Tàn Độc Lương Duyên
Chương 222: Tuyệt đối sẽ không buông tha cho cậu
Nhưng Lâm Quỳnh Chi còn chưa kịp nói kế hoạch của mình với Hướng Quân thì đã nghe thấy anh ta mắng to một tiếng: "Mẹ kiếp, Vân Vân nói ông cụ nhà các người muốn đưa con bé đi, tại sao bây giờ lại không gọi được điện thoại?" "Tên họ Hạ kia, nếu Vân Vân ở trong tay ông cụ nhà các người mà xảy ra chuyện gì thì ông đây tuyệt đối không buông tha cho cậu và ông cụ nhà cậu đâu." Lâm Quỳnh Chi định ngăn cản nhưng tâm tình Hướng Quân đang kích động, căn bản cũng không nghe lọt mấy lời của cô ấy. "... Ông nội tôi?" Trên trán Hạ Vũ Hào đổ một tầng mồ hôi mỏng, đáy mắt hiện lên một tia kinh hãi và bất an.
Anh không đợi Hướng Quân và Lâm Quỳnh Chi nói thêm câu nào nữa, lập tức quay người bước nhanh ra khỏi đại sảnh hoa lệ.
Lâm Quỳnh Chi thấy bóng dáng anh rất nhanh đã biến mất ở cửa ra vào, trên mặt xuất hiện chút lo lắng, không nhịn được quay ra mắng Hướng Quân: "Anh nói thẳng ra cho tổng giám đốc Hạ biết, nhỡ đâu điện thoại của Vân Vân chỉ đang bị hết pin thì phải làm sao? Thế này không phải đang làm hỏng chuyện lớn của Vân Vân hả?"
Hướng Quân chỉ mải lo lắng cho Hướng Thu Vân, căn bản không nghĩ tới khả năng này, anh ta sững sờ nói: "Đúng vậy..."
Sau đó lại hỏi: "Nhưng nếu Vân Vân thực đã xảy ra chuyện thì tính sao đây?"
Lâm Quỳnh Chi nhất thời ngẩn người, đúng vậy, nếu Vân Vân thực đã xảy ra chuyện thì biết làm sao? "Thật sự là ông cụ Hạ mang Hướng Thu Vân đi sao?" Hướng Bách Tùng cúi đầu hỏi Hướng Quân, đáy mắt chứa vài phần thất vọng.
Mỹ nhân “Như ý truyện” bị đánh ghen ngay tại nhà riêng
Thông tin nữ diễn viên Vương Tử Văn bị đánh ghen tại nhà đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội Trung Quốc, khiến nữ diễn viên của “Như Ý truyện” phải lên tiếng....
Vu Tuệ Doanh nghe thấy ba chữ “Hướng Thu Vân” thì ngước lên nhìn, nước mắt vẫn đang đọng trên mi, nhất thời có chút kinh ngạc.
Hướng Quân không biết ông ta hỏi cái này là có ý gì, bực bội nói: "Vân Vân nói như vậy với con!"
Anh ta thoảng dừng lại, cuống cuồng nói: "Không được, con phải đi sang nhà họ Hạ tìm ông già kia, hỏi ông ta xem rốt cuộc bây giờ Vân Vân đang ở đâu!"
Anh chuyển hướng xe lăn muốn đi ra ngoài nhưng không thể đi tiếp. "Chuyện này là do ông cụ Hạ động tay, con đừng có quản nhiều." Hướng Bách Tùng ở phía sau giữ lấy xe lăn, cau mày nói.
Hướng Quân trợn mắt nói thẳng: "Ba, mau buông tay!"
Mấy người đang nói chuyện với Hướng Bách Tùng thấy tình huống có chút không đúng liền tùy tiện tìm một cái cớ rồi bỏ đi. "Con đừng có hồ đồ!" Hướng Bách Tùng nghiêm túc nói: "Con ở đây chọc tức Vũ Hào thì ba còn có thể dọn phân cho con, nếu con đắc tội với ông cụ Hạ, ba cũng không dám cam đoan con có thể sống sót lành lặn trở về!
Về sau cách xa Hướng Thu Vân xa một chút. Cứ coi như không có đứa em gái như nó!" Lâm Quỳnh Chi đương nhiên hiểu được ý của ba chồng nhưng lúc này nghe được mấy lời như vậy, cô ấy vẫn không nhịn được phải nhíu mày.
Vu Tuệ Doanh há hốc miệng, nước mắt đọng trên mi rơi xuống, trong hốc mắt đỏ ngầu tràn ngập sự hoài nghi. "Buông ông ra, ông đây không có loại ba như ông!!! Loại đàn ông hèn nhát!!!" Tay chân Hướng Quân bất tiện nên anh ta trực tiếp cúi đầu xuống cắn vào tay Hướng Bách Tùng.
Thừa dịp Hướng Bách Tùng bị đau phải buông tay, anh ta xanh mặt đẩy xe lăn lăn qua mu bàn chân của Hướng Bách Tùng rồi vội vàng đi ra cửa ra vào.
Lâm Quỳnh Chi liếc mắt nhìn bộ dạng đau đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi lạnh của Hướng Bách Tùng, cô ấy nhíu mày lần nữa rồi chạy lên phía trước đuổi theo Hướng Quân.
Thấy thái độ của con trai và con dâu đều như vậy, Hướng Bách Tùng nổi trận lôi đình, ông ta nhìn Vu Tuệ Doanh đứng bên cạnh tức giận rống to: "Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Bà nhìn xem bà nuông chiều con trai thành cái dạng gì rồi?! Ngoại trừ biết cãi nhau gây chuyện ra thì nó còn biết làm cái...
Bốp!
Vu Tuệ Doanh nghiến chặt răng, tay run rẩy giáng một cái tát lên mặt ông ta, vì đang tức giận nên mặt có chút dữ ton.
Tiếng tát vang dội khiến cho vô số người chú ý, khi thấy người đánh người lại chính là Vu Tuệ Doanh nổi tiếng ôn nhu, hiền lành khiến mọi người càng kinh ngạc hơn. "Tồng giám đốc Hướng rốt cuộc đã gây ra chuyện gì mà để bà Hướng ngày thường tốt tính cũng phải nóng giận đến mức này?!" "Bà Hướng có khi nào nóng nảy như vậy đâu, bình thường bà ấy còn chẳng nói chuyện lớn tiếng, thế mà bây giờ lại giáng cho tổng giám đốc Hướng một cái tát... Nếu không phải tổng giám đốc Hướng ở bên ngoài... thì hẳn là đã gây ra chuyện gì khác có lỗi với bà Hướng rồi?" "Vẻ bề ngoài là người tốt đẹp, lương thiện, ai biết bên trong là loại người gì chứ? Nếu thật sự là một người tốt thì sẽ không khiến cho bà Hướng tức giận đến mức này!"
Tiếng bàn tán ồn ào lọt vào tai Hướng Bách Tùng, khuôn mặt ông ta nóng bừng lên. Ông ta muốn giải thích với mọi người rằng không phải như bọn họ tưởng tượng nhưng bọn họ chưa từng đứng trước mặt ông ta chất vấn, nếu ông ta cứ tùy ý mở miệng giải thích chỉ khiến mọi thứ càng lộn xộn, càng thêm phần khó tin mà thôi.
Khuôn mặt ông ta càng ngày càng nóng, ông ta ôm lấy má phải sưng đỏ, nghiêm giọng hỏi: "Tuệ Doanh, bà đang làm cái gì vậy? Bà nổi điên giống A Quân và Hướng Thu Vân rồi sao?" "Phải! Tôi bị ông ép đến phát điên rồi!" Giọng của Vu Tuệ Doanh vì đang tức giận quá độ mà cao vút lên, còn có chút sắc bén: "Hướng Bách Tùng, ông... Ông thật là... Tôi nhìn lầm rồi... Tôi nhìn lầm người rồi!!!"
Mấy câu sau bà ấy nói không thành tiếng vì quá nghẹn ngào.
Hướng Bách Tùng chưa bao giờ nghĩ rằng người vợ hiền lành luôn coi mình như trời lại đánh mình nên nhất thời kinh sợ, thậm chí còn không thể duy trì hình tượng nho nhã, tốt tính. Nhớ đọc truyện trên Тгцуe*лАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Vu Tuệ Doanh lau nước mắt đi, nhấc một ly rượu vang đỏ từ trong khay của nhân viên phục vụ rồi tạt lên người Hướng Bách Tùng. Sau đó bà ấy học theo dáng vẻ của Hướng Quân, tức giận nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất rồi mắng: "Hướng
Bách Tùng, ông chính là loại người hèn nhát!"
Nói xong bà ấy cầm cái ly rỗng trong tay ném về phía ông ta, khóc lóc chạy đi.
Ở chỗ cách đó không xa, Giang Hân Yên ngồi trên xe lăn lẳng lặng nhìn về hướng này, cô ta nhìn thấy tất cả mọi chuyện, dường như đang suy nghĩ điều gì. *
Hạ Vũ Hào lái xe nhanh như chớp đến thẳng phòng bệnh trong bệnh viện, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của rất nhiều người nhà họ Hạ, anh không thèm gõ cửa mà “cạch” một tiếng đẩy cửa ra, chạy thẳng vào.
Trong phòng bệnh, bà lão đang ngồi bên cạnh giường bệnh nắm tay ông cụ Hạ, hai mắt đỏ bừng nhìn ông cụ, nếp nhăn trên mặt còn đọng vệt nước mắt.
Mà ông cụ Hạ đang vỗ lưng bà cụ, dỗ dành một cách bất lực.
Thấy Hạ Vũ Hào đột nhiên xông tới, bà cụ ngồi thẳng lên, lau qua nước mắt trên mặt, dáng vẻ có chút chật vật. "Ai cho mày vào?!" Ông cụ Hạ bám thành giường ngồi dậy, sắc mặt âm trầm, giọng nói lanh lảnh như chuông đồng: "Cút ra ngoài cho tao!!"
Cửa phòng bệnh vẫn đang mở, người nhà họ Hạ thấy tình cảnh bên trong thì lo lắng không thôi.
Ông cụ dù không thích Hạ Vũ Hào nhưng cũng không thể phủ nhận anh chính là trụ cột của tập đoàn Hạ thị, cứ cho là không thích thì bọn họ cũng không ngờ thái độ của ông cụ đối với Hạ Vũ Hào lại ác liệt như vậy.
Hạ Vũ Hào dùng chân đá lên cửa, mặt không biến sắc hỏi: "Tôi đã đồng ý với ông nội là đỉnh hôn với Giang Hân Yên, vì sao ông nội còn sai người mang Hướng Thu Vân đi?" "Từ khi nào mà tao làm việc lại tới lượt một người vai vế ở dưới như mày chất vấn?!" Ông cụ Hạ cao giọng nói.
Bà lão ngồi bên cạnh xoa lưng cho ông cụ Hạ, lo lắng nói: "Ông đừng nổi giận mà, không tốt cho cơ thể đâu." "Tôi không sao, bà ra ngoài trước đi!" Ông cụ Hạ vỗ tay của bà cụ, thanh âm dịu dàng hơn một chút nhưng cũng không hòa nhã hơn là bao.
Bà cụ muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một hơi đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại. "Tại sao phải mang Hướng Thu Vân đi?" Hạ Vũ Hào mím chặt môi, hỏi lại lần nữa.
Ông cụ Hạ lại hừ một tiếng, bước xuống giường: "Quan tâm một người phụ nữ như vậy, cô ta sẽ trở thành điểm yếu của cháu, hủy hoạt tất cả của cháu!" "Là hủy hoại tất cả của tôi hay là hủy hoại tập đoàn Hạ thị đây?" Hạ Vũ Hào cúi đầu, lạnh lùng nhìn ông cụ Hạ vì bệnh tật mà gầy đi không ít nhưng khí thế vẫn phi phàm như trước.
Anh không đợi Hướng Quân và Lâm Quỳnh Chi nói thêm câu nào nữa, lập tức quay người bước nhanh ra khỏi đại sảnh hoa lệ.
Lâm Quỳnh Chi thấy bóng dáng anh rất nhanh đã biến mất ở cửa ra vào, trên mặt xuất hiện chút lo lắng, không nhịn được quay ra mắng Hướng Quân: "Anh nói thẳng ra cho tổng giám đốc Hạ biết, nhỡ đâu điện thoại của Vân Vân chỉ đang bị hết pin thì phải làm sao? Thế này không phải đang làm hỏng chuyện lớn của Vân Vân hả?"
Hướng Quân chỉ mải lo lắng cho Hướng Thu Vân, căn bản không nghĩ tới khả năng này, anh ta sững sờ nói: "Đúng vậy..."
Sau đó lại hỏi: "Nhưng nếu Vân Vân thực đã xảy ra chuyện thì tính sao đây?"
Lâm Quỳnh Chi nhất thời ngẩn người, đúng vậy, nếu Vân Vân thực đã xảy ra chuyện thì biết làm sao? "Thật sự là ông cụ Hạ mang Hướng Thu Vân đi sao?" Hướng Bách Tùng cúi đầu hỏi Hướng Quân, đáy mắt chứa vài phần thất vọng.
Mỹ nhân “Như ý truyện” bị đánh ghen ngay tại nhà riêng
Thông tin nữ diễn viên Vương Tử Văn bị đánh ghen tại nhà đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội Trung Quốc, khiến nữ diễn viên của “Như Ý truyện” phải lên tiếng....
Vu Tuệ Doanh nghe thấy ba chữ “Hướng Thu Vân” thì ngước lên nhìn, nước mắt vẫn đang đọng trên mi, nhất thời có chút kinh ngạc.
Hướng Quân không biết ông ta hỏi cái này là có ý gì, bực bội nói: "Vân Vân nói như vậy với con!"
Anh ta thoảng dừng lại, cuống cuồng nói: "Không được, con phải đi sang nhà họ Hạ tìm ông già kia, hỏi ông ta xem rốt cuộc bây giờ Vân Vân đang ở đâu!"
Anh chuyển hướng xe lăn muốn đi ra ngoài nhưng không thể đi tiếp. "Chuyện này là do ông cụ Hạ động tay, con đừng có quản nhiều." Hướng Bách Tùng ở phía sau giữ lấy xe lăn, cau mày nói.
Hướng Quân trợn mắt nói thẳng: "Ba, mau buông tay!"
Mấy người đang nói chuyện với Hướng Bách Tùng thấy tình huống có chút không đúng liền tùy tiện tìm một cái cớ rồi bỏ đi. "Con đừng có hồ đồ!" Hướng Bách Tùng nghiêm túc nói: "Con ở đây chọc tức Vũ Hào thì ba còn có thể dọn phân cho con, nếu con đắc tội với ông cụ Hạ, ba cũng không dám cam đoan con có thể sống sót lành lặn trở về!
Về sau cách xa Hướng Thu Vân xa một chút. Cứ coi như không có đứa em gái như nó!" Lâm Quỳnh Chi đương nhiên hiểu được ý của ba chồng nhưng lúc này nghe được mấy lời như vậy, cô ấy vẫn không nhịn được phải nhíu mày.
Vu Tuệ Doanh há hốc miệng, nước mắt đọng trên mi rơi xuống, trong hốc mắt đỏ ngầu tràn ngập sự hoài nghi. "Buông ông ra, ông đây không có loại ba như ông!!! Loại đàn ông hèn nhát!!!" Tay chân Hướng Quân bất tiện nên anh ta trực tiếp cúi đầu xuống cắn vào tay Hướng Bách Tùng.
Thừa dịp Hướng Bách Tùng bị đau phải buông tay, anh ta xanh mặt đẩy xe lăn lăn qua mu bàn chân của Hướng Bách Tùng rồi vội vàng đi ra cửa ra vào.
Lâm Quỳnh Chi liếc mắt nhìn bộ dạng đau đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi lạnh của Hướng Bách Tùng, cô ấy nhíu mày lần nữa rồi chạy lên phía trước đuổi theo Hướng Quân.
Thấy thái độ của con trai và con dâu đều như vậy, Hướng Bách Tùng nổi trận lôi đình, ông ta nhìn Vu Tuệ Doanh đứng bên cạnh tức giận rống to: "Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Bà nhìn xem bà nuông chiều con trai thành cái dạng gì rồi?! Ngoại trừ biết cãi nhau gây chuyện ra thì nó còn biết làm cái...
Bốp!
Vu Tuệ Doanh nghiến chặt răng, tay run rẩy giáng một cái tát lên mặt ông ta, vì đang tức giận nên mặt có chút dữ ton.
Tiếng tát vang dội khiến cho vô số người chú ý, khi thấy người đánh người lại chính là Vu Tuệ Doanh nổi tiếng ôn nhu, hiền lành khiến mọi người càng kinh ngạc hơn. "Tồng giám đốc Hướng rốt cuộc đã gây ra chuyện gì mà để bà Hướng ngày thường tốt tính cũng phải nóng giận đến mức này?!" "Bà Hướng có khi nào nóng nảy như vậy đâu, bình thường bà ấy còn chẳng nói chuyện lớn tiếng, thế mà bây giờ lại giáng cho tổng giám đốc Hướng một cái tát... Nếu không phải tổng giám đốc Hướng ở bên ngoài... thì hẳn là đã gây ra chuyện gì khác có lỗi với bà Hướng rồi?" "Vẻ bề ngoài là người tốt đẹp, lương thiện, ai biết bên trong là loại người gì chứ? Nếu thật sự là một người tốt thì sẽ không khiến cho bà Hướng tức giận đến mức này!"
Tiếng bàn tán ồn ào lọt vào tai Hướng Bách Tùng, khuôn mặt ông ta nóng bừng lên. Ông ta muốn giải thích với mọi người rằng không phải như bọn họ tưởng tượng nhưng bọn họ chưa từng đứng trước mặt ông ta chất vấn, nếu ông ta cứ tùy ý mở miệng giải thích chỉ khiến mọi thứ càng lộn xộn, càng thêm phần khó tin mà thôi.
Khuôn mặt ông ta càng ngày càng nóng, ông ta ôm lấy má phải sưng đỏ, nghiêm giọng hỏi: "Tuệ Doanh, bà đang làm cái gì vậy? Bà nổi điên giống A Quân và Hướng Thu Vân rồi sao?" "Phải! Tôi bị ông ép đến phát điên rồi!" Giọng của Vu Tuệ Doanh vì đang tức giận quá độ mà cao vút lên, còn có chút sắc bén: "Hướng Bách Tùng, ông... Ông thật là... Tôi nhìn lầm rồi... Tôi nhìn lầm người rồi!!!"
Mấy câu sau bà ấy nói không thành tiếng vì quá nghẹn ngào.
Hướng Bách Tùng chưa bao giờ nghĩ rằng người vợ hiền lành luôn coi mình như trời lại đánh mình nên nhất thời kinh sợ, thậm chí còn không thể duy trì hình tượng nho nhã, tốt tính. Nhớ đọc truyện trên Тгцуe*лАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Vu Tuệ Doanh lau nước mắt đi, nhấc một ly rượu vang đỏ từ trong khay của nhân viên phục vụ rồi tạt lên người Hướng Bách Tùng. Sau đó bà ấy học theo dáng vẻ của Hướng Quân, tức giận nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất rồi mắng: "Hướng
Bách Tùng, ông chính là loại người hèn nhát!"
Nói xong bà ấy cầm cái ly rỗng trong tay ném về phía ông ta, khóc lóc chạy đi.
Ở chỗ cách đó không xa, Giang Hân Yên ngồi trên xe lăn lẳng lặng nhìn về hướng này, cô ta nhìn thấy tất cả mọi chuyện, dường như đang suy nghĩ điều gì. *
Hạ Vũ Hào lái xe nhanh như chớp đến thẳng phòng bệnh trong bệnh viện, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của rất nhiều người nhà họ Hạ, anh không thèm gõ cửa mà “cạch” một tiếng đẩy cửa ra, chạy thẳng vào.
Trong phòng bệnh, bà lão đang ngồi bên cạnh giường bệnh nắm tay ông cụ Hạ, hai mắt đỏ bừng nhìn ông cụ, nếp nhăn trên mặt còn đọng vệt nước mắt.
Mà ông cụ Hạ đang vỗ lưng bà cụ, dỗ dành một cách bất lực.
Thấy Hạ Vũ Hào đột nhiên xông tới, bà cụ ngồi thẳng lên, lau qua nước mắt trên mặt, dáng vẻ có chút chật vật. "Ai cho mày vào?!" Ông cụ Hạ bám thành giường ngồi dậy, sắc mặt âm trầm, giọng nói lanh lảnh như chuông đồng: "Cút ra ngoài cho tao!!"
Cửa phòng bệnh vẫn đang mở, người nhà họ Hạ thấy tình cảnh bên trong thì lo lắng không thôi.
Ông cụ dù không thích Hạ Vũ Hào nhưng cũng không thể phủ nhận anh chính là trụ cột của tập đoàn Hạ thị, cứ cho là không thích thì bọn họ cũng không ngờ thái độ của ông cụ đối với Hạ Vũ Hào lại ác liệt như vậy.
Hạ Vũ Hào dùng chân đá lên cửa, mặt không biến sắc hỏi: "Tôi đã đồng ý với ông nội là đỉnh hôn với Giang Hân Yên, vì sao ông nội còn sai người mang Hướng Thu Vân đi?" "Từ khi nào mà tao làm việc lại tới lượt một người vai vế ở dưới như mày chất vấn?!" Ông cụ Hạ cao giọng nói.
Bà lão ngồi bên cạnh xoa lưng cho ông cụ Hạ, lo lắng nói: "Ông đừng nổi giận mà, không tốt cho cơ thể đâu." "Tôi không sao, bà ra ngoài trước đi!" Ông cụ Hạ vỗ tay của bà cụ, thanh âm dịu dàng hơn một chút nhưng cũng không hòa nhã hơn là bao.
Bà cụ muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một hơi đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại. "Tại sao phải mang Hướng Thu Vân đi?" Hạ Vũ Hào mím chặt môi, hỏi lại lần nữa.
Ông cụ Hạ lại hừ một tiếng, bước xuống giường: "Quan tâm một người phụ nữ như vậy, cô ta sẽ trở thành điểm yếu của cháu, hủy hoạt tất cả của cháu!" "Là hủy hoại tất cả của tôi hay là hủy hoại tập đoàn Hạ thị đây?" Hạ Vũ Hào cúi đầu, lạnh lùng nhìn ông cụ Hạ vì bệnh tật mà gầy đi không ít nhưng khí thế vẫn phi phàm như trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương