Tàn Độc Lương Duyên
Chương 211: Hào quang trên người tỏa ra khiến người ta lóa mắt
**********
"... Cô buông tay trước đã." Cổ của Hướng Thu Vân bị cô ta siết chặt đến phát đau, cô nhanh chóng cảm thấy tức giận.
Lúc này Nhậm Gia Hân mới chịu buông cô ra, cô ta kéo cái ghế bên cạnh rồi ngồi xuống cạnh cô, đôi mắt phát ra ánh sáng lấp lánh nhìn cô: "Oa, trên thế giới này tại sao lại có thể có người xinh đẹp như vậy, quả đúng là tiểu tiên nữ hạ phàm mà! Quá xinh đẹp!"
Hướng Thu Vân: "."
Hai câu đầu nghe xong còn cho là bình thường được nhưng càng về sau càng thấy giả dối, khoa trương. "Nói tiếng người đi" Hướng Thu Vân nói. "Hì hì hì, người ta đang khen cô đẹp thật mà!" Hai mắt của Nhậm Gia Hân sáng long lanh như ánh sao, cô ta cầm một miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng, phồng má nói: "Cô không biết đầu, hôm nay lúc cô và tảng băng lớn đó cùng nhau bước vào, hào quang tỏa ra trên người hai người khiến người khác lóa cả mắt"
Hướng Thu Vân: ".." "Cô thấy đấy, tôi khen có nhiều như vậy, cô có thể tiết lộ cho tôi biết một chút xem khi nào thì cái video kia của Lâm Tuyết Nghi được tung ra hay không?" Nhậm Gia Hân tựa đầu lên vai cô, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt hỏi. Hướng Thu Vân không có thói quen tiếp xúc thân mật với người khác như vậy, cô đẩy cô ta ra, thản nhiên nói: "Tôi cũng không biết" "Hướng Thu Vân, hôm nay cô cực kỳ xinh đẹp ấy, xinh đẹp hơn cô Giang kia gấp trăm lần!!!" Nhậm Gia Hân lại chạy đến trước mặt cô lẩm bẩm.
Hướng Thu Vân nhướng mày nhìn cô ta: "... Ngoại trừ khen xinh đẹp, có phải cô không còn từ khác để hình dung về tôi nữa hay không?" "Áaaaaaaa, bị cô phát hiện rồi sao? Môn ngữ văn của tôi vốn không tốt, tôi luôn thi trượt môn văn, bắt tôi sáng tác văn chính là đang đòi mạng của tôi đấy!" Nhậm Gia Hân ủ rũ. "... Hướng Thu Vân nói: "Video là do Hạ Vũ Hào sắp xếp người phát tán, tôi cũng không biết lúc nào thì nó được tung ra." Nghe thấy câu này, Nhậm Gia Hân che miệng kinh ngạc nói: "Cải tảng băng lớn đó... hóa ra còn biết làm mấy chuyện thể này sao?" "Tại sao không chứ?" Hướng Thu Vân rũ mắt, đáy mắt hiện lên một tia âm u.
Suy cho cùng Hạ Vũ Hào và Giang Hân Yên đều cùng là một loại người, bọn họ vì để đạt được mục đích mà không tiếc bất cứ thủ đoạn nào, có chuyện gì mà anh ấy không làm được? .
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Nhậm Gia Hân cười hihi, vẻ mặt thẹn thùng nói: "Tôi còn tưởng rằng tảng băng lớn đó là cái loại thần tiên ăn hoa uống sương sớm không cần đi ị cơ"
Hướng Thu Vân: ".."
Nhắc đến chuyện của Hạ Vũ Hào cô vốn có chút buồn bực nhưng bị Nhậm Gia Hân quấy rầy như vậy rồi thì ngay cả một chút buồn bực cũng không còn nữa.
Hai người ngồi nói chuyện phiếm một lát, chủ yếu đều là Nhậm Gia Hân chỉ vào Chung Thiệu Vân đứng cách đó không xa rồi phàn nàn với Hướng Thu Vân.
Cô ta nói mẹ của anh ta là tiểu tam chen chân vào gia đình người khác, người đàn bà đẹp mà tâm địa rắn rết, cô ta còn nói dù anh ta đã nhiều lần thất bại khi đối đầu với Chung Khánh Hiên nhưng anh ta là con gián đánh mãi không chết, cầm thuốc trừ sâu DDVP phun cũng không chết được... Tóm lại là cô ta ngồi than thở mấy chuyện bất công trên đời thay bạn trai mình.
Mối quan hệ giữa các nhân vật trong tầng lớp thượng lưu vốn đã hỗn loạn, Hướng Thu Vân cũng không quá kinh ngạc trước mối quan hệ rối tinh rối mù của nhà họ Chung, chẳng qua là cô chỉ liếc nhìn về hướng Chung Khánh Hiền thêm vài lần.
Chung Khánh Hiên này và Bùi Tân đều có đôi mắt hồ ly dài hẹp giống nhau, có thể anh ta cảm nhận được ánh mắt của cô nên cũng quay đầu lại nhìn cô vài lần, anh ta tự cho hành động của mình là tiêu sái nên giơ ly rượu nho trong tay lên rồi nháy mắt với cô một cái.
Động tác của anh ta vô cùng tởm lợm khiến cho người khác thấy buồn nôn, cảm thấy hai mắt như vừa bị ốc sên bò qua còn để lại dịch nhờn, vừa ghê tởm vừa khiến cho người khác khó chịu.
Hơn nữa không phải chỉ khi anh ta nhìn về phía Hướng Thu Vân thì mới như vậy, chỉ cần anh ta nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp hoặc trông thấy người phụ nữ nào mặc quần áo hơi hở hang thì đều lộ ra ánh mắt như vậy. "Hưởng Thu Vân, người nhà của cô đến rồi" Nhậm Gia Hân vỗ lên vai Hưởng Thu Vân một cái, rướn dài cổ nhìn về phía cửa.
Nghe vậy Hướng Thu Vân vô thức nhìn về phía cửa ra vào, ngoài ba mẹ còn có cả anh trai và chị dâu cũng đến. Cô nhíu mày, vô thức cúi đầu xuống.
Có lẽ bởi vì thái độ của Hạ Vũ Hào đối với cô có chút biến hóa nên ba mẹ cô đã tới Trúc Hiền Trang mấy lần để thuyết phục cô quay về nhà họ Hướng nhưng đều bị cô từ chối.
Về sau cô ngại phiền, dứt khoát coi như không thấy hai người nhưng ba mẹ cô vẫn không chịu buông tha, thỉnh thoảng lại tới Trúc Hiền Trang tìm cô. Nhưng cứ né tránh như vậy căn bản không giải quyết được chuyện gì, Hướng Bách Tùng vừa vào cửa đã tìm cô ngay lập tức, sau khi nhìn thấy cô liền vội vàng bước tới. "Thu Vân, chuyện mà ba nói với con, con cân nhắc đến đâu rồi?" Hướng Bách Tùng mặc một bộ âu phục kẻ sọc màu xanh, thoạt nhìn trông rất lịch sự: "Những chuyện trước kia con làm sai thì Hân Yên đều không so đo với con, ba với mẹ con cũng sẽ không bám lấy chuyện này mãi không buông.
Vụ tai nạn xe cộ hai năm trước đã gây ra một trận ồn ào rất lớn, sau vụ tai nạn xe cộ đó Hướng Thu Vân bị đưa vào ngục giam, chuyện người nhà họ Hướng bỏ rơi Hướng Thu Vân để tự bảo vệ mình ầm ĩ đến mức mọi người đều biết.
Lúc này khi Hướng Bách Tùng tới nói chuyện với Hướng Thu Vân có rất nhiều người quay đầu lại nhìn. "Có điều lần này con trở về nhà họ Hướng cũng không được hồ đồ như vậy nữa, dù sao thì không phải ai cũng có lòng quan tâm, cẩn thận tỉ mỉ giống như Hân Yên đầu."
Hướng Bách Tùng dịu giọng nói nốt những lời còn lại. Hướng Thu Vân khế “xùy” một tiếng, các đường nét trên khuôn mặt vốn đang rất nhu hòa nhờ lớp trang điểm giờ lại tràn đầy vẻ giễu cợt.
Lúc trước ông ta vẫn thường gọi thẳng tên Hướng Thu Vân, giờ đổi giọng gọi Thu Vân cũng nhanh thật đấy!
Không đợi Hướng Thu Vân trả lời, Vu Tuệ Doanh đứng bên cạnh đã vội vã nói: "Thu Vân, con đồng ý về nhà rồi sao, đã hai năm rồi con không về nhà, mỗi khi mẹ nhìn thấy căn phòng trống không của con là lại cảm thấy trong lòng...
Bà ấy vừa nói vành mắt đã đỏ lên ngay, mấy chữ nghẹn ngào phía sau căn bản không nghe rõ được. "Thật có lỗi với chủ tịch Hướng và bà Hướng đây, hai năm trước tôi đã không còn là người nhà họ Hướng nữa rồi." Hướng Thu Vân quay đầu đi, không nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của mẹ mình, chẳng qua chỗ này có nhiều người quen nên cô chưa muốn nói mấy lời khó nghe khiến cho hai vợ chồng bọn họ khó chịu thôi.
Nghe vậy sắc mặt Hướng Bách Tùng có chút khó coi nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường: "Thu Vân à, ba biết rõ hai năm trước con bị bắt vào trại giam mà chúng ta không giúp con cho nên con mới sinh lòng oán hận." "Nhưng con làm ra chuyện sai trái, đâm gãy chân Hân Yên nên mới xảy ra chuyện phải ngồi tù hai năm, mà đấy cũng là chuyện xứng đáng. Hân Yên không khởi tố con tội mưu sát rồi bắt con ngồi tù cả đời cũng đã... "Cô ta bị gãy chân, con gái của tôi cũng bị đánh gãy chân đấy. Tại sao con gái của tôi lại phải ngồi tù thêm hai năm chứ?" Đôi mắt Vu Tuệ Doanh đã đỏ hồng, bà ấy cắt ngang lời ông ta nói, như thể trông thấy con đại bàng sắp cắp mất gà con của con gà mái.
Sắc mặt của Hướng Bách Tùng không được tốt cho lắm nhưng cũng không la hét giống như bình thường, ông ta chỉ tức giận nói một câu: "Con trai, con gái biến thành bộ dạng như vậy đều là do bà chiều quen đấy!" "Đứa nào cũng là đứa con mà tôi mang thai mười tháng rồi sinh ra, tôi cam tâm tình nguyện!" Vu Tuệ Doanh trừng mắt nhìn ông ta sau đó nhìn sang Hướng Thu Vân, thoảng cái nước mắt đã rơi xuống. "Thu Vân, cử coi như là con không muốn quay về nhà họ Hướng vì ba mẹ, vậy con có thể về nhà vì Hạ Vũ Hào được không? Ba của con đã nói với mẹ nếu con chịu quay về nhà họ Hướng thì nhà họ Hạ bên kia có thể khiến cho Hạ Vũ Hào cưới con. Nếu con không quay về chắc chắn nhà họ Hạ sẽ không để cho Hạ Vũ Hào cưới con đầu!"
Sắc mặt Hướng Thu Vân tối sầm lại, nghiêng đầu nhìn về phía Hướng Bách Tùng.
Hướng Bách Tùng nghênh đón ánh mắt của cô, hiện ngang lẫm liệt nói: "Dù con không hiểu chuyện đến mức nào thì cũng là con cháu của nhà họ Hướng, chắc chắn ba vẫn sẽ lo lắng cho con. Bình thường thái độ của ba đối với con không tốt cũng chỉ vì hận rèn sắt không thành thép, nào có cha mẹ nào không hy vọng con của mình tốt đẹp chứ?" "À!" Hướng Thu Vân cười lạnh một tiếng, đi tới trước mặt Hướng Bách Tùng.
Khuôn mặt Hướng Bách Tùng xuất hiện nụ cười vui vẻ: "Con đồng ý quay về nhà họ Hướng rồi?"
"... Cô buông tay trước đã." Cổ của Hướng Thu Vân bị cô ta siết chặt đến phát đau, cô nhanh chóng cảm thấy tức giận.
Lúc này Nhậm Gia Hân mới chịu buông cô ra, cô ta kéo cái ghế bên cạnh rồi ngồi xuống cạnh cô, đôi mắt phát ra ánh sáng lấp lánh nhìn cô: "Oa, trên thế giới này tại sao lại có thể có người xinh đẹp như vậy, quả đúng là tiểu tiên nữ hạ phàm mà! Quá xinh đẹp!"
Hướng Thu Vân: "."
Hai câu đầu nghe xong còn cho là bình thường được nhưng càng về sau càng thấy giả dối, khoa trương. "Nói tiếng người đi" Hướng Thu Vân nói. "Hì hì hì, người ta đang khen cô đẹp thật mà!" Hai mắt của Nhậm Gia Hân sáng long lanh như ánh sao, cô ta cầm một miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng, phồng má nói: "Cô không biết đầu, hôm nay lúc cô và tảng băng lớn đó cùng nhau bước vào, hào quang tỏa ra trên người hai người khiến người khác lóa cả mắt"
Hướng Thu Vân: ".." "Cô thấy đấy, tôi khen có nhiều như vậy, cô có thể tiết lộ cho tôi biết một chút xem khi nào thì cái video kia của Lâm Tuyết Nghi được tung ra hay không?" Nhậm Gia Hân tựa đầu lên vai cô, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt hỏi. Hướng Thu Vân không có thói quen tiếp xúc thân mật với người khác như vậy, cô đẩy cô ta ra, thản nhiên nói: "Tôi cũng không biết" "Hướng Thu Vân, hôm nay cô cực kỳ xinh đẹp ấy, xinh đẹp hơn cô Giang kia gấp trăm lần!!!" Nhậm Gia Hân lại chạy đến trước mặt cô lẩm bẩm.
Hướng Thu Vân nhướng mày nhìn cô ta: "... Ngoại trừ khen xinh đẹp, có phải cô không còn từ khác để hình dung về tôi nữa hay không?" "Áaaaaaaa, bị cô phát hiện rồi sao? Môn ngữ văn của tôi vốn không tốt, tôi luôn thi trượt môn văn, bắt tôi sáng tác văn chính là đang đòi mạng của tôi đấy!" Nhậm Gia Hân ủ rũ. "... Hướng Thu Vân nói: "Video là do Hạ Vũ Hào sắp xếp người phát tán, tôi cũng không biết lúc nào thì nó được tung ra." Nghe thấy câu này, Nhậm Gia Hân che miệng kinh ngạc nói: "Cải tảng băng lớn đó... hóa ra còn biết làm mấy chuyện thể này sao?" "Tại sao không chứ?" Hướng Thu Vân rũ mắt, đáy mắt hiện lên một tia âm u.
Suy cho cùng Hạ Vũ Hào và Giang Hân Yên đều cùng là một loại người, bọn họ vì để đạt được mục đích mà không tiếc bất cứ thủ đoạn nào, có chuyện gì mà anh ấy không làm được? .
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Nhậm Gia Hân cười hihi, vẻ mặt thẹn thùng nói: "Tôi còn tưởng rằng tảng băng lớn đó là cái loại thần tiên ăn hoa uống sương sớm không cần đi ị cơ"
Hướng Thu Vân: ".."
Nhắc đến chuyện của Hạ Vũ Hào cô vốn có chút buồn bực nhưng bị Nhậm Gia Hân quấy rầy như vậy rồi thì ngay cả một chút buồn bực cũng không còn nữa.
Hai người ngồi nói chuyện phiếm một lát, chủ yếu đều là Nhậm Gia Hân chỉ vào Chung Thiệu Vân đứng cách đó không xa rồi phàn nàn với Hướng Thu Vân.
Cô ta nói mẹ của anh ta là tiểu tam chen chân vào gia đình người khác, người đàn bà đẹp mà tâm địa rắn rết, cô ta còn nói dù anh ta đã nhiều lần thất bại khi đối đầu với Chung Khánh Hiên nhưng anh ta là con gián đánh mãi không chết, cầm thuốc trừ sâu DDVP phun cũng không chết được... Tóm lại là cô ta ngồi than thở mấy chuyện bất công trên đời thay bạn trai mình.
Mối quan hệ giữa các nhân vật trong tầng lớp thượng lưu vốn đã hỗn loạn, Hướng Thu Vân cũng không quá kinh ngạc trước mối quan hệ rối tinh rối mù của nhà họ Chung, chẳng qua là cô chỉ liếc nhìn về hướng Chung Khánh Hiền thêm vài lần.
Chung Khánh Hiên này và Bùi Tân đều có đôi mắt hồ ly dài hẹp giống nhau, có thể anh ta cảm nhận được ánh mắt của cô nên cũng quay đầu lại nhìn cô vài lần, anh ta tự cho hành động của mình là tiêu sái nên giơ ly rượu nho trong tay lên rồi nháy mắt với cô một cái.
Động tác của anh ta vô cùng tởm lợm khiến cho người khác thấy buồn nôn, cảm thấy hai mắt như vừa bị ốc sên bò qua còn để lại dịch nhờn, vừa ghê tởm vừa khiến cho người khác khó chịu.
Hơn nữa không phải chỉ khi anh ta nhìn về phía Hướng Thu Vân thì mới như vậy, chỉ cần anh ta nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp hoặc trông thấy người phụ nữ nào mặc quần áo hơi hở hang thì đều lộ ra ánh mắt như vậy. "Hưởng Thu Vân, người nhà của cô đến rồi" Nhậm Gia Hân vỗ lên vai Hưởng Thu Vân một cái, rướn dài cổ nhìn về phía cửa.
Nghe vậy Hướng Thu Vân vô thức nhìn về phía cửa ra vào, ngoài ba mẹ còn có cả anh trai và chị dâu cũng đến. Cô nhíu mày, vô thức cúi đầu xuống.
Có lẽ bởi vì thái độ của Hạ Vũ Hào đối với cô có chút biến hóa nên ba mẹ cô đã tới Trúc Hiền Trang mấy lần để thuyết phục cô quay về nhà họ Hướng nhưng đều bị cô từ chối.
Về sau cô ngại phiền, dứt khoát coi như không thấy hai người nhưng ba mẹ cô vẫn không chịu buông tha, thỉnh thoảng lại tới Trúc Hiền Trang tìm cô. Nhưng cứ né tránh như vậy căn bản không giải quyết được chuyện gì, Hướng Bách Tùng vừa vào cửa đã tìm cô ngay lập tức, sau khi nhìn thấy cô liền vội vàng bước tới. "Thu Vân, chuyện mà ba nói với con, con cân nhắc đến đâu rồi?" Hướng Bách Tùng mặc một bộ âu phục kẻ sọc màu xanh, thoạt nhìn trông rất lịch sự: "Những chuyện trước kia con làm sai thì Hân Yên đều không so đo với con, ba với mẹ con cũng sẽ không bám lấy chuyện này mãi không buông.
Vụ tai nạn xe cộ hai năm trước đã gây ra một trận ồn ào rất lớn, sau vụ tai nạn xe cộ đó Hướng Thu Vân bị đưa vào ngục giam, chuyện người nhà họ Hướng bỏ rơi Hướng Thu Vân để tự bảo vệ mình ầm ĩ đến mức mọi người đều biết.
Lúc này khi Hướng Bách Tùng tới nói chuyện với Hướng Thu Vân có rất nhiều người quay đầu lại nhìn. "Có điều lần này con trở về nhà họ Hướng cũng không được hồ đồ như vậy nữa, dù sao thì không phải ai cũng có lòng quan tâm, cẩn thận tỉ mỉ giống như Hân Yên đầu."
Hướng Bách Tùng dịu giọng nói nốt những lời còn lại. Hướng Thu Vân khế “xùy” một tiếng, các đường nét trên khuôn mặt vốn đang rất nhu hòa nhờ lớp trang điểm giờ lại tràn đầy vẻ giễu cợt.
Lúc trước ông ta vẫn thường gọi thẳng tên Hướng Thu Vân, giờ đổi giọng gọi Thu Vân cũng nhanh thật đấy!
Không đợi Hướng Thu Vân trả lời, Vu Tuệ Doanh đứng bên cạnh đã vội vã nói: "Thu Vân, con đồng ý về nhà rồi sao, đã hai năm rồi con không về nhà, mỗi khi mẹ nhìn thấy căn phòng trống không của con là lại cảm thấy trong lòng...
Bà ấy vừa nói vành mắt đã đỏ lên ngay, mấy chữ nghẹn ngào phía sau căn bản không nghe rõ được. "Thật có lỗi với chủ tịch Hướng và bà Hướng đây, hai năm trước tôi đã không còn là người nhà họ Hướng nữa rồi." Hướng Thu Vân quay đầu đi, không nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của mẹ mình, chẳng qua chỗ này có nhiều người quen nên cô chưa muốn nói mấy lời khó nghe khiến cho hai vợ chồng bọn họ khó chịu thôi.
Nghe vậy sắc mặt Hướng Bách Tùng có chút khó coi nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường: "Thu Vân à, ba biết rõ hai năm trước con bị bắt vào trại giam mà chúng ta không giúp con cho nên con mới sinh lòng oán hận." "Nhưng con làm ra chuyện sai trái, đâm gãy chân Hân Yên nên mới xảy ra chuyện phải ngồi tù hai năm, mà đấy cũng là chuyện xứng đáng. Hân Yên không khởi tố con tội mưu sát rồi bắt con ngồi tù cả đời cũng đã... "Cô ta bị gãy chân, con gái của tôi cũng bị đánh gãy chân đấy. Tại sao con gái của tôi lại phải ngồi tù thêm hai năm chứ?" Đôi mắt Vu Tuệ Doanh đã đỏ hồng, bà ấy cắt ngang lời ông ta nói, như thể trông thấy con đại bàng sắp cắp mất gà con của con gà mái.
Sắc mặt của Hướng Bách Tùng không được tốt cho lắm nhưng cũng không la hét giống như bình thường, ông ta chỉ tức giận nói một câu: "Con trai, con gái biến thành bộ dạng như vậy đều là do bà chiều quen đấy!" "Đứa nào cũng là đứa con mà tôi mang thai mười tháng rồi sinh ra, tôi cam tâm tình nguyện!" Vu Tuệ Doanh trừng mắt nhìn ông ta sau đó nhìn sang Hướng Thu Vân, thoảng cái nước mắt đã rơi xuống. "Thu Vân, cử coi như là con không muốn quay về nhà họ Hướng vì ba mẹ, vậy con có thể về nhà vì Hạ Vũ Hào được không? Ba của con đã nói với mẹ nếu con chịu quay về nhà họ Hướng thì nhà họ Hạ bên kia có thể khiến cho Hạ Vũ Hào cưới con. Nếu con không quay về chắc chắn nhà họ Hạ sẽ không để cho Hạ Vũ Hào cưới con đầu!"
Sắc mặt Hướng Thu Vân tối sầm lại, nghiêng đầu nhìn về phía Hướng Bách Tùng.
Hướng Bách Tùng nghênh đón ánh mắt của cô, hiện ngang lẫm liệt nói: "Dù con không hiểu chuyện đến mức nào thì cũng là con cháu của nhà họ Hướng, chắc chắn ba vẫn sẽ lo lắng cho con. Bình thường thái độ của ba đối với con không tốt cũng chỉ vì hận rèn sắt không thành thép, nào có cha mẹ nào không hy vọng con của mình tốt đẹp chứ?" "À!" Hướng Thu Vân cười lạnh một tiếng, đi tới trước mặt Hướng Bách Tùng.
Khuôn mặt Hướng Bách Tùng xuất hiện nụ cười vui vẻ: "Con đồng ý quay về nhà họ Hướng rồi?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương