Tàn Độc Lương Duyên
Chương 229: Tới xem ta chết chưa à?
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 229: Tới xem ta chết chưa à?
Đưa mắt nhìn đám người ở cửa ra vào, ánh mắt ông cụ Hạ rơi lên người Hướng Thu Vân, chẳng có chút gì gọi là hòa nhã.
Trên trán Hướng Thu Vân mồ hôi lập tức tuôn như mưa, cô cúi đầu, cố tỏ ra thật tự nhiên lau mồ hôi trên trán. "Quấy rầy đến ông Hạ đúng là tôi không phải." Bùi Tân đánh giá ông cụ Hạ một lượt, tuy trông tinh thần ông cụ vô cùng phấn chấn nhưng mà ông cụ gầy đi rất nhiều, thoạt nhìn cũng không hẳn là khỏe mạnh, đáy mắt ẩn chứa sự kinh ngạc.
Ông cụ Hạ lúc này rời mắt từ Hướng Thu Vân và quay sang nhìn anh ta: "Cậu này là ai?" "Ba, đây là tên nhóc nhà họ Bùi" Bác cả nhà họ Hạ cười ha hả nói.
Nghe vậy khuôn mặt vốn đã khó chịu của ông cụ Hạ lại càng khó coi hơn, ông cụ nhìn lướt qua Bùi Tân: "Cậu là người nhà họ Bùi thì đến chỗ tôi làm cái gì? Tới xem tôi chết chưa à?"
Rốt cuộc vẫn là người cầm quyền nhà họ Hạ, khí thế trên người còn vượt xa Hạ Vũ Hào, Bùi Tân còn chẳng dám ngẩng đầu lên, chỉ dám cúi đầu mà nói: "Ông Hạ nói đùa rồi, tôi chỉ là... "Trở về bảo với ông nội của cậu cho dù tôi có chết hay không thì ông ta cũng không thể kiếm chác được chỗ tốt của nhà họ Hạ đâu, bảo ông ta bỏ cái ý nghĩ đó đi!" Giọng nói của ông cụ Hạ vang như tiếng chuông đồng: "Thằng cả, tiễn khách!"
Bác cả nhà họ Hạ đi tới trước mặt Bùi Tân, cười nói: "Cậu Bùi, đi thôi" "Tôi nói với ông cụ Hạ vài lời rồi đi ngay" Ngay trước mặt ba vị trưởng bối Bùi Tân không dám lỗ mãng nhưng anh ta lại sợ cứ rời đi như vậy ông cụ Hạ sẽ vì chuyện của Hướng Thu Vân mà trách tội anh ta.
Đồng tử của Hướng Thu Vân hơi co lại, hô hấp dồn dập hơn so với bình thường.
Ông cụ Hạ quay đầu nhìn Bùi Tân bằng ánh mắt không thiện cảm.
Trước khi ông cụ mở miệng đuổi người, Bùi Tân vội vàng nói: "Hôm nay đám đàn em của tôi không cẩn thận đụng phải của cô Hướng, sau khi biết cô Hướng là phụ nữ đang mang thai thì lo lắng đứa bé trong bụng của cô ấy xảy ra chuyện không may nên vội vã đưa cô ấy tới bệnh viện gần đó" "Trên đường đi gặp chút chuyện nên tới hơi chậm, bây giờ mới có thể đưa cô Hướng về đây, mong ông cụ Hạ thứ lỗi."
Nghe thấy chuyện Hướng Thu Vân mang thai, hai anh em nhà họ Hạ đồng thời nhìn về phía bụng của Hướng Thu Vân, bác cả nhà họ Hạ vẫn bày ra bộ dạng tươi cười nhưng vẻ cảnh giác và địch ý trên mặt chú Hạ thì không hề che giấu chút nào.
Ông cụ Hạ lạnh nhạt liếc nhìn Bùi Tân, ánh mắt sắc như đao: "Người của cậu là người đụng vào xe Hướng Thu Vân sau đó mang cô ấy đi?"
Hướng Thu Vân củi đầu, nín thở trong vô thức.
Cô gần như có thể đoán được lý do ông cụ Hạ tức giận như vậy là đang hận Bùi Tân tự nhiên xen ngang. Nếu không phải do anh ta xen vào thì bây giờ cô đã sớm bị ném vào tù rồi.
Nhưng xem ra Bùi Tân lại hiểu sai lí do ông cụ Hạ tức giận như vậy, anh ta tưởng là vì người của anh ta thiếu chút nữa đã khiến đứa bé trong bụng Hướng Thu Vân bị thương rồi.
Anh ta lau loạn mồ hôi trên đầu, nhỏ giọng nói: "Bọn họ có uống chút rượu, lúc lái xe không ngờ đâm phải xe cô Hướng. Nhưng mà tôi đã mang cô Hướng tới bệnh viện kiểm tra qua, đứa bé trong bụng của cô ấy và cô ấy không bị tổn thương chút nào.
Nói xong anh ta quay đầu nhìn về phía Hướng Thu Vân: "Đúng không, cô Hướng?"
Ánh mắt của ông cụ Hạ rơi xuống người Hướng Thu Vân, cuối cùng dừng ở trên bụng của cô, sắc mặt âm trầm khó đoán. "...Vâng" Bị ông cụ Hạ, Bùi Tân và cả hai anh em nhà họ Hạ đồng thời nhìn chằm chằm vào, Hướng Thu Vân căn bản không dám nhiều lời, sợ không may nói sai chữ nào lại bị người ta nắm được sơ hở.
Ông cụ Hạ nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Đứa bé trong bụng của cô... có từ khi nào? "Đứa bé được hai tháng trong bụng cô Hướng rất là khỏe mạnh, vụ tai nạn xe cộ lần này đứa bé chẳng bị tổn thương tí nào, cậu nhỏ này thật sự rất may mắn" Bùi Tân sợ ông cụ Hạ trách tội, nếu để cho ông nội và ba của anh ta biết anh ta lại gây họa ở bên ngoài thì khi về nhà bọn họ tuyệt đối sẽ buông tha cho anh ta đâu!
Chuyện mấy ngày hôm trước anh ta đã bị bọn họ đánh một trận nhớ đời rồi, nếu lần này ông cụ Hạ tìm tới tận nhà nữa thì không biết bọn họ còn sẽ làm gì anh ta!
Hàng lông mày của ông cụ Hạ nhíu chặt, giãn ra rồi lại nhíu chặt, hỏi Bùi Tân: "Cậu chắc chắn chứ?" "Chắc chắn, rất chắc chắn ạ!" Bùi Tân nói: "Tôi đích thân đi làm kiểm tra cùng cô Hướng, đứa bé khỏe mạnh cường tráng, chẳng xảy ra chuyện gì cả!"
Trên trán, mũi, trong lòng bàn tay và cả đằng sau lưng của Hướng Thu Vân đều đổ mồ hôi, cô cúi đầu im lặng, tùy ý để ông cụ Hạ và hai anh em nhà họ Hạ dò xét. "Được rồi, cậu đi trước đi!" Ông cụ Hạ nói. Nghe vậy trong lòng Hướng Thu Vân thầm thở phào nhẹ nhõm, “ừm” một tiếng, dùng tốc độ ổn định nhưng thực ra cực kỳ nhanh đi về phía thang máy.
Nhưng vừa mới đi được hai bước đã bị ông cụ Hạ đứng sau gọi lại: "Ta để thằng nhóc nhà họ Bùi đi, cô đi cái gì? Quay lại mau!"
Cả người Hướng Thu Vân cứng đờ, cau mày lại. "Tôi bảo cô quay lại, không nghe thấy sao?!" Ông cụ
Hạ rống to. "Ông cụ Hạ gọi cô kìa, mau đi đi." Bùi Tân tốt bụng nhắc nhở Hướng Thu Vân một câu nhưng trong đôi mắt hồ ly đều là cảnh cáo, ý bảo cô chớ đừng có nói lung tung.
Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, căng thẳng xoay người lại, đi từng bước một về phía ông cụ Hạ, dưới chân giống như đang đi trên núi đạo biển lửa.
Bùi Tân không dám ở lại lâu hơn, trực tiếp bỏ đi. "Cô thật sự đang mang thai con của Vũ Hào?" Chú ba không thể đợi thêm nữa mà vội hỏi: "Tại sao lại trùng hợp như vậy, mang thai ngay tại thời điểm này thật sao?"
Bác cả nhà họ Hạ cũng khẽ gật đầu: "Quả thật có điểm trùng hợp"
Ông cụ Hạ nhíu mày nhìn hai anh em họ, đáy mắt chợt lóe lên một tia tang thương nhưng rất nhanh đã đem ánh mắt đặt lên người Hướng Thu Vân. "Các người đây là đang hoài nghi tôi sao?" Bị ba người bọn họ nhìn chằm chằm như vậy, ngón tay Hướng Thu Vân khẽ run rẩy. . truyện ngôn tình
Bác cả nhà họ Hạ cười cười, hòa nhã nói: "Thực ra cũng không phải là nghi ngờ, chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, cô cũng quá khẩn trương rồi" "Sao tôi có thể nói dối, khi nãy Bùi Tân vừa mới nói rất rõ ràng, anh ta đi theo tôi làm kiểm tra, đứa bé đã được hai tháng, rất khỏe mạnh" Hướng Thu Vân nói: "Chẳng lẽ Bùi Tân lại giúp tôi nói dối sao?"
Chú ba tiếp lời: "Nói không chừng cô và thằng nhóc nhà họ Bùi làm bậy để lớn bụng, bây giờ lại muốn sinh con ra để tới đòi chia tài sản!"
Sắc mặt ông cụ Hạ nhất thời đen kịt lại, cũng không biết là mất hứng vì hai chữ tài sản hay là bởi vì chú ba ăn nói không biết suy nghĩ, hoặc là tin lời chú ba nói mà mất hứng. "Chú ba!" Bác cả nhà họ Hạ không vui nói: "Hiện giờ y thuật phát triển như vậy, nhất định bệnh của ba có thể trị được, mấy lời chú nói toàn là chuyện xui xẻo!"
Chú ba tuy không hài lòng với mấy lời này của ông ta nhưng cũng không nói thêm câu gì nữa. "Còn để cho tôi nghe được anh nhắc đến chuyện thừa kế, phân chia tài sản thì anh đừng mơ sẽ được chia một đồng nào!" Ông cụ Hạ nổi giận quát.
Chủ ba ngượng ngùng cười cười, nhìn theo bóng lưng ông cụ nói: "Ba đừng nóng giận! Ba cũng biết từ nhỏ con đã không học giỏi, chỉ là một người thổ tục, nói chuyện dùng từ gì gì đó chưa từng cẩn thận như anh cả, vừa rồi con cũng chỉ thuận miệng nói thôi, tuyệt đối không có ý gì khác!" "Tôi biết là anh không có ý xấu, nhưng đứng trước mặt những người khác đừng có ăn nói như vậy, cẩn thận kẻo bị người ta nằm được điểm yếu" Ông cụ Hạ nói.
Đáy mắt bác cả nhà họ Hạ hiện lên một tia không cam lòng, vừa cười vừa nói: "Chủ ba là người vô tư, ba cũng không phải là không biết."
**********
Chương 229: Tới xem ta chết chưa à?
Đưa mắt nhìn đám người ở cửa ra vào, ánh mắt ông cụ Hạ rơi lên người Hướng Thu Vân, chẳng có chút gì gọi là hòa nhã.
Trên trán Hướng Thu Vân mồ hôi lập tức tuôn như mưa, cô cúi đầu, cố tỏ ra thật tự nhiên lau mồ hôi trên trán. "Quấy rầy đến ông Hạ đúng là tôi không phải." Bùi Tân đánh giá ông cụ Hạ một lượt, tuy trông tinh thần ông cụ vô cùng phấn chấn nhưng mà ông cụ gầy đi rất nhiều, thoạt nhìn cũng không hẳn là khỏe mạnh, đáy mắt ẩn chứa sự kinh ngạc.
Ông cụ Hạ lúc này rời mắt từ Hướng Thu Vân và quay sang nhìn anh ta: "Cậu này là ai?" "Ba, đây là tên nhóc nhà họ Bùi" Bác cả nhà họ Hạ cười ha hả nói.
Nghe vậy khuôn mặt vốn đã khó chịu của ông cụ Hạ lại càng khó coi hơn, ông cụ nhìn lướt qua Bùi Tân: "Cậu là người nhà họ Bùi thì đến chỗ tôi làm cái gì? Tới xem tôi chết chưa à?"
Rốt cuộc vẫn là người cầm quyền nhà họ Hạ, khí thế trên người còn vượt xa Hạ Vũ Hào, Bùi Tân còn chẳng dám ngẩng đầu lên, chỉ dám cúi đầu mà nói: "Ông Hạ nói đùa rồi, tôi chỉ là... "Trở về bảo với ông nội của cậu cho dù tôi có chết hay không thì ông ta cũng không thể kiếm chác được chỗ tốt của nhà họ Hạ đâu, bảo ông ta bỏ cái ý nghĩ đó đi!" Giọng nói của ông cụ Hạ vang như tiếng chuông đồng: "Thằng cả, tiễn khách!"
Bác cả nhà họ Hạ đi tới trước mặt Bùi Tân, cười nói: "Cậu Bùi, đi thôi" "Tôi nói với ông cụ Hạ vài lời rồi đi ngay" Ngay trước mặt ba vị trưởng bối Bùi Tân không dám lỗ mãng nhưng anh ta lại sợ cứ rời đi như vậy ông cụ Hạ sẽ vì chuyện của Hướng Thu Vân mà trách tội anh ta.
Đồng tử của Hướng Thu Vân hơi co lại, hô hấp dồn dập hơn so với bình thường.
Ông cụ Hạ quay đầu nhìn Bùi Tân bằng ánh mắt không thiện cảm.
Trước khi ông cụ mở miệng đuổi người, Bùi Tân vội vàng nói: "Hôm nay đám đàn em của tôi không cẩn thận đụng phải của cô Hướng, sau khi biết cô Hướng là phụ nữ đang mang thai thì lo lắng đứa bé trong bụng của cô ấy xảy ra chuyện không may nên vội vã đưa cô ấy tới bệnh viện gần đó" "Trên đường đi gặp chút chuyện nên tới hơi chậm, bây giờ mới có thể đưa cô Hướng về đây, mong ông cụ Hạ thứ lỗi."
Nghe thấy chuyện Hướng Thu Vân mang thai, hai anh em nhà họ Hạ đồng thời nhìn về phía bụng của Hướng Thu Vân, bác cả nhà họ Hạ vẫn bày ra bộ dạng tươi cười nhưng vẻ cảnh giác và địch ý trên mặt chú Hạ thì không hề che giấu chút nào.
Ông cụ Hạ lạnh nhạt liếc nhìn Bùi Tân, ánh mắt sắc như đao: "Người của cậu là người đụng vào xe Hướng Thu Vân sau đó mang cô ấy đi?"
Hướng Thu Vân củi đầu, nín thở trong vô thức.
Cô gần như có thể đoán được lý do ông cụ Hạ tức giận như vậy là đang hận Bùi Tân tự nhiên xen ngang. Nếu không phải do anh ta xen vào thì bây giờ cô đã sớm bị ném vào tù rồi.
Nhưng xem ra Bùi Tân lại hiểu sai lí do ông cụ Hạ tức giận như vậy, anh ta tưởng là vì người của anh ta thiếu chút nữa đã khiến đứa bé trong bụng Hướng Thu Vân bị thương rồi.
Anh ta lau loạn mồ hôi trên đầu, nhỏ giọng nói: "Bọn họ có uống chút rượu, lúc lái xe không ngờ đâm phải xe cô Hướng. Nhưng mà tôi đã mang cô Hướng tới bệnh viện kiểm tra qua, đứa bé trong bụng của cô ấy và cô ấy không bị tổn thương chút nào.
Nói xong anh ta quay đầu nhìn về phía Hướng Thu Vân: "Đúng không, cô Hướng?"
Ánh mắt của ông cụ Hạ rơi xuống người Hướng Thu Vân, cuối cùng dừng ở trên bụng của cô, sắc mặt âm trầm khó đoán. "...Vâng" Bị ông cụ Hạ, Bùi Tân và cả hai anh em nhà họ Hạ đồng thời nhìn chằm chằm vào, Hướng Thu Vân căn bản không dám nhiều lời, sợ không may nói sai chữ nào lại bị người ta nắm được sơ hở.
Ông cụ Hạ nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Đứa bé trong bụng của cô... có từ khi nào? "Đứa bé được hai tháng trong bụng cô Hướng rất là khỏe mạnh, vụ tai nạn xe cộ lần này đứa bé chẳng bị tổn thương tí nào, cậu nhỏ này thật sự rất may mắn" Bùi Tân sợ ông cụ Hạ trách tội, nếu để cho ông nội và ba của anh ta biết anh ta lại gây họa ở bên ngoài thì khi về nhà bọn họ tuyệt đối sẽ buông tha cho anh ta đâu!
Chuyện mấy ngày hôm trước anh ta đã bị bọn họ đánh một trận nhớ đời rồi, nếu lần này ông cụ Hạ tìm tới tận nhà nữa thì không biết bọn họ còn sẽ làm gì anh ta!
Hàng lông mày của ông cụ Hạ nhíu chặt, giãn ra rồi lại nhíu chặt, hỏi Bùi Tân: "Cậu chắc chắn chứ?" "Chắc chắn, rất chắc chắn ạ!" Bùi Tân nói: "Tôi đích thân đi làm kiểm tra cùng cô Hướng, đứa bé khỏe mạnh cường tráng, chẳng xảy ra chuyện gì cả!"
Trên trán, mũi, trong lòng bàn tay và cả đằng sau lưng của Hướng Thu Vân đều đổ mồ hôi, cô cúi đầu im lặng, tùy ý để ông cụ Hạ và hai anh em nhà họ Hạ dò xét. "Được rồi, cậu đi trước đi!" Ông cụ Hạ nói. Nghe vậy trong lòng Hướng Thu Vân thầm thở phào nhẹ nhõm, “ừm” một tiếng, dùng tốc độ ổn định nhưng thực ra cực kỳ nhanh đi về phía thang máy.
Nhưng vừa mới đi được hai bước đã bị ông cụ Hạ đứng sau gọi lại: "Ta để thằng nhóc nhà họ Bùi đi, cô đi cái gì? Quay lại mau!"
Cả người Hướng Thu Vân cứng đờ, cau mày lại. "Tôi bảo cô quay lại, không nghe thấy sao?!" Ông cụ
Hạ rống to. "Ông cụ Hạ gọi cô kìa, mau đi đi." Bùi Tân tốt bụng nhắc nhở Hướng Thu Vân một câu nhưng trong đôi mắt hồ ly đều là cảnh cáo, ý bảo cô chớ đừng có nói lung tung.
Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, căng thẳng xoay người lại, đi từng bước một về phía ông cụ Hạ, dưới chân giống như đang đi trên núi đạo biển lửa.
Bùi Tân không dám ở lại lâu hơn, trực tiếp bỏ đi. "Cô thật sự đang mang thai con của Vũ Hào?" Chú ba không thể đợi thêm nữa mà vội hỏi: "Tại sao lại trùng hợp như vậy, mang thai ngay tại thời điểm này thật sao?"
Bác cả nhà họ Hạ cũng khẽ gật đầu: "Quả thật có điểm trùng hợp"
Ông cụ Hạ nhíu mày nhìn hai anh em họ, đáy mắt chợt lóe lên một tia tang thương nhưng rất nhanh đã đem ánh mắt đặt lên người Hướng Thu Vân. "Các người đây là đang hoài nghi tôi sao?" Bị ba người bọn họ nhìn chằm chằm như vậy, ngón tay Hướng Thu Vân khẽ run rẩy. . truyện ngôn tình
Bác cả nhà họ Hạ cười cười, hòa nhã nói: "Thực ra cũng không phải là nghi ngờ, chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, cô cũng quá khẩn trương rồi" "Sao tôi có thể nói dối, khi nãy Bùi Tân vừa mới nói rất rõ ràng, anh ta đi theo tôi làm kiểm tra, đứa bé đã được hai tháng, rất khỏe mạnh" Hướng Thu Vân nói: "Chẳng lẽ Bùi Tân lại giúp tôi nói dối sao?"
Chú ba tiếp lời: "Nói không chừng cô và thằng nhóc nhà họ Bùi làm bậy để lớn bụng, bây giờ lại muốn sinh con ra để tới đòi chia tài sản!"
Sắc mặt ông cụ Hạ nhất thời đen kịt lại, cũng không biết là mất hứng vì hai chữ tài sản hay là bởi vì chú ba ăn nói không biết suy nghĩ, hoặc là tin lời chú ba nói mà mất hứng. "Chú ba!" Bác cả nhà họ Hạ không vui nói: "Hiện giờ y thuật phát triển như vậy, nhất định bệnh của ba có thể trị được, mấy lời chú nói toàn là chuyện xui xẻo!"
Chú ba tuy không hài lòng với mấy lời này của ông ta nhưng cũng không nói thêm câu gì nữa. "Còn để cho tôi nghe được anh nhắc đến chuyện thừa kế, phân chia tài sản thì anh đừng mơ sẽ được chia một đồng nào!" Ông cụ Hạ nổi giận quát.
Chủ ba ngượng ngùng cười cười, nhìn theo bóng lưng ông cụ nói: "Ba đừng nóng giận! Ba cũng biết từ nhỏ con đã không học giỏi, chỉ là một người thổ tục, nói chuyện dùng từ gì gì đó chưa từng cẩn thận như anh cả, vừa rồi con cũng chỉ thuận miệng nói thôi, tuyệt đối không có ý gì khác!" "Tôi biết là anh không có ý xấu, nhưng đứng trước mặt những người khác đừng có ăn nói như vậy, cẩn thận kẻo bị người ta nằm được điểm yếu" Ông cụ Hạ nói.
Đáy mắt bác cả nhà họ Hạ hiện lên một tia không cam lòng, vừa cười vừa nói: "Chủ ba là người vô tư, ba cũng không phải là không biết."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương