Thà Đừng Quen Nhau
Chương 6
09
Lúc bọn họ đến thì tôi đang dọn nhà.
Vào ngày Cố Húc bị bắt quả tang ngoại tình, hắn đã lập tức dọn ra khỏi căn nhà mà chúng tôi cùng chung sống.
Bây giờ chúng tôi sắp ly hôn, tất nhiên tôi cũng không thể sống ở đây thêm được nữa.
Lần này, thư ký đã chủ động bắt chuyện trước.
Hắn nói với tôi: “Chị Viên, chị biết mà, tôi cũng chỉ là người làm công ăn lương, cố gắng giúp sức cho ông chủ của mình.”
"Cố tổng có ơn tri ngộ đối với tôi, một chuyện lớn như thế tôi cũng không thể làm ra việc hồ đồ được.”
Tôi liếc mắt nhìn hắn.
Vâng vâng vâng, ơn tri ngộ, giúp sức cho ông chủ của mình.
Còn tôi xui xẻo là do tôi đáng đời, đúng không?
Thứ mà thư ký mất đi chỉ là ông chủ của hắn, còn tôi mất đi cả 50 triệu, là tiền tươi thóc thật kia kìa.
Trong lúc chúng tôi nói chuyện ở ban công, Cố Húc đã đi một vòng quanh căn nhà.
Hắn nhìn thấy tôi và thư ký, hai người cô nam quả nữ ở ngoài ban công thì thầm to nhỏ, hắn có chút khó chịu rồi đi tới đẩy chúng tôi ra.
Cố Húc chỉ vào thùng carton đã đóng gói và hỏi: "Đây có phải là căn nhà của chúng ta trong tương lai không? Anh thấy căn nhà này rất tốt, sao lại phải chuyển đi?
"Hay là chúng ta đổi sang một căn nhà lớn hơn?"
Tôi liếc hắn một cái: “Chỉ có tôi chuyển nhà thôi, còn anh thì vẫn ở đây.”
Cố Húc không hiểu gì.
Tôi lạnh lùng nói tiếp: "Bởi vì chúng ta đã đồng ý ly hôn vào tháng trước, nguyên nhân là do anh ngoại tình."
Tháng trước thì bạn tôi đã giúp tôi tìm một căn hộ ưng ý.
Trong nhà này còn có rất nhiều đồ dùng đắt tiền, tôi cũng không nỡ đem bỏ chúng đi.
Đợi đến khi ngôi nhà này tìm được chủ mới thì cũng sẽ phải bán hết đống đồ dùng này đi. Thôi thì tôi dọn dẹp rồi mang chúng đi theo cũng được.
Vậy nên khi chúng tôi gặp nhau, không khí cực kỳ khó xử.
Thư ký xấu hổ vì đã chơi chiêu và khiến tôi mất đi một số tiền không nhỏ.
Còn tôi thì đội quần vì mình đang lặng lẽ "chôm" tài sản chung của tôi và Cố Húc.
Lúc bọn họ đến thì tôi đang dọn nhà.
Vào ngày Cố Húc bị bắt quả tang ngoại tình, hắn đã lập tức dọn ra khỏi căn nhà mà chúng tôi cùng chung sống.
Bây giờ chúng tôi sắp ly hôn, tất nhiên tôi cũng không thể sống ở đây thêm được nữa.
Lần này, thư ký đã chủ động bắt chuyện trước.
Hắn nói với tôi: “Chị Viên, chị biết mà, tôi cũng chỉ là người làm công ăn lương, cố gắng giúp sức cho ông chủ của mình.”
"Cố tổng có ơn tri ngộ đối với tôi, một chuyện lớn như thế tôi cũng không thể làm ra việc hồ đồ được.”
Tôi liếc mắt nhìn hắn.
Vâng vâng vâng, ơn tri ngộ, giúp sức cho ông chủ của mình.
Còn tôi xui xẻo là do tôi đáng đời, đúng không?
Thứ mà thư ký mất đi chỉ là ông chủ của hắn, còn tôi mất đi cả 50 triệu, là tiền tươi thóc thật kia kìa.
Trong lúc chúng tôi nói chuyện ở ban công, Cố Húc đã đi một vòng quanh căn nhà.
Hắn nhìn thấy tôi và thư ký, hai người cô nam quả nữ ở ngoài ban công thì thầm to nhỏ, hắn có chút khó chịu rồi đi tới đẩy chúng tôi ra.
Cố Húc chỉ vào thùng carton đã đóng gói và hỏi: "Đây có phải là căn nhà của chúng ta trong tương lai không? Anh thấy căn nhà này rất tốt, sao lại phải chuyển đi?
"Hay là chúng ta đổi sang một căn nhà lớn hơn?"
Tôi liếc hắn một cái: “Chỉ có tôi chuyển nhà thôi, còn anh thì vẫn ở đây.”
Cố Húc không hiểu gì.
Tôi lạnh lùng nói tiếp: "Bởi vì chúng ta đã đồng ý ly hôn vào tháng trước, nguyên nhân là do anh ngoại tình."
Tháng trước thì bạn tôi đã giúp tôi tìm một căn hộ ưng ý.
Trong nhà này còn có rất nhiều đồ dùng đắt tiền, tôi cũng không nỡ đem bỏ chúng đi.
Đợi đến khi ngôi nhà này tìm được chủ mới thì cũng sẽ phải bán hết đống đồ dùng này đi. Thôi thì tôi dọn dẹp rồi mang chúng đi theo cũng được.
Vậy nên khi chúng tôi gặp nhau, không khí cực kỳ khó xử.
Thư ký xấu hổ vì đã chơi chiêu và khiến tôi mất đi một số tiền không nhỏ.
Còn tôi thì đội quần vì mình đang lặng lẽ "chôm" tài sản chung của tôi và Cố Húc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương