Tập Quên Đi Khoảng Cách
Chương 15: Quyết Định Cuối Cùng
Đây là chương 15 bản hoàn chỉnh (Full) mọi người đọc rồi nx để ad sửa lại trước khi đăng nhá.Chương 15: QUYẾT ĐỊNH CUỐI CÙNG Cả một ngày dài bận rộn như vậy, được nghỉ ngơi tắm rửa thật là một điều tuyệt vời. Mặc áo khoác từ phòng tắm đi ra, Hải Băng cảm thấy thoải mái hơn hơn rất nhiều.Hôm nay nó quyết định ngủ luôn tại khách sạn thay vì về nhà,nếu phải chọn thì Băng sẽ chọn đụng mặt Thiên Minh ở khách sạn thay vì gặp mẹ ở nhà,vì ít ra Thiên Minh chỉ làm nó khó chịu chứ không bao giờ ép buộc nó như bà Mai Chi. Hải Băng luôn cảm thấy mình sẽ mất phương hướng như thế này,bị coi thường, sự kiêu ngạo bị nghiền đạp, lòng tự trọng bị tổn thương.Bây giờ nó sẽ phải đứng lên chiến đấu như ba năm về trước,kể cả dùng cả tính mạng mình.Không có ai giúp đỡ.Không có ai ở bên“Reeng Reeng Reeng…” Tiếng điện thoại reo lên đưa nó trở về với thực tại,cầm lấy điện thoại, nhìn dòng chữ hiện lên trên điện thoại,sắc mặt nó lại khó coi hơn bao giờ hết.“Con nghe đây.”“Con đang ở đâu vậy,gần 11h rồi đấy.” Nó vẫn cãi bướng với mẹ mình “Hôm nay con sẽ ngủ tại khách sạn,không về nhà đâu.”“Cái con bé này thật là,...con gái con gứa gì mà chưa tới 18 tuổi đã ngủ qua đêm ở khách sạn vậy hả?" Băng cười lạnh "So với ngủ ở nhà thì ngủ ở khách sạn còn dễ chịu hơn đấy. Con cup máy đây.""Khoan đã.Mẹ nghe người ta đồn rằng Thiên Minh với Hạo Quân là kẻ thù của nhau,tại sao lại như vậy?""Nực cười thật đấy,mẹ nghe ai đồn thì đến gặp người đó mà hỏi chứ sao lại hỏi con." Tắt máy rồi khẽ nhếch môi đầy khinh thường.Mẹ nó cũng thật là,tự nhiên lại quan tâm tới Hoàng Thiên Minh một cách đột xuất như vậy, không biết lại đang tính làm gì đây. Tại nhà họ Trần,Hạo Quân vừa về đến nhà đã bị chủ tịch Trần gọi vào phòng nói chuyện, không cần nói thì hắn cũng biết là chuyện gì.Hôm nay Quân cho con trai của nhà thông gia tương lai ăn một nắm đấm như thế,dù mẹ nó có muốn dấu thì cũng đâu thể dấu được. “Nghe nói hôm nay con đánh con trai của chủ tịch Hoàng,phải không?” “Vâng!” Không hề phủ nhận, Hạo Quân nhận tội luôn,dù gì thì ông ta cũng đã biết rồi mà. “Vì sao?” Khuôn mặt không chút biến đổi, Trần Hạo Niên nhìn hắn hỏi. “Vì sao?” Khuôn mặt không chút biến đổi, Trần Hạo Niên nhìn hắn hỏi. Hạo Quân đối với việc này khó mà được quan tâm lại có vẻ không yên lòng, hắn hiện tại cả tâm trí lại chỉ nghĩ đến Tường Vy mà thôi. “Chỉ là con không nghĩ là ba lại quan tâm tới chuyện này như vậy. Việc hôm nay con làm không thấm là gì so với những chuyện trước đây cả, nhưng ba lại chưa có một lần quan tâm.Lúc nào con nói bố cũng kêu bận.” Hắn muốn tình thương của bố mình, muốn được làm những việc mình muốn nhưng lại không thể. Chủ tịch Trần cũng không nghĩ đến Hạo Quân bên miệng cười khổ nhưng ai ngờ đâu đúng là đã làm cho các con mình đều bị thương tổn. “Nếu như ta không bận thì con không thể đứng ở đây đâu.” “Chính vì vậy nên số tài sản mà con và chị Kim Quân được thừa kế còn nhiều hơn sự quan tâm của bố.” Hạo Quân trong lòng đầy chua sót, dù biết rằng nói những lời này với bố hắn thì như "nước đổ lá khoai" nhưng Quân vẫn phải nói. Lại một không khí trầm mặc, lúc Quân chuẩn bị rời đi, chủ tịch Trần lại nhắc nhở nói. “Hãy nghĩ tới mẹ con một chút,bà ấy là hiệu trưởng của trường, đừng làm bà ấy khó xử thêm.” Chần chừ chừng vài giây Hạo Quân bước đi,để lại Trần Hạo Niên với bao nhiêu nỗi âu lo."Có lẽ...phải mạnh tay hơn mới được." Mang tâm trạng nặng nề trở về phòng, Quân đóng rầm của lại rồi gục xuống sàn nhà đầu ngẩng nhìn trần nhà một cách mông lung.Đôi mắt đen đầy tạm trạng bị che dấu trong bóng tôi mệt mỏi nhẹ thở dài. Cửa phòng bật mở,một cô gái bước vào nhưng không nói một lời nào, cũng chẳng biết phải nói gì với chàng trai ngồi kia, chỉ có thể đứng quan sát mà thôi. Người con gái đó đứng đợi rất lâu nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Trần Hạo Quân, không chịu được nữa liền tiến tới và nói: "Em chuẩn bị thế nào rồi?" Nghe có tiếng nói quen thuộc. Hạo Quân quay đầu lại, bắt gặp chị gái Kim Quân bước vào,hắn giật mình, bất ngờ không thể tả: "Chị...sao chị lại ở đây?""Em trai chị sắp đính hôn,chẳng lẽ chị lại không biết." Đó là Kim Quân,là chị gái cùng cha khác mẹ của Hạo Quân,cô là con vợ cả còn Quân là con vợ hai. Kim Quân kết hôn năm 20 tuổi và sinh sống định cư với chồng ở Mỹ thỉnh thoảng mới về nước để xử lý việc gia đình.Tuy rằng tính cách cũng như cách sống không giống nhau nhưng cả hai rất thương yêu nhau. Là một người chị mà Hạo Quân luôn yêu thương và kính trọng hết mình."Nhìn em thảm hại lắm đúng không?" Hạo Quân bóp trán, cố định thần lại rồi nói."Trần Hạo Quân,chị muốn biết em đã chuẩn bị những gì cho những chuyện này rồi?" Kim Quân nhìn em trai mình chằm chằm rồi hỏi."Em cần chuẩn bị những gì ạ?" Hạo Quân nhìn chị mình bằng vẻ mặt của một kẻ thất bại, song những gì mà chị mình vừa nói cứ quanh quẩn trong đầu hắn, khiến Quân giật mình. "Tất cả." Kim Quân suy nghĩ rất chăm chú, một lát sau rồi nói "Gia đình,tập đoàn RS,tương lai và ngay cả cái tên Trần Hạo Quân của em cũng vậy.""Em cũng không biết nữa." Hắn cúi đầu, nhìn về phía mũi chân mình, chẳng biết bản thân đang làm gì nữa. Kim Quân dường như mở miệng một cách khó khăn: "Chị thì không thể làm gì cả.Chị đã từng nghĩ,nếu chị từ bỏ tất cả thì em trai chị phải làm thế nào.Chị không có đủ can đảm để sống dựa vào một người đàn ông như những người khác. Kim Quân dường như mở miệng một cách khó khăn: "Chị thì không thể làm gì cả.Chị đã từng nghĩ,nếu chị từ bỏ tất cả thì em trai chị phải làm thế nào.Chị không có đủ can đảm để sống dựa vào một người đàn ông như những người khác."Chị à..." Giọng của Hạo Quân có chút khàn khàn."Sự nhút nhát lúc đó của chị đã khiến cho chị đau khổ và mọi chuyện trở nên khó khăn hơn." Hít vào một hơi thật sâu, Kim Quân khẽ nói: "Chị đã nghĩ mình có thể quên được,nhưng tới giờ vẫn không thể.""Chị vẫn thấy có lỗi sau sự việc năm đó sao?" Quân hơi ngạc nhiên, nhìn cậu ấy rồi hỏi không xác định.Nhìn vào mắt của Kim Quân, trong đôi mắt chị mình dường như thiếu đi ánh nhìn mà hắn quen biết, một cảm giác bất lực lan dần trong lòng. Không giống như em trai mình, Kim Quân từ nhỏ đã lớn lên trong vòng tay che chở của bố mẹ, tính cách thẳng thắn, có chuyện gì cũng nói thẳng ra. Ngược lại Quân lại rất nhạy cảm, mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng rất ít khi chịu nhường, cho dù nhất thời chịu nhịn nhưng sau khi tích tụ, Quân sẽ dùng cách khác để phản kháng lại. Cách đây 5 năm Kim Quân cũng có tình cảnh giống hệt Hạo Quân lúc này,lúc đó khi Kim Quân vừa tròn 20 tuổi,dù đã có người yêu nhưng cô vẫn bị gia đình thúc ép để kết hôn với người chồng hiện tại của cô là CEO một tập đoàn thương mại rất có tiếng ở Mỹ,Kim Quân cũng đã từng đứng lên chiến đấu cho hạnh phúc của mình nhưng sức cô quá nhỏ,cô phải buông xuôi tất cả để theo gia đình dù rằng chính bây giờ chính Kim Quân đang rất hạnh phúc cho nên,tâm trạng hiện giờ của Hạo Quân,cô là người hiểu rõ hơn ai hết. Dường như vì hoàn cảnh gần giống nhau nên cảm giác đau đớn lại tăng thêm. Càng muốn sống bao nhiêu thù lại càng sợ bị tổn thương, muốn thích lại không dám thích, cuối cùng lại rơi vào cảnh lo sợ hoang mang. Cuối cùng là cô đơn một mình. Nghĩ tới đây, tâm trạng của Kim Quân bỗng chốc trở nên rất tiêu cực. "Không." Khẽ cúi đầu xuống, hai bàn tay Kim Quân nắm chặt rồi lại thả lỏng, khẽ nói như đã chắc chắn về một câu trả lời đã có sẵn từ lâu: "Chị không hề thấy có lỗi với người đó. Chị chỉ thấy có lỗi với Trần Kim Quân năm 20 tuổi mà lúc nào chị cũng nghĩ là chính trực và chân thật.""Chính trực và chân thật." Hơi thở của hắn dường như bị chặn lại."Em trai à." Trầm ngâm một lúc khá lâu, dường như Kim Quân không muốn tiếp tục chủ đề này nữa bèn quay sang đặt tay lên vai em trai mình rồi nhẹ nhàng nói: "Dù em có quyết định như thế nào,chị cũng sẽ ủng hộ em.Dù em có đang làm gì và ở đâu,em vẫn luôn là em trai Trần Hạo Quân mà chị luôn luôn thương yêu và bảo vệ. Không bao giờ thay đổi." Một chút yên tĩnh, vừa rồi một ý nghĩ từ đâu hiện vào trong tâm trí cậu. Hắn thì thào tự hỏi: “Đây có phải cách cuối cùng của mày không, Trần Hạo Quân." Cuộc sống đôi khi có rất nhiều lời muốn nói, nhưng có lẽ nên dừng lại ở đây. Bớt đi một người để yêu, nhưng lại có thêm một người bạn tri kỉ, có lẽ lại là một việc tốt. Sáng hôm sau,tại tiền sảnh khách sạn ZEUS ,Thiên Minh bước ra.Vẫn cái vẻ bất cần như mọi khi,cầm lấy chiếc chià khoá xe,Minh mở cửa xe chuẩn bị bước vào. Hải Băng đi ra ngay sau đó,thấy thế liền đi nhanh chạy lại đến và nói: “Anh định cứ như vậy mà đi à?”“Đêm qua cô ngủ ở đây sao?”“Ừ.Hôm qua tôi đã mua thuốc cho anh rồi cho nên hôm nay hãy chở tôi đến trường một đoạn coi như trả ơn đi,chờ tài xế thì tôi muộn học mất.” Thiên Minh bất đắc dĩ thở dài, hỏi: “Cô định đi cùng thật sao?”“Mở cửa xe cho tôi đi!” Không còn cách nào khác,Thiên Minh đành phải mở cửa xe nó,Băng cũng không chút do dự mà bước vào xe. Không còn cách nào khác,Thiên Minh đành phải mở cửa xe nó,Băng cũng không chút do dự mà bước vào xe.“Quả nhiên cô rất biết làm cho người khác phải bất ngờ.” Thiên Minh khẽ cảm thán sau khi lên xe ngay sau đó.“Đừng lắm lời nữa,lái xe đi!” Nó đeo kính vào rồi lạnh giọng ra hiệu xuất phát."Ok sister!" Thiên Minh khẽ nhếch môi, nhấn chân ga, chiếc xe lao nhanh trên đường. Chiếc xe phóng vun vút khiến người đi đường hoảng sợ tấp vào 2 bên lề, miệng không ngừng chửi rủa... Chiếc xe của Thiên Minh dừng lại trước cổng trường,vừa bước xuống là Hải Băng đã nhìn thấy Hạo Quân đang đi theo sau Tường Vy với vẻ mặt thẫn thờ. Trong lòng nó thì cảm thấy thật nực cười, hai người này đang làm gì vậy,diễn phim tình cảm Hàn Quốc sao?Nó nhìn thấy hai người này như vậy tuy rất khó chịu nhưng lờ đi và đi lên lớp, Thiên Minh cũng vậy.Vừa bước vào chỗ ngồi được một lúc thì hắn và Tường Vy đi vào,cả hai cùng nhìn nó nhưng nó chẳng thèm để ý, như đang giận dỗi. Một lúc sau cô giáo bước vào, sau khi ổn định trật tự xong cô nói với giọng vui vẻ: "Cả lớp chú ý,hôm nay lớp chúng ta có bạn mới chuyển vào" Ở bên ngoài có một người chỉ im lặng quan sát và thầm đánh giá lớp , đôi môi lại cong lên một nụ cười khó hiểu . Khi học sinh mới bước vào lớp thì cả lớp như rơi vào trạng thái chết lặng người. Nhưng được một lúc thì đám con gái vỗ tay rầm rộ đập bàn rầm rầm, reo hò ầm ĩ khi nhìn thấy nam sinh mới. Học sinh vừa mới chuyển đến lớp này là một mỹ nam với nụ cười toả nắng, chỉ cần điều này thôi là bọn con gái lớp này cũng như đã dc lên thiên đàng rồi. Còn bọn con trai thì cũng đơ ra một lúc rồi vẻ mặt lại trở nên cau có, ánh mắt phát ra những tia đố kị , ghen tức chiếu về chỗ học sinh mới, nhiều đứa thì tức quá nghiến răng ken két. Ngồi ở gần phía cuối lớp , đang dán mắt vào lướt Face thì Hải Băng thấy lớp rầm rộ một cách bất bình thường rồi sau đó cả lũ con gái đập bàn, vỗ tay reo hò ầm ĩ và lũ con trai thì nói xấu cái gì đó . Thấy hơi lạ , cô rời mắt khỏi cái Iphone6 ngẩng mặt lên. Theo phản xạ tự nhiên ánh mắt của Hải Băng cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên, nó thấy một gương mặt nào đó thân quen. "Cậu... cậu ta..." Trên đôi môi và ánh mắt của Hải Băng đã chuyển từ ngạc nhiên sang vui mừng .Quay trở lại với học sinh mới ."Đây chính là học sinh mới của lớp ta." bà giáo nói với cả lớp , rồi quay sang mỉm cười với nó: "Em có thể giới thiệu tên.""Mình là việt kiều mới trở về từ Mỹ, rất mong dc các bạn giúp đỡ,tôi tên là Devil Khải Kiệt."HẾT CHƯƠNG 15
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương