Tao Thích Mày, Con Bạn Thân!
Chương 21: Ngoại truyện
Sân trường vắng tanh, bầu không khí im lặng bao trùm lên dãy lớp học. Sự ảm đạm không hề che dấu sau khi đã tan trường, lác đác vài học sinh cũng đã ra về hết. Ánh mặt trời đỏ rực chiếu lên những tán cây xanh ngắt, điểm xuyến cho khung cảnh tĩnh mịch nét cô đơn hiu quạnh.
Cô đứng đó, không hề cử động, như một cái xác vô hồn giữa ánh chiều tà. Đôi mắt vốn như biết cười nay đã biến mất chẳng chút dấu vết, thay vào đó là sự trống rỗng đầy tuyệt vọng. Thùy Chi cứ đứng im trên sân thượng ở trường, sự tồn tại chẳng khác gì một cái bóng.
Mặt trời dần khuất sau những tầng nhà san sát nhau, bầu trời chỉ còn là một màu đỏ rực, nhuốm lên mái tóc cô màu ánh chiều tà
Cô, vẫn đứng im như cũ, không hề thấy có một dấu hiệu muốn rời đi, im lặng tưởng như không chút sự sống
Kiều Phong vội vã chạy lên sân thượng, khuôn mặt luôn lạnh lùng bình tĩnh nay lại không giấu được vẻ lo sợ cùng khẩn trương. Anh mạnh tay mở cửa ra.
Đập vào mắt anh, là hình bóng lẻ loi của Thùy Chi trong nắng tà. Nhìn bóng dáng gầy gầy ấy, đứng trên sân thượng, như thể chỉ cần có một cơn gió thổi qua, liền mang cô đi mất.
Đó, cũng là hình bóng khiến anh mới gặp lần đầu, đã mang lại cảm giác khác lạ, không hề bài xích hay ghét bỏ như những cô gái khác.
Cũng vẫn hình bóng ấy, bây giờ đây, lại khiến tim anh như muốn nứt ra.
- Chi Chi..
Kiều Phong khẽ gọi. Nghe được giọng nói quen thuộc, Thùy Chi hơi chút giật mình, vội vàng quay sang nhìn anh.
Một làn gió thổi qua, khiến mái tóc dài mượt của cô khẽ bay bay, mang theo chút thê lương.
Mặt đối mặt. Kiều Phong từng bước tiến lại gần Thùy Chi. Bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu tuyệt vọng mà cô cố gắng kìm nén, bây giờ đều tuôn ra hết, tuôn ra trong những giọt lệ không lời.
Kiều Phong chẳng nói gì, cũng không lên tiếng bắt Thùy Chi ngừng khóc, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cô thoải mái gục đầu khóc trên vai mình. Từng giọt lệ ấm nóng ngấm vào áo anh, khiến trái tim anh như bị sát muối.
Im lặng bao trùm. Trường đã đóng cổng, hai người vẫn không có ý định ra về. Thùy Chi ôm chặt lấy người duy nhất ở bên cạnh cô lúc này, thỏa sức mà khóc, thỏa sức phơi bày hết những đau khổ mà quãng thời gian này cô phải gánh chịu.
Nỗi đau mà không một thứ gì có thể lấp đầy, chẳng một lời nào có thể bù đắp.
Nỗi đau nhà tan cửa nát!
Cô ôm chặt lấy anh, như thể sợ anh bỏ rơi cô bơ vơ một mình. Từng lời được nói ra trong làn nước mắt, nói ra với những tiếc nấc ngắt quãng:
- Bố mẹ.. hức.. bố mẹ tớ, ly hôn rồi.. hức hức.. họ không cần tớ.. không cần tớ.. đến em trai tớ.. hức hức.. em trai.. cũng mất rồi.. cũng bị tai nạn.. hức.. tất cả đều.. hức.. đều lần lượt, bỏ tớ mà đi rồi, hức.. tớ.. tớ không còn gì cả.. hức..
Kiều Phong không hề dỗ dành cô như bao người khác, cũng chẳng an ủi hay có lấy một câu đồng cảm. Như tính cách anh từ trước đến nay, chẳng có lấy một lời nói ngọt ngào nào.
Chỉ là, vòng tay đang ôm cô, bất quá lại xiết chặt hơn, để khiến Thùy Chi thấy được, cảm nhận được cái ôm từ Kiều Phong.
Anh buông cô ra, đôi mắt tràn đầy âu lo. Thật may, cô không làm điều dại dột, thật may, anh đã đến kịp lúc.
Kiều Phương cùng Lãnh Hàn đang đứng hóng hớt ngoài cửa, nhìn một màn khóc lóc của Thùy Chi, cũng đủ để bé Tom nhà ta "gớt nước mắt". Nó cười nham hiểm, lao đến đẩy ngã Kiều Phong từ phía sau.
Do không kịp phản ứng, Kiều Phong ngã ra, khiến cho ai đó đang ôm lấy anh cũng ngã theo. Thùy Chi không đủ sức để đỡ lại anh, hai người cùng ngã lăn ra sân thượng.
Trong giây phút môi chạm môi kia, cả hai đều ngớ người, không cả đẩy đối phương ra.
Có lẽ, do cả hai, đã yêu mất rồi!
Dứt khỏi bờ môi mềm mại kia, Kiều Phong mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ lựng của Thùy Chi, đứng dậy, đưa tay ra với cô:
- Về thôi!
Thùy Chi lấy lại nụ cười rạng rỡ vào ngày đầu tiên gặp anh, nắm lấy bàn tay đưa ra trong lúc cô tuyệt vọng nhất. Mặt trời đã khuất dạng, song, trước mặt Kiều Phong bây giờ, chính là nụ cười đầy nắng – nụ cười đến từ mặt trời của đời anh.
Tình yêu là thế. Đôi khi, nó chẳng cần những lời ngọt ngào lãng mạn. Chỉ cần sự giúp đỡ, chỉ cần những cái ôm động viên, chỉ cần bàn tay đưa ra khi đối phương cần nhất.
Chỉ đơn giản thôi!
Khi bạn tuyệt vọng với cuộc sống, bạn sẽ chẳng quan tâm gì những lời hoa bướm lãng mạn, bạn cũng chẳng để ý tới những lời tỏ tình ngọt ngào. Chỉ cần hai chữ "Về thôi", cô cũng có thể cảm nhận được, cô còn có người thân, còn có bạn bè, còn những người luôn đưa tay ra ôm chặt lấy cô, để cô biết rằng..
Cô, không chỉ một mình!
* * *
- Rồi sao, giờ trèo tường ra hả?
- Chắc vậy rồi. Haizz khổ quá mà, coi người ta phát cẩu lương xong giờ còn phải trèo tường nữa..
- *Đỏ mặt*
- Ai kêu chú xem, anh bắt hai đứa ở nhà rồi mà!
- Hứ, để về bọn em cũng đút cho anh cẩu lương!
- Chị mong còn không được kìa!
Cô đứng đó, không hề cử động, như một cái xác vô hồn giữa ánh chiều tà. Đôi mắt vốn như biết cười nay đã biến mất chẳng chút dấu vết, thay vào đó là sự trống rỗng đầy tuyệt vọng. Thùy Chi cứ đứng im trên sân thượng ở trường, sự tồn tại chẳng khác gì một cái bóng.
Mặt trời dần khuất sau những tầng nhà san sát nhau, bầu trời chỉ còn là một màu đỏ rực, nhuốm lên mái tóc cô màu ánh chiều tà
Cô, vẫn đứng im như cũ, không hề thấy có một dấu hiệu muốn rời đi, im lặng tưởng như không chút sự sống
Kiều Phong vội vã chạy lên sân thượng, khuôn mặt luôn lạnh lùng bình tĩnh nay lại không giấu được vẻ lo sợ cùng khẩn trương. Anh mạnh tay mở cửa ra.
Đập vào mắt anh, là hình bóng lẻ loi của Thùy Chi trong nắng tà. Nhìn bóng dáng gầy gầy ấy, đứng trên sân thượng, như thể chỉ cần có một cơn gió thổi qua, liền mang cô đi mất.
Đó, cũng là hình bóng khiến anh mới gặp lần đầu, đã mang lại cảm giác khác lạ, không hề bài xích hay ghét bỏ như những cô gái khác.
Cũng vẫn hình bóng ấy, bây giờ đây, lại khiến tim anh như muốn nứt ra.
- Chi Chi..
Kiều Phong khẽ gọi. Nghe được giọng nói quen thuộc, Thùy Chi hơi chút giật mình, vội vàng quay sang nhìn anh.
Một làn gió thổi qua, khiến mái tóc dài mượt của cô khẽ bay bay, mang theo chút thê lương.
Mặt đối mặt. Kiều Phong từng bước tiến lại gần Thùy Chi. Bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu tuyệt vọng mà cô cố gắng kìm nén, bây giờ đều tuôn ra hết, tuôn ra trong những giọt lệ không lời.
Kiều Phong chẳng nói gì, cũng không lên tiếng bắt Thùy Chi ngừng khóc, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cô thoải mái gục đầu khóc trên vai mình. Từng giọt lệ ấm nóng ngấm vào áo anh, khiến trái tim anh như bị sát muối.
Im lặng bao trùm. Trường đã đóng cổng, hai người vẫn không có ý định ra về. Thùy Chi ôm chặt lấy người duy nhất ở bên cạnh cô lúc này, thỏa sức mà khóc, thỏa sức phơi bày hết những đau khổ mà quãng thời gian này cô phải gánh chịu.
Nỗi đau mà không một thứ gì có thể lấp đầy, chẳng một lời nào có thể bù đắp.
Nỗi đau nhà tan cửa nát!
Cô ôm chặt lấy anh, như thể sợ anh bỏ rơi cô bơ vơ một mình. Từng lời được nói ra trong làn nước mắt, nói ra với những tiếc nấc ngắt quãng:
- Bố mẹ.. hức.. bố mẹ tớ, ly hôn rồi.. hức hức.. họ không cần tớ.. không cần tớ.. đến em trai tớ.. hức hức.. em trai.. cũng mất rồi.. cũng bị tai nạn.. hức.. tất cả đều.. hức.. đều lần lượt, bỏ tớ mà đi rồi, hức.. tớ.. tớ không còn gì cả.. hức..
Kiều Phong không hề dỗ dành cô như bao người khác, cũng chẳng an ủi hay có lấy một câu đồng cảm. Như tính cách anh từ trước đến nay, chẳng có lấy một lời nói ngọt ngào nào.
Chỉ là, vòng tay đang ôm cô, bất quá lại xiết chặt hơn, để khiến Thùy Chi thấy được, cảm nhận được cái ôm từ Kiều Phong.
Anh buông cô ra, đôi mắt tràn đầy âu lo. Thật may, cô không làm điều dại dột, thật may, anh đã đến kịp lúc.
Kiều Phương cùng Lãnh Hàn đang đứng hóng hớt ngoài cửa, nhìn một màn khóc lóc của Thùy Chi, cũng đủ để bé Tom nhà ta "gớt nước mắt". Nó cười nham hiểm, lao đến đẩy ngã Kiều Phong từ phía sau.
Do không kịp phản ứng, Kiều Phong ngã ra, khiến cho ai đó đang ôm lấy anh cũng ngã theo. Thùy Chi không đủ sức để đỡ lại anh, hai người cùng ngã lăn ra sân thượng.
Trong giây phút môi chạm môi kia, cả hai đều ngớ người, không cả đẩy đối phương ra.
Có lẽ, do cả hai, đã yêu mất rồi!
Dứt khỏi bờ môi mềm mại kia, Kiều Phong mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ lựng của Thùy Chi, đứng dậy, đưa tay ra với cô:
- Về thôi!
Thùy Chi lấy lại nụ cười rạng rỡ vào ngày đầu tiên gặp anh, nắm lấy bàn tay đưa ra trong lúc cô tuyệt vọng nhất. Mặt trời đã khuất dạng, song, trước mặt Kiều Phong bây giờ, chính là nụ cười đầy nắng – nụ cười đến từ mặt trời của đời anh.
Tình yêu là thế. Đôi khi, nó chẳng cần những lời ngọt ngào lãng mạn. Chỉ cần sự giúp đỡ, chỉ cần những cái ôm động viên, chỉ cần bàn tay đưa ra khi đối phương cần nhất.
Chỉ đơn giản thôi!
Khi bạn tuyệt vọng với cuộc sống, bạn sẽ chẳng quan tâm gì những lời hoa bướm lãng mạn, bạn cũng chẳng để ý tới những lời tỏ tình ngọt ngào. Chỉ cần hai chữ "Về thôi", cô cũng có thể cảm nhận được, cô còn có người thân, còn có bạn bè, còn những người luôn đưa tay ra ôm chặt lấy cô, để cô biết rằng..
Cô, không chỉ một mình!
* * *
- Rồi sao, giờ trèo tường ra hả?
- Chắc vậy rồi. Haizz khổ quá mà, coi người ta phát cẩu lương xong giờ còn phải trèo tường nữa..
- *Đỏ mặt*
- Ai kêu chú xem, anh bắt hai đứa ở nhà rồi mà!
- Hứ, để về bọn em cũng đút cho anh cẩu lương!
- Chị mong còn không được kìa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương