Hào nói: "Nếu chú thật sự ngại, thì cứ chia hoa hồng nhà chú cho tôi một chút cũng được, lát nữa tôi sẽ bảo trợ lí Lý gửi số tài khoản của tôi cho chú”
Chương 193: Tốt hơn để Hướng Thu Vân gả đến nhà họ Hạ nhiều
Triệu Phương Loan yên lặng, sắc mặt ba Hạ khó coi vô cùng: “Triệu Phương Loan, nếu bà không có chứng cứ thì ít nói vài câu đi.” “Thế nào, tôi chỉ nói con gái của bà ta một câu, trong lòng ông đã không thoải mái?” Triệu Phương Loan cười yếu ớt. “Ngu xuẩn!” Ông cụ Hạ mắng câu này, cũng không biết là đang mắng ai: “Các người thật sự cho rằng ta không biết trận tai nạn kia là chuyện gì xảy ra?” “Chuyện của Hướng Thu Vân đơn giản như thế đều không ứng phó được, khắp nơi bị Giang Hàn Yên nắm mũi dắt đi, các người cảm thấy Vũ Hào cưới cô ta, cô ta có thể giúp được gì cho nhà họ hạ? Không bị Giang Hàn Yên tỉnh kế là tốt lắm rồi!” “Tuy rằng tâm tư của Giang Hân Yên hơi nhiều, nhưng thật lòng với Vũ Hào. Cô ta đến nhà họ Hạ, ngoại trừ có lợi cho việc hợp tác của hai nhà, bình thường cũng có thể giúp Vũ Hào không ít việc, tốt hơn so với việc Hướng Thu Vân gả đến nhà họ Hạ nhiều!”
Triệu Phương Loan nhíu mày, không nói gì nữa.
Lý trí mà nói, cưới Giang Hân Yên càng có lợi cho sự phát triển sau này của Vũ Hào. “Chuyện đó ba đừng quá lo lắng, ai lúc trẻ mà không thích qua một hai người?" Ba Hạ nói: “Chờ sau khi gặp Vũ Hào, con sẽ khuyên bảo nó. Nếu nó thực sự thích Hướng Thu Vân kia, để cô ta làm tình nhân cũng được”
Nghe đến đây, sắc mắt Triệu Phương Loan vô cùng khó coi, nhưng cũng không nói gì thêm. “Nó là người trẻ mới hơn hai mươi tuổi, ngẫu nhiên sơ sót thì thôi, các người là ba mẹ thì cũng đừng sơ sót theo nó!” Ông cụ Hạ nhìn Triệu Phương Loan, có ý riêng.
Triệu Phương Loan cưỡng ép giật giật môi, cổ họng lại giống như có cái gì chặn lại, một câu cũng không nói ra được. “Yên tâm đi ba, con sẽ trông Vũ Hào, không để nó làm chuyện hồ đồ" Ba Hạ mang theo chút lấy lòng mà nói.
Ông cụ Hạ hừ một tiếng, xem như miễn cưỡng hài lòng với thái độ của hai người. Lúc này, một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
Sau khi ba Hạ được ông cụ Hạ đồng ý, đi sang mở cửa, người đứng ngoài cửa chính là Hạ Vũ Hào. “Hai người ra ngoài đi.” Ông cụ Hạ bàn giao một câu với ba Hạ và Triệu Phương Loan, lại quay đầu nhìn bà cụ: “Tiểu Chu, bà cũng ra ngoại đi, tôi với Vũ Hào, hai ông cháu có lời muốn nói riêng một chút.
Ba Hạ và Triệu Phương Loan trực tiếp đồng ý, đi ra ngoài. Bà cụ đi theo phía sau bọn họ, lúc đi ngang qua Hạ Vũ Hào dương như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài một hơi, không nói gì, mở cửa ra ngoài. “Ông nội.” Hạ Vũ Hào đứng ở một bên giường bệnh, hô một tiếng.
Sắc mặt ông cụ Hạ rất khó coi, hừ một tiếng: "Cháu giữ Hướng Thu Vân bên cạnh là có ý gì? Muốn hủy hôn với nhà họ Giang?"
Hạ Vũ Hào củi đầu không lên tiếng. “Bành!”
Ông cụ Hạ nằm tách trà bên bàn, trực tiếp đập vào anh. Tách trà đập vào khóe mắt anh, sau đó rơi ầm xuống đất, nát bung. “Nói chuyện!” Ông cụ Hạ trừng mắt quát.
Khóe mắt Hạ Vũ Hào bị đập đỏ ửng, nhưng thần sắc lại không thay đổi quá nhiều: “Còn có rất nhiều anh em họ ngang hàng với cháu còn chưa kết hôn, ông muốn thông gia với nhà họ Giang như thế, thì đổi người khác cũng được, không cần thiết phải là cháu. “Đây là thái độ mày nói chuyện với trưởng bối à?” Ông cụ Hạ chỉ vào anh mà chất vấn.
Hầu kết của Hạ Vũ Hào nhúc nhích một chút: “Xin lỗi” “Quỳ xuống!” Ông cụ Hạ xuống giường bệnh, đứng trước mặt anh, người đã đến tuổi già, nhưng khí thế không giảm chút nào.
Hạ Vũ Hào mấp máy môi, cúi đầu quỳ trên đất. “Nếu Giang Hân Yên đồng ý gả cho các anh em họ của mày, thì loại chuyện tốt này sẽ không rơi vào trên đầu mày!” Có lẽ là bởi vì đã không còn nhiều thời gian nữa, ông cụ Hạ nói chuyện ngay thẳng hơn bình thường rất nhiều.
Coi như cô ta đồng ý, thì ông ta cũng không! Trừ Hạ Vũ Hào ra thì Giang Hân Yên mạnh hơn rất cả những cháu chắt của nhà họ Hạ, ông ta sợ cô ta gả cho những đứa cháu khác, sẽ khống chế cả nhà họ Hạ
Hạ Vũ Hào rũ mắt, không nói chuyện. “Về ngoại hình hay về tâm kế, Giang Hân Yên không thua kém gì Hướng Thu Vân, tại sao mày không đồng ý kết hôn với cô ta?” Ông cụ Hạ khàn giọng.
Hạ Vũ Hào thản nhiên nói: “Nhà họ Hạ lục đục với nhau đã đủ nhiều rồi, cháu không muốn chung sống với nửa kia mà cũng phải tính toán. Hơn nữa với thực lực bây giờ của nhà họ Hạ, có thông gia với nhà họ Giang hay không, cũng không có quá nhiều ảnh hưởng!” “Bậy bạ! Nhà họ Bùi, nhà họ Giang, nhà họ Hướng, nhà họ Lâm, còn cả nhà họ Triệu đều là các gia tộc lớn, mày thấy bọn họ ai dám nói ra những lời cuồng vọng như thế?” Ông cụ Hạ quát: “Tao tưởng rằng mày là người thông minh, cuối cùng lại là một đứa ngu xuẩn!”
Hạ Vũ Hào cúi đầu nhìn dưới đất, không trả lời.
Ánh mắt ông cụ Hạ dính vào người anh như có định: “Hôm nay tao nói với mày ở đây, trong một tháng, nếu mày đính hôn với Giang Hân Yên, di chúc không thay đổi, ngoài ba phần trăm cổ phần vốn có của mày ra thì mày vẫn sẽ tiếp tục được làm Tổng giám đốc của Hạ Thị”
Ông cụ Hạ dừng một chút, sắc mặt khó coi rất nhiều: “Nếu mày không đồng ý đính hôn, chờ lúc tạo chết, mày cũng đừng mơ cầm được một đồng nào, cái chức Tổng giám đốc của tập đoàn Hạ Thị này, mày cũng không được làm nữa! Nghe rõ chưa?!” “Vâng.” Hạ Vũ Hào mím môi, vâng một tiếng sau đó không nói thêm gì nữa. “Thấy mày đã thấy bực mình!” Ông cụ Hạ mất kiên nhẫn mất tay về phía anh: “Một tuần sau cho tạo câu trả lời, cút đi!”
Hạ Vũ Hào chống đất đứng lên, quay người đi ra cửa. “Rầm”
Anh vừa mở cửa ra, rất nhiều người dán tai vào cửa nghe trộm đã ngả người về phía trước, té vào dưới chân anh.
Hạ Vũ Hào lãnh đạm lườm bọn họ một chút, nhấc chân bước qua người bọn họ, ra khỏi phòng bệnh.
Những người kia vội vàng nhìn vào trong phòng bệnh, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, sợ chọc ông cụ Hạ không vui. “Vũ Hào, ông nội giữ riêng cháu lại nói gì thế? Có nhắc đến chuyện di chúc không?” “Sao vừa rồi cháu ở bên trong lâu thế?” “Ông cụ nói gì với cháu thế?”
Thấy Hạ Vũ Hào ra ngoài, người nhà họ Hạ nhanh chóng chen tới, mồm năm miệng người hỏi.
Hạ Vũ Hào hơi lườm bọn họ, những người này bình thường cao quý đoan trang ưu nhã hào phóng, đến lúc này lại cũng có những sắc mặt như nhau, chỉ quan tâm đến vấn đề phân chia di chúc. Có đôi khi anh thật không biết ông anh cả đời này là người thắng lớn, hay là người đang thương nhất. “Nếu như nói chuyện liên quan đến di chúc, tôi cũng không cần phải thế này” Hạ Vũ Hào chỉ vào khóe mắt ẩn tơ máu.
Nghe đến đây, đám người quan tâm qua loa vài câu, hoặc đến việc qua loa cơ bản nhất đều chẳng muốn làm, trực tiếp tản ra.
Chú ba nhà họ Hạ đi đến, vỗ vai Hạ Vũ Hào: “Ông của cháu hẳn cũng là ngã bệnh nên nóng tính, cháu cũng đừng so đo với ông ấy” “Cảm ơn chủ quan tâm” Hạ Vũ Hào lấy tay của ông ta ra, từ tốn nói.
Chủ ba Hạ cười cười: "Khách sáo với chủ như thế làm gì?"
Ông ta lại ngừng một lúc, mới lên tiếng: “Vũ Hào, cháu làm Tổng giám đốc thời gian dài như thế, hao tâm tổn sức cho tập đoàn Hạ Thị không ít, nhưng phần lớn hoa hồng đều là nhà chú lấy, chuyện này khiến người làm chủ như chú thật ngại quá” “Chú không cần cảm thấy ngại. Hạ Vũ Hào nói: "Nếu chú thật sự ngại, thì cứ chia hoa hồng nhà chú cho tôi một chút cũng được, lát nữa tôi sẽ bảo trợ lí Lý gửi số tài khoản của tôi cho chú”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương