Thà Đừng Quen Nhau
Chương 8
12
Khi mới bắt đầu quá trình ly hôn thì Cố Húc và tôi đã cạnh tranh với nhau điên cuồng.
Cạnh tranh như thể ngày mai là tận thế.
Bởi vì công ty là do hai chúng tôi cùng nhau thành lập, nay lại muốn tách ra nên khiến toàn bộ công ty rung chuyển.
Ngay cả nhân viên cũng buộc phải lựa chọn đứng về phía nào.
Còn Lý Văn Văn thì như giọt nước làm tràn ly, khiến cho mâu thuẫn của chúng tôi bị đẩy lên đỉnh điểm.
Nhưng khi tôi bị chơi chiêu thì đã mất quyền kiểm soát công ty. Sự tình cũng bắt đầu chuyển sang hướng khác.
Bởi vì hôn nhân của tôi như thế nào thì đó cũng là việc của riêng tôi.
Cho dù nhân viên có thương cảm, có cảm thấy bất công cho tôi thì họ vẫn phải nuôi sống gia đình.
Dù mọi người coi thường Lý Văn Văn, nhưng cũng phải chấp nhận rằng cô ta sẽ là bà chủ tiếp theo.
Có lẽ trong lòng Lý Văn Văn cũng cảm thấy như vậy.
Cho đến hôm nay, Cố Húc và tôi tay trong tay cùng đi vào công ty.
Mọi người xung quanh đều ch.ết lặng.
Năm Cố Húc 20 tuổi là thời điểm mà hắn yêu tôi nhất.
Ngay cả khi tôi không còn là nữ sinh đơn thuần trong tưởng tượng của hắn, tôi cũng không mặc đồng phục sinh viên và buộc tóc đuôi ngựa.
Nhưng hắn vẫn giống như trước, vẫn yêu thương tôi sâu đậm.
Chỉ là… tôi không phải là nữ sinh ngây ngô giống như ngày trước nữa rồi.
Nhân viên trong công ty cũng không nghĩ đến tình huống như hôm nay.
Nhưng gần như tất cả bọn họ đều rất mừng cho chúng tôi.
Bởi vì có nhiều người là nhân viên kỳ cựu cùng tham gia vào nhóm khởi nghiệp của tôi và Cố Húc, họ đã chứng kiến hai chúng tôi sát cánh bên nhau, từng bước phát triển trong suốt nhiều năm trời.
Khi hôn nhân tan vỡ, thực ra bọn họ cũng cảm thấy rất buồn.
Bây giờ thấy chúng tôi hòa thuận như trước, mọi người đều trở nên vui vẻ.
Nhưng có những người lại không được vui như vậy.
Đó là thư ký.
Hắn vào công ty khá muộn, vậy nên hắn chỉ nhìn thấy mối quan hệ của tôi và Cố Húc đang dần căng thẳng.
Bây giờ hắn phải mở to hai mắt, rồi bất lực nhìn Cố Húc đi cạnh tôi, giống như một kẻ yêu đương não tàn.
Hắn nghĩ ông chủ của hắn chỉ là bị đập vào đầu, cho nên nhất thời đầu óc mới rối loạn.
Thư ký cũng rất cảnh giác với tôi, sợ tôi sẽ lợi dụng thời gian ông chủ của hắn mất trí để gây ra điều gì tổn hại đến quyền lợi của Cố Húc.
Hắn điên cuồng khuyên ngăn Cố Húc.
Cố Húc khẽ mỉm cười.
Sau đó, hắn nổi cơn thịnh nộ, đập bàn và đuổi thư ký ra khỏi văn phòng.
Thậm chí thiếu chút nữa là đã đ.ánh nhau.
13
Thực ra điều mà thư ký muốn nói rất đơn giản.
"Ông chủ! Cô ta không phải là người tốt đâu!"
Nhưng mạch não hiện tại của Cố Húc lại còn đơn giản hơn cả thư ký.
"Viên Viên không phải người tốt, vậy anh là hạng người gì?"
Gân trên trán Cố Húc hơi giật giật, sắc mặt đỏ bừng, hắn hét lên ở trong phòng làm việc.
"Tôi và Viên Viên quen biết nhiều năm như vậy, chúng tôi là hàng xóm, anh hiểu không?"
"Khi tôi 16 tuổi, cha mẹ tôi bỏ trốn vì nợ nần, tôi thậm chí còn không đủ tiền để nộp học phí!"
"Là Viên Viên đưa hết tiền tiêu vặt cho tôi! Cô ấy ngày nào cũng không ăn sáng, toàn bộ số tiền ấy là để cho tôi có cơm ăn!"
Cố Húc tức giận đến phát điên, hai mắt hắn lập tức đỏ bừng "Nhà Viên Viên không có nhiều tiền, khi ba mẹ cô ấy biết đã mắng cô ấy đừng có xen vào việc nhà người khác."
"Viên Viên vừa khóc vừa cầu xin họ, cầu xin họ giúp tôi, cho tôi một cơ hội."
Cố Húc cắn chặt răng hàm, trên trán hắn nổi đầy gân xanh, nhưng nước mắt lại chảy dài trên mặt.
Hắn rơm rớm nước mắt “Dựa vào cái gì mà các người dám nói cô ấy không tốt?”
"Trên thế giới này, cô ấy là người tốt nhất đối với tôi."
"Tôi chỉ có một mình."
“Năm 16 tuổi, mẹ tôi muốn đưa tôi đi gán nợ, chủ nợ muốn chặt tay tôi, cũng là Viên Viên quỳ xuống van xin hắn.”
"Anh nói rằng hiện tại Viên Viên đối xử tốt với tôi, chẳng qua là cô ấy đang âm mưu chiếm đoạt công ty của tôi. Nhưng nếu không có Viên Viên thì làm sao tôi có được công ty này?"
"Cô ấy muốn đồ của tôi, tôi đưa cho cô ấy thì có làm sao?"
Thư ký bị tạt cà phê vào người, dáng vẻ vừa chật vật vừa xấu hổ.
Tôi lặng lẽ đứng bên ngoài văn phòng và nghe tiếng cãi nhau bên trong.
Nhân viên đi ngang qua khi nghe thấy những lời này, sắc mặt trở nên cực kỳ đặc sắc.
Họ lén lút nhìn tôi, giống như nhìn nữ chính của một bộ phim bi kịch.
Bởi vì trước kia khi chúng tôi ly hôn đã làm ầm ĩ một trận như long trời lở đất.
Vậy mà bây giờ Cố Húc ở trong đó, hắn tỏ vẻ phẫn nộ điên cuồng, đối với tôi lại tình thâm như biển.
Khi mới bắt đầu quá trình ly hôn thì Cố Húc và tôi đã cạnh tranh với nhau điên cuồng.
Cạnh tranh như thể ngày mai là tận thế.
Bởi vì công ty là do hai chúng tôi cùng nhau thành lập, nay lại muốn tách ra nên khiến toàn bộ công ty rung chuyển.
Ngay cả nhân viên cũng buộc phải lựa chọn đứng về phía nào.
Còn Lý Văn Văn thì như giọt nước làm tràn ly, khiến cho mâu thuẫn của chúng tôi bị đẩy lên đỉnh điểm.
Nhưng khi tôi bị chơi chiêu thì đã mất quyền kiểm soát công ty. Sự tình cũng bắt đầu chuyển sang hướng khác.
Bởi vì hôn nhân của tôi như thế nào thì đó cũng là việc của riêng tôi.
Cho dù nhân viên có thương cảm, có cảm thấy bất công cho tôi thì họ vẫn phải nuôi sống gia đình.
Dù mọi người coi thường Lý Văn Văn, nhưng cũng phải chấp nhận rằng cô ta sẽ là bà chủ tiếp theo.
Có lẽ trong lòng Lý Văn Văn cũng cảm thấy như vậy.
Cho đến hôm nay, Cố Húc và tôi tay trong tay cùng đi vào công ty.
Mọi người xung quanh đều ch.ết lặng.
Năm Cố Húc 20 tuổi là thời điểm mà hắn yêu tôi nhất.
Ngay cả khi tôi không còn là nữ sinh đơn thuần trong tưởng tượng của hắn, tôi cũng không mặc đồng phục sinh viên và buộc tóc đuôi ngựa.
Nhưng hắn vẫn giống như trước, vẫn yêu thương tôi sâu đậm.
Chỉ là… tôi không phải là nữ sinh ngây ngô giống như ngày trước nữa rồi.
Nhân viên trong công ty cũng không nghĩ đến tình huống như hôm nay.
Nhưng gần như tất cả bọn họ đều rất mừng cho chúng tôi.
Bởi vì có nhiều người là nhân viên kỳ cựu cùng tham gia vào nhóm khởi nghiệp của tôi và Cố Húc, họ đã chứng kiến hai chúng tôi sát cánh bên nhau, từng bước phát triển trong suốt nhiều năm trời.
Khi hôn nhân tan vỡ, thực ra bọn họ cũng cảm thấy rất buồn.
Bây giờ thấy chúng tôi hòa thuận như trước, mọi người đều trở nên vui vẻ.
Nhưng có những người lại không được vui như vậy.
Đó là thư ký.
Hắn vào công ty khá muộn, vậy nên hắn chỉ nhìn thấy mối quan hệ của tôi và Cố Húc đang dần căng thẳng.
Bây giờ hắn phải mở to hai mắt, rồi bất lực nhìn Cố Húc đi cạnh tôi, giống như một kẻ yêu đương não tàn.
Hắn nghĩ ông chủ của hắn chỉ là bị đập vào đầu, cho nên nhất thời đầu óc mới rối loạn.
Thư ký cũng rất cảnh giác với tôi, sợ tôi sẽ lợi dụng thời gian ông chủ của hắn mất trí để gây ra điều gì tổn hại đến quyền lợi của Cố Húc.
Hắn điên cuồng khuyên ngăn Cố Húc.
Cố Húc khẽ mỉm cười.
Sau đó, hắn nổi cơn thịnh nộ, đập bàn và đuổi thư ký ra khỏi văn phòng.
Thậm chí thiếu chút nữa là đã đ.ánh nhau.
13
Thực ra điều mà thư ký muốn nói rất đơn giản.
"Ông chủ! Cô ta không phải là người tốt đâu!"
Nhưng mạch não hiện tại của Cố Húc lại còn đơn giản hơn cả thư ký.
"Viên Viên không phải người tốt, vậy anh là hạng người gì?"
Gân trên trán Cố Húc hơi giật giật, sắc mặt đỏ bừng, hắn hét lên ở trong phòng làm việc.
"Tôi và Viên Viên quen biết nhiều năm như vậy, chúng tôi là hàng xóm, anh hiểu không?"
"Khi tôi 16 tuổi, cha mẹ tôi bỏ trốn vì nợ nần, tôi thậm chí còn không đủ tiền để nộp học phí!"
"Là Viên Viên đưa hết tiền tiêu vặt cho tôi! Cô ấy ngày nào cũng không ăn sáng, toàn bộ số tiền ấy là để cho tôi có cơm ăn!"
Cố Húc tức giận đến phát điên, hai mắt hắn lập tức đỏ bừng "Nhà Viên Viên không có nhiều tiền, khi ba mẹ cô ấy biết đã mắng cô ấy đừng có xen vào việc nhà người khác."
"Viên Viên vừa khóc vừa cầu xin họ, cầu xin họ giúp tôi, cho tôi một cơ hội."
Cố Húc cắn chặt răng hàm, trên trán hắn nổi đầy gân xanh, nhưng nước mắt lại chảy dài trên mặt.
Hắn rơm rớm nước mắt “Dựa vào cái gì mà các người dám nói cô ấy không tốt?”
"Trên thế giới này, cô ấy là người tốt nhất đối với tôi."
"Tôi chỉ có một mình."
“Năm 16 tuổi, mẹ tôi muốn đưa tôi đi gán nợ, chủ nợ muốn chặt tay tôi, cũng là Viên Viên quỳ xuống van xin hắn.”
"Anh nói rằng hiện tại Viên Viên đối xử tốt với tôi, chẳng qua là cô ấy đang âm mưu chiếm đoạt công ty của tôi. Nhưng nếu không có Viên Viên thì làm sao tôi có được công ty này?"
"Cô ấy muốn đồ của tôi, tôi đưa cho cô ấy thì có làm sao?"
Thư ký bị tạt cà phê vào người, dáng vẻ vừa chật vật vừa xấu hổ.
Tôi lặng lẽ đứng bên ngoài văn phòng và nghe tiếng cãi nhau bên trong.
Nhân viên đi ngang qua khi nghe thấy những lời này, sắc mặt trở nên cực kỳ đặc sắc.
Họ lén lút nhìn tôi, giống như nhìn nữ chính của một bộ phim bi kịch.
Bởi vì trước kia khi chúng tôi ly hôn đã làm ầm ĩ một trận như long trời lở đất.
Vậy mà bây giờ Cố Húc ở trong đó, hắn tỏ vẻ phẫn nộ điên cuồng, đối với tôi lại tình thâm như biển.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương