Tẫn Xuân
Chương 3
Căn hộ ở tầng ba nơi lối rẽ kia chính là chỗ đến mới của Chung Ly.
Tất cả các loại hoa trồng trong bồn trên ban công tầng ba đều là do hắn giúp chuyển lên, A Thư luôn bỏ rất nhiều thời gian và tâm tư vào hoa cỏ. Cô ấy chưa bao giờ nấu cơm ở bên ngoài, bởi vì trong nhà có một căn bếp được trang bị máy hút khói loại đắt tiền vào thời điểm đó.
“Quần áo của tôi rất đắt tiền, không thể để cho khói dầu ám lên được.”
Lúc A Thư nói lời này, cô còn đang nấu canh gà cho hắn. Cô nhăn mũi thể hiện sự ghét bỏ đối với khói dầu.
“Lúc đó tôi còn đang tìm chỗ trọ rất lâu, may mắn là cuối cùng cũng đã tìm được. May mắn hơn nữa là những người ở đây đã dọn đi rồi. Nếu không thật sự phải nấu cơm ở bên ngoài, thì chẳng phải khói sẽ hong chết mấy cây hoa của tôi hay sao?”
Cô nói đến chỗ này, bộ dạng đắc ý đến mức Chung Ly không nhịn được, mà chạy tới ôm lấy đối phương.
A Thư nghiêng người tránh khỏi mái tóc cứng của hắn, nói: “Cậu là chó hay sao? Thích ngửi mùi con người như vậy?”
Chung Ly lúc này cũng đã học được cách làm nũng với đối phương, hắn lay lay thân thể trong lồng ngực mình, chóp mũi chống lên sườn mặt cô.
“Đúng vậy đó, tôi là chó của một mình chị.”
Chính bởi vì câu nói ngọt ngào này mà bọn họ làm tình với nhau.
Chờ khi thật sự bị A Thư đưa tới trên giường, Chung Ly liền có một khoảnh khắc không biết phải làm sao.
A Thư luôn mở máy sưởi rất ấm áp trong nhà, cô cũng thích mặc quần áo mỏng manh nhẹ nhàng. Nói là mỏng manh, nhưng thật ra đều là loại váy lụa tầng tầng lớp lớp đăng ten.
Khi cô đã nằm trên giường, hắn nhìn từ phía trên xuống, lập tức thấy cô giống như một đóa hoa diễm lệ đang nở rộ.
Chung Ly co quắp nhìn cô gái dưới thân mình, trong đáy mắt có nụ cười vui vẻ, hơi thở càng lúc càng dồn dập.
Hắn đã cứng từ lâu.
Thiếu niên này trong quá khứ cũng đã từng yêu đương, nhưng chưa từng lên giường với bất cứ cô gái nào. Tuy rằng hắn hành vi càn rỡ, nhưng trên phương diện nào đó thì lại rất có tiêu chuẩn. Nói chính xác hơn thì so với những thiếu niên hư hỏng, Chung Ly giống một đứa trẻ chán ghét việc phải sinh ra cảm tình với người khác.
Nhưng hắn lại tình nguyện đem cả thân thể và trái tim tặng cho A Thư.
Bởi vì A Thư cho hắn những trải nghiệm tình cảm chưa bao giờ có, đó là cảm giác cưng chiều vô hạn và được người ta cần tới. Hắn không có sự kiên quyết bứt ra, chỉ có thể để mặc cho trái tim mình càng lún càng sâu.
A Thư vòng tay ôm lấy cổ Chung Ly chậm rãi kéo người hắn xuống, khoảng cách giữa hơi thở hai người càng lúc càng gần hơn.
Thiếu niên có đôi mắt như mắt mèo, tròn và sáng, khóe mắt cong lên dịu dàng rồi lại bị cặp lông mày sắc bén chặn lại. Mái tóc của hắn hơi xoăn tự nhiên, nhưng chất tóc lại khá cứng, lúc không chải chuốt trông có vẻ hơi hỗn độn. Khuôn mặt điển trai càng khiến hắn trở nên xuất chúng.
A Thư yêu tất cả những cái gì đẹp đẽ.
Giống như cái lần tình cờ nhìn thấy cậu thiếu niên giống như một vầng mặt trời, tươi đẹp và đầy sức sống, ở xưởng sắt vụn kia, chỉ liếc mắt mỉm cười một cái đã khiến cho cô không thể kiềm chế được mà si mê đối phương.
Cuộc sống tạm bợ ở thị trấn nhỏ này, cho phép cô bừa bãi thể hiện một mặt khác của mình. Trong lúc trưng bày dung mạo xuất chúng của mình rồi nhận lấy miệng lưỡi thế gian, hưởng thụ khoái cảm bị người ta ghen ghét và bàn tán. Cô luôn tìm kiếm một đối tượng phối ngẫu có thể xứng đôi với hình ảnh mà mình dốc sức giả trang, vì thế ông trời đã cho cô gặp được cậu trai thiếu thốn tình cảm này.
Một thiếu niên trong lòng có sự đối nghịch với cả thế giới, chỉ cần cung cấp đủ tình cảm là có thể chiếm đoạt thân thể trẻ tuổi và tinh lực của cậu ta.
A Thư chưa bao giờ thiếu thốn tình yêu, cho nên cô sẵn sàng thực hiện giao dịch này.
Cô nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt hắn, nụ hôn nóng rực lại từ đôi mắt chuyển sang chóp mũi, tiếp đó cô há miệng cắn đôi môi đang khép chặt của đối phương.
Kỹ thuật hôn của cậu trai trẻ này không tính là vụn, nhưng khi môi lưỡi giao tiếp với nhau thì vẫn có chút trì độn. A Thư cười khẽ một tiếng, khiến cho đối phương trở nên lúng túng. Cậu ta liền có ý đồ cậy mạnh, lấy lại tôn nghiêm của mình, dùng răng nghiền ngẫm cánh môi thật mềm mại, lại dày xéo khóe miệng cô.
A Thư bị đau rên hừ một tiếng, khiến cho thiếu niên đang nghiêm túc mà hôn bất chợt giật mình.
“Nói cậu là chó thì làm chó thật sao? Nhẹ nhàng mà hôn chứ, nếu không ăn cơm sẽ đau lắm.”
Chung Ly đỏ mắt, hắn dùng bàn tay to của mình kéo lấy đai an toàn trên chiếc váy thêu tinh xảo của A Thư, phá tan lớp cách trở này một cách đầy bạo lực. Dù vậy, khóe miệng A Thư vẫn mỉm cười, thậm chí còn tỏ ra phóng túng cổ vũ sự thô bạo này của đối phương dành cho mình.
“Vậy đừng ăn nữa.” Hắn có chút tức giận trả lời.
Chung Ly nhìn cô gái trần trụi nửa người dưới thân mình. A Thư không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, mà mỗi một tấc da thịt trên người đều khiến hắn yêu thích đến mức không thể buông tay được. Khối thịt to phập phồng ở trước ngực ngực tuyệt mỹ hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, điểm đỏ tươi non nớt trên bầu vú trắng như tuyết, chính là đóa hoa đẹp nhất trong mùa đông này.
Hắn cúi người xuống không chút do dự mà cắn lấy đầu v*, nhịp thở cũng càng lúc càng nặng nhọc. Bàn tay khống chế vòng eo, giam cầm đối phương ở dưới người mình, bắt đầu lưu luyến qua lại trên tấm lưng trần trụi. Bên tai là tiếng yêu kiều rên rỉ của người trong lòng, trong miệng là quả anh đào ngon lành trước ngực cô.
dương v*t dưới háng của hắn đã cứng đến mức đau đớn. A Thư nắm lấy tay phải của hắn, dẫn đường cho hắn thăm dò vào bên trong váy mình.
Bên trong cô không mặc gì cả, âm hộ trơn bóng cướp đoạt đi một tia lý trí cuối cùng của Chung Ly.
Cô cố ý, cô đã thành công bắt được con mồi.
“Muốn liếm một chút không?”
Chiếc váy trùng trùng điệp điệp đăng ten được vén lên ở bên hông A Thư, đôi chân thon dài mảnh khảnh tách ra hai bên, chiếc đùi với thịt non mềm mại mượt mà mở ra ở trước mắt Chung Ly.
hoa huy*t đỏ tươi ánh lên một chút dâm dịch, thể hiện sắc tình rõ rệt giữa ban ngày ban mặt.
Giờ phút này bỗng nhiên Chung Ly lại nghĩ đến quê nhà của đối phương. Cô gái rất thích dùng điệp từ có khẩu âm ngọt ngào này, chắc hẳn là phải đến từ phương nam. Thân thể trắng như tuyết này, tinh xảo như vậy có lẽ cũng chỉ có những hạt mưa bụi phương nam mới có thể tạo thành.
Giống như bị ma quỷ xui khiến, hắn vùi mặt mình vào giữa bắp đùi tách ra của cô.
Màu đỏ trước mắt cực kỳ quyến rũ, hắn vui vẻ chấp thuận.
Khoảnh khắc khi đầu lưỡi liếm láp hoa thịt kia, A Thư bị kích thích đến mức phải khép hai chân lại. Tiếng thở gấp dồn dập cổ vũ cho đối phương, môi lưỡi vốn nhẹ nhàng liếm láp đã bắt đầu ngậm lấy toàn bộ huyệt thịt của cô từng chút một, hắn dùng kỹ thuật hôn vừa mới học được mà quấn lấy âm vật có mùi hương hoa dịu dàng của A Thư.
Làm một kẻ đi săn, cô vốn đã chuẩn bị tinh thần tiếp thu chuyện tình dục bất cứ lúc nào, cho nên cô đã trang điểm cơ thể mình tươi đẹp nhất thơm tho nhất, chỉ là con mồi đương nhiên không biết.
“Tên… tên ranh này! Sắp… sắp… hỏng rồi! Chậm lại…”
Khi con mồi là động vật họ mèo không dễ trêu chọc, thì người đi săn thỉnh thoảng lại trở thành thức ăn của kẻ khác.
A Thư không ngờ rằng cậu trai này lại ra tay nhanh như vậy, Chung Ly biến đổi phương thức mút quấy huyệt thịt của cô, lúc này hắn đã không cần thầy dạy cũng hiểu, biết dùng ngón tay vân vê âm đế ẩn nấp bên trong hoa huy*t.
Hai chân khua loạn bị người ta kẹp chặt trong tay, khoái cảm càng lúc càng nhiều khiến cô cảm thấy mình sắp thiếu oxy. Hít thở bằng mũi đã không còn cách nào lấy thêm oxy cho cơ thể cô nữa, cô đành mở đôi môi vừa bị hắn dày xéo ra mà hấp thu dưỡng khí.
Chung Ly là đang trả thù. A Thư biết thái độ trước đó của cô đã khiến con mèo nhỏ hoang dã này giận dữ, lúc này còn đang bày tỏ sự tức tối của hắn với cô.
Nhưng đây là do cô muốn, không chỉ không đuổi hắn về mà còn kéo hắn lên giường, chuyện đến nước này cũng không còn cách nào khác.
Đầu lưỡi càng liếm càng nhanh khiến cô đã không còn năng lực suy ngẫm, chỉ có thể mềm nhũn thân mình mà cầu xin tha thứ.
Tất cả các loại hoa trồng trong bồn trên ban công tầng ba đều là do hắn giúp chuyển lên, A Thư luôn bỏ rất nhiều thời gian và tâm tư vào hoa cỏ. Cô ấy chưa bao giờ nấu cơm ở bên ngoài, bởi vì trong nhà có một căn bếp được trang bị máy hút khói loại đắt tiền vào thời điểm đó.
“Quần áo của tôi rất đắt tiền, không thể để cho khói dầu ám lên được.”
Lúc A Thư nói lời này, cô còn đang nấu canh gà cho hắn. Cô nhăn mũi thể hiện sự ghét bỏ đối với khói dầu.
“Lúc đó tôi còn đang tìm chỗ trọ rất lâu, may mắn là cuối cùng cũng đã tìm được. May mắn hơn nữa là những người ở đây đã dọn đi rồi. Nếu không thật sự phải nấu cơm ở bên ngoài, thì chẳng phải khói sẽ hong chết mấy cây hoa của tôi hay sao?”
Cô nói đến chỗ này, bộ dạng đắc ý đến mức Chung Ly không nhịn được, mà chạy tới ôm lấy đối phương.
A Thư nghiêng người tránh khỏi mái tóc cứng của hắn, nói: “Cậu là chó hay sao? Thích ngửi mùi con người như vậy?”
Chung Ly lúc này cũng đã học được cách làm nũng với đối phương, hắn lay lay thân thể trong lồng ngực mình, chóp mũi chống lên sườn mặt cô.
“Đúng vậy đó, tôi là chó của một mình chị.”
Chính bởi vì câu nói ngọt ngào này mà bọn họ làm tình với nhau.
Chờ khi thật sự bị A Thư đưa tới trên giường, Chung Ly liền có một khoảnh khắc không biết phải làm sao.
A Thư luôn mở máy sưởi rất ấm áp trong nhà, cô cũng thích mặc quần áo mỏng manh nhẹ nhàng. Nói là mỏng manh, nhưng thật ra đều là loại váy lụa tầng tầng lớp lớp đăng ten.
Khi cô đã nằm trên giường, hắn nhìn từ phía trên xuống, lập tức thấy cô giống như một đóa hoa diễm lệ đang nở rộ.
Chung Ly co quắp nhìn cô gái dưới thân mình, trong đáy mắt có nụ cười vui vẻ, hơi thở càng lúc càng dồn dập.
Hắn đã cứng từ lâu.
Thiếu niên này trong quá khứ cũng đã từng yêu đương, nhưng chưa từng lên giường với bất cứ cô gái nào. Tuy rằng hắn hành vi càn rỡ, nhưng trên phương diện nào đó thì lại rất có tiêu chuẩn. Nói chính xác hơn thì so với những thiếu niên hư hỏng, Chung Ly giống một đứa trẻ chán ghét việc phải sinh ra cảm tình với người khác.
Nhưng hắn lại tình nguyện đem cả thân thể và trái tim tặng cho A Thư.
Bởi vì A Thư cho hắn những trải nghiệm tình cảm chưa bao giờ có, đó là cảm giác cưng chiều vô hạn và được người ta cần tới. Hắn không có sự kiên quyết bứt ra, chỉ có thể để mặc cho trái tim mình càng lún càng sâu.
A Thư vòng tay ôm lấy cổ Chung Ly chậm rãi kéo người hắn xuống, khoảng cách giữa hơi thở hai người càng lúc càng gần hơn.
Thiếu niên có đôi mắt như mắt mèo, tròn và sáng, khóe mắt cong lên dịu dàng rồi lại bị cặp lông mày sắc bén chặn lại. Mái tóc của hắn hơi xoăn tự nhiên, nhưng chất tóc lại khá cứng, lúc không chải chuốt trông có vẻ hơi hỗn độn. Khuôn mặt điển trai càng khiến hắn trở nên xuất chúng.
A Thư yêu tất cả những cái gì đẹp đẽ.
Giống như cái lần tình cờ nhìn thấy cậu thiếu niên giống như một vầng mặt trời, tươi đẹp và đầy sức sống, ở xưởng sắt vụn kia, chỉ liếc mắt mỉm cười một cái đã khiến cho cô không thể kiềm chế được mà si mê đối phương.
Cuộc sống tạm bợ ở thị trấn nhỏ này, cho phép cô bừa bãi thể hiện một mặt khác của mình. Trong lúc trưng bày dung mạo xuất chúng của mình rồi nhận lấy miệng lưỡi thế gian, hưởng thụ khoái cảm bị người ta ghen ghét và bàn tán. Cô luôn tìm kiếm một đối tượng phối ngẫu có thể xứng đôi với hình ảnh mà mình dốc sức giả trang, vì thế ông trời đã cho cô gặp được cậu trai thiếu thốn tình cảm này.
Một thiếu niên trong lòng có sự đối nghịch với cả thế giới, chỉ cần cung cấp đủ tình cảm là có thể chiếm đoạt thân thể trẻ tuổi và tinh lực của cậu ta.
A Thư chưa bao giờ thiếu thốn tình yêu, cho nên cô sẵn sàng thực hiện giao dịch này.
Cô nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt hắn, nụ hôn nóng rực lại từ đôi mắt chuyển sang chóp mũi, tiếp đó cô há miệng cắn đôi môi đang khép chặt của đối phương.
Kỹ thuật hôn của cậu trai trẻ này không tính là vụn, nhưng khi môi lưỡi giao tiếp với nhau thì vẫn có chút trì độn. A Thư cười khẽ một tiếng, khiến cho đối phương trở nên lúng túng. Cậu ta liền có ý đồ cậy mạnh, lấy lại tôn nghiêm của mình, dùng răng nghiền ngẫm cánh môi thật mềm mại, lại dày xéo khóe miệng cô.
A Thư bị đau rên hừ một tiếng, khiến cho thiếu niên đang nghiêm túc mà hôn bất chợt giật mình.
“Nói cậu là chó thì làm chó thật sao? Nhẹ nhàng mà hôn chứ, nếu không ăn cơm sẽ đau lắm.”
Chung Ly đỏ mắt, hắn dùng bàn tay to của mình kéo lấy đai an toàn trên chiếc váy thêu tinh xảo của A Thư, phá tan lớp cách trở này một cách đầy bạo lực. Dù vậy, khóe miệng A Thư vẫn mỉm cười, thậm chí còn tỏ ra phóng túng cổ vũ sự thô bạo này của đối phương dành cho mình.
“Vậy đừng ăn nữa.” Hắn có chút tức giận trả lời.
Chung Ly nhìn cô gái trần trụi nửa người dưới thân mình. A Thư không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, mà mỗi một tấc da thịt trên người đều khiến hắn yêu thích đến mức không thể buông tay được. Khối thịt to phập phồng ở trước ngực ngực tuyệt mỹ hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, điểm đỏ tươi non nớt trên bầu vú trắng như tuyết, chính là đóa hoa đẹp nhất trong mùa đông này.
Hắn cúi người xuống không chút do dự mà cắn lấy đầu v*, nhịp thở cũng càng lúc càng nặng nhọc. Bàn tay khống chế vòng eo, giam cầm đối phương ở dưới người mình, bắt đầu lưu luyến qua lại trên tấm lưng trần trụi. Bên tai là tiếng yêu kiều rên rỉ của người trong lòng, trong miệng là quả anh đào ngon lành trước ngực cô.
dương v*t dưới háng của hắn đã cứng đến mức đau đớn. A Thư nắm lấy tay phải của hắn, dẫn đường cho hắn thăm dò vào bên trong váy mình.
Bên trong cô không mặc gì cả, âm hộ trơn bóng cướp đoạt đi một tia lý trí cuối cùng của Chung Ly.
Cô cố ý, cô đã thành công bắt được con mồi.
“Muốn liếm một chút không?”
Chiếc váy trùng trùng điệp điệp đăng ten được vén lên ở bên hông A Thư, đôi chân thon dài mảnh khảnh tách ra hai bên, chiếc đùi với thịt non mềm mại mượt mà mở ra ở trước mắt Chung Ly.
hoa huy*t đỏ tươi ánh lên một chút dâm dịch, thể hiện sắc tình rõ rệt giữa ban ngày ban mặt.
Giờ phút này bỗng nhiên Chung Ly lại nghĩ đến quê nhà của đối phương. Cô gái rất thích dùng điệp từ có khẩu âm ngọt ngào này, chắc hẳn là phải đến từ phương nam. Thân thể trắng như tuyết này, tinh xảo như vậy có lẽ cũng chỉ có những hạt mưa bụi phương nam mới có thể tạo thành.
Giống như bị ma quỷ xui khiến, hắn vùi mặt mình vào giữa bắp đùi tách ra của cô.
Màu đỏ trước mắt cực kỳ quyến rũ, hắn vui vẻ chấp thuận.
Khoảnh khắc khi đầu lưỡi liếm láp hoa thịt kia, A Thư bị kích thích đến mức phải khép hai chân lại. Tiếng thở gấp dồn dập cổ vũ cho đối phương, môi lưỡi vốn nhẹ nhàng liếm láp đã bắt đầu ngậm lấy toàn bộ huyệt thịt của cô từng chút một, hắn dùng kỹ thuật hôn vừa mới học được mà quấn lấy âm vật có mùi hương hoa dịu dàng của A Thư.
Làm một kẻ đi săn, cô vốn đã chuẩn bị tinh thần tiếp thu chuyện tình dục bất cứ lúc nào, cho nên cô đã trang điểm cơ thể mình tươi đẹp nhất thơm tho nhất, chỉ là con mồi đương nhiên không biết.
“Tên… tên ranh này! Sắp… sắp… hỏng rồi! Chậm lại…”
Khi con mồi là động vật họ mèo không dễ trêu chọc, thì người đi săn thỉnh thoảng lại trở thành thức ăn của kẻ khác.
A Thư không ngờ rằng cậu trai này lại ra tay nhanh như vậy, Chung Ly biến đổi phương thức mút quấy huyệt thịt của cô, lúc này hắn đã không cần thầy dạy cũng hiểu, biết dùng ngón tay vân vê âm đế ẩn nấp bên trong hoa huy*t.
Hai chân khua loạn bị người ta kẹp chặt trong tay, khoái cảm càng lúc càng nhiều khiến cô cảm thấy mình sắp thiếu oxy. Hít thở bằng mũi đã không còn cách nào lấy thêm oxy cho cơ thể cô nữa, cô đành mở đôi môi vừa bị hắn dày xéo ra mà hấp thu dưỡng khí.
Chung Ly là đang trả thù. A Thư biết thái độ trước đó của cô đã khiến con mèo nhỏ hoang dã này giận dữ, lúc này còn đang bày tỏ sự tức tối của hắn với cô.
Nhưng đây là do cô muốn, không chỉ không đuổi hắn về mà còn kéo hắn lên giường, chuyện đến nước này cũng không còn cách nào khác.
Đầu lưỡi càng liếm càng nhanh khiến cô đã không còn năng lực suy ngẫm, chỉ có thể mềm nhũn thân mình mà cầu xin tha thứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương