Tao Thích Mày, Con Bạn Thân!
Chương 1: Diệp Kiều Phương - Lãnh Hàn
- Hừ, tên Lãnh Hàn đáng chết!
Tiếng nói giận dữ của một cô gái vang lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nét tức giận và hờn dỗi vô cùng đáng yêu, khiến người đi qua chỉ muốn phanh thây kẻ to gan dám làm tiểu đáng yêu này giận.
Một chàng trai anh tuấn luôn giữ nụ cười tỏa nắng tiến lại gần nó, cười cười nói trêu.
- Ây ây Phương, tao vừa mới đi một chút thôi mà, làm gì tức vậy?
- Còn không giận được sao? Mày đi mất 30 phút rồi đấy, một lát chỗ nào?
- Thì không phải tại mày kêu khát sao, tao đã không quản ngại trời nắng chang chang như vậy đi mua cho mày cốc trà chanh, không cảm ơn tao đi còn giận hả!
- Hứ!
Nó hờn dỗi thở hắt ra một tiếng. Lãnh Hàn bực mình, giơ cốc trà chanh ra trước mặt nó:
- Rồi giờ sao, có uống không?
* * *
Kiều Phương vẫn không cất đi khuôn mặt hờn dỗi, còn ra vẻ mặt ông đây cóc cần, nhưng đôi tay không nghe lời chủ lại đưa ra, cướp cốc trà chanh về phía mình.
Lãnh Hàn phụt cười, nhìn khuôn mặt dần đỏ lên của nó, chưa kịp đưa tay ra bẹo má một cái nó liền nổi khùng lên:
- Lãnh Hàn, mày cười cái gì! Nếu không phải tao nể mặt mày đã có tâm chạy đi mua nước cho tao, tao đây mới cóc cần nhá!
- Ha ha, được rồi được rồi, mày không cần mày không cần, ha ha!
Lãnh Hàn cười vui vẻ làm Kiều Phương thêm mấy phần tức giận, trực tiếp đưa chân ra sút thẳng vào chỗ hiểm của hắn.
Lãnh Hàn nhanh chóng cảm nhận được nguy hiểm, theo phản xạ có điều kiện sau bao nhiêu năm chơi thân với Kiều Phương, khẽ tránh qua một bên, đồng thời đưa tay ra tóm lấy chân nó:
- Ấy Phương, có gì từ từ nói, không cần động tay động chân.
* * *
- Phương!
Căn phòng nhỏ phát ra tiếng hét đinh tai nhức óc, nhưng ai đó đang ôm chăn ngủ vẫn không hề có dấu hiệu thức giấc.
Tiếng hét của Lãnh Hàn lại một lần nữa vang lên.
- Dậy ngay!
- Hửm?
Lúc này, Kiều Phương mới ý thức được vừa có người gọi mình, khẽ chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy đang ngái ngủ, mái tóc rối tung đột nhiên bị ai đó vò vò lên như tổ quạ.
- Mày còn không dậy mau, hôm nay khai giảng đấy con kia!
- Ơ ơ à.
Nó nói mấy tiếng như thần kinh, làm ra bộ đã hiểu, song lại thản nhiên trùm chăn ngủ tiếp.
Lãnh Hàn đã hoàn toàn không còn khái niệm nam nữ với con nhỏ mê ngủ này, trực tiếp xách cổ con bạn thân lôi khỏi giường, ném thẳng vào nhà tắm, nhanh tay lấy vòi sen xả nước ào ào lên mặt Kiều Phương.
Trong mơ, Kiều Phương thấy mình đang ở bên cạnh đống đồ ăn ngon, một giây sau liền bị bàn tay to lớn nào đó lô xềnh xệch đi, ném nó xuống biển không thương tiếc, khiến nó suýt chết đuối.
Kiều Phương giật mình tỉnh dậy, khuôn mặt tái mét. Mất năm giây để hiểu được ra nó là ai, đây là đâu, và tên thần kinh trước mặt là thằng nào, nó liền hét ầm lên.
- LÃNH HÀN!
Nhưng đã muộn, chàng trai anh tuấn tiêu sái Lãnh Hàn đã sớm chạy xa nhà tắm, bịt tai lại để khỏi nghe thấy tiếng gầm rú của con hổ cái.
* * *
- Aaaa, nhìn kìa nhìn kìa, ai mà đẹp trai quá trời vậy?
- Đâu đâu?
- Kìa, cái người đằng kia kìa!
- Á, đẹp trai chết mất. Hừ, con nhỏ kia là ai vậy, sao lại được cùng soái ca kia đi trên một con đường?
- Ừ ừ, cô gái đó thật không biết xấu hổ, thấy trai đẹp liền bám sát, không nhìn xem cô ta có chút nào xứng với soái ca không?
Trên đường đi học, nó cảm nhận được vô vàn ánh mắt của hầu hết sinh viên trong trường. Nhiều nữ sinh nhìn tên thần kinh này bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người ta, có nữ sinh lại nhìn nó với ánh mắt căm thù. Không những vậy, một số nam sinh cũng có thể bị Lãnh Hàn bẻ cong rồi chứ chẳng đùa. Haizz, cũng tại tên thần kinh này sinh ra đã có khuôn mặt hoàn mỹ như vậy, nam nữ đều không tha, đến Kiều Phương nó cũng chẳng thể chê hắn vào đâu được.
- Ha ha, đúng là hồng nhan họa thủy.
Nó khẽ cười nhận xét một tiếng. Lãnh Hàn vênh mặt tự đắc, liếc nhìn nó, nụ cười vui vẻ liền xuất hiện:
- Hầy, cũng thật tiếc cho tao, có con bạn xấu như mày đi cùng, làm tao chẳng có cơ hội tiếp cận mấy nàng tiên xinh xắn đáng yêu kia..
- Khơ khơ, vẻ đẹp của mày sao bằng 1 phần 10 của tao! Nhờ có mày bên cạnh, giúp tao tránh được kiếp đào hoa này nha!
- Bớt tự luyến đi.
- Tao đâu có tự luyến, là tự tin.
- Tự tin quá mức sẽ thành tự luyến.
* * *
Ok nó hiểu mà, việc thua hắn khi hai đứa cãi vã đã trở thành nguyên lý quá quen thuộc với nó rồi..
Hai đứa nó vừa đến cổng trường chưa được bao lâu thì tiếng loa phát thanh của trường đột nhiên vang lên:
- Xin chào các em học sinh đã tới đây dự lễ khai giảng của trường ta năm học XXXX-YYYY! Lễ khai giảng năm học mới của chúng ta chính thức khai màn!
Người vừa lên tiếng là ông thầy hiệu trưởng đầu hói yêu thiên nhiên và thích đùa của ngôi trường cấp 3 lừng lẫy mà bọn nó vừa chuyển tới.
Tiếng nói giận dữ của một cô gái vang lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nét tức giận và hờn dỗi vô cùng đáng yêu, khiến người đi qua chỉ muốn phanh thây kẻ to gan dám làm tiểu đáng yêu này giận.
Một chàng trai anh tuấn luôn giữ nụ cười tỏa nắng tiến lại gần nó, cười cười nói trêu.
- Ây ây Phương, tao vừa mới đi một chút thôi mà, làm gì tức vậy?
- Còn không giận được sao? Mày đi mất 30 phút rồi đấy, một lát chỗ nào?
- Thì không phải tại mày kêu khát sao, tao đã không quản ngại trời nắng chang chang như vậy đi mua cho mày cốc trà chanh, không cảm ơn tao đi còn giận hả!
- Hứ!
Nó hờn dỗi thở hắt ra một tiếng. Lãnh Hàn bực mình, giơ cốc trà chanh ra trước mặt nó:
- Rồi giờ sao, có uống không?
* * *
Kiều Phương vẫn không cất đi khuôn mặt hờn dỗi, còn ra vẻ mặt ông đây cóc cần, nhưng đôi tay không nghe lời chủ lại đưa ra, cướp cốc trà chanh về phía mình.
Lãnh Hàn phụt cười, nhìn khuôn mặt dần đỏ lên của nó, chưa kịp đưa tay ra bẹo má một cái nó liền nổi khùng lên:
- Lãnh Hàn, mày cười cái gì! Nếu không phải tao nể mặt mày đã có tâm chạy đi mua nước cho tao, tao đây mới cóc cần nhá!
- Ha ha, được rồi được rồi, mày không cần mày không cần, ha ha!
Lãnh Hàn cười vui vẻ làm Kiều Phương thêm mấy phần tức giận, trực tiếp đưa chân ra sút thẳng vào chỗ hiểm của hắn.
Lãnh Hàn nhanh chóng cảm nhận được nguy hiểm, theo phản xạ có điều kiện sau bao nhiêu năm chơi thân với Kiều Phương, khẽ tránh qua một bên, đồng thời đưa tay ra tóm lấy chân nó:
- Ấy Phương, có gì từ từ nói, không cần động tay động chân.
* * *
- Phương!
Căn phòng nhỏ phát ra tiếng hét đinh tai nhức óc, nhưng ai đó đang ôm chăn ngủ vẫn không hề có dấu hiệu thức giấc.
Tiếng hét của Lãnh Hàn lại một lần nữa vang lên.
- Dậy ngay!
- Hửm?
Lúc này, Kiều Phương mới ý thức được vừa có người gọi mình, khẽ chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy đang ngái ngủ, mái tóc rối tung đột nhiên bị ai đó vò vò lên như tổ quạ.
- Mày còn không dậy mau, hôm nay khai giảng đấy con kia!
- Ơ ơ à.
Nó nói mấy tiếng như thần kinh, làm ra bộ đã hiểu, song lại thản nhiên trùm chăn ngủ tiếp.
Lãnh Hàn đã hoàn toàn không còn khái niệm nam nữ với con nhỏ mê ngủ này, trực tiếp xách cổ con bạn thân lôi khỏi giường, ném thẳng vào nhà tắm, nhanh tay lấy vòi sen xả nước ào ào lên mặt Kiều Phương.
Trong mơ, Kiều Phương thấy mình đang ở bên cạnh đống đồ ăn ngon, một giây sau liền bị bàn tay to lớn nào đó lô xềnh xệch đi, ném nó xuống biển không thương tiếc, khiến nó suýt chết đuối.
Kiều Phương giật mình tỉnh dậy, khuôn mặt tái mét. Mất năm giây để hiểu được ra nó là ai, đây là đâu, và tên thần kinh trước mặt là thằng nào, nó liền hét ầm lên.
- LÃNH HÀN!
Nhưng đã muộn, chàng trai anh tuấn tiêu sái Lãnh Hàn đã sớm chạy xa nhà tắm, bịt tai lại để khỏi nghe thấy tiếng gầm rú của con hổ cái.
* * *
- Aaaa, nhìn kìa nhìn kìa, ai mà đẹp trai quá trời vậy?
- Đâu đâu?
- Kìa, cái người đằng kia kìa!
- Á, đẹp trai chết mất. Hừ, con nhỏ kia là ai vậy, sao lại được cùng soái ca kia đi trên một con đường?
- Ừ ừ, cô gái đó thật không biết xấu hổ, thấy trai đẹp liền bám sát, không nhìn xem cô ta có chút nào xứng với soái ca không?
Trên đường đi học, nó cảm nhận được vô vàn ánh mắt của hầu hết sinh viên trong trường. Nhiều nữ sinh nhìn tên thần kinh này bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người ta, có nữ sinh lại nhìn nó với ánh mắt căm thù. Không những vậy, một số nam sinh cũng có thể bị Lãnh Hàn bẻ cong rồi chứ chẳng đùa. Haizz, cũng tại tên thần kinh này sinh ra đã có khuôn mặt hoàn mỹ như vậy, nam nữ đều không tha, đến Kiều Phương nó cũng chẳng thể chê hắn vào đâu được.
- Ha ha, đúng là hồng nhan họa thủy.
Nó khẽ cười nhận xét một tiếng. Lãnh Hàn vênh mặt tự đắc, liếc nhìn nó, nụ cười vui vẻ liền xuất hiện:
- Hầy, cũng thật tiếc cho tao, có con bạn xấu như mày đi cùng, làm tao chẳng có cơ hội tiếp cận mấy nàng tiên xinh xắn đáng yêu kia..
- Khơ khơ, vẻ đẹp của mày sao bằng 1 phần 10 của tao! Nhờ có mày bên cạnh, giúp tao tránh được kiếp đào hoa này nha!
- Bớt tự luyến đi.
- Tao đâu có tự luyến, là tự tin.
- Tự tin quá mức sẽ thành tự luyến.
* * *
Ok nó hiểu mà, việc thua hắn khi hai đứa cãi vã đã trở thành nguyên lý quá quen thuộc với nó rồi..
Hai đứa nó vừa đến cổng trường chưa được bao lâu thì tiếng loa phát thanh của trường đột nhiên vang lên:
- Xin chào các em học sinh đã tới đây dự lễ khai giảng của trường ta năm học XXXX-YYYY! Lễ khai giảng năm học mới của chúng ta chính thức khai màn!
Người vừa lên tiếng là ông thầy hiệu trưởng đầu hói yêu thiên nhiên và thích đùa của ngôi trường cấp 3 lừng lẫy mà bọn nó vừa chuyển tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương