Tên Sát Nhân Bí Ẩn
Chương 20: Dự đoán và đón đầu
23 giờ 42 phút, ngày 30 tháng 6. Ánh đèn huỳnh quang màu trắng chiếu sáng một khoảng không gian buồn tẻ của một trạm xăng dầu nằm trên con đường vắng người qua lại ở ngoại thành thành phố. Ba chiếc máy bơm xăng hiện lên trong ánh sáng của ba chiếc đèn, để lại sau lưng nó một màu đen kịt của bóng tối cùng sự yên tĩnh đến rợn người. Thomas Bersaka là một nhân viên chuyên sở dụng máy bơm xăng của trạm. Ngồi trên chiếc ghế nhựa, anh chăm chú vào bàn cờ tướng đang chơi dở của mình và người đồng nghiệp. Mặc một bộ đồng phục nhân viên màu xanh từ trên xuống dưới, anh vén tay áo lên hơn một nửa, vừa lấy tay phất phất cổ áo, vừa âm thầm rủa trời hôm nay nóng oi đến lạ thường. Lũ muỗi bắt đầu lộng hành hơn sau những ngày mưa tầm tã, lũ ruồi bọ đã bâu quanh lấy ba chiếc bóng đèn, để lại tiếng vo ve khó chịu. "Chát!", Thomas đột nhiên vô thức lấy tay đập vào chân mình một phát rõ đau. Anh đã thấy cảm giác ngưa ngứa ở chân, nhưng khi nhìn lại thì cũng chả có xác con bọ nào dính bê bết ở tay cả. Ván cờ đang đến hồi gay cấn, anh chỉ muốn chơi cho yên mà cũng không xong với lũ muỗi này.Người đồng nghiệp của anh, Jack, sẽ giữ lợi thế trong ván cờ nếu tiến thêm con mã, nhưng anh cũng có thể lấy tượng để chặn lại, một kế nghi binh. Jack nhìn chằm chằm vào bàn cờ tướng của mình, cằm tựa vào tay, cau mày suy nghĩ. Chợt, Jack ngước lên nhìn Thomas, làm vẻ mặt lấy làm nghiêm túc, cất lời hỏi:- Này! Đến lượt ai rồi nhỉ?- Chịu... – Thomas lắc đầu đáp lại. Chỉ khoảng 10 phút nữa là hết ca của họ, Jack đứng dậy bỏ dở ván cờ, để lại lời nhắn với bạn rằng mình cần đi một chút rồi tiến về dãy nhà tối om sau cùng. Thomas thở dài một hơi rõ to, chán nản ngã đầu ra lưng ghế. Ánh sáng từ bóng đèn huỳnh quang chợt rọi thẳng vào mắt, Thomas vội di chuyển đồng tử sang phía bầu trời tối đen của khoảnh khắc lúc nửa đêm. Bầu trời không một gợn mây, sao lấp lánh trên trời nhưng mặt trăng thì trông như một mảnh vòng nhỏ bị vỡ tan trong sự tĩnh lặng cũng màn đêm u tối.Chợt, thứ ánh sáng nhân tạo màu vàng đột nhiên phá hỏng lấy khung cảnh của bầu trời không trăng. Thomas nhíu mày lại, nhìn về nơi nguồn của thứ ánh sáng kia. Một chiếc xe ô tô nhỏ màu trắng đang tiến gần về phía của anh. Nó rẽ vào trạm, bốn chiếc bánh xe lăn chậm dần rồi dừng hẳn lại, tiếng động cơ cũng đã tắt. Thomas khẽ thở dài một hơi. Thật không ngờ nửa đêm nửa hôm sắp hết giờ làm mà anh vẫn phải làm việc, thôi thì cứ bơm xăng xong cho chiếc xe này rồi về nhà luôn vậy. Chợt, cánh cửa xe khẽ rít lên một tiếng rồi mở hẳn ra. Từ trong xe, Thomas có thể thấy được hai người thanh niên trẻ bước xuống. Họ mặc một bộ đồ vest gọn gàng, một người đen, một người xám, nom không giống như khách du lịch nhưng đôi mắt họ lại ánh lên sự mệt mỏi sau khi đi một khoảng đường dài.Thomas bất giác lùi lại một bước, nhìn về phía hai người kia, cất cao giọng hỏi:- Các anh cần bơm xăng bao nhiêu? Hai người kia dường như có vẻ không hề chú tâm vào câu hỏi của anh mà chỉ lắc đầu nhè nhẹ. Người thanh niên mặc bộ đồ màu đen chợt bước lại gần Thomas, cất cao giọng hỏi.- Cho hỏi! Anh có phải là Thomas Bersaka không?Nghe được những lời kia, hai hàng lông mày của Thomas vô thức mà nhíu lại. Nếu tự dưng giữa đêm giữa hôm có hai người đến hỏi danh tính của mình, lại hỏi với giọng điệu như đang tra khảo thông tin thì người đó không thấy lo lắng cũng phải nghi ngờ. Mà...càng kinh hãi hơn, tại sao hai người này có nét giống cảnh sát?! Thomas nuốt khan hai tiếng, chớp chớp đôi mắt của mình một hồi lâu rồi mới ngập ngừng lên tiếng:- Vâng... Chính là tôi! - Vậy được rồi thưa anh Thomas! – Người thanh niên mặc áo đen tiếp lời. – Tôi là Capricorn Dybert, là cảnh sát điều tra của sở cảnh sát thành phố. Chúng tôi... Chưa kịp nghe được hết câu, Thomas chợt cảm thấy tai mình đang ù đi, đầu óc cũng tối om lại không suy nghĩ được gì. Cảnh sát... họ là cảnh sát thật!... Và họ đến để tìm anh! Phải chăng mọi chuyện trong quá khứ... họ đã điều tra ra rồi sao?! - ...Thomas Bersaka! Anh sẽ hợp tác với chúng tôi chứ? Ma Kết cố gắng lấy lại sự chú ý của Thomas nhưng dường như bất kì âm thanh nào cũng không thể lọt vào tai anh ta được nữa. Mí mắt của Thomas giật liên hồi, đồng tử đảo tới đảo lui tránh nhìn trực tiếp vào mắt, hai vai của anh ta đang run lên bần bật, phải nắm chặt bàn tay thành nắm đấm để giữ cho mình không mất bình tĩnh. Bảo Bình lúc này không giữ được kiên nhẫn nữa, anh mạnh dạn tiến lên một bước, giảm khoảng cách giữa mình và Thomas lại, cất cao giọng nói:- Thomas Bersaka? Anh nghe chúng tôi nói gì chứ? Tính mạng của anh...- A!!!!!!! Chưa kịp để Bảo Bình nói dứt câu, Thomas chợt thét lên một tiếng khiến cả hai giật nảy cả mình. Anh ta quay phắt người lại và hốt hoảng chạy sang dãy nhà phía sau đang chìm trong bóng tối. Ma Kết và Bảo Bình vội vàng đuổi theo sau ngay lập tức.Thomas chạy nhanh trong cơn hoảng loạn, cho dù anh biết rằng chạy cũng vô ích nhưng anh cũng không muốn đứng lại. Vào tù hay trốn tránh cả đời? Sự lựa chọn kiểu gì thế này?! Chợt, Thomas đâm sầm vào một người nào đó và ngã huỵch xuống. Anh vội ngước nhìn người trước mặt, đó chính là Jack...nhưng anh ta cũng không thể giúp ích gì cho anh trong tình huống như thế này cả. Gương mặt của Jack dần không thể che dấu được sự khó hiểu của mình, anh nhướng mày lên, chưa kịp cất tiếng hỏi thăm thì lại thấy Thomas đã luống cuống chực đứng dậy chạy tiếp. Ma Kết và Bảo Bình đã đuổi kịp đến nơi, họ túm lấy Thomas và kéo anh đứng dậy. Thomas vẫn giãy giụa như con cá bị mắc lưới, nhất quyết không chịu hợp tác với hai người cảnh sát cho dù họ có khuyên bảo nhiều đến cỡ nào. Thấy bạn mình gặp nguy, Jack nhíu đôi mày lại nhìn hai người trước mặt mình, dù chưa hiểu tình hình mấy nhưng anh vẫn cất cao giọng kèm theo một chút giận dữ:- Này! Các anh là ai? Tại sao lại bắt anh ta? - Chúng tôi là cảnh sát thưa anh! Xin cảm phiền nếu anh không giúp được chúng tôi thì hãy lùi ra sau một bước! Bảo Bình đáp lại với giọng bực nhọc, hai tay vẫn cố kìm Thomas khỏi cơn giãy giụa. Thomas vẫn la hét như một đứa trẻ lên ba không chịu đi học. Tâm trí anh dường như đã bị nhấn chìm trong cơn hoảng loạn, không thể suy nghĩ được gì thấu đáo nữa. Anh chỉ muốn chạy thoát khỏi đây, anh vẫn còn vợ con đang chờ ở nhà, vẫn còn cuộc sống ở phía trước,... chính vì vậy, anh không thể vào tù lúc này được!! - Thomas Bersaka! Ma Kết chợt cất tiếng gọi to tên của Thomas, nhưng dường như mọi lời nói đều không thể lọt vào tai của anh ta được nữa. Đột nhiên, Thomas cúi xuống cắn vào bàn tay đang kìm chặt người mình lại. Bảo Bình chợt kêu lên một tiếng rồi theo phản xạ mà rụt tay lại, xoa xoa vết cắn của Thomas trên bàn tay.Thấy vòng vây kìm kẹp của mình đã được thả lỏng, Thomas liền nhấc chân lên, toang quay người tẩu thoát ra khỏi đây. Chợt, Thomas bỗng thấy hai mắt mình tối om lại, phần trán ngay trước nhói lên một cái rồi lảo đảo ngã ngửa ra sau, té vào người của Bảo Bình khiến anh cũng ngã huỵch xuống đất. Jack là người đứng ngoài cuộc nên có thể chứng kiến hết toàn bộ, anh há hốc cả mồm ra, mở to đôi mắt hết cỡ nhìn người thanh niên trước mặt mình. Chỉ trong tích tắc thôi, Jack có thể thấy được người thanh niên áo đen này ra một cú dứt khoác vào mặt của Thomas không một chút do dự. Khoan đã nào! Họ nói họ là cảnh sát đúng chứ? Vậy tại sao hành động của họ lại giống như giang hồ tới đòi nợ thế này?! Thấy mình hơi lố, Ma Kết vội vàng chạy đến xốc Thomas ngồi dậy, đồng thời lấy chiếc còng tay ra tra vào cổ tay của Thomas. "Cụp", âm thanh khi chiếc còng tay đóng lại vang lên giòn giã, trói hai bàn tay của Thomas lại không còn sự tự do. Lúc bấy giờ, Thomas dường như đã trấn tĩnh lại sau cú choáng, như lại bắt đầu hoảng hốt khi thấy hai tay mình bị trói lại bởi chiếc còng bằng sắt kia. Như một tên tội phạm thật sự.... *** - Thomas Bersaka! Anh đã bình tĩnh rồi chứ?! Nghe được tiếng gọi tên mình, Thomas ngước mặt lên nhìn xung quanh. Hai tay vẫn bị chiếc còng kìm chặt, nhưng có vẻ anh không còn cảm thấy hoảng loạn nữa. Khung cảnh trước mặt anh vẫn là trạm xăng dầu quen thuộc nơi anh làm việc, loáng thoáng đằng xa là Jack đang đứng nói chuyện với người thanh niên đã tấn công anh. Thomas chợt giật mình bừng tỉnh, tròn mắt nhìn thẳng vào mặt của người đang đứng trước mặt mình, người thanh niên áo xám. - Thomas? Anh ổn rồi chứ? – Bảo Bình cất tiếng hỏi. Chợt cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, Thomas đáp lại với giọng ngập ngừng và run run. - Vâng...tôi ổn. - Vậy được rồi anh Thomas! – Bảo Bình nói tiếp. – Bây giờ chúng tôi có một số câu hỏi cần anh thành thật giải đáp, hi vọng anh sẽ hợp tác với chúng tôi. Đừng để mình trở thành nạn nhân thứ tư.- Thomas! Anh đã từng là nghi phạm của một vụ giết người, nhưng vì không đủ bằng chứng nên anh được trắng án. Điều này tôi nói có đúng không? – Bảo Bình cất lời hỏi cùng gương mặt nghiêm túc đến đáng sợ. Chợt nghe được đến đây, mồ hôi lạnh của Thomas chợt tuôn ra như suối, sắc mặt thì trắng bệch cả ra không chút sức sống, môi thì mấp máy toang nói gì đó rồi lại thôi. Anh nuốt một ngụm nước bọt lớn, ngập ngừng cất tiếng đáp lại. - Vâng... - Và anh chính là hung thủ của vụ án? - Không phải tôi... - Thomas cúi đầu xuống, đáp với giọng lí nhí như không muốn cho ai nghe thấy. - Nhưng anh là đồng phạm. Anh đã hỗ trợ cho hung thủ để giết nạn nhân đúng chứ Thomas?Thấy lời nói của Bảo Bình như mũi tên đâm thẳng vào tâm can, Thomas chợt run lên cầm cập, muốn đáp lại cũng không được, muốn chối bỏ cũng không xong. Đây là sự thật, nhưng sự thật ấy đã hơn 10 năm rồi. Vụ án đã đi vào dĩ vãng, tội lỗi đã bị người đời quên đi nhưng nỗi ám ảnh vẫn đi theo Thomas trong từng giấc ngủ, bắt anh phải trả giá cho tội lỗi của mình...Người ta gọi đó là sự hối hận. - Tôi... - Thomas đáp lại lí nhí. – Tôi mệt mỏi lắm rồi. Tôi không còn muốn trốn chạy nữa. Đúng vậy. Chính tôi đã phối hợp với anh ta để gây ra vụ án. Nhưng...chúng tôi không cố ý giết chết cô ấy! Thomas Bersaka, Peter Trode, Saberla Nangde,... ba cái tên nổi tiếng, hai cái chết kinh hoàng. Mười năm trước, một vụ án mạng đã nhấn chìm mọi tin tức xuống dưới chân của nó và dành vị trí trang nhất hàng tuần liền. Vào ngày sinh nhật của Seberla Nangde, một vụ hỏa hoạn đã nhấn chìm ngôi biệt thự đẹp nhất thành phố trong biển lửa cùng cái chết của cô con gái của ông chủ căn biệt thự. Nguyên nhân của vụ hỏa hoạn là một đám cháy ở gần ống dẫn khí ga, nhưng vẫn chưa rõ ai là người đã gây ra đám cháy ấy. Tiền mất, tật mang, con gái lìa trần, hành khách trọng thương,...cuối cùng ông chủ của ngôi biệt thự ấy đã tự sát trong đống đổ nát của căn nhà còn sót lại. 3 ngày sau, người ta đã tìm được danh tính của hung thủ gây ra đám cháy: Peter Trode. Dấu vân tay còn đọng lại gần trên chiếc can nhựa chứa xăng gần đấy đã dẫn cảnh sát đến nhà của anh ta. Nhưng kinh hoàng hơn, khi cảnh sát đã đến hiện trường, Peter đã bỏ trốn và bị một chiếc xa tải tông dẫn đến tử vong. Vụ án kết thúc và bị lãng quên. Mười năm sau, sở cảnh sát thành phố lại tiếp tục điều tra vụ án này vì một cuộc giết người hàng loạt với số nạn nhân tăng theo số tội ác của họ. Mọi người đã tìm hiểu lại và phát hiện ra vụ án năm xưa. Trước khi Peter bị xe tải tông chết, anh ta đã gọi cho ai đó và đó chính là Thomas. Thomas chính là đồng phạm của anh khi gây ra vụ hỏa hoạn. Peter châm lửa, còn Thomas thì tranh thủ cưỡng đoạt đồ vật có giá trị trong nhà. Tưởng chừng vụ cháy chỉ để đánh lạc hướng, nhưng nào ngờ đâu nó lại dẫn đến một thảm họa kinh hoàng khiến hai mạng người ra đi. Peter đã đền mạng, phải chăng bây giờ sẽ đến lượt Thomas? - Thomas Bersaka này! Chúng tôi đến đây không chỉ vì mục đích làm rõ vụ án mà là còn vì tính mạng của anh đấy Thomas! – Bảo Bình cất cao giọng giải thích. - Tính mạng của tôi sao? – Thomas nhíu mày lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của người đứng trước mình mà nghiêng đầu khó hiểu. – Ý anh là...- Phải đấy! Chúng tôi đang nghi ngờ tên Thần Chết sẽ chọn anh là mục tiêu kế tiếp của hắn! =========0======== Bước đi trên con đường vắng người qua lại, Taderko chợt cảm thấy trong lòng mình bất an vô cùng. Đoạn đường phía trước không có một bóng đèn đường, chỉ có ánh đèn huỳnh quang của nhà người dân lọt ô cửa sổ chiếu sáng khoảng đường mịt mờ trong bóng tối. Cô nuốt nước bọt, nhủ thầm mọi chuyện chắc sẽ ổn thôi vì cô đã lớn rồi. Cô sợ bóng tối, cô không thích những thứ nấp đằng sau màn đêm kia, ai mà biết chúng là người hay một thứ quái quỷ gì đó? Mặc một chiếc áo khoác dày cộm dài đến tận đầu gối trong thời điểm oi bức như thế này, Taderko thậm chí còn không cảm thấy nóng nực mà lại còn thấy lạnh sống lưng. Tại sao nhà điện lại đi tắt đèn đường cơ chứ?! Thật đáng ghét mà! Bước đi nhanh qua đoạn đường không đèn, mọi giác quan của Taderko dường như nhạy hơn hẳn. Cô có thể nghe được tiếng tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực, tiếng bước chân của mình đang phát lên không hề đều đặn và có xu hướng tăng dần về sau. Không gian tĩnh mịch đến đáng sợ, trên bầu trời lại không có trăng, sao mà cô xui đến như thế này?!Chợt, Taderko có thể nghe được tiếng động cơ của xe hơi từ đằng sau đang tiến gần về phía mình, ánh đèn pha chiếu sáng cả một khoảng đường phía trước của cô. Taderko thở phào nhẹ nhõm, ít ra thì chỉ trong chốc lát thôi, cô cũng có thể cảm thấy an tâm hơn được phần nào khi có người trên đường vào giờ này. Chiếc xe ôtô nhỏ chạy vượt qua cô, để lại một đám bụi khô khốc cuộn lên thành dòng. Taderko lấy tay bịt mũi lại, nhíu mày nhìn theo chiếc xe kia với tâm trạng không được tốt. Đúng là cô vui mừng khi thấy có bóng người thật, nhưng kiểu đi rồi để lại một đống bụi như thế này thì tuyệt đối, tuyệt đối cô không hề cảm kích! Chợt, ánh đèn đỏ phía sau đuôi của chiếc xe chợt phát sáng lên, thân xe nhẹ giật một cái rồi dừng hẳn lại. Taderko cau mày nhìn chiếc xe kia mà lòng đầy nghi hoặc. Một chiếc xe dừng lại ở nơi vắng người thì nó cần cái gì? Loại trừ trường hợp tài xế cần đi ra vì cô đang đứng tại đây thì chỉ còn hai trường hợp: lốp hỏng hoặc cướp... Taderko bất giác thụt lùi lại, song vẫn không dám quay lưng bỏ chạy. Điều bây giờ cô cần là quan sát tình hình rồi mới ra tay.Cánh cửa của chiếc xe nhỏ mở ra và một bóng người từ trên xe nhảy xuống. Taderko nheo mắt lại nhìn rõ người kia, dường như...đó là một cô gái. - Cô là Taderko Vabreda đúng không? - Cô gái lạ mặt chợt tiến đến gần cô, cất tiếng hỏi. Cảm giác nghi ngờ đang bắt đầu hình thành trong Taderko ngày một lớn. Cô theo phản xạ mà lùi lại thêm một bước nữa, nhíu mày nhìn thẳng vào mắt của cô gái lạ mặt kia, đáp lại với giọng ngập ngừng.- Vâng...chính là tôi. - Ôi trời! Gặp được cô tốt quá! Người con gái kia chợt thở phào một hơi nhẹ nhõm, nét vui mừng dần hiện lên trên gương mặt mệt mỏi của cô. Chợt, cô ta lấy trong túi mình một tấm thẻ, vừa đưa cho Taderko xem, vừa nói:- Tôi là cảnh sát điều tra của sở cảnh sát thành phố, Sagittarius Yunke. Xin cô hãy hợp tác cùng chúng tôi vì chúng tôi đang nghi ngờ rằng cô có thể là mục tiêu kế tiếp của tên Thần Chết trong vụ án mạng hàng loạt gần đây! - Sao cơ?! Nhịp tim của Taderko dường như bị lệch mất một nhịp, nó nhói lên một cái rồi mang đến cho cô sự hoảng hốt tột độ. Cảnh sát? Mục tiêu tiếp theo? Điều đó có nghĩa là gì chứ?- Khoan đã nào! Không phải tên Thần Chết chỉ nhắm đến những người có tội trạng trước đây sao?! Tại sao lại là tôi cơ chứ?! Taderko cố đáp lại với giọng bình tĩnh nhất có thể, nhưng gương mặt cô thì biểu cảm ngược lại, nó mang một sự hoảng sợ tột cùng. Nhân Mã nhìn cô một hồi lâu tồi thở dài chán nản, phải rồi, đâu phải ai cũng tự nhận mình là tội phạm cơ chứ? - Cô Taderko này... Cô có quen Waterson đúng chứ? - Tôi không quen ai như vậy cả! Bằng một giọng chắc cú, Taderko đáp lại câu hỏi của Nhân Mã ngay mà không cần suy nghĩ. Cô cau mày lại, nhìn người con gái trước mặt mình, cô có thể cảm thấy được những giọt mồ hôi lạnh đang dần toát ra không thể kiểm soát. Chợt, khóe môi Nhân Mã khẽ cong lên một đường sắc sảo, gương mặt cũng trở nên tự tin hơn nhiều . Taderko rùng mình ớn lạnh.- Ô! Cô vừa tự nhận rồi đấy thưa cô Taderko! Tôi thậm chí còn chưa nói Waterson ấy là Waterson nào, vậy tại sao cô lại chắc chắn như thế?! Hay là...cô đang liên tưởng đến đồng bọn của mình trong vụ cướp ngân hàng 9 năm trước? – Nhân Mã nói với giọng châm chọc. Dường như đã nhận ra mình vừa hố, hai vai của Taderko lại run lên bần bật. Cô...không thể đáp lại được gì nữa rồi. Tua ngược lại thời gian 9 năm trước. Có lẽ người dân nơi đây không thể quên được tin tức nổi lên trang nhất của các mặt báo lớn hàng tuần liền là một vụ cướp ngân hàng có kế hoạch. Nhóm cướp gồm 4 thành viên, họ đã cướp đi một số tiền lớn cùng với một mạng sống của nhân viên tại đấy. Vụ án đã làm chấn động dư luận và tất nhiên là cũng khiến cảnh sát vào cuộc để điều tra. Sau 2 tháng, cảnh sát đã tìm ra được danh tính của 1 trong 4 nhóm người kia. Waterson Zackie, đó là cái tên của hắn, một tên tội phạm không ngần ngại bóp cò khi người nhân viên xấu số đứng lên bảo vệ khách hàng của mình. Nhưng...Zackie đã không khai ra đồng bọn của hắn dù cho cảnh sát có tra hỏi nhiều đến đâu. Thời gian dần vùi lấp, vụ việc cũng dần phai mờ đi khỏi trí nhớ của mọi người. Waterson Zackie nhận án tù chung thân.- Tôi.... Cổ họng của cô dường như không thể thốt lên được lời nào nữa. Mặc dù biết đây là quả báo, nhưng Taderko vẫn không muốn bỏ lỡ cuộc sống phía trước của mình. Phải...cô đã cố lãng quên nó đi...lãng quên cái ngày mà cô ra tay cướp một mạng người vô tội...- Nhưng mà cô Taderko này! – Nhân Mã chợt cất lời nói tiếp. - Chúng tôi không chỉ đến vì tội trạng của cô! Tính mạng của cô đang gặp nguy hiểm! Xin hãy hợp tác với chúng tôi ạ! Mục tiêu của hắn...là ai?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương