Sau đó thì hắn không được uống bia nữa, nguyên nhân là vì A Thư nói vị thành niên không được sử dụng bia rượu.
Lúc Chung Ly bị hỏi đến tuổi tác liền có cảm giác mình bị săm soi, nhưng cũng không phải là không thoải mái, chỉ là có chút xấu hổ.
Lần đầu tiên hắn mất đi một ly rượu ở trước mắt con gái, cũng không kém hơn việc bị mất mặt bao nhiêu. Vốn dĩ chuyện ngồi ở bên cạnh nhau một cách khó hiểu thế này đã khiến cho hắn cảm thấy bất an, thì bây giờ hắn lại càng muốn bỏ đi. Nhưng rõ ràng trong lòng vẫn còn bực bội, lại vì một câu nói của đối phương mà gần như tan biến.
“Tôi mời cậu uống nước chanh được không? Sau đó rót vào trong ly một chút bia, đảm bảo mùi vị sẽ rất ngon đấy”.
Chung Ly nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã có chút hơi men của cô, khuôn mặt vốn dĩ đã rất xinh đẹp bây giờ dưới ánh đèn vàng vọt lại càng có cảm giác quyến rũ kỳ lạ. Giống như trong tác phẩm Liêu Trai Chí Dị mà lúc nhỏ hắn đã từng đọc, trong đó có kể về hồ ly tinh họa bì, đây cũng là lần đầu tiên ở trong đầu Chung Ly lập tức có thể hình dung ra hình tượng đó là như thế nào.
Chờ khi hắn có phản ứng lại thì A Thư đã rót nửa ly nước chanh, đẩy tới trước mặt hắn.
Đây là thủ đoạn mà yêu tinh dùng để mê hoặc thần trí con người sao? Có phải quỷ họa bì cũng sẽ kéo hắn tới một góc nào đó sau khi chuốc rượu hắn, rồi mổ bụng moi tim hắn hay không?
“Cậu trai nhỏ đang suy nghĩ cái gì thế? Sợ tôi lắm à?”
Trước một câu nói với giọng điệu bình thản như thế, kèm theo một chút men say thơ ngây, Chung Ly nhìn chằm chằm A Thư một lúc lâu, lâu đến nỗi nụ cười trên khóe môi đối phương cũng dần dần vụt tắt.
“Chung Ly”. Hắn đưa tay lấy thức uống trên bàn, tự giới thiệu mình xong lại uống cạn một ly, “Không được gọi tôi là cậu trai nhỏ”.
A Thư bị bộ dạng nghiêm túc của đối phương chọc cười, cô cười một cách hết sức sung sướng, đuôi mắt cũng bởi vì nụ cười này mà đỏ hơn.
“Được rồi, xin lỗi nhé. Nhưng rõ ràng thoạt nhìn là cậu nhỏ hơn tôi mà… tôi cũng đã hai mươi lăm, là đáng tuổi chị, chị hai... của cậu đấy…”
Chung Ly không ngờ rằng đối phương không hề bận tâm đến tuổi tác của mình, cứ như vậy mà tùy tiện nói cho người ta biết. Phụ nữ ở trong thị trấn của bọn họ không bao giờ dám nói tuổi thật của mình, trừ khi nói chuyện với bà mối, nếu không thì cũng chẳng có ai mất lịch sự đi hỏi tuổi của một người phụ nữ bao giờ.
Điều này khiến hắn càng thêm khẳng định, người phụ nữ trước mặt này, chính là cô gái có lai lịch không sạch sẽ mà đám người kia thường hay nói. Cũng chính là hồ ly tinh trong các câu chuyện rỗi hơi vớ vẩn của bọn họ.
Chung Ly cũng không nói với A Thư, rằng lúc hắn mười một tuổi thì đã biết uống bia rượu, còn là do ba hắn dạy.
Sau đó, hắn và A Thư cùng trở về nhà. Chính là căn hộ ở trên tầng ba cuối hẻm.
Hắn ngủ ở phòng nơi gác mái. Khi cả người đã chui vào trong ổ chăn, Chung Ly ngửi thấy mùi hương khó diễn tả kia. Hắn còn suy đoán xem đây là hỗn hợp của loại trái cây và cỏ hoa nào, một thứ mùi không nồng nàn, nhưng lại có thể khiến cho con người không tự kiềm chế được, mà muốn tìm tòi nghiên cứu nhiều hơn nữa.
Trong cảm giác ấm áp bao bọc, Chung Ly chậm rãi thiếp đi.
Bất tri bất giác mưa đã lớn hơn, đến nửa đêm còn có sấm chớp đì đùng. Từng tia sét đánh qua bầu trời đêm, kéo theo từng luồng ánh sáng trắng thật dài.
Chung Ly bị cô gái đứng ở cửa làm cho giật mình hoảng sợ.
Cô đứng dựa vào cạnh cửa, hai vai co rúm lại, run lên nhè nhẹ.
“Tôi... có thể ngủ cùng với cậu không?” Ngón chân mượt mà của A Thư cọ cọ lên cẳng chân thon dài bên cạnh, “Tôi sợ sấm sét”.
Cô gái dịu dàng ôm lấy eo hắn, xả hơi thở nóng rực xâm nhập vào lý trí của hắn.
“Tôi đã trông thấy cậu rất nhiều lần”.
Chung Ly cảm nhận được phần lưng của mình bị một cái gì đó mềm mại cọ xát, hắn âm thầm cắn chặt răng.
“Cậu đang học ở trường cấp 3 có phải không? Có mấy lần tôi trông thấy cậu đi đến xưởng sắt vụn chơi bóng, chẳng qua là cậu không trông thấy tôi mà thôi”.
“Chị nhìn thấy gì?”
“Muốn biết à?” Cô cười thành tiếng, trong tiếng sấm sét liền có chút không chân thật, bộ dạng thoải mái lúc này hoàn toàn khác hẳn với người đứng ở cửa, nói sợ hãi vừa rồi.
“Cậu xoay người lại, tôi sẽ nói cho cậu biết”.
Chung Ly khựng lại một chút, còn đang do dự thì góc áo đã bị người ta kéo một cái.
“Xoay qua đây. Tôi muốn nhìn cậu”.
Trong đêm tối chỉ có thể trông thấy khuôn mặt lờ mờ, nhưng Chung Ly vẫn cảm nhận được rằng A Thư rất xinh đẹp.
“Chị... đi đến đó làm gì?” Hắn mở miệng hỏi, lại cảm thấy mình giống như rất để ý đến đối phương, ngay sau đó liền bổ sung, “Phía sau chỗ đó có rất nhiều rắn”.
“Lo cho tôi à?” A Thư vươn đầu ngón tay ra chọc chọc lên trên trán hắn, cất giọng nhẹ như không.
“Còn lâu ấy! Chẳng qua là sợ chị bị rắn cắn, không có ai nhặt xác cho chị thôi!”
Tuổi thiếu niên thường có can đảm như thế, có thể ăn nói bỗ bã không cần quan tâm đến tuổi tác, cũng không cần suy nghĩ xem lời nói của mình có khiến người nghe tổn thương hay không, cho nên tất nhiên là không hối hận.
Bọn họ thường là không biết hối hận, chỉ biết tranh nhau xem ai lanh miệng hơn, tuyệt đối không chịu thiệt thòi.
Nhưng hôm nay, sau khi Chung Ly nói ra lời này thì liền hối hận.
Bình thường hắn đã quen thói ăn nói xằng bậy, trường học có phạt đòn roi hắn cũng không sợ. Cả giáo viên và phụ huynh cũng đều không có cách, đành phải mặc kệ hắn gây sự khắp nơi.
Hắn cũng có lúc hiếm hoi ân hận, bây giờ nhận thấy được đôi mắt mở to kinh ngạc của đối phương, lại thật sự rất muốn tát cho mình hai bạt tai.
“À tôi…”
“Nhưng nếu cậu nhìn thấy, cậu sẽ cứu tôi đúng không?”
Hắn còn chưa kịp nói ra ba chữ tôi xin lỗi, thì đã bị A Thư hỏi một câu khiến cho tan biến.
Trong khoảnh khắc này, Chung Ly cảm thấy cái ôm của A Thư vô cùng ấm áp, A Thư nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ. Bản thân cô tồn tại giống như một ngọn gió ấm áp, trong cái rét lạnh buốt giá của đêm đông, sẽ có thể mài mòn tất cả các góc cạnh của hắn.
Cô bảo hắn chờ đợi mùa xuân đến.
Đó cũng là mùa tràn ngập sức sống, giống như khí chất của A Thư qua sự diễn tả từ Chung Ly.
Tẫn Xuân - Thịnh Xuân Thủy
Chương 2
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương