Sau khi Trần Tuyết Dung qua đời, Lưu Quang tông như rắn mất đầu, nhanh chóng rơi vào tình cảnh tan tác, trở thành mục tiêu của năm đại tông môn, chia rẽ và xâu xé. Trước đây, Lưu Quang tông từng hấp thu các đại trưởng lão của nhiều tông môn khác, phong cho họ chức danh trưởng lão danh dự. Nay những vị trưởng lão này lần lượt quay về tông môn cũ, dẫn theo một phần đệ tử trung thành rời đi. Lưu Quang tông, vốn uy danh lẫy lừng suốt mấy vạn năm, giờ như một khối bánh lớn bị chia năm xẻ bảy, gần như không còn lại gì.
Những đệ tử còn lại hoặc không có chỗ đi, hoặc trung thành với Lưu Quang tông, thì cùng Phong trưởng lão lập ra một tông phái mới. Cái tên Lưu Quang tông dần trở thành quá khứ, chỉ còn lại trong sách sử.
"Trách không được năm đại tông môn không muốn chúng ta đến tìm Lưu Quang tông, hóa ra cũng chỉ vì muốn tăng cường thực lực và giành lợi ích cho mình." Tầm Mạch Mạch cảm thán, ban đầu nàng còn tưởng năm đại tông môn hành động vì đại nghĩa.
"Lưu Quang tông từng vì truyền thừa lớn mạnh mà thu hút tu sĩ từ các môn phái, lần này cũng coi như nhân quả tuần hoàn." Quý Ý Viễn quay đầu nhìn Vân Phi Trần, "Đại sư huynh không nhận vài đệ tử linh căn hệ hỏa vào Chu Tước môn sao?"
"Chu Tước môn còn đang cải cách, tạm thời chưa nhận thêm đệ tử ngoài." Vân Phi Trần điềm tĩnh đáp.
"Phải rồi, công pháp hệ hỏa của Chu Tước môn vốn đã đứng đầu, bắt bọn họ đổi công pháp khác cũng không phải dễ dàng." Quý Ý Viễn hiểu ý, khẽ gật đầu. Tuy phương pháp truyền thừa cũ có phần tàn nhẫn, nhưng hắn luôn ủng hộ cải cách của sư huynh.
Vân Phi Trần liếc nhìn sắc trời, nhắc nhở, "Canh giờ này, đệ không phải nên đến dược đường sao?"
Quý Ý Viễn ngạc nhiên, "Thiếu chút nữa quên mất, ta đi dược đường trước."
Hắn nói lời từ biệt với hai người, chậm rãi rời đi. Vân Phi Trần quay đầu, cau mày nhìn Tầm Mạch Mạch đang cầm chén trà trên tay.
"Sư huynh nhìn ta như vậy làm gì?" Tầm Mạch Mạch ngập ngừng hỏi.
"Khế ước trên người muội sao vẫn chưa được giải trừ?"
Nghe đến chuyện này, Tầm Mạch Mạch nhấp một ngụm trà, chậm rãi đáp, "Phu quân đang bị thương nguyên thần, chờ chàng ấy dưỡng thương khỏi hẳn rồi sẽ tính. Dù sao hiện tại khế ước cũng không sử dụng gì, giải trừ hay không cũng không quan trọng."
"Sao có thể nói là không quan trọng được?" Vân Phi Trần nghiêm túc nói, "Ta biết muội tin tưởng Đồ Thanh, nhưng khế ước này cần phải nhanh chóng giải trừ. Tế phẩm khế ước, đúng như tên gọi, là khế ước chủ tớ với Ám ma làm chủ, muội là tế phẩm thì hoàn toàn bị động. Muội phải hiểu, nếu hắn muốn giết, chỉ cần bóp nát Linh Lung thạch thì muội sẽ thần hồn câu tán."
"Sẽ không..."
"Ta nói như vậy không phải vì nghĩ Đồ Thanh sẽ giết muội. Chỉ muốn nhắc rằng, chỉ khi nào cởi bỏ khế ước thì mối quan hệ của hai người mới thật sự bình đẳng, muội hiểu không?"
Vân Phi Trần biết Tầm Mạch Mạch tin tưởng Đồ Thanh vô điều kiện, nhưng bản thân hắn thì không.
"Vâng, chờ phu quân dưỡng thương tốt hơn, ta sẽ giải trừ khế ước." Tầm Mạch Mạch khẽ gật đầu, nàng hiểu rõ Vân Phi Trần nói vậy cũng chỉ vì lo cho nàng.
Vân Phi Trần thấy nàng nghe lọt, bèn chuyển đề tài: "Đúng rồi, truyền thừa trong thức hải muội đã mở ra hết chưa?"
"Mở ra rồi. Nhưng kiến thức bên trong quá hỗn loạn, ta cần thời gian để sắp xếp lại." Tầm Mạch Mạch trả lời.
"Kia, trận đồ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận cũng tìm thấy rồi chứ?"
"Đã tìm được."
"Vậy thì tốt rồi." Vân Phi Trần vui vẻ nói, "Giờ có trận đồ, có phải Càn Khôn Lưỡng Nghi trận sẽ dễ giải hơn một chút không?"
Tầm Mạch Mạch gật đầu. "Đúng vậy."
"Vậy muội cảm thấy cần thời gian bao lâu?" Vân Phi Trần tiếp tục hỏi.
"Chuyện này ta cũng không chắc chắn, ta còn chưa xem hiểu trận đồ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận đâu."
Tầm Mạch Mạch hỏi: "Có phải năm đại tông môn nhờ huynh đến hỏi ta không?"
"Đúng, bọn họ rất để bụng." Vân Phi Trần gật đầu.
Tầm Mạch Mạch không cảm thấy kỳ quái, Càn Khôn Lưỡng Nghi trận có thể phá giải, khiến linh ma khí giao hội, năng lượng kích phát giúp hồi phục linh khí như cách đây mười vạn năm, đây rõ ràng là ước mơ của mọi tu sĩ.
"Ta cũng không xác định cần bao lâu. Thế này đi..." Tầm Mạch Mạch trầm ngâm một chút rồi nói, "Sư huynh, ta sẽ khắc lục vài phần trận đồ để huynh đưa cho họ."
"Muội muốn công khai trận đồ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận sao?" Vân Phi Trần cả kinh.
"Phải, trận đồ nằm trong tay ta, năm đại tông môn bên ngoài không thể không nói, nhưng trong lòng không biết sẽ suy đoán thế nào đâu. Có khi họ còn cho ta là Trần Tuyết Dung thứ hai, cố ý nắm chặt trận đồ để thu lợi từ giữa. Không bằng ta công khai trận đồ, khiến linh trận sư thiên hạ đều tham gia, vừa giảm áp lực lại bớt người hỏi thăm."
Gần đây có rất nhiều người đến Dược lâu, mặc dù sư tổ không nói gì nhưng nàng biết đây đều là phiền phức do mình mang đến.
"Nhưng Càn Khôn Lưỡng Nghi trận là trận đồ cao cấp nhất, sao có thể dễ dàng công khai như vậy..." Vân Phi Trần cảm thấy không ổn, "Ta sợ rằng sẽ có người thừa cơ."
"Tư duy của sư huynh có chút sai lầm." Tầm Mạch Mạch phẩy tay cười nói, "Trận đồ không phải thứ mà mọi người đều hiểu được. Trận đồ càng cao cấp thì càng khó hiểu. Dù ta khắc trận đồ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận vào chân núi, người xem hiểu cũng không quá mười người. Trận đồ này không phải công pháp, không phải ai thấy đều được lợi."
"Thì ra là thế, năm đại tông môn đa nghi, cho bọn họ trận đồ, áp lực cũng giảm đi." Vân Phi Trần gật đầu.
"Phải, ta sẽ về khắc trận đồ, ngày mai đưa cho huynh."
Tầm Mạch Mạch công khai trận đồ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận đã tạo nên một cơn sóng to gió lớn, đồng thời thu được không ít tiếng tốt. Tuy nhiên, nàng vẫn ở lại Dược lâu, không màng đến danh tiếng gì.
Lâu chủ Trận lâu và nàng không hẹn mà hợp, quyết định khắc trận đồ ở chân núi để tất cả tu sĩ trong thiên hạ đều có thể thấy.
Trong chốc lát, Trận lâu thu hút vô số tu sĩ đến tranh nhau, thu được không ít đệ tử tư chất tuyệt hảo khiến các tông môn khác ghen tỵ và lên tiếng rằng lâu chủ Trận lâu quá biết thu phục nhân tâm.
Lẽ ra Tầm Mạch Mạch nghĩ rằng việc công khai trận đồ sẽ khiến không còn người quấy rầy nàng và Đồ Thanh trong việc tu dưỡng, nhưng không ngờ rằng sau khi công bố, số người muốn gặp lại càng ngày càng nhiều. Linh trận sư khắp thiên hạ đều gửi thiếp muốn gặp nàng để nghiên cứu trận đồ.
"..."
Tầm Mạch Mạch cảm thấy rơi vào đường cùng, đành phải rời khỏi Dược lâu để tìm kiếm chút thanh tĩnh, đồng thời cũng giúp mọi người trong Dược lâu được an yên.
"Phu quân, chúng ta đi đâu bây giờ?" Hai người vừa phi kiếm, vừa bàn bạc địa điểm.
"Không phải nàng dẫn ta đi sao? Nàng quyết định." Đồ Thanh nói.
"Là ta mang chàng đi, nhưng mà..." Tầm Mạch Mạch bỗng nghĩ đến một chuyện, cười nịnh nọt, "Không phải năm đó chúng ta đã hẹn rằng nương ta phi thăng, ta sẽ cho chàng giấu đi sao? Hiện tại ta là của chàng, chàng muốn giấu đi đâu cũng được."
Đồ Thanh nhéo mặt nàng thành bánh bao, "Lúc trước ta muốn nàng chuyên tâm tu luyện, đề cao tu vi, giờ ta đã là Đại Thừa kỳ, giấu nàng đi làm cái gì?"
"Nga." Tầm Mạch Mạch thất vọng.
"Thế nào? Nàng thật sự muốn bị ta nhốt lại?" Đồ Thanh nhíu mày.
"Người ta chỉ tò mò..." Tầm Mạch Mạch thẹn thùng nói, "Chàng sẽ giấu ta ở đâu thôi."
"Hẳn là tìm một bí cảnh không có ai." Đồ Thanh trả lời.
"..."
Một chút tình thú cũng không có. "Muốn đi sao?"
"Không cần." Nàng chỉ tiện hỏi một chút, hiện tại không cần bế quan tu luyện, giấu mình trong một bí cảnh không có ai cũng chẳng có ý nghĩa gì, "Chúng ta vẫn là nghĩ cách chữa trị nguyên thần của chàng đi. Chàng có muốn hỏi Hạo Uyên tiền bối, Khê Cốc tiền bối xem có cách nào giúp khôi phục nhanh hơn không?"
"Thân thể tộc Ám ma rất cường đại, nguyên thần càng cường đại, nên muốn khôi phục cũng không dễ dàng, chủ yếu là phải ngủ say."
"Không có cách nào khác để dưỡng nguyên thần sao? Cấm chế của Hạo Uyên tiền bối thì sao?"
Đồ Thanh lắc đầu, "Cấm chế của hắn thuần túy là thuật pháp ma tộc, hiện giờ ta không thích hợp dùng."
Hắn hiện tại không phải đang tu luyện ma khí, mà là trên đường thoát ma thành tiên, nếu lại tu ma khí sẽ ảnh hưởng đến tiến độ.
Chẳng lẽ một biện pháp nào cũng không có sao? Tầm Mạch Mạch nhíu mày.
"Không cần phải nghĩ nhiều." Đồ Thanh nhẹ nhàng gõ nhẹ vào trán Tầm Mạch Mạch, "Nguyên thần của ta tuy không phải trạng thái tốt nhất, nhưng hằng ngày cũng không ảnh hưởng gì, chỉ cần chậm rãi khép lại là được. Nhưng nàng không phải muốn giải trừ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận sao? Dùng nhiều tâm lực cho nó đi."
"Đúng rồi, Càn Khôn Lưỡng Nghi trận." Tầm Mạch Mạch bỗng nhiên tỉnh ra, hét lớn.
"Như thế nào?" Đồ Thanh ngạc nhiên.
"Chàng còn nhớ không? Ta từng nói với chàng, trong Càn Khôn Lưỡng Nghi trận còn một luồng thần thức của sư tổ Thái Diễn. Ông ấy ngã xuống mười vạn năm mà thần thức vẫn còn tồn tại, chứng tỏ trong Càn Khôn Lưỡng Nghi trận có gì đó giúp nuôi dưỡng nguyên thần."
Hai người đang mải bàn luận quyết định đi tìm Càn Khôn Lưỡng Nghi trận liền lập tức lên đường.
Tu vi Tầm Mạch Mạch giờ đây không như xưa, đến trước trận, nàng liền lấy Thanh Long bút ra khắc một ký hiệu phù hợp với đồ án để thiết lập liên hệ, sau đó Thái Sơ Điệp xuất hiện dẫn hai người đi vào trận.
"Đây là linh châu?" Đồ Thanh nhìn viên cầu màu xanh lam trước mặt, hỏi.
"Đúng vậy." Tầm Mạch Mạch gật đầu, quét mắt xung quanh gọi: "Sư tổ, người ở đâu? Thái Diễn sư tổ?"
"Ở đây, ở đây, chờ chút, ta ở sát vách." Không gian ngay lập tức vang lên thanh âm của Thái Diễn chân nhân.
"Cách vách?"
"Hẳn là ma châu ở bên đó." Đồ Thanh chỉ về một hướng "Chắc chắn ở bên kia."
"Chàng làm sao biết ma châu ở đó?" Tầm Mạch Mạch kỳ quái hỏi.
"Ta có thể cảm nhận được một chút." Đồ Thanh đi tới, dán bàn tay lên kết giới năng lượng, "Phía sau lớp kết giới này có một lượng lớn ma khí rất tinh thuần."
"Thật nhạy bén." Bỗng nhiên, một người chui ra từ bàn tay Đồ Thanh.
Đồ Thanh phát hoảng, lùi lại mấy bước.
"Sư tổ." Tầm Mạch Mạch gọi ngọt ngào.
"Thái Diễn chân nhân." Đồ Thanh nhận ra người này là Thái Diễn chân nhân, lập tức hành lễ cung kính.
"Nha đầu, hiệu suất của con không tệ nha, mới bao lâu đã tìm được người giúp ta phá giải trận pháp?" Thái Diễn chân nhân khen ngợi.
"..."
Tầm Mạch Mạch ngẩn ra.
"Vị tiểu bằng hữu này tu luyện công pháp có chút đặc thù. Hả? Hả? Hả!" Thái Diễn chân nhân bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, "Ngươi là Ám ma tộc."
Tế Phẩm Phu Nhân - Bạo Táo Đích Bàng Giải
Chương 143
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương