Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ
Chương 39
Tô An cũng di chuyển đôi chân dài nhìn Tô Diễn, chiếc cằm góc cạnh, lúc này hơi cúi đầu, tóc đen trên trán bị một tầng mồ hôi mỏng làm ướt nhẹp.Quần áo trên người anh vẫn chỉnh tề, từ cổ tay áo đến cổ áo, ngoại trừ một nếp nhăn do cô đè lên, không cần nhìn mắt anh, Tô Diễn vẫn có dáng vẻ lạnh lùng tự phụ.Trái lại chính cô, mấy phút trước nửa váy đã bị anh đẩy lên, hai chân còn ngồi dạng trên người anh.Tô An mím môi, không vui hỏi: “Ý anh là em khiến anh hút thuốc lần nữa?”Một bàn tay vuốt ve eo Tô An, Tô Diễn không định giải thích với Tô An, một tay khác chậm rãi di chuyển ở phía sau lưng thăm dò, cổ tay bị cô đề ở dưới người, cánh tay đang cọ xát ở giữa lưng cô và mặt giường.“Tô Diễn?” Tô An mở miệng gọi anh, giọng nói so với ngày thường còn dịu dàng hơn tám phần.“Ừm…” Tô Diễn rốt cuộc cũng đáp lại cô một tiếng, không để ý tới giọng nói, âm thanh khàn khàn quyến rũ vạn phần.“Trước kia không phải anh là một thiếu niên bất lương chứ? Hút thuốc, uống rượu, đua xe, chơi gái?” Vào lúc này, trọng điểm của Tô An lại chếch đi, cô càng ngày càng thấy hứng thú với Tô Diễn thời mười mấy tuổi.Theo hiểu biết của cô, nam sinh xung quanh cô đúng là không có mấy ai an phận thủ thường, hút thuốc, đi bar, chơi gái, vui thích khi được lái một chiếc xe thể thao hoặc xe máy phân khối lớn vài vòng.Những thói quen này có lẽ bị thu lại sau khi bọn họ lập gia đình, nhưng phần lớn cũng sẽ không thu lại được bao nhiêu.Mà sau khi cô và Tô Diễn kết hôn, phát hiện dường như Tô Diễn không có tật xấu gì, anh không hút thuốc lá, ngoại trừ những lúc bàn công việc xã giao thì dường như không chạm vào rượu, cũng không chơi gái, cô có thể khẳng định Tô Diễn cho dù trước kia hay bây giờ, chỉ có một người phụ nữ là cô.Đàn ông có khao khát chinh phục cùng dạy dỗ, phụ nữ cũng có.Tô Anh đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên của cô và Tô Diễn, lần đầu tiên của cô và Tô Diễn không phải vào đêm tân hôn.Lúc ấy Tô Diễn nghỉ phép, Nhuế Như Thị nhờ Tô Diễn đưa bà đi dạo một chút rồi đặt phòng cho họ.Chờ đến khi cô cùng Tô Diễn đến khách sạn mới biết khách sạn mà Nhuế Như Thị đặt là khách sạn tình nhân, mà khách sạn tình nhân đương nhiên không thể thiếu tình thú.Phòng khách sạn rất lớn, ánh sáng mờ ảo, mùi thơm rất có tình thú.Bên giường là ban công, bên ngoài ban công là mặt biển thâm trầm cùng với tiếng sóng vỗ.Gần ban công kê một cái bàn thấp, trên bàn thấp có đặt một đồ vật trang trí bằng thủy tinh rất tinh xảo, bên trong chứa đầy chất lỏng trong suốt, giống như đựng tinh dầu, mùi hương cực kỳ dễ ngửi.Cô đi tắm rửa, Tô Diễn xử lý công việc.Toàn bộ căn phòng có tầm nhìn rất rộng, các khu không bị phân ra.Trong bồn tắm có chứa những cánh hoa đẹp đẽ mà nhân viên phục vụ rắc vào.Cô không tắm bồn mà chỉ đơn giản là tắm vòi.Sau khi tắm xong, cô lấy khăn tắm quấn quanh người, cầm một cái khăn lông khô ngồi ở thành bồn tắm chậm rãi lau tóc, bàn chân trong bồn tắm thi thoảng đong đưa vài cái, khuấy cho mặt nước dao động, không ít cánh hoa dính lên đùi cô.Lau khô tóc, cô lấy từng cánh hoa dính trên đùi xuống, trực tiếp đi ra ngoài, cũng không có lau sạch nước trên bắp chân.Sau khi đi ra ngoài, cô vừa ngước mắt liền thấy Tô Diễn đang ngồi trên ghế salon đối diện cô, cô quấn khăn tắm lui không được mà tiến cũng không xong.“Nhìn đằng sau đi.” Tô Diễn chỉ nói mấy chữ.Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, ngây ngẩn cả người.Người thiết kế khách sạn này chắc chắn là thiên tài, dùng phòng tắm làm vách ngăn, kính phòng tắm được đặc chế, từ bên ngoài hoàn toàn có thể nhìn thấy được tình hình bên trong.Ngay lúc cô đang ngẩn người, Tô Diễn đã đi tới, đẩy cô lên giường, đôi tay chống ở bên cạnh người, nói: ‘”Dưới gối có hương liệu hoa ngọc lan tây, khăn trải giường cũng được nhỏ tinh dầu.Ngọc lan tây có thể kích tình, buông lỏng thần kinh, khiến người ta cảm thấy thoải mái.”Mặc dù đêm đó động tác của Tô Diễn không lưu loát, nhưng lại nhẫn nại mười phần, từng chút từng chút khiến cô mất khống chế, không để cô cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào, chỉ là khoảnh khắc anh tiến vào cơ thể cô, cô có chút đau, sau đó nhờ dầu thơm và tinh dầu kích tình, thậm chí cô còn chủ động phối hợp với Tô Diễn, đêm đó Tô Diễn rất thích chân cô, có thể là do mùi hoa trong bồn tắm dính trên chân cô.Lông mi Tô An run rẩy, nhìn Tô Diễn giờ phút này đang nằm trên người mình, động tác của Tô Diễn đã không còn bỡ ngỡ nữa, anh đã trở thành cao thủ tán tỉnh.Cảm nhận được cánh tay đang dán chặt trên lưng mình, Tô An di chuyển cánh tay bên người, nâng tay lên, đầu ngón tay lướt qua cằm Tô Diễn, híp mắt hỏi: “Có phải không?”“Không phải.” Tô Diễn phù nhận, đầu lưỡi quét qua răng hàm, cắn chặt răng, nói: “Có thể phối hợp một chút không.”Tô An nuốt nước miếng, gật gật đầu.Hô hấp Tô Diễn càng ngày càng nặng, cúi đầu xuống, răng anh cắn dây buộc cổ áo lụa của Tô An, hàm răng cắn cổ áo từ từ rút dây buộc ra, cuối cùng chỉ còn lại chiếc cúc áo trong suốt.Tô An ôm cổ anh, luôn muốn nói chuyện, nếu không nói lời nào cô sẽ căng thẳng.“Tô Diễn?”Ngồi dậy, Tô Diễn nhìn Tô An dưới thân, hỏi: “Muốn nói gì?”“Em cũng không biết.” Tô An chớp mắt, đuôi mắt hơi vểnh lên, phản chiếu ánh đèn vàng, trong mắt cô hiện lên vẻ mê hoặc.Tô Diễn: “….”Tô An vẫn luôn nghe lời, luôn nói nhiều.Ví dụ như bây giờ.Gật gật đầu, Tô Diễn nhắm mắt, như đang cật lực nhẫn nại, giọng nói kiềm chế: “Hoặc là phối hợp, hoặc là giữ sức đợi lát nữa kêu.”Tô An không vui khẽ nhắm mắt, bàn tay chống ở trước ngực Tô Diễn, dùng sức đẩy người anh xuống, xoay người một cái, ngồi khóa lên eo Tô Diễn.Hai tay Tô Diễn duỗi ra, để ngang trên gối, lồng ngực bởi vì thở dốc mà phập phồng, nhìn Tô An, trong mắt tích tụ bão tố.Tô An phối hợp với Tô Diễn, vươn tay cởi nút áo sơ mi của anh ra, ngón tay khẽ run.Tô Diễn duỗi tay, kéo dây buộc tóc Tô An ra, mái tóc xoăn dài không có dây trói buộc, lập tức xõa ra, mái tóc dài buông xuống khiến mặt Tô An càng nhỏ hơn.Nút áo sơ mi hoàn toàn bị cởi ra, nửa treo trên người Tô Diễn, lộ ra lồng ngực cường tráng, hõm eo sâu, quần áo mới cởi được một nửa là lúc hấp dẫn nhất.Tô Diễn cầm tay Tô An, di chuyển tay cô xuống dưới, phủ lên dây thắt lưng quần, từng chút từng chút rút ra.Âm thanh kim loại ở trong đêm tối đặc biệt rõ ràng.Tai Tô An không tự chủ được đỏ lên, hàng lông mi dài khẽ rủ xuống, che khuất tầm mắt, không còn nhìn thấy Tô Diễn gợi cảm nữa.Tô Diễn cong môi, nắm tay Tô An, lại đè cô xuống dưới thân lần nữa, đoạt lại quyền chủ động, áo sơ mi nửa treo trên người bị anh cởi ra, áo sơ mi bị ném xuống giường.Tô An nhìn nửa người trên trần trụi của Tô Diễn, tầm mắt không biết để ở nơi nào.Tô Diễn cúi người, bóp cằm Tô An, hôn lên, giữa cánh môi và răng vang lên tiếng mút.Cơ thể Tô An càng ngày càng mềm, đầu óc ngày càng hỗn loạn.Thẳng đến khi hai chân bị nâng lên, giữa hai chân cô bị chen vào một vật dài, cô mới thanh tỉnh đôi chút.Xuyên qua khe hở giữa hai mí mắt, Tô An nhìn Tô Diễn, hai chân quấn chặt vào vòng eo gầy nhưng rắn của anh.Giây tiếp theo, Tô Diễn đẩy người, không hề báo trước mà xông vào, cắm vào sâu bên trong.“Eo có thể phối hợp chút không?” khi Tô Diễn nói chuyện còn thở dốc.Từng tiếng từng tiếng thổi vào tai Tô An, móng tay Tô An nhéo chặt vào da thịt trên lưng Tô Diễn.Động tác Tô Diễn dừng một chút, hầu kết nhanh chóng trượt xuống, khàn giọng nói: “Nhéo nhẹ chút.”Không đợi Tô An gật đầu, lại chuyển động.Trong nhà cũ không có bất kỳ loại dầu thơm kích tình nào, nhưng bản thân tất cả các đồ trang trí đã rất tình thú rồi.Hiệu quả cách âm không tốt, sợ Tô Bảo nghe thấy tiếng động tỉnh lại, Tô An vẫn luôn cắn chặt môi.Tiếng kẽo kẹt của tấm ván giường làm cô không có nơi nào trốn thoát.Cô giống như một con thuyền nhỏ gặp bão không tìm được bến đỗ, trên mặt biển tối đen là âm thanh từng đợt sóng lớn, một tiếng một tiếng càng mạnh hơn.Tô Diễn cắm vào hơi sâu, Tô An cong lưng, cắn một phát vào vai an, lắp bắp nói được ba chữ: “Nhẹ, chút thôi.”Cả đêm, Tô An ngủ không yên.Cô không biết Tô Diễn buông tha cô khi nào, có lẽ không để cho cô yên ổn.Cho đến khi mặt trời bắt đầu nhô lên từ chân trời phía đông, tiếng kẽo kẹt cuối cùng cũng ngừng lại.Tô An mệt mỏi cực độ, không muốn động đậy, ôm chăn, không muốn quan tâm mồ hôi trên người, chỉ muốn ngủ.Tô Diễn ôm Tô An vào lòng, để cô dựa vào ngực mình, chậm rãi phun ra ba chữ: “Ngủ đi.”Giọng nói mang theo thỏa mãn khi xong việc.Tô An lười quản, nhắm chặt hai mắt ngủ thiếp đi.Tô An ngủ rất say, Tô Diễn nhắm mắt lại không buồn ngủ chút nào, tinh thần vẫn đang trong trạng thái hưng phấn cực độ.Tô Bảo tối qua bị anh dỗ đi ngủ từ sớm, dựa vào theo quen của cậu, tỉnh dậy chắc chắn sẽ đi tìm mẹ.Nhắm mắt lại một lúc, bầu trời phía đông dần dần sáng lên, ánh sáng trắng từ từ nuốt hết màn đêm đen tối, mặt trời nhảy qua đường chân trời, thẳng đến khi trời sáng trưng.Ánh sáng xuyên qua cửa sổ thông hé mở, ánh sáng từ từ dịch chuyển chiếu lên từng chỗ từng chỗ trên mặt đất.Trong sân một chú chim không biết tên đậu trên nhánh cây, kêu chíp chíp không ngừng.Sương thu phủ đầy lên cành cây, ngay cả bầu không khí cũng rất trong lành, mát mẻ.Tô Diễn đứng dậy, nhặt quần áo bị vứt tứ tung ở dưới giường, sau khi tắm xong lấy áo sơ mi sạch từ trong tủ ra thay, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ, đi đến phòng Tô Bảo.Tô Bảo còn chưa dậy, ánh mặt trời dừng trên mặt cậu, một lớp ánh sáng mỏng khiến vành tai gần như trong suốtTô Diễn nhắm mắt, dựa lưng vào tường đợi Tô Bảo tỉnh lại.Sáng nay chắc chắn Tô An không thể dậy nổi, càng không thể để Tô Bảo chạy vào phòng ngủ kia.Bàn chân bụ bẫm của Tô Bảo giật giật, trở mình, miệng hơi chu ra, tay dụi dụi mắt, dang tay chân ra lăn lộn một vòng rồi tỉnh.“Tỉnh rồi?” Tô Diễn hỏi.Tô Bảo bò dậy, đứng ở mép giường, nhắm mặt lại duỗi tay ra muốn Tô Diễn bế.Tô Diễn bế cậu lên, xoay người tìm cho cậu một bộ quần áo cho hôm nay.“An An đâu rồi?”“Đang ngủ.” Tô Diễn tìm được một bộ quần áo để thay, thả cậu lên giường lại, vừa thay quần áo cho cậu vừa nói: “Đợi khi nào An An tỉnh mới có thể ở cùng con.”“Khi nào thì An An tỉnh?”“Con ăn sáng xong đã.” Tô Diễn thay quần áo cho Tô Bảo xong, bế cậu đi rửa mặt, rửa xong mang cậu ra ngoài ăn sáng.Bà Hà ở bên cạnh dậy rất sớm, thấy Tô Bảo thì vui vẻ chào hỏi, còn đối với Tô Diễn thì vẫn không có sắc mặt tốt.Tô Diễn đưa Tô Bảo đi tìm một cửa hàng bán đồ ăn sáng, vừa mới ngồi xuống thì có tiếng người truyền đến.“Đây là con của An An sao?”Tô Diễn nâng mí mắt lên một chút, nhìn thấy chú của Tô An..
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương