Tàn Độc Lương Duyên
Chương 231: Anh đi theo tôi làm cái gì?
Tuy nhiên Hạ Vũ Hào còn không thèm nhìn lại phòng bệnh một cái đã trực tiếp lôi kéo cô đi tìm bác sĩ, để bác sĩ giúp cô xử lý vết thương trên mặt.
Sau khi xử lý ổn thỏa, Hạ Vũ Hào lại im lặng kéo tay của cô đi ra ngoài.
Hướng Thu Vân khẽ nhíu mày, hất tay của anh ra: "Anh làm như vậy không hối hận sao?" "Tại sao phải hối hận?" Hạ Vũ Hào nhìn xuống những vết thương trên mặt cô, hỏi: "Người của ông nội đánh em hay là người của Bùi Tân đánh em?"
Hàng lông mày cau có của Hướng Thu Vân toàn vẻ khó chịu, giọng cô cũng cao hơn: "Anh không cần phải làm như vậy.
Dừng một lát cô còn nói thêm: "Tôi sẽ không tha thứ cho anh." "... Giằng co cả một ngày, có mệt không?" Trong máy Hạ Vũ Hào chợt lóe lên vài tia ảm đạm nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ cũ: "Đi thôi"
Anh đưa tay muốn kéo cô đi.
Hướng Thu Vân giấu tay ra sau muốn trốn, tránh sự đụng chạm của anh: "Tôi còn phải đi khám chân, anh đi về trước đi."
Nói xong, cô đi đến bên cạnh hàng lang.
Hạ Vũ Hào hơi mím môi, đưa tay vuốt lại mái tóc bù xù vì ban nãy chạy ngược chạy xuôi, đi theo sát phía sau lưng cô.
Hướng Thu Vân nói muốn đi khám thực ra là lấy cớ, chẳng qua cô chỉ không muốn ở cạnh bên Hạ Vũ Hào mà thôi.
Lúc này thấy anh cứ bám theo sát sao phía sau cô như vậy, cô hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn không nhịn được: "Anh đi theo tôi làm cái gì?" "Đi cùng em. Trong đôi mắt Hạ Vũ Hào phản chiếu bóng dáng của cô, đáy mắt âm u giống như vực sâu không đáy, muốn cuốn người ta vào.
Hướng Thu Vân không quen bị anh nhìn như vậy, cô hạ mắt xuống lấy đảo mắt sang chỗ khác, tránh né ánh mắt của anh, ngữ khí hòa hoãn hơn một chút so với khi nãy nhưng cũng không tính là tốt: "Không cần. Anh mau về đi, đợi bác sĩ Lục làm kiểm tra chân cho xong tôi sẽ trở về"
Hạ Vũ Hào không nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người cô như trước.
Thấy vậy Hướng Thu Vân cau mày. "Em hợp tác với ông nội để rời xa tôi, sao tôi có thể tin lát nữa em sẽ trở về?" Hạ Vũ Hào mở miệng, giọng nói có vẻ hơi khàn khàn, đáy mắt có tơ máu.
Hướng Thu Vân hơi mím môi, sắc mặt trầm xuống không nói nữa, quay người đi về hướng ngược lại.
Hạ Vũ Hào vẫn đi sau lưng cô, cởi áo khoác âu phục choàng lên người cô, áo sơ mi bên trong của anh ướt đẫm đến nỗi nhìn xuyên thấu được, dính sát trên người anh.
Thấy cô muốn cởi áo ra, anh nói: "Cảm lạnh có thể sẽ khiến bệnh viêm phổi tái phát, em có chán ghét anh thì cũng không cần phải giày vò chính mình"
Hướng Thu Vân đưa mắt nhìn áo khoác âu phục trên người, lại nhìn sang vị trí trước ngực anh có hai chấm đỏ lộ rõ thì hơi nhíu mày, cũng không nói thêm câu gì nữa.
Hai người bước vào văn phòng của Lục Thanh Sơn.
Trong văn phòng ngoài Lục Thanh Sơn còn có một người phụ nữ mặc đồ bệnh nhân rất xinh đẹp. Hướng Thu Vẫn nhớ rõ lần cô gặp người phụ nữ xinh đẹp này, lúc ấy bác sĩ Lục gọi cô ta là cô Phương, là một vũ công.
Thấy Hướng Thu Vân bước vào, Lục Thanh Sơn gật đầu chào hỏi, chỉ vào cái ghế bên cạnh, ý bảo cô và Hạ Vũ Hào ngồi chờ một chút.
Hướng Thu Vân chịu giày vò đã hơn nửa ngày, hơn nữa thần kinh vẫn còn đang căng thẳng, lúc này thể xác và tinh thần của cô đều mệt ra rời, cô trực tiếp đi tới chỗ cái ghế ngồi xuống.
Tinh thần của Hạ Vũ Hào nhìn qua cũng không được tốt, nhưng anh không ngồi xuống mà đứng ở bên cạnh cô, hai mắt nhìn chằm chằm lên người cô.
Khi anh đi tới chỗ bị đụng xe đó thì đã không thấy Hướng Thu Vân nữa, còn người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ vì mất máu quá nhiều nên không đợi được xe cứu thương chạy đến đã chết rồi.
Anh thật sự không dám tưởng tượng nếu Hướng Thu Vân ngồi ở ghế lái phụ... Anh nắm tay thành quyền, sắc mặt biến đổi.
Hướng Thu Vân bị anh nhìn chằm chằm nên thấy không thoải mái: "Bên cạnh có cái ghế, anh có thể ngồi chỗ đấy."
Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn cái ghế, cầm cái ghế đặt sang vị trí bên cạnh cô rồi ngồi xuống, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô. "Bác sĩ Lục" Khuôn mặt cô Phương đó toàn vẻ thẹn thùng: "Lúc tôi đi khiêu vũ không cẩn thận đã làm chân bị thương, anh nhìn giúp tôi xem cần nằm viện mấy ngày?"
Lục Thanh Sơn thu hồi ánh mắt đang nhìn Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào, khẽ thở dài, nói: "May mà cô tới đây nhanh đấy.
Nghe vậy vẻ thẹn thùng trên mặt cô Phương lập tức chuyển sang kinh hãi: "Tôi... Vết thương của tôi thế nào?" "Nếu cô mà tới chậm một lát nữa thôi thì vết thương này sẽ lành lại rồi" Lục Thanh Sơn nói. Khuôn mặt của cô Phương lập tức đỏ bừng lên, ngại ngùng cúi đầu xuống, nhỏ giọng thầm thì điều gì đó. "Sau này nếu cô Phương không có chuyện gì thì đừng đến bệnh viện." Sắc mặt Lục Thanh Sơn sa sầm, có chút lãnh đạm: "Hiện giờ không biết có bao nhiêu người bệnh đang xếp hàng chờ được chữa bệnh, nằm viện, cô cứ như vậy là đang lãng phí tài nguyên y tế!"
Cô Phương cũng chỉ là một cô gái mới hai mươi tuổi, xem ra vẫn còn là sinh viên, bị anh ta giáo huấn một trận như vậy thì xấu hổ đến nỗi hai mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thể tuôn ra ngoài. "Vâng... Thật sự xin lỗi" Cô ta chật vật nói lời xin lỗi, lau nước mắt đi ra ngoài.
Hướng Thu Vân thấy hình ảnh cô bé vội chạy đi đột nhiên nhớ tới trước kia cô cũng từng quấn quít, bám dính, hay đi theo sau lưng Hạ Vũ Hào. Nhưng mà do da mặt cô quá dày, cuối cùng Hạ Vũ Hào vẫn phải đen mặt đáp ứng yêu cầu của cô, sau đó cảnh cáo cô đây là lần cuối cùng. "Gần đây chân cô Hướng cảm thấy thế nào rồi?" Lục Thanh Sơn đứng lên, đi đến trước mặt Hướng Thu Vân ngồi xổm xuống, nhấc làn váy của cô lên.
Hạ Vũ Hào nhìn động tác của anh ta, hàng lông mày lập tức nhăn lại, vô thức đứng dậy sau đó lại nhìn chằm chằm vào Hướng Thu Vân và Lục Thanh Sơn ngôi xuống. "Khá tốt." Nghĩ tới mấy lời Lục Thanh Sơn vừa mới nói với cô Phương kia, Hướng Thu Vân nói: "Từ lần trước đi kiểm tra chân đến giờ mới có năm ngày, tôi nhớ lộn ngày rồi. Bác sĩ Lục cứ tiếp những bệnh nhân khác đi, ngày khác tôi sẽ đến sau.
Lúc trước cô giả vờ tái phát bệnh viêm phổi, bác sĩ Tiền và mấy cô y tá cũng rất tức giận, họ nói cô đang lãng phí tài nguyên bệnh viện.
Hướng Thu Vân đứng dậy định đi lại bị Lục Thanh Sơn ấn xuống: "Cô Hướng dù sao cũng đã tới rồi, hôm nay cũng có thể kiểm tra "Như vậy có quấy rầy đến lịch trình của bác sĩ Lục không?" Hướng Thu Vân hỏi.
Lục Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn cô cười cười, chỗ má lúm đồng tiền càng sâu hơn: "Không đâu."
Hạ Vũ Hào trông thấy hai người cười cười nói nói, lông mi run lên vài cái, lạnh nhạt nói: "Bác sĩ Lục cảm thấy chân của bạn gái tôi khôi phục thế nào rồi?"
Nhìn thấy tay của Lục Thanh Sơn đang đặt trên đùi của Hướng Thu Vân, ngón tay của anh đặt lên thành ghế gõ vài cái. "Bây giờ mới chỉ kiểm tra sơ bộ thôi, vẫn chưa nói tới chuyện hồi phục" Khi nói chuyện với anh, khóe miệng Lục Thanh Sơn càng cong hơn một chút: "Chân của cô Hướng tốt hơn so với tưởng tượng của tôi."
Nghe vậy đáy mắt Hướng Thu Vân xuất hiện một tia sáng, cô muốn hỏi Lục Thanh Sơn xem anh ta nói vậy có phải là chân của cô có thể khỏi hẳn hay không nhưng cuối cùng chỉ có thể mở to miệng, không dám nói câu nào.
Cô sợ hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều. "Chân của cô ấy có thể khỏi hẳn chứ?" Hạ Vũ Hào hỏi.
Lục Thanh Sơn giúp Hướng Thu Vân kéo váy xuống, anh ta đứng lên, cúi đầu nhìn anh, nói: "Nếu lúc ấy tổng giám đốc Hạ ra tay nhẹ một chút thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà bây giờ đối với tình huống này tôi cũng không dám cam đoan"
Ánh sáng trong mắt Hướng Thu Vân nhạt đi vài phần. "Nhưng anh vừa mới nói tình hình tốt hơn so với tưởng tượng của anh mà?" Hai hàng lông mày của Hạ Vũ Hào nhíu chặt.
Lục Thanh Sơn đưa tay vuốt nếp nhăn trên áo blouse: "Từ tình hình rất xấu biến thành xấu, thế có đúng là tốt hơn những gì tôi tưởng tượng không?"
Sau khi xử lý ổn thỏa, Hạ Vũ Hào lại im lặng kéo tay của cô đi ra ngoài.
Hướng Thu Vân khẽ nhíu mày, hất tay của anh ra: "Anh làm như vậy không hối hận sao?" "Tại sao phải hối hận?" Hạ Vũ Hào nhìn xuống những vết thương trên mặt cô, hỏi: "Người của ông nội đánh em hay là người của Bùi Tân đánh em?"
Hàng lông mày cau có của Hướng Thu Vân toàn vẻ khó chịu, giọng cô cũng cao hơn: "Anh không cần phải làm như vậy.
Dừng một lát cô còn nói thêm: "Tôi sẽ không tha thứ cho anh." "... Giằng co cả một ngày, có mệt không?" Trong máy Hạ Vũ Hào chợt lóe lên vài tia ảm đạm nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ cũ: "Đi thôi"
Anh đưa tay muốn kéo cô đi.
Hướng Thu Vân giấu tay ra sau muốn trốn, tránh sự đụng chạm của anh: "Tôi còn phải đi khám chân, anh đi về trước đi."
Nói xong, cô đi đến bên cạnh hàng lang.
Hạ Vũ Hào hơi mím môi, đưa tay vuốt lại mái tóc bù xù vì ban nãy chạy ngược chạy xuôi, đi theo sát phía sau lưng cô.
Hướng Thu Vân nói muốn đi khám thực ra là lấy cớ, chẳng qua cô chỉ không muốn ở cạnh bên Hạ Vũ Hào mà thôi.
Lúc này thấy anh cứ bám theo sát sao phía sau cô như vậy, cô hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn không nhịn được: "Anh đi theo tôi làm cái gì?" "Đi cùng em. Trong đôi mắt Hạ Vũ Hào phản chiếu bóng dáng của cô, đáy mắt âm u giống như vực sâu không đáy, muốn cuốn người ta vào.
Hướng Thu Vân không quen bị anh nhìn như vậy, cô hạ mắt xuống lấy đảo mắt sang chỗ khác, tránh né ánh mắt của anh, ngữ khí hòa hoãn hơn một chút so với khi nãy nhưng cũng không tính là tốt: "Không cần. Anh mau về đi, đợi bác sĩ Lục làm kiểm tra chân cho xong tôi sẽ trở về"
Hạ Vũ Hào không nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người cô như trước.
Thấy vậy Hướng Thu Vân cau mày. "Em hợp tác với ông nội để rời xa tôi, sao tôi có thể tin lát nữa em sẽ trở về?" Hạ Vũ Hào mở miệng, giọng nói có vẻ hơi khàn khàn, đáy mắt có tơ máu.
Hướng Thu Vân hơi mím môi, sắc mặt trầm xuống không nói nữa, quay người đi về hướng ngược lại.
Hạ Vũ Hào vẫn đi sau lưng cô, cởi áo khoác âu phục choàng lên người cô, áo sơ mi bên trong của anh ướt đẫm đến nỗi nhìn xuyên thấu được, dính sát trên người anh.
Thấy cô muốn cởi áo ra, anh nói: "Cảm lạnh có thể sẽ khiến bệnh viêm phổi tái phát, em có chán ghét anh thì cũng không cần phải giày vò chính mình"
Hướng Thu Vân đưa mắt nhìn áo khoác âu phục trên người, lại nhìn sang vị trí trước ngực anh có hai chấm đỏ lộ rõ thì hơi nhíu mày, cũng không nói thêm câu gì nữa.
Hai người bước vào văn phòng của Lục Thanh Sơn.
Trong văn phòng ngoài Lục Thanh Sơn còn có một người phụ nữ mặc đồ bệnh nhân rất xinh đẹp. Hướng Thu Vẫn nhớ rõ lần cô gặp người phụ nữ xinh đẹp này, lúc ấy bác sĩ Lục gọi cô ta là cô Phương, là một vũ công.
Thấy Hướng Thu Vân bước vào, Lục Thanh Sơn gật đầu chào hỏi, chỉ vào cái ghế bên cạnh, ý bảo cô và Hạ Vũ Hào ngồi chờ một chút.
Hướng Thu Vân chịu giày vò đã hơn nửa ngày, hơn nữa thần kinh vẫn còn đang căng thẳng, lúc này thể xác và tinh thần của cô đều mệt ra rời, cô trực tiếp đi tới chỗ cái ghế ngồi xuống.
Tinh thần của Hạ Vũ Hào nhìn qua cũng không được tốt, nhưng anh không ngồi xuống mà đứng ở bên cạnh cô, hai mắt nhìn chằm chằm lên người cô.
Khi anh đi tới chỗ bị đụng xe đó thì đã không thấy Hướng Thu Vân nữa, còn người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ vì mất máu quá nhiều nên không đợi được xe cứu thương chạy đến đã chết rồi.
Anh thật sự không dám tưởng tượng nếu Hướng Thu Vân ngồi ở ghế lái phụ... Anh nắm tay thành quyền, sắc mặt biến đổi.
Hướng Thu Vân bị anh nhìn chằm chằm nên thấy không thoải mái: "Bên cạnh có cái ghế, anh có thể ngồi chỗ đấy."
Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn cái ghế, cầm cái ghế đặt sang vị trí bên cạnh cô rồi ngồi xuống, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô. "Bác sĩ Lục" Khuôn mặt cô Phương đó toàn vẻ thẹn thùng: "Lúc tôi đi khiêu vũ không cẩn thận đã làm chân bị thương, anh nhìn giúp tôi xem cần nằm viện mấy ngày?"
Lục Thanh Sơn thu hồi ánh mắt đang nhìn Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào, khẽ thở dài, nói: "May mà cô tới đây nhanh đấy.
Nghe vậy vẻ thẹn thùng trên mặt cô Phương lập tức chuyển sang kinh hãi: "Tôi... Vết thương của tôi thế nào?" "Nếu cô mà tới chậm một lát nữa thôi thì vết thương này sẽ lành lại rồi" Lục Thanh Sơn nói. Khuôn mặt của cô Phương lập tức đỏ bừng lên, ngại ngùng cúi đầu xuống, nhỏ giọng thầm thì điều gì đó. "Sau này nếu cô Phương không có chuyện gì thì đừng đến bệnh viện." Sắc mặt Lục Thanh Sơn sa sầm, có chút lãnh đạm: "Hiện giờ không biết có bao nhiêu người bệnh đang xếp hàng chờ được chữa bệnh, nằm viện, cô cứ như vậy là đang lãng phí tài nguyên y tế!"
Cô Phương cũng chỉ là một cô gái mới hai mươi tuổi, xem ra vẫn còn là sinh viên, bị anh ta giáo huấn một trận như vậy thì xấu hổ đến nỗi hai mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thể tuôn ra ngoài. "Vâng... Thật sự xin lỗi" Cô ta chật vật nói lời xin lỗi, lau nước mắt đi ra ngoài.
Hướng Thu Vân thấy hình ảnh cô bé vội chạy đi đột nhiên nhớ tới trước kia cô cũng từng quấn quít, bám dính, hay đi theo sau lưng Hạ Vũ Hào. Nhưng mà do da mặt cô quá dày, cuối cùng Hạ Vũ Hào vẫn phải đen mặt đáp ứng yêu cầu của cô, sau đó cảnh cáo cô đây là lần cuối cùng. "Gần đây chân cô Hướng cảm thấy thế nào rồi?" Lục Thanh Sơn đứng lên, đi đến trước mặt Hướng Thu Vân ngồi xổm xuống, nhấc làn váy của cô lên.
Hạ Vũ Hào nhìn động tác của anh ta, hàng lông mày lập tức nhăn lại, vô thức đứng dậy sau đó lại nhìn chằm chằm vào Hướng Thu Vân và Lục Thanh Sơn ngôi xuống. "Khá tốt." Nghĩ tới mấy lời Lục Thanh Sơn vừa mới nói với cô Phương kia, Hướng Thu Vân nói: "Từ lần trước đi kiểm tra chân đến giờ mới có năm ngày, tôi nhớ lộn ngày rồi. Bác sĩ Lục cứ tiếp những bệnh nhân khác đi, ngày khác tôi sẽ đến sau.
Lúc trước cô giả vờ tái phát bệnh viêm phổi, bác sĩ Tiền và mấy cô y tá cũng rất tức giận, họ nói cô đang lãng phí tài nguyên bệnh viện.
Hướng Thu Vân đứng dậy định đi lại bị Lục Thanh Sơn ấn xuống: "Cô Hướng dù sao cũng đã tới rồi, hôm nay cũng có thể kiểm tra "Như vậy có quấy rầy đến lịch trình của bác sĩ Lục không?" Hướng Thu Vân hỏi.
Lục Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn cô cười cười, chỗ má lúm đồng tiền càng sâu hơn: "Không đâu."
Hạ Vũ Hào trông thấy hai người cười cười nói nói, lông mi run lên vài cái, lạnh nhạt nói: "Bác sĩ Lục cảm thấy chân của bạn gái tôi khôi phục thế nào rồi?"
Nhìn thấy tay của Lục Thanh Sơn đang đặt trên đùi của Hướng Thu Vân, ngón tay của anh đặt lên thành ghế gõ vài cái. "Bây giờ mới chỉ kiểm tra sơ bộ thôi, vẫn chưa nói tới chuyện hồi phục" Khi nói chuyện với anh, khóe miệng Lục Thanh Sơn càng cong hơn một chút: "Chân của cô Hướng tốt hơn so với tưởng tượng của tôi."
Nghe vậy đáy mắt Hướng Thu Vân xuất hiện một tia sáng, cô muốn hỏi Lục Thanh Sơn xem anh ta nói vậy có phải là chân của cô có thể khỏi hẳn hay không nhưng cuối cùng chỉ có thể mở to miệng, không dám nói câu nào.
Cô sợ hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều. "Chân của cô ấy có thể khỏi hẳn chứ?" Hạ Vũ Hào hỏi.
Lục Thanh Sơn giúp Hướng Thu Vân kéo váy xuống, anh ta đứng lên, cúi đầu nhìn anh, nói: "Nếu lúc ấy tổng giám đốc Hạ ra tay nhẹ một chút thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà bây giờ đối với tình huống này tôi cũng không dám cam đoan"
Ánh sáng trong mắt Hướng Thu Vân nhạt đi vài phần. "Nhưng anh vừa mới nói tình hình tốt hơn so với tưởng tượng của anh mà?" Hai hàng lông mày của Hạ Vũ Hào nhíu chặt.
Lục Thanh Sơn đưa tay vuốt nếp nhăn trên áo blouse: "Từ tình hình rất xấu biến thành xấu, thế có đúng là tốt hơn những gì tôi tưởng tượng không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương