Tận Thế Tông Sư
Chương 45
Yến Thừa Cựu nhanh chóng trở lại căn phòng của mình, cởi quần áo trên gối xuống, thuận tiện đập vỡ ô cửa sổ đã bị mũi tên xuyên qua. Sau khi Yến Thừa Cựu dùng ghế đập vỡ cửa sổ, những quân nhân kia mới khoan thai đến chậm. "Yến tiên sinh, xin hỏi cậu đang làm gì?" Một người lính nhìn chiếc ghế trong tay Yến Thừa Cựu nói, "Nơi này là tài sản công." "Các anh hỏi tôi, tôi trái lại muốn hỏi các anh." Yến Thừa Cựu ném chiếc ghế trong tay xuống, nổi giận đùng đùng nói, "Tôi ở đây bị tập kích, nhưng các anh không tới, tôi đành phải tự động thủ." Chính Yến Thừa Cựu cũng không biết, nguyên lai điểm mấu chốt bị đánh vỡ có thể lui thêm một bước nữa. Nửa năm trước cậu còn không biết mình có thể đổi trắng thay đen thông thuận vậy! Cậu chỉ vào mũi tên trên gối nói, "Chính là cái này, có người dùng mũi tên ám sát tôi, tôi ở đây gọi bao nhiêu tiếng không có người tới. À, thú vị hơn là, tôi vừa đập vỡ cửa sổ, các vị ngược lại tới nhanh thật." Mấy sĩ quan hai mặt nhìn nhau, bên phòng thí nghiệm nói bọn họ không cần sốt sắng với chuyện cậu Yến Thừa Cựu này, mà muốn từ từ nhìn ra ý đồ chân chính của đối phương khi đến đây. Hiện tại ngược lại bị đối phương nói mấy câu bắt chẹt, tâm tình tự nhiên có hơi không thoải mái. "Để tôi xem mũi tên." Một quân nhân tiến lên, muốn kiểm tra một chút. "Chờ đã." Yến Thừa Cựu tiến lên hai ba bước che trước mặt quân nhân nọ, "Đây là chứng cứ có người muốn giết tôi, tốt xấu gì cũng nên giữ nguyên." "Có thể hiện trường đều bị Yến tiên sinh cậu phá hủy." "Tôi vì tự vệ." Yến Thừa Cựu cây ngay không sợ chết đứng nói, "Không gây ra tí động tĩnh nào, sao tôi có thể an toàn được?" "Cậu!" "Tuy tôi còn chưa nhập học, nhưng tốt xấu gì cũng là người đứng hạng nhất trong cuộc thi chiêu sinh của đại học Lam Thiên. Chính phòng thí nghiệm nói thí sinh đứng đầu có thể tiến vào phòng thí nghiệm tham quan, tôi cũng vì thế mới tới đây. Không ngờ vừa mới tới đây, đã bị người ta coi thành cái đinh trong mắt, các vị sĩ quan cũng chậm chạp không đến, bây giờ còn muốn lấy đi chứng cứ duy nhất, aiz." Yến Thừa Cựu cười lạnh một tiếng, bày ra tư thế muốn kiểm tra thì bước qua xác tôi. "Vậy Yến Thừa Cựu tiên sinh tính toán làm thế nào đây?" "Đương nhiên là đổi sang phòng khác rồi." Yến Thừa Cựu khinh thường liếc nhìn hắn, "Sáng mai tham quan xong là tôi đi ngay, tuyệt đối không tiếp tục làm phiền các anh. Nếu các anh không chịu, tôi không thể làm gì khác ngoài gọi điện cho mẹ nuôi của mình, bảo dì tới đón tôi. So với nhập học, mạng sống của tôi vẫn quan trọng hơn." Đây là đang uy hiếp bọn họ? Mấy quân nhân có mặt bị diễn xuất xuất sắc của Yến Thừa Cựu làm cho bốc khói, cố tình cái gì cũng không thể nói, chỉ có thể nhịn. Bọn họ làm quân nhân thủ vệ tại đại học Lam Thiên, ai nhìn thấy bọn họ mà không phải khách khí. Cố tình Yến Thừa Cựu lại bày ra tư thế của một tên mặt dày vô lại, ngược lại khiến bọn họ không thể xuống tay. Cái tính cách này còn có thể xếp hạng nhất à? "Làm sao?" Yến Thừa Cựu không muốn cho bọn họ thêm nhiều cơ hội suy nghĩ, tiến một bước ép hỏi. "Yến tiên sinh, gần phòng thí nghiệm cũng không còn căn phòng nào khác. Chỗ chúng tôi toàn là ký túc xá, càng thêm không tiện." Sĩ quan dẫn đầu đề nghị, "Không bằng thế này, đêm nay ngài chịu oan ức một chút, mấy người chúng tôi canh cửa cho ngài, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề, như thế nào?" "Tôi không có mặt mũi này!" Yến Thừa Cựu cự tuyệt đáp. "Yến tiên sinh là khách của phòng thí nghiệm, tự nhiên cũng là đối tượng bảo vệ của chúng tôi. Chúng tôi cũng có chỗ thất trách, mong Yến tiên sinh cho phép chúng tôi lấy công chuộc tội." Sĩ quan nói vô cùng thành khẩn. "Hmm... Vậy cũng được." Yến Thừa Cựu suy tính một chút, miễn cưỡng đáp ứng, "Tôi ngủ nông, các anh cũng đừng làm phiền tôi." "Sẽ không, Yến tiên sinh cứ việc yên tâm." Sĩ quan cười nói, "Chúng tôi nhất định sẽ trông coi cho tốt." "Ừm, vậy các anh còn đứng ở đây làm gì?" Yến Thừa Cựu làm dáng gật gật đầu, nghi hoặc nhìn họ hỏi. "Chúng tôi ra ngoài ngay, Yến tiên sinh nghỉ ngơi thật tốt." Mấy quân nhân liếc mắt nhìn nhau, không thể làm gì khác ngoài đi ra khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại cho Yến Thừa Cựu. Yến Thừa Cựu nhổ mũi tên trên gối vứt xuống bàn, cả người nằm lỳ trên giường khó khống chế được mà nở nụ cười. Ha ha ha, ha ha ha ha. Yến Thừa Cựu nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của mình, còn có biểu cảm của mấy quân nhân kia, cảm thấy mình có lẽ còn có thiên phú diễn viên. Nói thế nào nhỉ, nhìn người khác bị mình lừa không biết làm sao, trong lòng ngược lại sẽ dâng lên một loại hứng khởi quỷ dị. Không biết lúc Lâm Ẩm Vô nói dối có cảm giác này không nhỉ? Trong đầu Yến Thừa Cựu bỗng dưng nảy ra một suy nghĩ như thế, ngay lập tức sững sờ tại chỗ, không hiểu sao mình đang yên đang lành lại đi nhớ tới Lâm Ẩm Vô làm gì? Nhưng mà, chuyện này cũng bình thường. Yến Thừa Cựu trở mình, tâm tư rất là phức tạp. Cậu ở thế giới trước kỳ thực rất may mắn, tại thời điểm cái gì cũng không biết gặp một người thích hợp, sau khi người bạn đầu tiên chết đi lại có một Lâm Ẩm Vô đồng hành bên cạnh, không biết từ lúc nào, phương thức làm việc của Lâm Ẩm Vô đã tạo nên một ít ảnh hưởng cho Yến Thừa Cựu. Tỷ như vừa rồi khi giết La Thành, cậu đã không tự chủ đặt mình trên lập trường của Lâm Ẩm Vô, nhịn không được suy nghĩ nếu là Lâm Ẩm Vô thì hắn sẽ làm thế nào? Trên tiểu đội có trung đội, trên trung đội có đại đội, trên đại đội có binh đoàn, cuối cùng mới tới quân đoàn. Vậy Lâm Ẩm Vô một tay thành lập quân đoàn sẽ lợi hại tới mức nào? Lâm Ẩm Vô cậu nhìn thấy chẳng qua chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm, thậm chí ngay cả tên tuổi cũng là giả. Mà Yến Thừa Cựu lại cảm thấy như vậy rất tốt. Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên. Sự tình có thể phát sinh trong tận thế thật sự rất nhiều. La Thành trải qua ba thế giới, không phải cũng chết trên tay một tên nửa mới nửa cũ như cậu sao? Nếu cứ kiêu ngạo tự mãn, phạm phải một sai lầm, chỉ sợ người chết tiếp theo sẽ là cậu. Vừa rồi mình gây sự đến thế, chắc là sáng mai có thể thuận lợi tiến vào phòng thí nghiệm rồi. Yến Thừa Cựu bên này có thể coi là một đêm ngủ ngon, Giang Đại Vệ bên kia lại không tốt như vậy. Quả nhiên những tên Nhân Ngư phế vật này không có tác dụng gì, La Thành chạy khi nào cũng không biết? Muốn chạy đi trả thù thật, thế không biết La Thành chạy rồi có đi giết Yến Thừa Cựu không? Hắn giết Yến Thừa Cựu thành công hay thất bại? Hơn nửa đêm rồi mà La Thành còn chưa trở về, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. La Thành chết cũng không có chuyện gì, nhưng mấu chốt là ai giết hắn, vì sao lại giết hắn? Có cùng suy nghĩ với La Thành, Giang Đại Vệ cũng cảm thấy trước khi thời gian cuối cùng đến, giết hết những nhiệm vụ giả nhân tài là ưu trên hết! Nhưng nhiệm vụ giả lại không khác gì với người thường, chỉ cần trốn đi, căn bản khó có thể phân biệt. "Không được, tôi không thể chờ ở đây nữa." Giang Đại Vệ dạo bước trong phòng, "Nên làm gì đây? Hm." Hôm sau. Yến Thừa Cựu bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức. "Có chuyện gì?" Yến Thừa Cựu hiếm có được một giấc ngủ, bị đánh thức có hơi khó chịu trong lòng. "Yến tiên sinh, xin lỗi, bạn học của cậu muốn gặp cậu." "Bạn học nào?" "Giang Đại Vệ." Quân nhân trả lời. "Hắn đúng là bạn học của tôi." Yến Thừa Cựu mặc quần áo chỉnh tề xong, "Chờ chút, tôi tới mở cửa ngay đây." "Yến Thừa Cựu, cậu vẫn khỏe chứ?" Thời điểm Giang Đại Vệ nhìn thấy Yến Thừa Cựu mới lộ ra một nụ cười kích động, "Quá tốt rồi, không có chuyện gì, tớ rất lo cho cậu!" "Lo cho tôi?" Yến Thừa Cựu nhìn Giang Đại Vệ không giống như đang bị thương cho lắm, cười như không cười, "Không phải hôm qua cậu bị thương nặng lắm sao, khỏi nhanh thế?" "Ha ha, nhà tớ có chút thuốc lợi hại, không thì sao bố mẹ lại dám để tôi ra khỏi cửa?" Giang Đại Vệ sờ sờ gáy cười nói, "Tớ bị mấy quân nhân kia giữ lại lâu lắm, xác nhận thông tin thân phận không biết bao nhiêu lần, mới có thể vào gặp cậu." "Hôm qua tớ đã nghĩ rất lâu, cảm thấy nói những tin tức đó cho cậu quá là lỗ mãng." Giang Đại Vệ đau khổ nói, "Đáng sợ nhất là, tớ nhận được tin tức, hạng ba La Thành cũng mất tích, tớ thật sự rất lo cho cậu, cho nên mới nhanh chóng tới đây." "... Chúng ta hẳn không thân tới mức đó." Yến Thừa Cựu trầm mặc một hồi rồi đáp. "Thừa Cựu, sao cậu có thể nói thế?" Hai mắt Giang Đại Vệ nhất thời đỏ lên, "Tớ với cậu vừa gặp đã quen, thật tâm coi cậu như bạn bè. Không lẽ ngay cả cậu cũng xem thường tớ, cảm thấy tớ chỉ dựa hết vào cha mẹ? Tớ sợ cậu có chuyện, đi suốt đêm sang đây xem cậu, muốn xác nhận an toàn của cậu. Nếu cậu chê tớ phiền, vậy tớ đi là được." Yến Thừa Cựu quyết định thu hồi thiên phú diễn viên của mình. So với người này, cậu còn kém xa. Chẳng qua hắn giả vờ, cậu cũng giả vờ lại mới phải nhỉ? Yến Thừa Cựu liên tục xua tay, "Không không không, tôi không có ý đó, thật ra hôm qua tôi cũng bị ám sát, nhưng tôi quen ôm gối ngủ, nên mới tránh được một kiếp. Sau đó mấy vị sĩ quan này đến, chủ động yêu cầu bảo vệ tôi, không thì sao tôi có thể đứng đây tán gẫu với cậu?" Những sĩ quan "Chủ động" yêu cầu bảo vệ: ... Lẽ nào thời đại này thi vào đại học Lam Thiên cũng phải không biết xấu hổ mới được? Chả trách bọn họ không thi nổi! "Ầy, chính là cái này, cậu xem." Yến Thừa Cựu đưa mũi tên trên bàn đến trước mặt Giang Đại Vệ, thuận tiện gọi mấy quân nhân kia đến đây, "Chính là nó thiếu chút nữa giết tôi." "Ồ, kỳ quái?" Giang Đại Vệ nghiêng đầu, hình như có hơi khó hiểu, "Loại mũi tên này chúng ta đã sớm không cần nữa. Gỗ dưới biển rất là quý giá, sao có thể đem ra làm tên?" Mấy quân nhân vừa xem, cũng cảm thấy kỳ quái. Thân tên rõ ràng là dùng chất gỗ tốt nhất làm thành, bình thường khó có thể nhìn thấy. Hiện giờ đầu gỗ dưới căn cứ còn dựa vào Nhân Ngư lên mặt đất tìm kiếm, nơi nào sẽ dùng để làm tên? Lại nói, muốn giết người thì dùng một khẩu súng là đủ rồi không phải sao? "Tôi cũng cảm thấy kỳ quái." Yến Thừa Cựu gật đầu nói, "Cùng một loại với mũi tên làm cậu bị thương à?" "Tớ cũng không rõ lắm." Giang Đại Vệ lắc đầu, "Lúc đó đến quá nhanh, lúc tớ phản ứng lại thì mũi tên đã biến mất. Muốn biết chúng nó có cùng một loại không, chỉ có thể chờ nó biến mất." "Sao mũi tên này có thể biến mất?" Quân nhân vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện nhịn không được hỏi, "Lại nói, nếu nó biến mất, có thể phân tích chỗ nó tới không?" "Chúng tôi chỉ là sinh viên đại học vừa mới thi đậu, cái này chúng tôi cũng không biết." Yến Thừa Cựu dứt khoát đẩy toàn bộ trách nhiệm đi, đưa mũi tên cho quân nhân dẫn đầu nói, "Còn mong ngài điều tra." "Tôi?" Sĩ quan kia chẳng hề tiếp nhận những việc phiền toái này, lại nói bọn họ ở đây bảo vệ an toàn cho phòng thí nghiệm, sao có thể được cái này mất cái kia? "Xin hỏi, bạn học Yến Thừa Cựu là ai?" Một nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng đi đến trước cửa, "Giáo sư cho mời, mời bạn học Yến Thừa Cựu theo tôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương