Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái
Chương 97: Ngoại truyện 28
Edit: Diệu Linh | Beta: Dép
Bạn học đi ngang qua bị Văn Trạch Tân quát một tiếng, hành động của họ trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Chỉ là vài người đã đi qua vẫn còn quay đầu lại nhìn, đột nhiên cảm thấy quan hệ của lớp trưởng với bạn cùng bàn tốt hơn họ tưởng tượng.
Văn Trạch Tân thấy một đám bạn học đã hiểu phải đi nhẹ nói khẽ thì mới quay về chỗ, không tiếp tục nói về chủ đề vừa nãy.
Trần Y muốn nói chuyện, nhưng bất đắc dĩ đang ăn dở một miếng cuốn trong miệng, nên cứ nhìn chằm chằm vào nước tương dính trên đồng phục của cậu mà không lên tiếng.
Thấy cậu đã ngồi về chỗ, tốc độ ăn bánh cuốn của Trần Y trở nên nhanh hơn. Vừa thi xong, Văn Trạch Tân thật sự rất bận, hết người này đến người khác lại hỏi đáp án.
Tiếng cười nói của cậu truyền tới.
Vết nước tương dính trên đồng phục cũng theo động tác của cậu mà lay động mấy lần. Hai tai Trần Y đỏ lên, cô đóng nắp hộp, đứng dậy xách túi đi về phía sau, vứt vỏ hộp vừa đựng bữa sáng vào thùng rác.
Tuyết Thiến tới đúng lúc vỏ hộp bị vứt đi, cô ta nhìn Trần Y một cách khinh thường, suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn.
Trần Y liếc mắt nhìn Tuyết Thiến, trong thùng rác còn có thứ khác, là hai túi bánh mì. Tuyết Thiến bị cô nhìn qua, mặt cô ta bỗng chốc đỏ bừng.
Bởi vì hai túi bánh mì kia chính là do cô ta vừa mới vứt vào.
Trần Y xoay người về lại chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống, cô lấy khăn tay để lau miệng, sau đó cầm chai nước khoáng uống một ngụm lớn. Vài người bên cạnh đang nói về các vấn đề Sinh Học.
Trần Y bất giác vểnh tai lên nghe ngóng.
Bởi vì đó là nhược điểm của cô, nên cô nhạy cảm nhất với những câu hỏi này. Nghe thấy Văn Trạch Tân đọc ra vài đáp án không giống mình, hai vai của Trần Y liền sụp hẳn xuống.
Lẽ ra cô không nên đặt hy vọng vào bản thân.
Bởi vì Dương Phàm đứng đó nên có thể nhìn rõ ràng hai vai Trần Y sụp xuống, cậu ta nhìn Trần Y cười khẽ. Văn Trạch Tân cầm bút nghiêng đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô.
Văn Trạch Tân khẽ mím môi, gõ bút trên bàn, hỏi cô có muốn so đáp án không?
Trần Y quyết định làm rùa đen rụt đầu, cô lắc đầu, nằm sấp trên mặt bàn, nói: “Không cần đâu, mình nghĩ là mình có thể.”
Sau khi Dương Phàm nghe xong thì cười ha ha. Văn Trạch Tân chuyển bút, đôi mắt mang theo ý cười, mấy giây sau nói: “Được, đợi tới khi cậu muốn hỏi mình vậy.”
Nói xong, cậu thu lại tầm mắt, quay lại tiếp tục nói chuyện. Thực tế người cần câu trả lời đúng là họ, không phải cậu.
Trần Y nằm sấp, nghe thấy hai đáp án bên cạnh đang nói tới, đều không giống đáp án của cô là cô biết lần này mình xong rồi. Cô bịt hai tai lại, tiếp tục giả vờ, giả vờ như không thấy phía đồng phục của cậu dính gì. Cũng không biết có phải do nước tương có mùi đậm không, làm sao mà cô vẫn ngửi thấy mùi kia.
Chắc phải khó lắm mới dính lên được đồng phục của anh nhỉ?
Trần Y nhìn một lúc thì ngồi thẳng dậy, đi tới chỗ Văn Trạch Tân, nói nhỏ: “Cậu đưa áo khoác đồng phục cho mình, mình giặt giúp cậu.”
Văn Trạch Tân đang viết gì đó trên vở, đương nhiên là liệt kê đáp án, Sinh Học không tính là gì, Toán Học quan trọng hơn. Cậu nghe cô nói như vậy, cởi áo khoác đồng phục nhét vào trong vòng tay Trần Y, liếc cô, cười nói: “Giặt cho sạch sẽ vào, tốt nhất là giặt tay ấy.”
Áo khoác đồng phục trong vòng tay Trần Y có mùi thơm đặc trưng của cậu, Trần Y cứng đờ, cô lẩm bẩm: “Ừm.”
Văn Trạch Tân mỉm cười, quay đầu lại tiếp tục phân tích đề bài. Không còn áo khoác, bên trong Văn Trạch Tân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen. Dáng người cậu cao gầy sắc bén, làn da trắng, cảm giác thật khác so với lúc mặc đồng phục, nhất là ở trong phòng học, càng dễ thấy hơn.
Trần Y chăm chú nhìn cậu hồi lâu, lúc sau mới đỏ mặt nhét áo khoác của cậu vào ngăn bàn. Một giây sau nghĩ lại, cô lại lấy áo khoác ra, xếp gọn gàng rồi bỏ vào ngăn bàn, đồ ăn vặt trong ngăn bàn cũng phải nhường chỗ cho chiếc áo.
Dương Phàm và lão Dương liếc nhìn nhau.
Nhìn thấy lớp trưởng của bọn họ cực kỳ tự nhiên đưa áo khoác cho bạn cùng bàn, chậc chậc.
Bạn cùng bàn còn xếp áo gọn gàng như vậy.
Chỉ chốc lát sau, chuông vào học vang lên.
Sáng nay không phải học bài, để thời gian cho mọi người so đáp án. Hôm nay tiết đầu là Toán Học, giáo viên Số Học cầm một chồng bài thi để trên bục giảng. Thầy đặt cuốn sách đang kẹp dưới nách xuống, nhìn các thiếu niên thiếu nữ bên dưới, nói: “Có điểm thi rồi.”
“Tôi biết các cô cậu đã so đáp án rồi, nếu lúc thi các cô cậu cũng nghiêm túc như vậy thì hiện tại thành tích cũng không thấp như thế này. Lần này điểm trung bình còn thấp hơn lớp 2, rõ ràng ba người đứng đầu đều ở lớp chúng ta, một số bạn học khác lại một mình kéo cả lớp xuống, haiz.”
Ánh mắt thầy quét tới chỗ hai bạn nam cùng nhóm cạnh Trần Y.
Bởi vì Trần Y ngồi gần chỗ bọn họ, cũng bị ánh mắt nhìn lướt qua nên Trần Y có chút lo lắng. Nhưng cô trước giờ đều khá tự tin với Toán Học, cho nên dần thả lỏng.
“Tôi đọc tới tên ai, tự đi lên nhận bài thi.” Trên tay thầy giáo Số Học cầm thước sắt, gõ gõ xuống bàn.
Văn Trạch Tân, 150, điểm tuyệt đối.
Cả lớp như một thói quen nhao nhao quay đầu về phía Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân nhét di động vào ngăn bàn, đứng dậy, cả lớp bỗng nhiên ồ lên. Bởi vì không thấy cậu mặc đồng phục, áo sơ mi bên trong càng làm cậu nổi bật hơn, vừa cao vừa trắng.
Cậu cười đi lên nhận lấy bài thi.
Thầy giáo Số Học nhìn cậu chằm chằm,hỏi: “Đồng phục của em đâu.”
Văn Trạch Tân gãi gãi lông mày, trả lời: “Không cẩn thận làm bẩn, em mang đi giặt rồi.”
“Cũng không phải là chỉ có một cái áo đồng phục.” Mặc dù thầy giáo dạy toán hỏi thêm hai câu, nhưng không có ý tứ trách tội. Trường Quốc tế Tulip thật sự rất nghiêm khắc trong vấn đề về trang phục, bắt buộc phải mặc đồng phục, vì đồng phục của Trường Quốc tế Tulip đẹp có tiếng.
Mà Văn Trạch Tân là lớp trưởng, phải làm gương. Hỏi xong lý do, thầy giáo Số Học để cậu về lại chỗ, dù sao cũng là học trò cưng của mình. Trần Y thấy Văn Trạch Tân bị hỏi thì hơi xấu hổ, nhìn cậu ngồi xuống mới thấp giọng hỏi: “Nếu không, cậu mặc…”
Còn chưa nói xong.
Thầy giáo Số Học đã đọc.
Trần Y, 140 điểm.
Trần Y liền đứng dậy, đi lên lấy bài thi. Rõ ràng bài thi được phát dựa theo thứ tự thành tích, thầy giáo cũng vô cùng hài lòng với Trần Y.
Trần Y cầm bài thi về chỗ xem, lật tới lật lui mấy lần, nhìn thấy hai câu hỏi ở phía sau bị trừ điểm. Văn Trạch Tân tiện tay lấy bài thi, nhìn qua rồi liếc cô một cái.
“Lần trước lúc làm đề mình đã giảng cho cậu câu hỏi này rồi mà?” Trần Y thấy ngón tay thon dài của cậu chỉ chỉ chỗ đó, cô vô cùng ngại ngùng.
Cô cúi đầu: “Mình quên mất.”
Văn Trạch Tân cầm bút gõ nhẹ lên trán cô, hơi đẩy đầu cô. Hai mắt Trần Y ngập nước, chớp chớp mắt, thái độ thừa nhận sai lầm. Văn Trạch Tân nhìn cô mấy giây, nói: “Mấy lần cậu đều phạm phải cùng một lỗi sai.”
Trần Y: “Mình chính là một đứa nhỏ khó dạy đấy.”
Giọng điệu như đang hoàn toàn từ bỏ.
Văn Trạch Tân khẽ cười một tiếng, đẩy đầu cô ra, đưa bài thi của mình cho cô xem. Trần Y nhận lấy bài thi, để lên bàn xem.
Chữ của cậu vẫn luôn rất đẹp, đẹp mắt hơn chữ viết tròn tròn của Trần Y nhiều.
Giáo viên Toán Học tiếp tục đọc tới cái tên thứ ba, dù sao lần này thi giữa kỳ, ba người đứng đầu đều là học sinh lớp mình. Ban đầu sắc mặt thầy giáo cũng không tệ, càng gọi tới cuối càng tức giận, cho tới hai người cuối cùng cách Trần Y một cái bàn. Trần Y ngẩng đầu nhìn hai bạn học cùng đi lên phía trước, bị thầy giáo nhìn chằm chằm.
“Suốt ngày chỉ biết ngủ ngủ ngủ, giờ đã là lớp mười một rồi, các cậu có còn muốn thi đại học không?” Thầy giáo Toán Học khi nói chuyện rất thích dùng thước sắt, gõ mấy cái lên mặt bàn. Trần Y thấy một trong hai người đang co người lại, một người cà lơ phất phơ đưa tay ra gãi gãi sau đầu, đúng là lợn chết không sợ nước sôi.
Hoàn toàn khác với dáng vẻ của Vân Trạch Tân, hạng nhất lên nhận bài kiểm tra.
Trần Y không khỏi nghĩ tới môn Sinh Học và Vật Lý của mình, cô không thể không cầm bút, đặt bút ở phía trước cầu nguyện một chút, hi vọng điểm sẽ không quá thấp.
Văn Trạch Tân ngắm nghía cây bút, thấy cô như vậy thì cười nói: “Lạy ai đấy?”
Trần Y không trả lời, tiếp tục cầm bút cầu nguyện.
Văn Trạch Tân cúi đầu đọc sách giáo khoa Toán, nói: “Không cần lo lắng, cậu sẽ không thảm như vậy đâu. Cậu ngồi cùng bàn với mình, gần đèn thì rạng.”
Trần Y liếc cậu một cái.
Cậu lại cầm bút tiếp tục viết vào vở.
Trần Y thấy cậu như vậy, mặt cô hơi đỏ lên. Đột nhiên cô có chút tự tin, dù sao không đội sổ là được rồi, còn lại tùy duyên đi.
Điện thoại của Văn Trạch Tân trong ngăn bàn rung lên.
Cậu lấy điện thoại ra xem.
Dương Phàm: [Lớp trưởng, có phải cậu đã có âm mưu từ lâu rồi không?]
Lão Dương: [Nhất định là vậy, còn để bạn cùng bàn của cậu tự tay giặt áo khoác.]
Dương Phàm: [Mình đã nói mà!]
Nhất Kiếm Phong Hầu: [Mình cảm thấy các cậu đang ship họ.]
Văn Trạch Tân: [Ừm, ăn no rồi không có chuyện gì làm hả? Hạng 15, hạng 16?]
Dương Phàm: […!!]
Lão Dương: [Nói gì thì nói, dùng xếp hạng để công kích cá nhân thì không phải lớp trưởng tốt gì.]
Dương Phàm: [Đúng!]
Vân Trạch Tân cười khẽ một tiếng, cất điện thoại vào lại ngăn bàn.
Trần Y ngồi bên cạnh cắn răng, dựa vào bài thi của Văn Trạch Tân để giải lại hai câu mình làm sai.
*
Tiếp tới Tiếng Anh, Hóa học, Ngữ Văn,… Giáo viên bộ môn đều tự phát bài thi rồi sau đó là phê bình, các bạn cùng lớp buồn vui đan xen lẫn lộn. Lớp 1 và lớp 2 từ trước tới giờ đều cạnh tranh nhau rõ ràng, giáo viên cũng thường xuyên so sánh hai lớp với nhau. Văn Trạch Tân luôn đứng đầu lớp không hề có cảm giác gì với những điều này, cậu vốn là thiên chi kiêu tử, là học sinh giỏi mà mọi giáo viên đều thích, bài thi lần lượt được phát tới.
Nếu không có gì bất ngờ, có lẽ cậu lại đứng đầu lớp. Trần Y ngồi bên cạnh nhìn theo, theo không kịp.
Thật vừa đúng lúc.
Giáo viên Vật Lý và Sinh Học hôm nay cũng có tiết, tất nhiên cũng phát bài thi luôn.
Nhất là giáo viên Sinh Học, Trần Y thấy thầy đứng trên bục giảng liền lo lắng. Giáo viên Sinh Học còn rất trẻ, nhìn về phía dưới lớp, như có như không lướt qua chỗ Trần Y, sau đó thu tầm mắt lại một cách nhanh chóng.
Vào thời khắc đó, tim Trần Y như nhảy lên tận cổ họng.
Văn Trạch Tân ngồi bên cạnh cũng cảm nhận được cô đang căng thẳng, lấy một viên socola từ trong ngăn kéo, đặt lên bàn của cô.
Trần Y nhìn viên socola, hồn phách quay lại. Cô cầm viên socola cất vào trong ngăn bàn, không nghĩ tới vì sao Văn Trạch Tân không thích ăn socola mà vẫn mua cái này.
Cô khẽ thì thầm: “Chắc mình sẽ không xếp thứ nhất từ dưới đếm lên đâu.”
Văn Trạch Tân dựa vào thành ghế, quay sang chỗ cô, nói chắc chắn: “Không đâu”
Trần Y thở phào nhẹ nhõm, gật đầu.
Cô ngồi thẳng người, tóc đuôi ngựa hất ra phía sau gáy. Lần này giáo viên Sinh Học không đọc điểm bài thi, bài thi lần lượt được phát từ trên xuống dưới. Văn Trạch Tân rất nhanh đã cầm bài thi của mình, Trần Y liếc mắt nhìn.
Lại được điểm tuyệt đối.
Văn Trạch Tân để lại bài thi trên bài, nhìn sang chỗ Trần Y.
Trần Y không có bài thi.
Cô chết lặng.
Văn Trạch Tân nhướng mày.
Tổ trưởng Tiếng Anh cầm bài thi của mình, lật ra sau, không có của Trần Y. Cô ấy quay đầu lại hỏi: “Y Y, cậu không thi à?”
Trần Y không nói bừa, cứng rắn nói: “Có.”
Văn Trạch Tân cũng thu lại vẻ thoải mái trên mặt, ngồi thẳng người, liếc nhìn giáo viên Sinh Học. Thầy ngẩng đầu qua, nhìn thẳng về phía Trần Y: “Trần Y, em đã cho tôi một bất ngờ lớn đấy. Tôi tự hỏi các môn khác của em học đều rất tốt, làm sao tới môn của tôi lại trượt hết lần này tới lần khác?”
“Sinh học, 12 điểm, điểm này do em nghiêm túc làm bài sao?”
Em có nghiêm túc với điểm số này không?
Khuôn mặt của Trần Y như bị bôi một lớp dầu mè khét, cực nóng.
Văn Trạch Tân ngồi bên cạnh đột nhiên cười.
Trần Y bi phẫn nhìn về phía cậu.
Văn Trạch Tân chợt thu lại ý cười, nhưng đáng tiếc là đã quá trễ, các bạn học khác kịp phản ứng lại đều cười ồ lên. Thầy giáo Sinh Học gọi Trần Y: “Đi lên nhận bài thi.”
Trần Y: “…”
Cô không muốn đi.
Văn Trạch Tân liếc một cái, cười đứng dậy, nhanh chân đi tới bục giảng, nói với giáo viên Sinh Học: “Để em cầm giúp bạn ấy, bạn ấy dễ ngại.”
Giáo viên Sinh Học thấy mặt cô đã đỏ như quả táo, nằm sấp trên mặt bàn, bất đắc dĩ đưa bài thi cho Văn Trạch Tân: “Em cố gắng kèm cặp cho bạn một chút.”
Văn Trạch Tân mím môi, nhịn cười: “Em biết rồi, em sẽ kèm cho bạn.”
Nói xong, cậu quay người đi về phía bàn học.
Nhưng Tuyết Thiến và những ai ngồi phía trên đều nghe thấy, liếc nhau.
“Sao tự dưng lớp trưởng lại tốt bụng vậy, còn chẳng chịu giúp mình giải đề, trái lại lại kèm cặp cậu ta?”
Bạn học đi ngang qua bị Văn Trạch Tân quát một tiếng, hành động của họ trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Chỉ là vài người đã đi qua vẫn còn quay đầu lại nhìn, đột nhiên cảm thấy quan hệ của lớp trưởng với bạn cùng bàn tốt hơn họ tưởng tượng.
Văn Trạch Tân thấy một đám bạn học đã hiểu phải đi nhẹ nói khẽ thì mới quay về chỗ, không tiếp tục nói về chủ đề vừa nãy.
Trần Y muốn nói chuyện, nhưng bất đắc dĩ đang ăn dở một miếng cuốn trong miệng, nên cứ nhìn chằm chằm vào nước tương dính trên đồng phục của cậu mà không lên tiếng.
Thấy cậu đã ngồi về chỗ, tốc độ ăn bánh cuốn của Trần Y trở nên nhanh hơn. Vừa thi xong, Văn Trạch Tân thật sự rất bận, hết người này đến người khác lại hỏi đáp án.
Tiếng cười nói của cậu truyền tới.
Vết nước tương dính trên đồng phục cũng theo động tác của cậu mà lay động mấy lần. Hai tai Trần Y đỏ lên, cô đóng nắp hộp, đứng dậy xách túi đi về phía sau, vứt vỏ hộp vừa đựng bữa sáng vào thùng rác.
Tuyết Thiến tới đúng lúc vỏ hộp bị vứt đi, cô ta nhìn Trần Y một cách khinh thường, suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn.
Trần Y liếc mắt nhìn Tuyết Thiến, trong thùng rác còn có thứ khác, là hai túi bánh mì. Tuyết Thiến bị cô nhìn qua, mặt cô ta bỗng chốc đỏ bừng.
Bởi vì hai túi bánh mì kia chính là do cô ta vừa mới vứt vào.
Trần Y xoay người về lại chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống, cô lấy khăn tay để lau miệng, sau đó cầm chai nước khoáng uống một ngụm lớn. Vài người bên cạnh đang nói về các vấn đề Sinh Học.
Trần Y bất giác vểnh tai lên nghe ngóng.
Bởi vì đó là nhược điểm của cô, nên cô nhạy cảm nhất với những câu hỏi này. Nghe thấy Văn Trạch Tân đọc ra vài đáp án không giống mình, hai vai của Trần Y liền sụp hẳn xuống.
Lẽ ra cô không nên đặt hy vọng vào bản thân.
Bởi vì Dương Phàm đứng đó nên có thể nhìn rõ ràng hai vai Trần Y sụp xuống, cậu ta nhìn Trần Y cười khẽ. Văn Trạch Tân cầm bút nghiêng đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô.
Văn Trạch Tân khẽ mím môi, gõ bút trên bàn, hỏi cô có muốn so đáp án không?
Trần Y quyết định làm rùa đen rụt đầu, cô lắc đầu, nằm sấp trên mặt bàn, nói: “Không cần đâu, mình nghĩ là mình có thể.”
Sau khi Dương Phàm nghe xong thì cười ha ha. Văn Trạch Tân chuyển bút, đôi mắt mang theo ý cười, mấy giây sau nói: “Được, đợi tới khi cậu muốn hỏi mình vậy.”
Nói xong, cậu thu lại tầm mắt, quay lại tiếp tục nói chuyện. Thực tế người cần câu trả lời đúng là họ, không phải cậu.
Trần Y nằm sấp, nghe thấy hai đáp án bên cạnh đang nói tới, đều không giống đáp án của cô là cô biết lần này mình xong rồi. Cô bịt hai tai lại, tiếp tục giả vờ, giả vờ như không thấy phía đồng phục của cậu dính gì. Cũng không biết có phải do nước tương có mùi đậm không, làm sao mà cô vẫn ngửi thấy mùi kia.
Chắc phải khó lắm mới dính lên được đồng phục của anh nhỉ?
Trần Y nhìn một lúc thì ngồi thẳng dậy, đi tới chỗ Văn Trạch Tân, nói nhỏ: “Cậu đưa áo khoác đồng phục cho mình, mình giặt giúp cậu.”
Văn Trạch Tân đang viết gì đó trên vở, đương nhiên là liệt kê đáp án, Sinh Học không tính là gì, Toán Học quan trọng hơn. Cậu nghe cô nói như vậy, cởi áo khoác đồng phục nhét vào trong vòng tay Trần Y, liếc cô, cười nói: “Giặt cho sạch sẽ vào, tốt nhất là giặt tay ấy.”
Áo khoác đồng phục trong vòng tay Trần Y có mùi thơm đặc trưng của cậu, Trần Y cứng đờ, cô lẩm bẩm: “Ừm.”
Văn Trạch Tân mỉm cười, quay đầu lại tiếp tục phân tích đề bài. Không còn áo khoác, bên trong Văn Trạch Tân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen. Dáng người cậu cao gầy sắc bén, làn da trắng, cảm giác thật khác so với lúc mặc đồng phục, nhất là ở trong phòng học, càng dễ thấy hơn.
Trần Y chăm chú nhìn cậu hồi lâu, lúc sau mới đỏ mặt nhét áo khoác của cậu vào ngăn bàn. Một giây sau nghĩ lại, cô lại lấy áo khoác ra, xếp gọn gàng rồi bỏ vào ngăn bàn, đồ ăn vặt trong ngăn bàn cũng phải nhường chỗ cho chiếc áo.
Dương Phàm và lão Dương liếc nhìn nhau.
Nhìn thấy lớp trưởng của bọn họ cực kỳ tự nhiên đưa áo khoác cho bạn cùng bàn, chậc chậc.
Bạn cùng bàn còn xếp áo gọn gàng như vậy.
Chỉ chốc lát sau, chuông vào học vang lên.
Sáng nay không phải học bài, để thời gian cho mọi người so đáp án. Hôm nay tiết đầu là Toán Học, giáo viên Số Học cầm một chồng bài thi để trên bục giảng. Thầy đặt cuốn sách đang kẹp dưới nách xuống, nhìn các thiếu niên thiếu nữ bên dưới, nói: “Có điểm thi rồi.”
“Tôi biết các cô cậu đã so đáp án rồi, nếu lúc thi các cô cậu cũng nghiêm túc như vậy thì hiện tại thành tích cũng không thấp như thế này. Lần này điểm trung bình còn thấp hơn lớp 2, rõ ràng ba người đứng đầu đều ở lớp chúng ta, một số bạn học khác lại một mình kéo cả lớp xuống, haiz.”
Ánh mắt thầy quét tới chỗ hai bạn nam cùng nhóm cạnh Trần Y.
Bởi vì Trần Y ngồi gần chỗ bọn họ, cũng bị ánh mắt nhìn lướt qua nên Trần Y có chút lo lắng. Nhưng cô trước giờ đều khá tự tin với Toán Học, cho nên dần thả lỏng.
“Tôi đọc tới tên ai, tự đi lên nhận bài thi.” Trên tay thầy giáo Số Học cầm thước sắt, gõ gõ xuống bàn.
Văn Trạch Tân, 150, điểm tuyệt đối.
Cả lớp như một thói quen nhao nhao quay đầu về phía Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân nhét di động vào ngăn bàn, đứng dậy, cả lớp bỗng nhiên ồ lên. Bởi vì không thấy cậu mặc đồng phục, áo sơ mi bên trong càng làm cậu nổi bật hơn, vừa cao vừa trắng.
Cậu cười đi lên nhận lấy bài thi.
Thầy giáo Số Học nhìn cậu chằm chằm,hỏi: “Đồng phục của em đâu.”
Văn Trạch Tân gãi gãi lông mày, trả lời: “Không cẩn thận làm bẩn, em mang đi giặt rồi.”
“Cũng không phải là chỉ có một cái áo đồng phục.” Mặc dù thầy giáo dạy toán hỏi thêm hai câu, nhưng không có ý tứ trách tội. Trường Quốc tế Tulip thật sự rất nghiêm khắc trong vấn đề về trang phục, bắt buộc phải mặc đồng phục, vì đồng phục của Trường Quốc tế Tulip đẹp có tiếng.
Mà Văn Trạch Tân là lớp trưởng, phải làm gương. Hỏi xong lý do, thầy giáo Số Học để cậu về lại chỗ, dù sao cũng là học trò cưng của mình. Trần Y thấy Văn Trạch Tân bị hỏi thì hơi xấu hổ, nhìn cậu ngồi xuống mới thấp giọng hỏi: “Nếu không, cậu mặc…”
Còn chưa nói xong.
Thầy giáo Số Học đã đọc.
Trần Y, 140 điểm.
Trần Y liền đứng dậy, đi lên lấy bài thi. Rõ ràng bài thi được phát dựa theo thứ tự thành tích, thầy giáo cũng vô cùng hài lòng với Trần Y.
Trần Y cầm bài thi về chỗ xem, lật tới lật lui mấy lần, nhìn thấy hai câu hỏi ở phía sau bị trừ điểm. Văn Trạch Tân tiện tay lấy bài thi, nhìn qua rồi liếc cô một cái.
“Lần trước lúc làm đề mình đã giảng cho cậu câu hỏi này rồi mà?” Trần Y thấy ngón tay thon dài của cậu chỉ chỉ chỗ đó, cô vô cùng ngại ngùng.
Cô cúi đầu: “Mình quên mất.”
Văn Trạch Tân cầm bút gõ nhẹ lên trán cô, hơi đẩy đầu cô. Hai mắt Trần Y ngập nước, chớp chớp mắt, thái độ thừa nhận sai lầm. Văn Trạch Tân nhìn cô mấy giây, nói: “Mấy lần cậu đều phạm phải cùng một lỗi sai.”
Trần Y: “Mình chính là một đứa nhỏ khó dạy đấy.”
Giọng điệu như đang hoàn toàn từ bỏ.
Văn Trạch Tân khẽ cười một tiếng, đẩy đầu cô ra, đưa bài thi của mình cho cô xem. Trần Y nhận lấy bài thi, để lên bàn xem.
Chữ của cậu vẫn luôn rất đẹp, đẹp mắt hơn chữ viết tròn tròn của Trần Y nhiều.
Giáo viên Toán Học tiếp tục đọc tới cái tên thứ ba, dù sao lần này thi giữa kỳ, ba người đứng đầu đều là học sinh lớp mình. Ban đầu sắc mặt thầy giáo cũng không tệ, càng gọi tới cuối càng tức giận, cho tới hai người cuối cùng cách Trần Y một cái bàn. Trần Y ngẩng đầu nhìn hai bạn học cùng đi lên phía trước, bị thầy giáo nhìn chằm chằm.
“Suốt ngày chỉ biết ngủ ngủ ngủ, giờ đã là lớp mười một rồi, các cậu có còn muốn thi đại học không?” Thầy giáo Toán Học khi nói chuyện rất thích dùng thước sắt, gõ mấy cái lên mặt bàn. Trần Y thấy một trong hai người đang co người lại, một người cà lơ phất phơ đưa tay ra gãi gãi sau đầu, đúng là lợn chết không sợ nước sôi.
Hoàn toàn khác với dáng vẻ của Vân Trạch Tân, hạng nhất lên nhận bài kiểm tra.
Trần Y không khỏi nghĩ tới môn Sinh Học và Vật Lý của mình, cô không thể không cầm bút, đặt bút ở phía trước cầu nguyện một chút, hi vọng điểm sẽ không quá thấp.
Văn Trạch Tân ngắm nghía cây bút, thấy cô như vậy thì cười nói: “Lạy ai đấy?”
Trần Y không trả lời, tiếp tục cầm bút cầu nguyện.
Văn Trạch Tân cúi đầu đọc sách giáo khoa Toán, nói: “Không cần lo lắng, cậu sẽ không thảm như vậy đâu. Cậu ngồi cùng bàn với mình, gần đèn thì rạng.”
Trần Y liếc cậu một cái.
Cậu lại cầm bút tiếp tục viết vào vở.
Trần Y thấy cậu như vậy, mặt cô hơi đỏ lên. Đột nhiên cô có chút tự tin, dù sao không đội sổ là được rồi, còn lại tùy duyên đi.
Điện thoại của Văn Trạch Tân trong ngăn bàn rung lên.
Cậu lấy điện thoại ra xem.
Dương Phàm: [Lớp trưởng, có phải cậu đã có âm mưu từ lâu rồi không?]
Lão Dương: [Nhất định là vậy, còn để bạn cùng bàn của cậu tự tay giặt áo khoác.]
Dương Phàm: [Mình đã nói mà!]
Nhất Kiếm Phong Hầu: [Mình cảm thấy các cậu đang ship họ.]
Văn Trạch Tân: [Ừm, ăn no rồi không có chuyện gì làm hả? Hạng 15, hạng 16?]
Dương Phàm: […!!]
Lão Dương: [Nói gì thì nói, dùng xếp hạng để công kích cá nhân thì không phải lớp trưởng tốt gì.]
Dương Phàm: [Đúng!]
Vân Trạch Tân cười khẽ một tiếng, cất điện thoại vào lại ngăn bàn.
Trần Y ngồi bên cạnh cắn răng, dựa vào bài thi của Văn Trạch Tân để giải lại hai câu mình làm sai.
*
Tiếp tới Tiếng Anh, Hóa học, Ngữ Văn,… Giáo viên bộ môn đều tự phát bài thi rồi sau đó là phê bình, các bạn cùng lớp buồn vui đan xen lẫn lộn. Lớp 1 và lớp 2 từ trước tới giờ đều cạnh tranh nhau rõ ràng, giáo viên cũng thường xuyên so sánh hai lớp với nhau. Văn Trạch Tân luôn đứng đầu lớp không hề có cảm giác gì với những điều này, cậu vốn là thiên chi kiêu tử, là học sinh giỏi mà mọi giáo viên đều thích, bài thi lần lượt được phát tới.
Nếu không có gì bất ngờ, có lẽ cậu lại đứng đầu lớp. Trần Y ngồi bên cạnh nhìn theo, theo không kịp.
Thật vừa đúng lúc.
Giáo viên Vật Lý và Sinh Học hôm nay cũng có tiết, tất nhiên cũng phát bài thi luôn.
Nhất là giáo viên Sinh Học, Trần Y thấy thầy đứng trên bục giảng liền lo lắng. Giáo viên Sinh Học còn rất trẻ, nhìn về phía dưới lớp, như có như không lướt qua chỗ Trần Y, sau đó thu tầm mắt lại một cách nhanh chóng.
Vào thời khắc đó, tim Trần Y như nhảy lên tận cổ họng.
Văn Trạch Tân ngồi bên cạnh cũng cảm nhận được cô đang căng thẳng, lấy một viên socola từ trong ngăn kéo, đặt lên bàn của cô.
Trần Y nhìn viên socola, hồn phách quay lại. Cô cầm viên socola cất vào trong ngăn bàn, không nghĩ tới vì sao Văn Trạch Tân không thích ăn socola mà vẫn mua cái này.
Cô khẽ thì thầm: “Chắc mình sẽ không xếp thứ nhất từ dưới đếm lên đâu.”
Văn Trạch Tân dựa vào thành ghế, quay sang chỗ cô, nói chắc chắn: “Không đâu”
Trần Y thở phào nhẹ nhõm, gật đầu.
Cô ngồi thẳng người, tóc đuôi ngựa hất ra phía sau gáy. Lần này giáo viên Sinh Học không đọc điểm bài thi, bài thi lần lượt được phát từ trên xuống dưới. Văn Trạch Tân rất nhanh đã cầm bài thi của mình, Trần Y liếc mắt nhìn.
Lại được điểm tuyệt đối.
Văn Trạch Tân để lại bài thi trên bài, nhìn sang chỗ Trần Y.
Trần Y không có bài thi.
Cô chết lặng.
Văn Trạch Tân nhướng mày.
Tổ trưởng Tiếng Anh cầm bài thi của mình, lật ra sau, không có của Trần Y. Cô ấy quay đầu lại hỏi: “Y Y, cậu không thi à?”
Trần Y không nói bừa, cứng rắn nói: “Có.”
Văn Trạch Tân cũng thu lại vẻ thoải mái trên mặt, ngồi thẳng người, liếc nhìn giáo viên Sinh Học. Thầy ngẩng đầu qua, nhìn thẳng về phía Trần Y: “Trần Y, em đã cho tôi một bất ngờ lớn đấy. Tôi tự hỏi các môn khác của em học đều rất tốt, làm sao tới môn của tôi lại trượt hết lần này tới lần khác?”
“Sinh học, 12 điểm, điểm này do em nghiêm túc làm bài sao?”
Em có nghiêm túc với điểm số này không?
Khuôn mặt của Trần Y như bị bôi một lớp dầu mè khét, cực nóng.
Văn Trạch Tân ngồi bên cạnh đột nhiên cười.
Trần Y bi phẫn nhìn về phía cậu.
Văn Trạch Tân chợt thu lại ý cười, nhưng đáng tiếc là đã quá trễ, các bạn học khác kịp phản ứng lại đều cười ồ lên. Thầy giáo Sinh Học gọi Trần Y: “Đi lên nhận bài thi.”
Trần Y: “…”
Cô không muốn đi.
Văn Trạch Tân liếc một cái, cười đứng dậy, nhanh chân đi tới bục giảng, nói với giáo viên Sinh Học: “Để em cầm giúp bạn ấy, bạn ấy dễ ngại.”
Giáo viên Sinh Học thấy mặt cô đã đỏ như quả táo, nằm sấp trên mặt bàn, bất đắc dĩ đưa bài thi cho Văn Trạch Tân: “Em cố gắng kèm cặp cho bạn một chút.”
Văn Trạch Tân mím môi, nhịn cười: “Em biết rồi, em sẽ kèm cho bạn.”
Nói xong, cậu quay người đi về phía bàn học.
Nhưng Tuyết Thiến và những ai ngồi phía trên đều nghe thấy, liếc nhau.
“Sao tự dưng lớp trưởng lại tốt bụng vậy, còn chẳng chịu giúp mình giải đề, trái lại lại kèm cặp cậu ta?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương