Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ?
Chap 8
"Cậu thế nào?" khí thế dồn ép bức người đến ngạt thở, đôi mắt hắn như có ma lực nhìn thẳng vào cậu. Cả người cứng lại không thể tiến cũng không dám lùi. Đôi môi đỏ mím lại, ngón tay thô ráp của hắn vuốt ve đôi má mềm mại, cảm giác ngứa ngáy kì lạ khiến tim đập khẩn trương, cậu nuốt khan nước miếng mà không dám né tránh. Hắn dùng ánh mắt mê hoặc đó tiến đến sát môi cậu, nhẹ luồn tay vào mái tóc mềm và cắn lấy cánh môi đỏ. Cậu bị mê hoặc đến không thể từ chối khi lưỡi hắn tách ra môi mình và tiến vào... Nhưng chúa ơi, một cách nghiêm túc, cậu phải tỉnh táo nhận thức rõ tình trạng hiện tại. Bản thân bị ấn xuống nệm salon, hắn đè trên cậu và rải nụ hôn khắp cơ thể, áo cậu đã bị cởi từ lúc nào và chiếc sơ mi của hắn bung hết nút, tuột quá vai. Cậu điên sao? Không, không được, từ bao giờ cậu trở nên dễ dãi như vậy, chẳng lẽ chỉ vì hắn là người đầu tiên hôn cậu, người đầu tiên và duy nhất cho đến giờ chạm vào cơ thể cậu? Lấy lại được lí trí và tự chủ, cánh tay lập tức đẩy ra hắn, cậu thở hổn hển: "Andwae! Dừng lại, tôi không thể!" Ngọn lửa bùng lên từ đáy mắt, hắn không có kiên nhẫn đùa với cậu: "Có thể hay không không phải do cậu!" nói đoạn hắn lại lao vào... Cậu vùng vẫy giẫy giụa, bắt đầu hoảng loạn khi lưng quần bị hắn nới lỏng. Cậu khác nào trai bao, hắn muốn là động vào, không cần biết đến cảm nhận của cậu, cũng không yêu cậu... Tại sao bản thân lại quá dễ dãi như thế? Yếu đuối và vô dụng. Dù cố vùng vẫy la hét, hắn vẫn không buông tha. Cậu khóc, hắn vẫn mặc kệ... "Bốp!" tiếng vang chát chúa của cái tát, không phải trên mặt hắn, là cậu vung tay tát chính mình... Đè lên vết tát của cha hắn, bên má đỏ rực sưng hằn dấu tay và ướt đẫm nước mắt... Hắn kinh ngạc thảng thốt kịp giữ chặt cổ tay cậu trước khi cái tát tiếp theo rơi xuống phá hủy đôi má bầu bĩnh,hắn gằn giọng: "Cậu đang làm gì?" "Ô...ô...tôi ghét anh...ô...tôi không muốn...Ô...ô" cậu oà lên nức nở như 1đứa trẻ. Đối mặt với cậu như thế, ánh mắt hắn chùng xuống bối rối: "Ah, được, được rồi, nín đi, tôi bôi thuốc cho cậu!" "Ô...ô...không được đụng vào tôi...ô...ô" "Được, được rồi, tôi không đụng, mau nín đi! Aishh, điên với cậu mất thôi!" hắn vò rối mái tóc nâu của mình, nhăn mặt đầu hàng "Được, được rồi, tôi không đụng, mau nín đi! Aishh, điên với cậu mất thôi!" hắn vò rối mái tóc nâu của mình, nhăn mặt đầu hàng "Ô...ô..." "NÍN NGAY!" hắn mất kiên nhẫn gầm lên như con bạo lông. "..." cậu bị doạ cắn môi nín bặt. Mắt mọng ứ nước, cái miệng nhỏ mím lại mếu máo nhìn hắn như đứa trẻ. "Được rồi, mặc áo vào, ngồi đó, tôi đi lấy thuốc mỡ! Trông cậu không giống một con nào trong 12con giáp cả, xấu xí!" hắn lừ mắt quay lưng ra khỏi phòng "Phù!!!" cậu vuốt ngực thở phào, bên má trái nhói đau đến phải xuýt xoa "Cạch!" hắn trở lại với tuýp thuốc mỡ trên tay, thẩy nó sang cho cậu: "Bôi vào nếu không muốn mặt cậu sưng thành mặt heo. Tôi đi tắm, khi tôi ra mà chưa bôi vào thì coi chừng!" hắn buông lại một câu rồi biến mất sau cánh cửa phòng tắm Cậu đơ ra nhìn tuýp thuốc, mỉm cười ngọt ngào: "Phì! Lo cho người ta mà còn giả vờ thô lỗ." ... Hắn bước ra ngoài, thấy cậu đang cặm cụi hí hoáy, nhíu mày hỏi: Hắn bước ra ngoài, thấy cậu đang cặm cụi hí hoáy, nhíu mày hỏi: "Không ngủ đi còn tự kỉ gì đấy?" Cậu bĩu môi chìa ra tờ giấy A4 chi chít chữ: "Hợp đồng! Cha anh bảo để yên1tháng, trong1tháng này cố gắng làm bên kia huỷ hôn! 2chúng ta phải quy định 1vài điều khi cùng sống." hắn hờ hững liếc nhìn, ánh mắt càng ngày càng đanh lại rồi tối sầm xuống "Cậu giỡn mặt à? Cái gì mà đi làm lại, ngủ riêng, không được hỏi chuyện cá nhân. Rồi 1đống điều lệ vớ vẩn." "Anh được đi làm sao tôi phải ở nhà? Ô...ô...mặt tôi đ.." "NÍN! Được rồi, làm ca sáng đến 3h chiều, tôi đã nhẫn nhịn rồi! Nếu không muốn bị tống vào phòng khoá cửa cả ngày thì im ngay." hắn vò nhàu tờ giấy quẳng sang 1bên, tiêu sái ngồi xuống giường. "Đã ăn gì chưa? Nhìn mặt cậu hệt cái bánh bao làm tôi sực nhớ mình chưa ăn tối! Tắm đi rồi xuống phòng ăn!" hắn trông thật hưu nhàn và đáng yêu trong chiếc áo thun xanh nhạt với quần lửng đến gối, thong dong 1tay xới tơi mái tóc nâu đỏ ướt nước, 1tay đút túi quần bước ra ngoài... *** Những tia nắng sớm len qua khe hở của tấm rèm đang bay phấp phới, đã là tháng cuối của mùa thu. Cơn gió se lạnh từ ban công thổi vào lướt nhẹ qua mặt con người đang ngủ, cậu dụi dụi mắt, ngồi dậy vươn người như con mèo nhỏ!Nhìn mái đầu nâu đỏ đang vùi trên gối,cậu chép miệng.Tối qua cãi 1trận, kết quả vẫn phải ngủ cùng giường,hắn đã bảo sẽ không làm gì nhưng tên khốn này không có khái niệm giữ lời...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương