Tên Đáng Ghét ! Anh Muốn Em Sống Sao

Chương 51



---

Tiếng nhạc xập xình sôi động cang vọng khắp mọi ngóc ngách khép kín trở nên chật hẹp vì sự đông đúc hiển nhiên của lượng người đang không ngừng la hét, nhún nhảy náo loạn cả một cái bar sôi động.

Trên sàn nhảy cao chót vót 5-6 cô gái trẻ tuổi từ độ tầm 17-20 ăn mặc thoải mái, khá sexy không ngừng đong đưa cơ thể xinh đẹp hòa với âm thanh ồn ào mà phô diễn những vũ điệu điên cuồng, đôi lúc cũng la hét, nhất là lúc này cả không gian hoàn toàn là một màu đen tối chỉ còn mờ mờ cảm nhận được chút thứ diễn ra xung nhớ vài tia ánh sáng màu không ngừng di động, mà rõ ràng nhất hẳn là ngay giữa sàn nhảy, nơi từ nãy giờ tập trung sự chú ý cao độ nhất là chỗ cô gái đang múa cột kia.

Quần ôm dài da gấm phối với áo hở nửa vai gợi cảm, trên đôi boot cao không ngừng uốn lượn dẻo dai, cánh tay nhỏ nhắn vuốt ve lấy thanh sắt sắc lạnh như đang vuốt ve yêu thương một kẻ nhân tình của mình, đôi khi lại yêu kiều lướt ngang những vị khách kích động không ngừng gào hét bên dưới ánh mắt say đắm nở một nụ cười, trông không khác gì một con rắn độc không ngừng ve vãn dụ hoặc con mồi khiến chúng không ngừng giãy giụa nhưng lại không thể thoát, từ từ dằn vặt, đùa giỡn con mồi đến đáng thương.

Cơ thể mềm mại đu lấy thanh cột, từ phía trên từ từ hạ thấp cơ thể trượt xuống sát cột múa, môi vẫn duy trì nụ cười đó, đến khi mũi giày vừa chạm được sàn thì toàn bộ đèn đều cúp đồng loạt không lí do, đến khi ánh sáng lại lần nữa xuất hiện thì trên sàn người cũng biến mất làm dậy lên một trận ồn ào, nhưng khi nhạc vừa nổi lên đám đông kia lại nhanh hòa vào tiếng nhạc không còn chú ý đến người vừa biến mất kia nữa như chưa có gì diễn ra cả.

Trong một góc cầu thang tối ít người chú ý thì bóng dáng của người ta vừa làm náo động bầu không khí vừa rồi kia đang chậm rãi đi lên lầu.

Không chút khách khí ngang nhiên muốn xong qua đám người canh gác bên ngoài kia mà vào bên trong một căn phòng dường như dành cho chủ quán.

Nhưng không may bị đám người canh gác bên ngoài kia ngăn lại, chưa kịp để cách tay thô ráp to lớn của bọn họ chạm vào người cô thì từ sau hai cây súng lần lượt chĩa vào đau đầu 2 gã bảo vệ, từ 2 đầu súng áp mạnh hai gã ta vào tường, nhìn kĩ lại thì mới thấy rõ được người đang động thủ kia, một gã mặt lạnh, khá đẹp trai, biểu cảm không có hay đúng hơn tia sống sót trong mắt gã là 0.

Súng vừa muốn bắn ra thì từ bên trong giọng của một gã đàn ông truyền đến ngăn lại khung cảnh không máy thoải mái lúc này, theo sau đó là chủ nhân của giọng nói kia cũng xuất hiện.

- Không cần phí công ra tay, chừa đạn làm việc khác có nghĩa hơn đi. Còn chúng mày còn không tránh ra, muốn chết?! Cút._ gã ta trừng mắt nhìn hai tên bảo vệ đang thống khổ vô cùng dưới tay của Vỹ Phong.

Hai tên bảo vệ vừa được tha mạng liền chạy đi mất chỉ còn cô, Vỹ Phong và gã kia. Lúc này gã đàn ông kia cung kính cúi thấp đầu.

- Cô chủ, ông chủ đợi cô bên trong, mời.

Cô không chút quan tâm, đế giầy ma sát trên nền sàn kính cường lực 1 chiều dày cộm bên dưới tránh qua khỏi gã đàn ông kia đi thẳng vào trong, Vỹ Phong cũng theo sau nhưng bị cản lại, đưa mắt nhìn cô, cô chỉ đảo mắt lướt sang nhìn một cái rồi lại nhìn người đang ngồi trên sô pha chăm chăm nhìn khung cảnh điên cuồng phát loạn bên dưới.

Một gã đàn ông với đôi mắt sâu, môi dày, từng khối cơ mờ nhạt qua lớp quần áo chỉ cho người nhìn biết cơ thể mình lúc trước cũng từng trải qua rèn luyện , nhưng ẩn sâu trong cái lớp vỏ bọc bình thường ấy lại là một bộ não mưu trí lại nham hiểm khó lường đến cả suy nghĩ cũng không cho ai đoán được.

Ông ta trước đây là trở lí tài chính cũ của chi nhánh nhỏ thuộc Dương Hạ, vì bòn rút tham nhũng tiền của công ty mà bin khởi tố rồi sau đó trốn mất. Chuyện này cũng đã từ khi ba Dương còn nắm giữ vị trí cũ của mình.

Qua bao nhiêu năm không ngờ gã lại trốn sang nước ngoài còn dùng số tiền "bẩn" lúc trước mà đầu tư kinh doanh, còn biến thành ông chủ rồi đem toàn bộ mọi chuyện lúc trước vùi sâu vào quá khứ. Còn âm thầm lắp mưu bày kế ám hại Dương Hạ lẫn gia đình nhà Dương Minh, càng không nghĩ đến nước cờ lợi dụng để làm mọi chuyện lại là nhắm vào cô - một đứa giúp việc khi ấy.

Nực cười thay cô lại nhận cái tên khốn nạn ấy làm ba nuôi mà nghe lời râm rấp.

Vậy mà đã từng có một thời gian cô xem ông ta là người thân thật sự của mình, đem ông ta là hy vọng duy nhất, cũng là niềm tin duy nhất của mình, để sau cùng thì sao? Sau cùng lại đem cho cô một niềm tin giấy, khó tin làm sao, nực cười thế nào khi kẻ cứu vớt lại sinh mạng của mình cũng khéo thay lại luôn là kẻ đứng sau tất cả những bi kịch mà cô gánh chịu bao lâu.

Giờ đây đối mặt với người trước mắt cô chỉ không kìm được chút kinh tởm, cùng ghét bỏ, biểu cảm thờ ơ lại không ngại cho đối phương một cái hừ lạnh.

Dường như sự ghét bỏ này đã động đến đối phương, người đang say sưa ngắm nhìn quang cảnh qua lớp kính ngăn cách kia cũng dời sự chú ý lên cô, có chút ngừng động tác...thật lâu thật lâu sau...ông ta cười...cười đến nhu hòa ấm áp bao nhiêu.

Cmn, còn có thể cười?! Còn cười đến ôn hòa như vậy. Rốt cuộc bản thân mình là ngu ngốc thế nào lại bị loại ôn hòa giả tạo đó gạt đến điên.

Cô lúc này máu nóng trong người bị gợi lên đến muốn phát điên lên được. Tay ôm thành nấm siết lấy lớp thịt giữa lòng bàn tay mà ghim sau móng tay sắc bén vào trong đệm thịt của lòng bàn tay, hai nấm tay giờ đã run run nhè nhẹ giấu ngay phía sau lưng.

- Nếu đưa tôi đến đây chỉ để xem tôi nhảy, thì xong rồi. Tôi có thể đi khỏi nơi này chưa?_ cô không muốn day dưa dài dòng với ông ta kể cả thanh âm thốt ra cũng tăng thêm phần mất bình tỉnh.

- Sao nào? Cô không thích ở nơi này sao? Vậy mà tôi cứ tưởng cô hứng thú với nơi này lắm chứ? Tôi không biết vị Dương tổng kia có điều tra điều gì về khoảng thời gian trước kia của cô không?! Nhưng,..hứ, tôi rất mong thấy biểu cảm của cậu ta lúc này..haha..._ ông ta nhếch môi đầy khinh thường cũng đắt ý, càng nói giọng gã càng tăng thêm độ vang, sau cùng chỉ còn tiếng cười chế giễu âm vang khắp mọi ngóc ngách của căn phòng.

- Ông còn có thể mong gặp được anh ấy sao?!_ cô vòng tay, giễu cợt cười khẩy nhìn ông ta dần dần biểu cảm càng trở nên cứng nhắc.

- Câm miệng, mày nghĩ tao sợ nó sao? Nó nghĩ nó là cái thá gì chứ? Tiền của cha nó tao còn có thể lấy được thì nó tính xử lí tao sao đây. Cà mày nữa tao nhắc cho mày nhớ, cháu trai mày còn trong tay tao liệu mà an phận lại đi, đợi đến khi thằng oắt con kia tới tao liền thành toàn cho chúng mày doán tụ. Giờ mau trở lại phòng của mày đi. Hiện tại mày vẫn còn trong tay tao đấy.

Không cần ông ta xua đuổi cô cũng chả hứng thú gì cái nơi này đâu.

Cô vừa bước ra đã khẽ liếc xéo qua người đàn ông lúc nãy vẫn còn đang giữ lấy Vỹ Phong, không nhanh không chậm nhắc nhở người kia.

- Trợ lý Trần, tôi muốn về rồi làm phiền anh có thể trả người lại cho tôi không?

- Cô chủ tôi...

- Nếu anh thích ôn chuyện cũ như vậy cứ việc đến tìm Vỹ Phong, anh ta gần đây cũng không muốn tuân mệnh của tôi nữa rồi, ba tôi...hứ, cũng chẳng quan tâm nữa. Tôi về trước.

Cô xoay gót đi trước, phía sau Vỹ Phong đẩy người đang giữ tay mình ra nhanh chóng đi theo sau cô.

Vừa ra ngay trước cổng, cô đã khẽ run run cơ thể, mệt mỏi gọi người phía sau.

- Vỹ Phong...

- Phương Trâm?! có gì sao?

- Tôi lạnh rồi.

- Hả?

Đơ người một lúc Vỹ Phong cũng hiểu ý, tay cởi áo khoác ra đưa cho cô mặc lên.

Cô đột ngột choàng tay qua ôm lấy cánh tay Vỹ Phong, đầu tựa sát vào vai anh, từ xa có thể nghĩ rằng họ là một đôi tình nhân đang không ngại ngùng bày tỏ cảm xúc ngay nơi cộng đồng.

- Cô...

- Cho tôi mượn điện thoại của anh, điện thoại của tôi...ông ta lấy rồi.

-..._ Vỹ Phong ngây một lúc nhìn cô, tay vẫn mò mẫm trong túi lấy ra điện thoại của mình đưa cho cô.

- Ở đây đợi tôi, tôi mượn một chút._ giấu điện thoại trong tay, cô xem chừng bác tài xế trong xe lâu lâu lại nhìn về phía bịn họ, cô nhanh tách khỏi người Vỹ Phong, có chút hấp tấp xoay người nhưng bị anh kéo lại ôm lấy. Anh thì thầm vào tai cô " Cẩn thận ", rồi nhanh chóng buông cô ra.

- Cảm ơn...Vỹ Phong, anh cũng cẩn thận._ cô cười với Vỹ Phong một cái rồi mới đi, lần này bước đi cũng thả lỏng hơn, tự nhiên hơn nhiều.

---

* rắc rắc * ( khớp tay )

- Mẹ nó,...

* ầm ầm *

Dương Minh vung tay quét hết toàn bộ mọi thứ trên bàn xuống đất, căn phòng bất chợt nổi lên những đoạn âm thanh đổ vỡ liên tục nhau khiến Bảo Hân vốn lên quan tâm tình trạng của anh trai mình cũng bị dọa cho sợ vội vã phá cửa bước vào.

Cô nhìn đống hỗn lộn tan nát dưới chân lại nhìn sang Dương Minh đang giận đến đỏ cả mặt, mắt vẫn không hề rời màng hình máy tính tựa đang đối mặt ngay với kẻ thù ngay trong tầm mắt đối diện.

Cô thở nhẹ nhõm, mắt nhìn anh, chân lại đến gần phía tủ sách ngay trên tường bên cạnh đã lắp sẵn 1 chiếc điện thoại, cô vẫn chưa từng rời mắt khỏi Dương Minh, tay nhấn nút trên tường, gọi đến đầu dây điện thoại phía dưới, dặn dò vài người vào trong đây thu dẹp mấy thứ đổ vỡ kia.

Cô di chuyển từ những chỗ được xem là ít tính sát thương nhất mà lại gần Dương Minh, mắt liếc đến màn hình còn đang hoạt động kia,có 1 cái tệp hình ảnh được gởi từ email lạ đến máy của anh vẫn còn đang hiện rõ từng tấm từng tấm ảnh một.

Tuy ở khoảng cách khá xa nhưng coi như máy ảnh thuộc dòng sản phẩm xem như thuộc loại tốt nên chất lượng hình ảnh không đến nổi nào

Còn kèm theo 1 video dài hơn 5 phút.

Rõ ràng trước mắt là dáng vẻ thân mật của một đôi tình nhân, cô gái tựa cơ thể bé nhỏ mong manh vì lạnh mà áp sát vào người chàng trai, đầu cũng tựa vào anh. Lúc sau chính cô cũng là người vươn người ôm lấy cổ đối phương đang nói gì đó nhưng nếu thật không chú ý có thể nhầm tưởng là cô còn đang hôn anh ta.

Một lát sau cô gái kia bỏ đi có chút vội vã, chàng trai lại kéo cô lại ôm siết vào lòng rồi mới buông người ra, lần này cô gái lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

Càng xem tay Dương Minh càng siết chặt hơn, sắc mặt cũng đã trắng bệch vì đã kích.

Bảo Hân cũng không khống chế được tim đập thình thịch liên hồi nhìn theo từng cử chỉ của anh.

Được một lúc anh ngã người ra sau ghế tựa, tay đè lấy mi tâm mà không ngừng xoa xoa nắn nắn, hơi thở gấp rút cố gắng kìm lại sự khủng hoảng cùng phẫn uất trong lòng, đứng bên cạnh Bảo Hân có thể thấy được cơ thể anh đang không ngừng run rẩy.

Bảo Hân cũng không biết phải nói thế nào, cô cũng không để ý rằng mình cũng bất giác căng thẳng theo anh trai.

Cô suy nghĩ một chút, vẫn là gọi Bảo Thành đến đây đi, dù sao so với cô đang căng thẳng đến rối rắm thế này thì Bảo Thành vẫn sẽ bình tĩnh hơn nhiều.

Bảo Hân tránh sang một góc, len lén gọi báo tình hình cho Bảo Thành chỉ vừa mới đi làm về, tâm trạng có chút mệt mỏi ở bên kia.

Cô đau lòng cho chồng ngốc của mình vài lời động viên, trước khi cúp máy không quên hôn hôn.

Thật là hai thế giới khác biệt mà.

Cô cũng không dám ở lâu, chắc chắn một đống bừa bãi bên dưới đều được người làn dọn đến không chút dấu vết mới an tâm rời khỏi.

Khép cửa đàng hoàng, cô lại sang một căn phòng khác.

Bài trí căn phòng là nền xanh rêu chủ đạo, với họa tiết hoa lá màu trắng sữa trải khắp căn phòng, rèm cửa dạng ren tua rua lay lay trước những cơn gió lùa vào trong phòng, màu đèn phòng sáng vừa phải khiến thị giác của Bảo Hân cũng thoải mái thích nghi hơn nhiều.

Từ phòng tắm chủ nhân căn phòng mặc bộ quần áo bằng lụa màu hồng sen cổ viền xanh bước ra, vừa nhìn thấy cô, người kia liền nở nụ cười, Bảo Hân cũng cười đến vui vẻ bước lại gần xu nịnh bóp bóp tay người kia.

- Mẹ...

- Sao? Lâu như vậy mới thấy cô đến thăm tôi, không biết là cô bận hay là cô không muốn đến thăm người mẹ này đây.

- Mẹ... Con gái thương mẹ nhất sao lại không muốn thăm mẹ chứ. Đừng giận nữa mà.

- Con gái lớn gã chồng rồi, tim cho người ta rồi còn thương tôi sao? Tôi không hờn dỗi được sao?

- Mẹ...đừng chọc con mà. Con hôm nay đến là thăm mẹ thật mà, nhưng vẫn lo cho anh hai. Anh ấy tâm trạng không tốt chút nào, lúc nãy còn đập đồ.

-... Tuần này đã là lần thứ 2 rồi, thằng bé càng lúc càng căng thẳng, chỉ sợ nếu không làm gì thật sự anh trai con nó kiềm chế không được nữa..._ mẹ Dương mệt mỏi thở dài, phiền muộn nhìn con gái.

- Con không biết anh con trọng tình cảm nhưng...đến nổi này thật sự hết cách. Mẹ, thời gian này chắc mẹ lo lắng lắm, anh ấy thấy mẹ vậy chắ sẽ đau lòng.

- Ừ... Chỉ mong anh con đừng suy nghĩ rồi làm điều dai dột là được.

* ầm ầm * ( tiếng đập cửa)

Bảo Hân ra mở cửa, Bảo Thành từ bên ngoài lai vào, nhìn hết Bảo Hân lại sang mẹ Dương.

Lời nói tuy bình tĩnh nhưng sắc mặt anh lại lạnh lẽo đáng sợ.

- Dương Minh...mất tích rồi

...

---
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...