Tân Nương Của Quỷ

Chương 51



​Sư phụ kéo cái khăn bịt mặt xuống, cười nói: "Sư phụ con mà đã ra tay thì làm sao có chuyện đi tay không về được?"

​Nói xong, ông ấy lấy ra một lá bùa chú màu vàng, bên trên có hình bát quái: "Để ta tiễn con về."

​Sư phụ tiễn tôi về nhà cũng không rời đi mà cùng tôi đi vào xem Cố Nam Phong. Hạ Dương thấy tôi về, trên mặt hắn lộ vẻ giận dỗi, rồi sau đó lại nhìn thấy người đứng phía sau tôi, hắn lập tức đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy đề phòng, hẳn là hắn nhớ tới lần gặp mặt mấy hôm trước nên đối với sư phụ tôi hắn vẫn có phòng bị.

​Tôi nhanh chóng tiên lên giải thích vài câu, Cố Nam Phong vẫn hôn mê nhưng khi nghe thấy tiếng của tôi thì hắn tỉnh lại. Thấy tôi và Viên Tam đến, hắn muốn nói gì đó nhưng không nói được hết câu.

​"Chậc chậc chậc, xem ra ngươi vẫn còn rất tốt." Sư phụ cảm khái nói: "Người ta đều nói bùa chú này là loại độc ác, tàn nhẫn nhấn nhất dành cho quỷ, xem ra cái này cũng chỉ đúng được một nửa. Nếu như con ma nào đạo hạnh kém thì sẽ trực tiếp tan thành mây khói như vậy cũng không tính là độc ác, tàn nhất là khi nó sẽ tra tấn ngươi đến sống đi chết lại, làm cho ngươi sống không bằng chết."

​Tôi thấy sư phụ nói nhảm nhiều như vậy, nhịn không được vội la lên: "Sư phụ, ngài mau giúp hắn gỡ bỏ cái bùa chú này ra đi."

​"Được rồi." Sư phụ mập mờ nhìn tôi và Cố Nam Phong, rồi cười nói: "Hắn dù sao cũng là chồng của đồ đệ ta, làm sao ta có thể trơ mắt nhìn hắn chết được chứ?"

​Nói xong ông ấy cầm bùa chú trong túi áo ra rồi tung lên, bùa chú có hình bát quái kia lập tức bốc cháy, trong mắt Hạ Dương hiện lên vẻ khó tin. Nhưng mà thật kỳ quái, cái bùa chú này rõ ràng đã bốc cháy rồi. Thế nhưng nó lại không bị cháy hỏng mà vẫn hoàn hảo không hao tổn gì, chỉ bao bọc bên ngoài là một ngọn lửa màu xanh.

​Sư phụ xốc chăn lên, Cố Nam Phong cố gắng giữ chăn lại, hai mắt nhìn về phía tôi. Sư phụ cười nói: "Ngươi muốn Đồng Đồng đi ra ngoài?"

​Tôi vừa muốn nói tôi không đi, tôi muốn ở chỗ này cùng hắn thì sư phụ tôi đã cao giọng nói: "Tại sao lại phải để nó đi ra? Nó nhận thức chưa sâu nên mới gây ra đại họa này, nó nên tận mắt chứng kiến hậu quả mà nói đã gây ra. Để nó đau lòng, ghi nhớ thật lâu."

​Nói xong ông ấy cúi người xuống, không biết đã nói gì với Cố Nam Phong, Cố Nam Phong lập tức đỏ mặt nhìn tôi, sau đó liên tục ho khan.

​Sư phụ đặt ngọn lửa vào lồng ngực đen sì của Cố Nam Phong. Chờ đến khi toàn bộ bùa búa chui vào ngực Cố Nam Phong, tôi mới phát hiện, lồng ngực hắn căn bản không phải là bị biến thành màu đen, mà là bị mất đi một phần ở lồng ngực! Đây có phải là bị ăn mòn hồn phách không?

​Lúc toàn bộ bùa chú đi vào trong cơ thể Cố Nam Phong, trên mặt Cố Nam Phong liền hiện lên vẻ thống khổ không che dấu được, hắn khó chịu cắn chặt hàm răng, trên cánh tay cũng nổi gân xanh.

​Tôi thấy hắn đau đớn thống khổ như vậy, trong lòng tôi cũng cảm thấy thật khó chịu. Đặc biệt là khi tôi nghĩ đến những thống khổ mà hắn đang phải chịu là do tôi mang lại, tôi quả thực hận không thể trở thành người nằm ở đó.

​Sư phụ ở bên cạnh cười nói: "Không nghĩ tới tiểu tử như người lại có thể chịu đựng được.”

​Cố Nam Phong cười nói: "Ngươi không cần phải lo lắng cho ta, mau tiến hành bước tiếp theo đi."

​Sư phụ quay sang nói với tôi: "Con tới đè hắn lại, đừng cho hắn động đậy."

​Tôi theo lời đè chặt cánh tay Cố Nam Phong lại, Cố Nam Phong cười với tôi: "Em đừng lo lắng, ta không sao rồi."

​Tôi khẽ gật đầu. Nhìn trán hắn toát ra thật nhiều mồ hôi, tôi liền dùng tay áo xoa xoa cho hắn.

​Sư phụ đặt tay lên lồng ngực Cố Nam Phong, Cố Nam Phong liền bất ngờ cử động, suýt chút nữa thì tôi không giữ lại được. Tôi chỉ thấy sư phụ đang tìm cái gì đó trong lồng ngực hắn. Không lâu sau hình như ông ấy đã sờ thấy thứ gì đó, ông ấy quay sang nói với tôi và Hạ Dương "Hai người mau đè hắn lại."

​Tôi và Hạ Dương cố hết sức chặt tay Cố Nam Phong. Sư phụ móc cái bùa chú ở trong lồng ngực Cố Nam Phong ra, tuy nhiên Cố Nam Phong cũng không giãy giụa như trong tưởng tượng.

​"Ta cảm thấy Bạch Dương nhà ta chịu đựng được như này đã là lợi hại lẳm rồi, không nghĩ tới ngươi so với hắn còn lợi hại hơn." Sư phụ giơ ngón tay cái lên, khích lệ nói.

​Cố Nam Phong thở dốc một hơi cười nói: "Cảm ơn vì đã quá khen."

​Miệng vết thương trên ngực Cố Nam Phong chậm rãi hồi phục, sư phụ thấy vậy liền cười nói: "Được rồi, đại công cáo thành, ngươi chỉ cần dưỡng thương cho tốt là được."

​"Cảm ơn, hôm nay may mà nhờ có ngươi."

​Sư phụ cười nói: "Giữa hai chúng ta còn nói những cái này làm gì. Nếu như ngươi thực sự muốn cảm ơn ta thì sau khi người về nhà, có thể chọn vài món đáng giá rồi gửi cho ta."

​Cố Nam Phong cười đáp ứng: "Cho ngươi mượn những lời tốt đẹp."

​Lúc ấy tôi chỉ lo lắng cho Cố Nam Phong, nên cũng không quan tâm lắm, lúc sau nghĩ lại mới thấy khó hiểu. Tại sao Cố Nam Phong lại đem đồ đạc của nhà mình đưa cho sư phụ tôi? Còn muốn nói cho ông ấy mượn những lời tốt đẹp?

​"Hạ Dương, tiễn ta ra ngoài đi." Sư phụ tôi không chút khách khí nói.

​Tôi cũng muốn đi tiễn sư phụ nhưng ông ấy lại bảo tôi hãy ở lại chăm sóc cho Cố Nam Phong.

​Sau khi Hạ Dương tiễn sư phụ tôi đi, tôi liền hỏi Cố Nam Phong: "Bây giờ anh cảm thấy thế nào?"

​"Ứng linh phù của phái âm sơn có chức năng ổn định hồn phách, chữa lành vết thương, hiện giờ ta đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."

​Nói xong câu đó. Cố Nam Phong suy tư nói: "Cái này phù chú này khong biết sư phụ em lấy nó từ đâu ra, hôm nay xem như ta lại thiếu hắn một nhân tình rồi."

​Trong lòng tôi cũng suy nghĩ rốt cuộc sư phụ kiếm cái phù chú này ở đâu ra, dù sao nghe bọn họ nói, loại linh phù này rất khó tìm được. Vậy mà chỉ ngắn ngủi 10 phút sư phụ tôi đã tìm được. Mấu chốt là linh phù cũng không phải là sư phụ tìm được ở trong nhà, nhớ tới cách ăn mặc lúc đi kiếm linh phù của sư phụ, trong lòng tôi âm thầm lắp bắp kinh hãi: "Không phải là ông ấy đi trộm linh phù của người khác đấy chứ?"

​Nghĩ tới đây, tôi lắc đầu, cái phù chú này bất luận là để ở nhà nào thì chắc chắn cũng sẽ rất trân quý, cho dù sư phụ tôi đi trộm, cũng không nhất định có thể tìm được, huống chi nếu như là trộm thì sao có thể làm nhanh chóng như vậy được?

​"Thời gian không còn sớm nữa, em mau chóng đi nghỉ ngơi đi." Cố Nam Phong cười nói với tôi.

​Tôi nghe xong, trong lòng có chút khó chịu, thương thế của hắn cũng là do tôi mà ra, nhưng hắn lại không có ý trách cứ gì tôi, ngược lại còn luôn suy nghĩ cho tôi. Hắn sợ tôi mệt, sợ tôi nhìn thấy vết thương của hắn tôi sẽ lo lắng.

​"Thực xin lỗi." Tôi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Là do em không tốt, nếu không phải em..."

​"Chuyện này không thể trách em được." Cố Nam Phong cười, vuốt đầu tôi: "Em cũng là người bị hại."

​Tôi nhẹ nhàng sờ lên vết thương của hắn, hỏi: "Vết thương này của anh bao lâu nữa mới tốt lên được?"

​Phù chú kia lợi hại như vậy, thương thế của hắn có lẽ cũng không thể khỏi nhanh như vậy được. Linh hồn bị ăn mòn rất thống khổ, có lẽ còn đau đớn hơn gấp vạn lần nỗi đau thể xác. Phù chú này tà ác nhưu vậy, đoán chừng cũng chỉ có nhân tài phái âm sơn mới làm ra được. Tối nay, sau khi trải qua những chuyện này, tôi biết rõ mình không thể lại ngồi chờ chết được. Trước kia tôi đã quá như nhược rồi, người khác tổn thương tôi, tôi cũng chỉ một mực tránh né, ẩn nhẫn, cũng không chủ động đi truy cứu, mới khiến cho những người kia càng ngày càng không kiêng nể gì cả. Trông thấy Cố Nam Phong biến thành cái bộ dạng này, tôi đột nhiên rất sợ hãi sẽ còn lần tiếp theo. Tiếp theo bọn họ sẽ ra tay với người nào bên cạnh tôi? Người bạn thân nhất của tôi - Tạ Linh Linh, Bạch Tuyết, rồi cả bà Vương và chú Bạch bọn họ đều là những người vô tôi nhưng lại bị bọn họ giết chết. Tôi không muốn nếm trải cảm giác mất đi bạn bè, người thân thêm một lần nào nữa.

​Tối hôm đó, tôi lén tắm bằng nước lạnh. Vừa rạng sáng ngày hôm sau, tôi liền chạng vạng đi tới nhà bà cô. Bà cô thấy tôi tới, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Nếu như cháu đến để cầu xin ta cứu Cố Nam Phong thì ta đây sẽ nói thật cho cháu biết, ta cũng không thể làm gì được. Hắn chết chắc rồi, cháu trở về đi."

​Nói xong bà cô liền mở cửa ra, bày ra một bộ dạng tiễn khách. Tôi nhìn ý chí sắt đá của bà cô, trong lòng càng thêm nản lòng thoái chí. Tôi cảm thấy trước kia tôi thật ngu. Tại sao phải nghe theo bà ấy? Tại sao phải tin tưởng một người như vậy? Làm tổn thương người khác mà còn có bộ dáng chính trực như vậy!

​Tôi thần hồn phách lạc nói: "Cháu không phải đến để cầu xin bà."

​Tôi đi vào phòng, toàn thân suy yếu như lúc nào cũng có thể gục ngã. Tôi đi đến trước giường bà cô rồi ngồi xuống.

​Bà cô có chút nghi hoặc: "Vậy cháu tới đây làm gì?"

​"Cố Nam Phong đã chết." Tôi cắt ngang câu hỏi của bà cô, bình tĩnh nói ra những lời này.

​Bà cô hiển nhiên cũng có chút giật mình, sau đó lộ ra vẻ cao hứng: "Như vậy cũng tốt. Chẳng trách nhìn cháu khó chịu như vậy."

​"Bà còn nhìn ra cháu khó chịu? Vậy tại sao bà phải hại hắn?"

​Tôi ngẩng đầu, nhìn bà cô, đau đớn nói: "Không phải bà đã nói chúng ta là người một nhà sao? Vậy tại sao bà lại hại chết người cháu yêu? Tại sao?"

​Tôi có chút điên cuồng, trực tiếp nhào tới muốn túm lấy bà cô. Bà cô nhẹ nhàng nhích người một cái, cả người tôi vồ hụt nên suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

​Bà cô thấy tôi nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dạng thống khổ, có chút không đành lòng, thái độ cũng buông lỏng đôi chút.

​Bà thở dài nói: "Ta cũng là vì muốn tốt cho cháu. Dù sao người và quỷ khác biệt, cháu và hắn ta ở chung sẽ có nhiều bất lợi. Đặc biệt là minh hôn, đó cũng không phải là chuyện gì tốt."

​"Cháu biết rõ, nhưng hắn vì bảo vệ cháu mà ba lần bảy lượt mạo hiểm cứu cháu, vì cháu mà bị thương. Cháu chưa từng thấy hắn làm gì nguy hại đến cháu."

​"Đó là mưu đồ của bọn họ thôi." Bà cô cười lạnh nói: "Quỷ Hồn vốn không thể ở lại dương gian một thời gian dài. Bọn họ vì bản thân nên cố ý bắt buộc hoặc là dụ dỗ những cô gái đơn thuần để ký kết minh hôn, để đổi lại giấy thông hành tại dương gian."
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...