Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 512: Quyển Sách Da Người
Dịch: Hồ Mị Không VềBiên: VôMệnhNhóm dịch: Vô Sĩ***Nghĩ đến đây, Dương Húc Minh híp mắt lại. Dù năng lực của con quỷ trước mắt này đúng là sao chép, nhưng chẳng lẽ nó có thể sao chép luôn cái năng lực mà nó chưa từng trông thấy hay sao? Như vậy, nó sao chép năng lực của đứa trẻ tại căn hầm ở biệt thự nhà họ Dương bằng cách nào? Hơn nữa, tại sao nó thi triển xong thì cả người rạn nứt, đổ máu đầm đìa như thế chứ? Chẳng lẽ, hành vi sao chép năng lực này đã khiến nó tổn thương nghiêm trọng? Hoặc giả, tình huống tương tự với trường hợp của Lý Tử ngày đó. Lúc ở Vương Quan Doanh, bố của Dương Húc Minh khai mở Huyết môn, triệu hồi một bản phân thân của Lý Tử, còn điều khiển cái phân thân ấy sử dụng năng lực của Lý Tử. Chẳng lẽ con lệ quỷ này cũng giống như thế? Nếu đứa trẻ kia đúng là mảnh vỡ linh hồn của Dương Húc Minh, vậy thì con lệ quỷ này cưỡng ép sao chép năng lực thật sự của Dương Húc Minh, thì tại sao dùng xong rồi bị thương nặng như vậy? Dương Húc Minh đạp mạnh hai chân, phóng cả người lên không trung lần nữa. Thanh gươm Sát Phụ to lớn trong tay hắn lại chém về con lệ quỷ tại ngôi mộ bên dưới một lần nữa. Từng luồng gió rét gào thét bên tai khi hắn rơi xuống từ không trung. Trong khi rơi xuống, Dương Húc Minh vẫn nhìn chằm chằm vào kẻ địch. Dù là ngọn lửa quỷ của hắn hay hình bóng của Lý Tử đều không thể ngăn cản hắn đang rơi từ trên trời xuống như thế này. Nếu con lệ quỷ đó muốn đánh lui Dương Húc Minh, chỉ có thể dùng mỗi một năng lực thật sự của Dương Húc Minh ngay tại thời điểm này. Thân thể của hắn đang rơi xuống dần. Một giây... hai giây trôi qua. Khi thanh kiếm của Dương Húc Minh sắp bổ vào đầu con lệ quỷ dưới mộ, thì ngay khoảnh khắc ấy, hắn lại sững sốt lần nữa. Khi Dương Húc Minh bình tĩnh trở lại, hắn nhận ra mình đang đứng trên sườn đồi, quan sát con lệ quỷ dưới một từ trên cao. Tay hắn vẫn đang trong tư thế nâng cao thanh Sát Phụ kiếm. Lần này chẳng cần phải nghi ngờ gì nữa rồi. Năng lực mà con ác quỷ này sao chép chính là năng lực của đứa bé trong căn hầm tại biệt thự cũ nhà họ Dương! Dương Húc Minh lập tức nhìn về phía ngôi mộ âm u bên dưới. Cả thân thể của con lệ quỷ quấn băng kín kia bỗng run rẩy dữ dội. Sau đó, lại có hàng loạt vết thương mới nứt toát ra, máu chảy đầm đìa. Thấy cảnh này, Dương Húc minh cười khẩy. Hắn không do dự nữa, lại đạp mạnh vào mặt đất rồi nhảy lên không trung. Thân thể đô con của hắn lượn một vòng cung giữa bầu trời đêm rồi dũng mãnh đánh về phía con lệ quỷ. Thật ra, năng lực của con lệ quỷ này rất mạnh, nhưng cũng rất yếu. Nếu gặp đối thủ mạnh, nó sẽ vô cùng mạnh mẽ. Nhưng nếu chạm trán với kẻ địch nhỏ yếu, nó sẽ rất yếu đuối. Hơn nữa, con quỷ này khác hẳn bố của Dương Húc Minh. Bản thân bố hắn đã rất mạnh rồi, còn kêu thêm một tên đồng bọn có khả năng sao chép được năng lực của đối thủ nữa, cơ bản là lấy hai đánh một. Nhưng con lệ quỷ trước mặt này thì khác, tự thân nó rất yếu ớt. Ngoại trừ năng lực sao chép ra, bản thân nó không còn tuyệt chiêu chiến đấu nào khác. Do đó, vì Dương Húc Minh cố gắng tiếp cận mấy lần, nó không dám để hắn đến gần thật sự. Vì thế, năng lực duy nhất để nó có thể cản trở chiến thuật áp sát của Dương Húc Minh chính là sao chép cái năng lực đặc biệt ấy. Nhưng mà, cứ mỗi lần sử dụng năng lực kia là nó lại gánh chịu trọng thương. Thậm chí, Dương Húc Minh chẳng cần làm gì cả, chỉ cần nhảy, nhảy và nhảy... Cứ nhảy liên tục như thế, bị xiay chuyển về vị trí ban đầu, rồi nhảy tiếp! Quá trình cứ lặp đi lặp lại hoài như thế đủ để giết chết con ác quỷ đó bởi những vết thương tự xuất hiện trên người nó rồi! Bằng không, dù là Ứng Tư Tuyết hay Nhạc Chấn Đào xuất hiện đánh với con lệ quỷ này, thì tỷ lệ chiến thắng cũng không cao lắm. Dương Húc Minh lại cười nhẹ, dần dà nhảy lên không trung, rồi rơi xuống vị trí nơi con quỷ đang đứng. Sau đó, hắn lại quay về vị trí sườn đồi một lần nữa trong khi bộ ngực của con lệ quỷ bên dưới bị nứt toạt, lộ ra một vết thương cực kỳ đáng sợ. Tại nơi đó, có ba vết thương to tướng, tạo cảm giác cả bộ ngực của nó có khả năng vỡ nát trong phút chốc. Nhưng mà, Dương Húc Minh không hề có bất cứ lòng thương hại nào. Rất có thể con lệ quỷ trước mặt từng là người bị Quỷ Diện sát hại, nhưng giờ phút này nó lại tiếp tay cho giặc, nên hắn không bao giờ thương hại bọn lệ quỷ như thế này! Cả người hắn lại phóng lên một lần nữa, hung tợn lao thẳng về bóng quỷ bên dưới. Đây là lần thứ... Hai... thứ ba... Thứ năm... Thứ bảy... Khi Dương Húc Minh Minh nhảy lần thứ 10, thì lớp băng vải bao quanh con lệ quỷ đã hoàn toàn vỡ ra, để lộ máu thịt be bát, nát nhừ ở bên trong. Lần này, Dương Húc Minh lại nhảy lần nữa từ vị trí cũ. Con lệ quỷ ấy lại ngẩng đầu nhìn hắn, dõi ánh mắt nhìn chằm chằm về bóng người đang lao xuống kia. Tuy nhiên, đôi mắt màu đỏ của nó lại từ từ khép lại. Cơ thể của Dương Húc Minh không đảo chuyển về lại sườn núi nữa. Thanh Sát Phụ kiếm nặng nề bổ thẳng xuống đầu con lệ quỷ kia một nhát thật mạnh. Sau đó, thanh đạo cắt thẳng cả người con quỷ ấy như cắt một lát mỡ bò, phân nó ra thành hai mảnh. Một nhát kiếm mạnh mẽ, không hề bị bất cứ trở lực nào ngăn cản cả. Dương Húc Minh đặt chân xuống mặt đất. Giữa ánh sáng ảm đạm của ánh trăng, ai mảnh thân thể của con ác quỷ từng quấn vải kín người này đang nằm ngọ nguậy trong thống khổ. Cuối cùng, quyển sách trong tay của nó rơi xuống. Bỗng nhiên, Dương Húc Minh nghe thấy một tiếng thở dài đến từ con ác quỷ kia. "Cảm ơn..." Sau đó, con lệ quỷ quấn vải ấy dần dà biến mất cùng với một mùi máu tanh hôi, hòa tan vào trong không khí. Dương Húc Minh đứng yên, cảnh giác một hồi nhưng vẫn không thấy hơi thở của lệ quỷ xuất hiện. Hơn nữa, sau khi nó biến mất, bầu không khí lạnh tanh, rét buốc xung quanh ngôi mộ từ từ tan biến dần. Khí trời oi bức cùng gió nhẹ giữa đêm hè quay lại lần nữa. Cảm giác này y hệt như bạn vừa bước ra khỏi phòng máy lạnh vậy. Làn không khí nóng nực phả vào mặt, suýt nữa khiến Dương Húc Minh choáng váng vì sốc nhiệt. Hắn cúi người xuống, nhặt quyển sách trong tay con ác quỷ ban nãy lên. Ngay khi vừa chạm vào, ấn tượng đầu tiên chính là một loại xúc cảm kỳ quái. Nó hơi lạnh, lại xù xì, y hệt da người vậy. Bìa sách không có bất cứ chữ viết nào, bìa sau cũng vậy. Không hề có chữ viết hay hình vẽ nào bên ngoài quyển sách này. Dương Húc Minh lấy đèn pim chiếu thử, thậm chí có thể thấy rõ lỗ chân lông. Đúng là da người hả trời? Ngẫm nghĩ một hồi, Dương Húc Minh định lật sách ra xem. Nhưng ngay lúc đó, có hai bóng người xuất hiện trước ngôi mộ. Đó chính là Ứng Tư Tuyết và Nhạc Chấn Đào chật vật thoát ra đây. Rốt cuộc, Nhạc Chấn Đào đã có thể thoát khỏi chính cái năng lực của vợ mình. Anh nhìn thấy Dương Húc Minh, thét to: "Người anh em Húc Minh này, hóa thân của em mạnh đến biến thái luôn đó!" Dương Húc Minh nhìn bọn họ rồi cười, sau đó giơ quyển sách lên: "Nhưng em thắng! Cũng hên anh Nhạc thông minh, đổi chỗ cho em. Năng lực của em vừa vặn khắc chế con quỷ ban nãy. Nếu anh đổi Đại tiểu thư đi ra, phỏng chừng tình hình sẽ bết bát hơn nhiều." "Ặc..." Nhạc Chấn Đào lúng túng, nói: "Thật ra, anh định cho cô Ứng ra ngoài. Chẳng qua là, con quỷ đó quấy nhiễu phán đoán của anh. Kết quả là, trong lúc vội vàng nên anh thao tác lỗi, mới mang em ra ngoài này..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương