Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II
Chương 35: Kỳ tài tử của phái Côn Luân
Tam Tặc đẩy mấy cô kỹ nữ ra, hắn bước hẳn lên bàn cho cao bằng Hoa ma xong lấy tay chỉ thẳng mặt bà ta nói
“Mấy ngày hôm nay bà ăn của bọn ta bao nhiêu bạc rồi mà vẫn muốn thêm hả. Mau đi chỗ khác để bọn ta tiếp tục vui vẻ”
Hoa ma vốn tính đanh đá, bà ta chẳng sợ gì mấy lời dọa nạt của bọn nam nhân. Bà ta trợn mắt lên nói
“Không có tiền mà vẫn muốn vui vẻ hả. Các tỷ muội mau đứng hết lên mặc xác bọn chúng, khách quý thực sự của chúng ta ở trên lầu hai ai muốn kiếm bạc mau lên đó”
Hoa ma nói trúng ham muốn của những cô kỹ nữ lầu một, bà ta vừa dứt lời tất cả đều vén váy chạy lên lầu hai cho nhanh. Tam Đại Tặc vô cùng tức giận, bọn chúng tuốt kiếm ra chửi rủa
“Tên khốn nào dám lôi kéo các cô nương của chúng ta”. Nhị tặc nói
“Không biết hắn ăn gan hùm hay gan cọp mà dám qua mặt Tam Đại Tặc, hôm nay chúng ta không thể để hắn sống sót mà ra khỏi Vạn Hoa lâu được”. Đại tặc nói
“Xử bọn chúng xong tất cả các cô nương của Vạn Hoa lâu sẽ lại thuộc về chúng ta”. Tam Tặc nói
Hoa ma chạy ra phía bên ngoài hò hét
“Các vị lại đây mà xem này, lũ người kia đã không có tiền mà còn dám bước vào kỹ viện không những thế còn đòi gây gổ đánh nhau nữa. Trên đời này còn có đạo lý gì không”
Mặc cho người dân quanh thành Lạc Dương chỉ trỏ bàn tán, Tam Đại Tặc khinh công lên lầu hai. Giữa cả rừng hoa tươi là hai tên đệ tử Côn Luân dáng vẻ thư sinh càng làm cho ba tên đại tặc ngứa mắt. Chẳng nói chẳng rằng bọn chúng xông thẳng về phía hai người đó làm cho các cô nương kêu la chạy toán loạn.
Thấy có kẻ tấn công, Đường Chính Thiên lập tức dùng chân gạt chiếc bàn đựng đầy rượu và hoa quả hất về phía Tam Đại Tặc. Đại Tặc tuốt kiếm khỏi vỏ xẻ cái bàn ra làm đôi, khi chiếc bàn bay lên đã che tầm mắt của bọn chúng tới khi hai mảnh vỡ của chiếc bàn bay ra xa thì không thấy hai tên đệ tử Côn Luân đâu cả. Nhị Tặc chỉ tay về phía cửa sổ
“Đuổi theo”
Tam Tặc cũng hô
“Các ngươi chạy đâu cho thoát”
Đường Chính Thiên và Trương Thiên Lạc khinh công xuống trước cửa Vạn Hoa lâu. Trương Thiên Lạc cứ lúc nào lâm vào thế chiến hắn lại sợ hãi mặc dù công phu của hắn không đến nỗi tệ, biết rõ tính hắn như vậy nên Đường Chính Thiên mới nhảy ra ngoài tìm cách chuồn cho đỡ rắc rối ai ngờ Tam Đại Tặc đã kịp chặn ba ngả. Trước tình thế không đánh thì không thoát này hắn đành rút vũ khí ra. Vũ khí của hắn chỉ là cây sáo nhỏ khiến Tam Đại Tặc không khỏi tò mò.
“Ngươi định dùng thứ đó chống lại bọn ta sao”. Đại Tặc hỏi
“Tiểu tử, bọn ta không đánh chơi đâu đó”. Tam Tặc nói
“Bọn chúng muốn tự sát thì cứ mặc đi”. Nhị Tặc nói
Đường Chính Thiên nói với Trương Thiên Lạc
“Lớn đầu rồi mà đệ vẫn không dám đánh nhau sao. Nếu vậy thì mau chạy đi đừng làm vướng chân huynh”
Trương Thiên Lạc nói
“Đệ…đệ không chạy. Đệ sẽ ở lại giúp huynh”
Đường Chính Thiên thở dài
“Đệ không dám đánh người thì giúp huynh bằng cách nào chứ”
Trương Thiên Lạc trông ra thanh kiếm của Tam Đại Tặc, hắn liền nghĩ ra một cách
“Nếu đệ có kiếm sẽ tạo được trận kỳ ngay tại đây. Huynh xem đi, ba tên đó đứng vây bên ngoài giống hệt trận Dịch Lý Chỉ Quy trên bàn cờ. Để phá vỡ vòng vây đệ sẽ chuyển về thế trận Đương Hồ Dịch Phổ khi ấy sẽ tạo kẽ hở để chúng ta rời đi”
Đường Chính Thiên gật gù
“Vậy là khi nào trông thấy kẽ hở đệ và huynh sẽ chuồn ngay hả”
Trương Thiên Lạc nói
“Đúng vậy, nhưng quan trọng là đệ không có kiếm, nội công lại chẳng bằng ai khó có thể tạo thế trận lên mặt đất được”
Đường Chính Thiên cười
“Chuyện đó thì có khó gì. Xem huynh đây”
Đường Chính Thiên chỉ tay về phía Tam Tặc thu hút sự chú ý của hắn xong dang rộng tay dài ra bằng một thanh kiếm, sau đó hắn chìa hai tay ra vẫy vẫy. Tam Tặc thắc mắc
“Hắn làm cái trò gì vậy”
Nhị Tặc nói
“Hình như hắn không phải người Hán, ban nãy ta nghe bọn chúng nói gì đó với nhau bằng thứ tiếng quen lắm. Rõ ràng ta đã nghe ở đâu rồi”
Đại Tặc nói
“Là tiếng Tây Vực. Chắc hai tên này sống cùng nơi với vị huynh đệ đó”
Nhị Tặc đánh mạnh hai tay vào nhau
“Phải rồi, vậy mà đệ nhớ mãi không ra. Nhưng mà tên đó đang cố nói với Tam Tặc cái gì vậy”
Đại Tặc thử giơ thanh kiếm ra phía trước xem Đường Chính Thiên phản ứng như thế nào, ai ngờ hắn gật đầu liên tục.
“Hắn muốn kiếm”. Đại tặc nói.
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
“Chúng ta đưa kiếm cho hắn hay không”. Tam Tặc nói
“Hai tên tiểu tử dù có kiếm cũng bại dưới tay chúng ta thôi. Hắn xin đệ thì đệ vứt cho hắn đi”. Nhị tặc nói
Tam Tặc cằn nhằn
“Không có kiếm đệ đánh bằng gì. Sao huynh không cho hắn”
Nhị Tặc trợn mắt lên
“Hắn xin ngươi chứ xin ta đâu. Ngươi đi mà cho hắn”
Đại Tặc giơ tay ra hiệu cho hai tên đó dừng cãi cọ
“Lằng nhằng quá, ta cho hắn mượn cũng được. Đợi chúng chết lấy lại kiếm cũng không muộn”
Đại Tặc ném thanh kiếm của mình về phía hai đệ tử Côn Luân. Trương Thiên Lạc nhanh tay đón lấy kiếm, hắn nháy mắt với Đường Chính Thiên xong lập tức khinh công lên cao. Nhị Tặc cười ha hả
“Chúng ra tay rồi đó. Lên nào”
Tam Đại Tặc dậm chân thật mạnh xuống đất rồi vọt lên cao bằng tầm nhảy của Trương Thiên Lạc. Nhưng khi vừa lên tới nơi Trương Thiên Lạc vận khinh công đặc biệt của Côn Luân phái trượt nhanh xuống phía dưới khiến Tam Đại Tặc trở tay không kịp. Cách mặt đất chừng một trượng hắn chĩa mũi kiếm xuống làm trụ đồng thời lách qua trái tạo thành một vệt kiếm dài in lên mặt đất. Thấy bóng dáng hắn di chuyển qua bên nào Tam Đại Tặc liền chạy qua bên đó như bị thôi miên nhưng bắt không kịp tốc độ của hắn. Đường Chính Thiên ở trong trận pháp một cách ung dung tự tại, hắn quay tròn cây sáo trên tay miệng huýt bài Mỹ nhân thưởng nguyệt của Vạn Hoa lâu.
Hiện giờ Tam Đại Tặc đã hoàn toàn trở thành quân cờ trong trận kỳ của Trương Thiên Lạc. Khi hắn ngừng di chuyển cũng là lúc trận kỳ được thiết kế xong. Đúng như ý đồ của hắn, ba tên đại tặc bị hút theo trận kỳ đã gom về một phía. Trương Thiên Lạc vứt lại thanh kiếm rồi cùng Đường Chính Thiên khinh công lên những mái nhà trên cao rời khỏi nơi này. Khi Tam Đại Tặc hoàn hồn cũng là lúc bóng dáng hai người kia biến mất, dưới chân bọn chúng đứng in rõ những nét kiếm kỳ lạ. Đường kiếm cắm vào mặt đất sâu tới mức ngón tay trỏ đặt vào cũng vừa.
Tam Tặc trông thấy thành Lạc Dương cứ như đảo ngược lại, hai chân hắn đi như kẻ say rượu, miệng thở hổn hển
“Bắt lấy tên đó…bắt lấy tên đó. Trời ơi…chóng mặt quá”
Nhị Tặc lắc đầu vài cái thật mạnh cho tỉnh hẳn
“Tên tiểu tử láu cá đó, hắn dám dùng mê hồn thuật với chúng ta”
Đại Tặc ngồi bệt xuống đất
“Gì mà mê hồn thuật chứ, chỉ tại chúng ta quá chú ý vào hắn nên mới thành ra thế này”
Lúc này lại thêm tiếng chân ngựa ‘lọc cọc’ gõ mạnh xuống mặt đường khiến Tam Đại Tặc như bị búa đập vào đầu, khó chịu không chịu nổi. Nữ nhân trên lưng ngựa là Nhuận Nhi từ Thủy Phong cốc tới đây, nghe tiếng kiếm khí từ xa cô ấy đinh ninh là tới đó sẽ gặp được ba tên đại tặc này bởi bản tính thích gây chuyện của chúng. Đúng như Nhuận Nhi đoán, trông thấy hai tên đó như kẻ mất hồn trước cửa Vạn Hoa lâu, Nhuận Nhi nhảy xuống ngựa hỏi chuyện
“Ba đại ca sao lại thừ người ra hết thế này. Muội nghe tiếng kiếm khí nên chạy qua đây, không biết đã có chuyện gì, có phải các huynh gây ra không”
Tam Tặc chân trái đá chân phải bước đi xiêu vẹo, nhìn Nhuận Nhi hắn hỏi
“Ngươi…ngươi là ai thế”
Nhuận Nhi đưa hai tay ve vẩy trước mặt Tam Tặc
“Huynh không nhìn thấy gì hả. Muội là Nhuận Nhi, huynh không nhớ sao”
Tam Tặc cố đứng vững, lấy hai tay dụi mắt
“À…ra là tiểu cô nương. Tới có chuyện gì không, nói mau lên ta còn phải đánh một giấc. Ta…sắp không trụ nổi nữa rồi”
Nhuận Nhi nhăn mặt
“Các huynh không được ngủ giờ này. Thần y cô nương có chuyện muốn tìm gặp ba huynh. Mau đi theo muội trở về cốc Thủy Phong”
Nghe nhắc tới thần y cô nương Tam Đại Tặc như bừng tỉnh hẳn. Nhị Tặc vỗ vai Nhuận Nhi
“Cô nương ấy muốn gì, sơn hào hải vị hay mỹ tửu đệ nhất bọn ta sẽ lập tức mang tới ngay”
Đại Tặc nói
“Ngươi ngốc thật, thần y cô nương muốn mấy thứ đó làm gì. Chắc chắn là tơ lụa Tô Châu, túi thơm Hàng Châu rồi”
Tam Tặc cười ha hả
“Các huynh chẳng biết suy nghĩ gì cả, cô nương ấy là thần y tất nhiên phải muốn những thứ như đơn dược hảo hạng chứ”
Nhuận Nhi nói
“Tất cả đều không đúng…nói chúng là các huynh mau tới Thủy Phong cốc với muội. Trên đường đi muội sẽ từ từ giải thích”
Đại Tặc nói
“Tất nhiên bọn ta sẽ tới ngay. Thần y cô nương là đại ân nhân của Tam Đại Tặc, chỉ cần cô ấy muốn là được”. Dứt lời Đại Tặc khinh công lên lưng một con ngựa đi ngang qua, hắn đạp luôn kẻ cưỡi ngựa xuống đất cướp con ngựa giữa ban ngày ban mặt.
“Đệ cũng đang tính làm như huynh”. Nhị Tặc nhặt lấy một hòn sỏi phi trúng chân một con ngựa khác khiến người trên đó té nhào xuống đất, đoạn hắn cùng Tam Tặc nhảy lên lưng ngựa.
Nhuận Nhi cảm thấy rất xấu hổ với hành vị của bọn chúng, chả trách mà giang hồ gọi ba tên này là đại tặc. Cô ấy lấy một túi tiền trong người ra chia cho hai người vừa bị mất ngựa
“Xin lỗi hai vị đại ca, ba huynh ấy cư xử thô lỗ quá. Số tiền này hai người cầm lấy đi mua con ngựa khác nhé”
“Mấy ngày hôm nay bà ăn của bọn ta bao nhiêu bạc rồi mà vẫn muốn thêm hả. Mau đi chỗ khác để bọn ta tiếp tục vui vẻ”
Hoa ma vốn tính đanh đá, bà ta chẳng sợ gì mấy lời dọa nạt của bọn nam nhân. Bà ta trợn mắt lên nói
“Không có tiền mà vẫn muốn vui vẻ hả. Các tỷ muội mau đứng hết lên mặc xác bọn chúng, khách quý thực sự của chúng ta ở trên lầu hai ai muốn kiếm bạc mau lên đó”
Hoa ma nói trúng ham muốn của những cô kỹ nữ lầu một, bà ta vừa dứt lời tất cả đều vén váy chạy lên lầu hai cho nhanh. Tam Đại Tặc vô cùng tức giận, bọn chúng tuốt kiếm ra chửi rủa
“Tên khốn nào dám lôi kéo các cô nương của chúng ta”. Nhị tặc nói
“Không biết hắn ăn gan hùm hay gan cọp mà dám qua mặt Tam Đại Tặc, hôm nay chúng ta không thể để hắn sống sót mà ra khỏi Vạn Hoa lâu được”. Đại tặc nói
“Xử bọn chúng xong tất cả các cô nương của Vạn Hoa lâu sẽ lại thuộc về chúng ta”. Tam Tặc nói
Hoa ma chạy ra phía bên ngoài hò hét
“Các vị lại đây mà xem này, lũ người kia đã không có tiền mà còn dám bước vào kỹ viện không những thế còn đòi gây gổ đánh nhau nữa. Trên đời này còn có đạo lý gì không”
Mặc cho người dân quanh thành Lạc Dương chỉ trỏ bàn tán, Tam Đại Tặc khinh công lên lầu hai. Giữa cả rừng hoa tươi là hai tên đệ tử Côn Luân dáng vẻ thư sinh càng làm cho ba tên đại tặc ngứa mắt. Chẳng nói chẳng rằng bọn chúng xông thẳng về phía hai người đó làm cho các cô nương kêu la chạy toán loạn.
Thấy có kẻ tấn công, Đường Chính Thiên lập tức dùng chân gạt chiếc bàn đựng đầy rượu và hoa quả hất về phía Tam Đại Tặc. Đại Tặc tuốt kiếm khỏi vỏ xẻ cái bàn ra làm đôi, khi chiếc bàn bay lên đã che tầm mắt của bọn chúng tới khi hai mảnh vỡ của chiếc bàn bay ra xa thì không thấy hai tên đệ tử Côn Luân đâu cả. Nhị Tặc chỉ tay về phía cửa sổ
“Đuổi theo”
Tam Tặc cũng hô
“Các ngươi chạy đâu cho thoát”
Đường Chính Thiên và Trương Thiên Lạc khinh công xuống trước cửa Vạn Hoa lâu. Trương Thiên Lạc cứ lúc nào lâm vào thế chiến hắn lại sợ hãi mặc dù công phu của hắn không đến nỗi tệ, biết rõ tính hắn như vậy nên Đường Chính Thiên mới nhảy ra ngoài tìm cách chuồn cho đỡ rắc rối ai ngờ Tam Đại Tặc đã kịp chặn ba ngả. Trước tình thế không đánh thì không thoát này hắn đành rút vũ khí ra. Vũ khí của hắn chỉ là cây sáo nhỏ khiến Tam Đại Tặc không khỏi tò mò.
“Ngươi định dùng thứ đó chống lại bọn ta sao”. Đại Tặc hỏi
“Tiểu tử, bọn ta không đánh chơi đâu đó”. Tam Tặc nói
“Bọn chúng muốn tự sát thì cứ mặc đi”. Nhị Tặc nói
Đường Chính Thiên nói với Trương Thiên Lạc
“Lớn đầu rồi mà đệ vẫn không dám đánh nhau sao. Nếu vậy thì mau chạy đi đừng làm vướng chân huynh”
Trương Thiên Lạc nói
“Đệ…đệ không chạy. Đệ sẽ ở lại giúp huynh”
Đường Chính Thiên thở dài
“Đệ không dám đánh người thì giúp huynh bằng cách nào chứ”
Trương Thiên Lạc trông ra thanh kiếm của Tam Đại Tặc, hắn liền nghĩ ra một cách
“Nếu đệ có kiếm sẽ tạo được trận kỳ ngay tại đây. Huynh xem đi, ba tên đó đứng vây bên ngoài giống hệt trận Dịch Lý Chỉ Quy trên bàn cờ. Để phá vỡ vòng vây đệ sẽ chuyển về thế trận Đương Hồ Dịch Phổ khi ấy sẽ tạo kẽ hở để chúng ta rời đi”
Đường Chính Thiên gật gù
“Vậy là khi nào trông thấy kẽ hở đệ và huynh sẽ chuồn ngay hả”
Trương Thiên Lạc nói
“Đúng vậy, nhưng quan trọng là đệ không có kiếm, nội công lại chẳng bằng ai khó có thể tạo thế trận lên mặt đất được”
Đường Chính Thiên cười
“Chuyện đó thì có khó gì. Xem huynh đây”
Đường Chính Thiên chỉ tay về phía Tam Tặc thu hút sự chú ý của hắn xong dang rộng tay dài ra bằng một thanh kiếm, sau đó hắn chìa hai tay ra vẫy vẫy. Tam Tặc thắc mắc
“Hắn làm cái trò gì vậy”
Nhị Tặc nói
“Hình như hắn không phải người Hán, ban nãy ta nghe bọn chúng nói gì đó với nhau bằng thứ tiếng quen lắm. Rõ ràng ta đã nghe ở đâu rồi”
Đại Tặc nói
“Là tiếng Tây Vực. Chắc hai tên này sống cùng nơi với vị huynh đệ đó”
Nhị Tặc đánh mạnh hai tay vào nhau
“Phải rồi, vậy mà đệ nhớ mãi không ra. Nhưng mà tên đó đang cố nói với Tam Tặc cái gì vậy”
Đại Tặc thử giơ thanh kiếm ra phía trước xem Đường Chính Thiên phản ứng như thế nào, ai ngờ hắn gật đầu liên tục.
“Hắn muốn kiếm”. Đại tặc nói.
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
“Chúng ta đưa kiếm cho hắn hay không”. Tam Tặc nói
“Hai tên tiểu tử dù có kiếm cũng bại dưới tay chúng ta thôi. Hắn xin đệ thì đệ vứt cho hắn đi”. Nhị tặc nói
Tam Tặc cằn nhằn
“Không có kiếm đệ đánh bằng gì. Sao huynh không cho hắn”
Nhị Tặc trợn mắt lên
“Hắn xin ngươi chứ xin ta đâu. Ngươi đi mà cho hắn”
Đại Tặc giơ tay ra hiệu cho hai tên đó dừng cãi cọ
“Lằng nhằng quá, ta cho hắn mượn cũng được. Đợi chúng chết lấy lại kiếm cũng không muộn”
Đại Tặc ném thanh kiếm của mình về phía hai đệ tử Côn Luân. Trương Thiên Lạc nhanh tay đón lấy kiếm, hắn nháy mắt với Đường Chính Thiên xong lập tức khinh công lên cao. Nhị Tặc cười ha hả
“Chúng ra tay rồi đó. Lên nào”
Tam Đại Tặc dậm chân thật mạnh xuống đất rồi vọt lên cao bằng tầm nhảy của Trương Thiên Lạc. Nhưng khi vừa lên tới nơi Trương Thiên Lạc vận khinh công đặc biệt của Côn Luân phái trượt nhanh xuống phía dưới khiến Tam Đại Tặc trở tay không kịp. Cách mặt đất chừng một trượng hắn chĩa mũi kiếm xuống làm trụ đồng thời lách qua trái tạo thành một vệt kiếm dài in lên mặt đất. Thấy bóng dáng hắn di chuyển qua bên nào Tam Đại Tặc liền chạy qua bên đó như bị thôi miên nhưng bắt không kịp tốc độ của hắn. Đường Chính Thiên ở trong trận pháp một cách ung dung tự tại, hắn quay tròn cây sáo trên tay miệng huýt bài Mỹ nhân thưởng nguyệt của Vạn Hoa lâu.
Hiện giờ Tam Đại Tặc đã hoàn toàn trở thành quân cờ trong trận kỳ của Trương Thiên Lạc. Khi hắn ngừng di chuyển cũng là lúc trận kỳ được thiết kế xong. Đúng như ý đồ của hắn, ba tên đại tặc bị hút theo trận kỳ đã gom về một phía. Trương Thiên Lạc vứt lại thanh kiếm rồi cùng Đường Chính Thiên khinh công lên những mái nhà trên cao rời khỏi nơi này. Khi Tam Đại Tặc hoàn hồn cũng là lúc bóng dáng hai người kia biến mất, dưới chân bọn chúng đứng in rõ những nét kiếm kỳ lạ. Đường kiếm cắm vào mặt đất sâu tới mức ngón tay trỏ đặt vào cũng vừa.
Tam Tặc trông thấy thành Lạc Dương cứ như đảo ngược lại, hai chân hắn đi như kẻ say rượu, miệng thở hổn hển
“Bắt lấy tên đó…bắt lấy tên đó. Trời ơi…chóng mặt quá”
Nhị Tặc lắc đầu vài cái thật mạnh cho tỉnh hẳn
“Tên tiểu tử láu cá đó, hắn dám dùng mê hồn thuật với chúng ta”
Đại Tặc ngồi bệt xuống đất
“Gì mà mê hồn thuật chứ, chỉ tại chúng ta quá chú ý vào hắn nên mới thành ra thế này”
Lúc này lại thêm tiếng chân ngựa ‘lọc cọc’ gõ mạnh xuống mặt đường khiến Tam Đại Tặc như bị búa đập vào đầu, khó chịu không chịu nổi. Nữ nhân trên lưng ngựa là Nhuận Nhi từ Thủy Phong cốc tới đây, nghe tiếng kiếm khí từ xa cô ấy đinh ninh là tới đó sẽ gặp được ba tên đại tặc này bởi bản tính thích gây chuyện của chúng. Đúng như Nhuận Nhi đoán, trông thấy hai tên đó như kẻ mất hồn trước cửa Vạn Hoa lâu, Nhuận Nhi nhảy xuống ngựa hỏi chuyện
“Ba đại ca sao lại thừ người ra hết thế này. Muội nghe tiếng kiếm khí nên chạy qua đây, không biết đã có chuyện gì, có phải các huynh gây ra không”
Tam Tặc chân trái đá chân phải bước đi xiêu vẹo, nhìn Nhuận Nhi hắn hỏi
“Ngươi…ngươi là ai thế”
Nhuận Nhi đưa hai tay ve vẩy trước mặt Tam Tặc
“Huynh không nhìn thấy gì hả. Muội là Nhuận Nhi, huynh không nhớ sao”
Tam Tặc cố đứng vững, lấy hai tay dụi mắt
“À…ra là tiểu cô nương. Tới có chuyện gì không, nói mau lên ta còn phải đánh một giấc. Ta…sắp không trụ nổi nữa rồi”
Nhuận Nhi nhăn mặt
“Các huynh không được ngủ giờ này. Thần y cô nương có chuyện muốn tìm gặp ba huynh. Mau đi theo muội trở về cốc Thủy Phong”
Nghe nhắc tới thần y cô nương Tam Đại Tặc như bừng tỉnh hẳn. Nhị Tặc vỗ vai Nhuận Nhi
“Cô nương ấy muốn gì, sơn hào hải vị hay mỹ tửu đệ nhất bọn ta sẽ lập tức mang tới ngay”
Đại Tặc nói
“Ngươi ngốc thật, thần y cô nương muốn mấy thứ đó làm gì. Chắc chắn là tơ lụa Tô Châu, túi thơm Hàng Châu rồi”
Tam Tặc cười ha hả
“Các huynh chẳng biết suy nghĩ gì cả, cô nương ấy là thần y tất nhiên phải muốn những thứ như đơn dược hảo hạng chứ”
Nhuận Nhi nói
“Tất cả đều không đúng…nói chúng là các huynh mau tới Thủy Phong cốc với muội. Trên đường đi muội sẽ từ từ giải thích”
Đại Tặc nói
“Tất nhiên bọn ta sẽ tới ngay. Thần y cô nương là đại ân nhân của Tam Đại Tặc, chỉ cần cô ấy muốn là được”. Dứt lời Đại Tặc khinh công lên lưng một con ngựa đi ngang qua, hắn đạp luôn kẻ cưỡi ngựa xuống đất cướp con ngựa giữa ban ngày ban mặt.
“Đệ cũng đang tính làm như huynh”. Nhị Tặc nhặt lấy một hòn sỏi phi trúng chân một con ngựa khác khiến người trên đó té nhào xuống đất, đoạn hắn cùng Tam Tặc nhảy lên lưng ngựa.
Nhuận Nhi cảm thấy rất xấu hổ với hành vị của bọn chúng, chả trách mà giang hồ gọi ba tên này là đại tặc. Cô ấy lấy một túi tiền trong người ra chia cho hai người vừa bị mất ngựa
“Xin lỗi hai vị đại ca, ba huynh ấy cư xử thô lỗ quá. Số tiền này hai người cầm lấy đi mua con ngựa khác nhé”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương